(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào…
Chương 11
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (11)Kiều Diệc Thần cúp điện thoại, ra hiệu bảo tôi cầm lại trong lúc tôi đang ngơ ngác như đang mơ.Đầu óc tôi mơ hồ choáng váng, gấp đến muốn khóc đến nơi: “Anh….Tại sao anh lại nói mấy lời đó với mẹ tôi?”“Không lẽ cô muốn bị ép hôn, lấy người đàn ông vừa rồi?”Kiều Diệc Thần nhướn mày nhìn tôi.Các mạch máu của tôi như bị bóp chặt lại, cật lực lắc đầu.Không biết có phải do tóc trên đầu tôi dày nhìn giống con vật nào đó không, không ngờ người này rất tự nhiên mà nâng tay xoa nhẹ hai cái ở trên đó.Tôi hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, mọi thứ đang rối tung điên cuồng trong lòng.Gắt gao trừng mắt nhìn Kiều Diệc Thần để che dấu trái tim đang đập tại giờ phút này.Anh nhìn tay mình, thái độ rất vô tội: “Xin lỗi, vừa nhìn thấy đầu của cô lại khiến tôi nhớ tới con chó không thành thật nào đấy trong nhà tôi.”Tôi: “……?”Chó nhà anh có thể nói tiếng người?Bỏ đi, anh đẹp trai, lại là người đàn ông xuất sắc mà tôi thầm mến, anh nói gì cũng đúng hết.Có thể bộ mặt như lợn chết trần qua nước sôi rất nóng này của tôi đã thành công lấy lòng Kiều Diệc Thần, chỉ thấy tâm trạng anh tốt hơn, nhìn tôi cười.“Bây giờ, mẹ cô tin tôi là bạn trai của cô, tạm thời sẽ không tiếp tục ép cô phải lấy người đàn ông kia.”“Cho nên, cô Thẩm, về giao kèo vừa rồi chúng ta nói, giờ có thể tiếp tục nói về nó không?”Sáu năm sau, không nghĩ tới, Kiều Diệc Thần ngày xưa khó lay chuyển cũng học được thủ đoạn uy hiếp hành động trước nói chuyện sau.Một giây trước anh còn nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi, một giây sau nếu tôi không đồng ý hiệp ước này thì tôi phải làm thế nào để giải thích với mẹ?Cuối cùng, cái đầu cứng ngắc của tôi gật một cái với biên độ cực kỳ nhỏ.Trong đáy mắt người này hiện lên niềm vui thỏa mãn khi thực hiện được ý đồ, tôi cúi đầu, không nhìn thấy.
(11)
Kiều Diệc Thần cúp điện thoại, ra hiệu bảo tôi cầm lại trong lúc tôi đang ngơ ngác như đang mơ.
Đầu óc tôi mơ hồ choáng váng, gấp đến muốn khóc đến nơi: “Anh….Tại sao anh lại nói mấy lời đó với mẹ tôi?”
“Không lẽ cô muốn bị ép hôn, lấy người đàn ông vừa rồi?”
Kiều Diệc Thần nhướn mày nhìn tôi.
Các mạch máu của tôi như bị bóp chặt lại, cật lực lắc đầu.
Không biết có phải do tóc trên đầu tôi dày nhìn giống con vật nào đó không, không ngờ người này rất tự nhiên mà nâng tay xoa nhẹ hai cái ở trên đó.
Tôi hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, mọi thứ đang rối tung điên cuồng trong lòng.
Gắt gao trừng mắt nhìn Kiều Diệc Thần để che dấu trái tim đang đập tại giờ phút này.
Anh nhìn tay mình, thái độ rất vô tội: “Xin lỗi, vừa nhìn thấy đầu của cô lại khiến tôi nhớ tới con chó không thành thật nào đấy trong nhà tôi.”
Tôi: “……?”
Chó nhà anh có thể nói tiếng người?
Bỏ đi, anh đẹp trai, lại là người đàn ông xuất sắc mà tôi thầm mến, anh nói gì cũng đúng hết.
Có thể bộ mặt như lợn chết trần qua nước sôi rất nóng này của tôi đã thành công lấy lòng Kiều Diệc Thần, chỉ thấy tâm trạng anh tốt hơn, nhìn tôi cười.
“Bây giờ, mẹ cô tin tôi là bạn trai của cô, tạm thời sẽ không tiếp tục ép cô phải lấy người đàn ông kia.”
“Cho nên, cô Thẩm, về giao kèo vừa rồi chúng ta nói, giờ có thể tiếp tục nói về nó không?”
Sáu năm sau, không nghĩ tới, Kiều Diệc Thần ngày xưa khó lay chuyển cũng học được thủ đoạn uy hiếp hành động trước nói chuyện sau.
Một giây trước anh còn nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi, một giây sau nếu tôi không đồng ý hiệp ước này thì tôi phải làm thế nào để giải thích với mẹ?
Cuối cùng, cái đầu cứng ngắc của tôi gật một cái với biên độ cực kỳ nhỏ.
Trong đáy mắt người này hiện lên niềm vui thỏa mãn khi thực hiện được ý đồ, tôi cúi đầu, không nhìn thấy.
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (11)Kiều Diệc Thần cúp điện thoại, ra hiệu bảo tôi cầm lại trong lúc tôi đang ngơ ngác như đang mơ.Đầu óc tôi mơ hồ choáng váng, gấp đến muốn khóc đến nơi: “Anh….Tại sao anh lại nói mấy lời đó với mẹ tôi?”“Không lẽ cô muốn bị ép hôn, lấy người đàn ông vừa rồi?”Kiều Diệc Thần nhướn mày nhìn tôi.Các mạch máu của tôi như bị bóp chặt lại, cật lực lắc đầu.Không biết có phải do tóc trên đầu tôi dày nhìn giống con vật nào đó không, không ngờ người này rất tự nhiên mà nâng tay xoa nhẹ hai cái ở trên đó.Tôi hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, mọi thứ đang rối tung điên cuồng trong lòng.