(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào…

Chương 9

Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (9)“Cô sốt ruột kết hôn sao?”Khi người đàn ông phía sau hỏi ra lời này, tôi phải mất một lúc vì cả người run sợ và loạn nhịp, lát sau mới khó hiểu quay người nhìn anh.Kiều Diệc Thần để dầu hoa hồng về chỗ cũ, giọng điệu như không để ý: “Vừa nãy nghe người kia nói, cô sốt ruột kết hôn?”Nhất thời tôi không biết nên trả lời thế nào, dù sao người sốt ruột là mẹ tôi chứ không phải tôi.Nhưng hình như Kiều Diệc Thần không cần đợi câu trả lời, câu tiếp theo thốt ra rất nhanh, dọa tôi choáng váng mặt mày.“Đúng lúc, tôi thiếu một người vợ, nếu cô sốt ruột, không ngại chúng ta thử xem?”Lúc anh nói thử xem, đôi mắt hơi nâng lên nhìn về phía tôi, vẫn là thần thái bình thường như mây trôi lững lờ đó.Như đang nói, chúng ta đến thử một món đồ ăn, chứ không phải một cuộc hôn nhân!Tiếng tôi khiếp sợ bật ra: “Anh điên rồi?!!”Kiều Diệc Thần nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.Tôi nói năng lộn xộn, cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường: “Chúng ta vừa mới gặp mặt, anh sẽ kết hôn với tôi?”Kiều Diệc Thần hơi mím chặt môi, ngữ khí lạnh lùng: “Vừa gặp mặt? Thì làm sao? Nếu tôi nhìn không nhầm, chằng phải cô Thẩm và người vừa rồi cũng mới gặp nhau lần đầu tiên đấy thôi?”“Giống nhau cũng là xem mắt, tại sao người đàn ông khác được mà đến tôi, nhìn cô Thẩm có vẻ kích động kháng cự vậy, sao nào, nhìn tôi chướng mắt?”Không biết có phải lại do tôi ảo tưởng nữa không, tôi nhận thấy có một phần tủi thân oan ức nhỏ nào đó khó nhận ra trong giọng nói hung hăng như đang gây sự của anh.Tôi không nói được gì: “Anh….”Anh không giống.Anh là trăng trên trời, trắng sáng không dính bụi, sao có thể so sánh với mấy người bình thường.Tôi li3m đôi môi khô khốc: “Kiều…anh Kiều, thật ra, tôi không có suy nghĩ tùy tiện lấy người khác để kết hôn, là mẹ tôi sắp xếp muốn tôi phải đi xem mắt, tôi chỉ tới để cho bà ấy xem.”Tôi nghĩ giải thích như thế đã rất rõ ràng.Ai ngờ, Kiều Diệc Thần lại nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên: “Người trong nhà thúc giục chuyện kết hôn? Vậy rất tốt, tôi cũng vậy, có lẽ chúng ta có thể hợp tác, mượn nhau làm lá chắn để chặn sự thúc ép từ người trong nhà.”Hóa ra, đây mới là lý do của anh.

(9)

“Cô sốt ruột kết hôn sao?”

Khi người đàn ông phía sau hỏi ra lời này, tôi phải mất một lúc vì cả người run sợ và loạn nhịp, lát sau mới khó hiểu quay người nhìn anh.

Kiều Diệc Thần để dầu hoa hồng về chỗ cũ, giọng điệu như không để ý: “Vừa nãy nghe người kia nói, cô sốt ruột kết hôn?”

Nhất thời tôi không biết nên trả lời thế nào, dù sao người sốt ruột là mẹ tôi chứ không phải tôi.

Nhưng hình như Kiều Diệc Thần không cần đợi câu trả lời, câu tiếp theo thốt ra rất nhanh, dọa tôi choáng váng mặt mày.

“Đúng lúc, tôi thiếu một người vợ, nếu cô sốt ruột, không ngại chúng ta thử xem?”

Lúc anh nói thử xem, đôi mắt hơi nâng lên nhìn về phía tôi, vẫn là thần thái bình thường như mây trôi lững lờ đó.

Như đang nói, chúng ta đến thử một món đồ ăn, chứ không phải một cuộc hôn nhân!

Tiếng tôi khiếp sợ bật ra: “Anh điên rồi?!!”

Kiều Diệc Thần nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nói năng lộn xộn, cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường: “Chúng ta vừa mới gặp mặt, anh sẽ kết hôn với tôi?”

Kiều Diệc Thần hơi mím chặt môi, ngữ khí lạnh lùng: “Vừa gặp mặt? Thì làm sao? Nếu tôi nhìn không nhầm, chằng phải cô Thẩm và người vừa rồi cũng mới gặp nhau lần đầu tiên đấy thôi?”

“Giống nhau cũng là xem mắt, tại sao người đàn ông khác được mà đến tôi, nhìn cô Thẩm có vẻ kích động kháng cự vậy, sao nào, nhìn tôi chướng mắt?”

Không biết có phải lại do tôi ảo tưởng nữa không, tôi nhận thấy có một phần tủi thân oan ức nhỏ nào đó khó nhận ra trong giọng nói hung hăng như đang gây sự của anh.

Tôi không nói được gì: “Anh….”

Anh không giống.

Anh là trăng trên trời, trắng sáng không dính bụi, sao có thể so sánh với mấy người bình thường.

Tôi li3m đôi môi khô khốc: “Kiều…anh Kiều, thật ra, tôi không có suy nghĩ tùy tiện lấy người khác để kết hôn, là mẹ tôi sắp xếp muốn tôi phải đi xem mắt, tôi chỉ tới để cho bà ấy xem.”

Tôi nghĩ giải thích như thế đã rất rõ ràng.

Ai ngờ, Kiều Diệc Thần lại nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên: “Người trong nhà thúc giục chuyện kết hôn? Vậy rất tốt, tôi cũng vậy, có lẽ chúng ta có thể hợp tác, mượn nhau làm lá chắn để chặn sự thúc ép từ người trong nhà.”

Hóa ra, đây mới là lý do của anh.

Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (9)“Cô sốt ruột kết hôn sao?”Khi người đàn ông phía sau hỏi ra lời này, tôi phải mất một lúc vì cả người run sợ và loạn nhịp, lát sau mới khó hiểu quay người nhìn anh.Kiều Diệc Thần để dầu hoa hồng về chỗ cũ, giọng điệu như không để ý: “Vừa nãy nghe người kia nói, cô sốt ruột kết hôn?”Nhất thời tôi không biết nên trả lời thế nào, dù sao người sốt ruột là mẹ tôi chứ không phải tôi.Nhưng hình như Kiều Diệc Thần không cần đợi câu trả lời, câu tiếp theo thốt ra rất nhanh, dọa tôi choáng váng mặt mày.“Đúng lúc, tôi thiếu một người vợ, nếu cô sốt ruột, không ngại chúng ta thử xem?”Lúc anh nói thử xem, đôi mắt hơi nâng lên nhìn về phía tôi, vẫn là thần thái bình thường như mây trôi lững lờ đó.Như đang nói, chúng ta đến thử một món đồ ăn, chứ không phải một cuộc hôn nhân!Tiếng tôi khiếp sợ bật ra: “Anh điên rồi?!!”Kiều Diệc Thần nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.Tôi nói năng lộn xộn, cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường: “Chúng ta vừa mới gặp mặt, anh sẽ kết hôn với tôi?”Kiều Diệc Thần hơi mím chặt môi, ngữ khí lạnh lùng: “Vừa gặp mặt? Thì làm sao? Nếu tôi nhìn không nhầm, chằng phải cô Thẩm và người vừa rồi cũng mới gặp nhau lần đầu tiên đấy thôi?”“Giống nhau cũng là xem mắt, tại sao người đàn ông khác được mà đến tôi, nhìn cô Thẩm có vẻ kích động kháng cự vậy, sao nào, nhìn tôi chướng mắt?”Không biết có phải lại do tôi ảo tưởng nữa không, tôi nhận thấy có một phần tủi thân oan ức nhỏ nào đó khó nhận ra trong giọng nói hung hăng như đang gây sự của anh.Tôi không nói được gì: “Anh….”Anh không giống.Anh là trăng trên trời, trắng sáng không dính bụi, sao có thể so sánh với mấy người bình thường.Tôi li3m đôi môi khô khốc: “Kiều…anh Kiều, thật ra, tôi không có suy nghĩ tùy tiện lấy người khác để kết hôn, là mẹ tôi sắp xếp muốn tôi phải đi xem mắt, tôi chỉ tới để cho bà ấy xem.”Tôi nghĩ giải thích như thế đã rất rõ ràng.Ai ngờ, Kiều Diệc Thần lại nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên: “Người trong nhà thúc giục chuyện kết hôn? Vậy rất tốt, tôi cũng vậy, có lẽ chúng ta có thể hợp tác, mượn nhau làm lá chắn để chặn sự thúc ép từ người trong nhà.”Hóa ra, đây mới là lý do của anh.

Chương 9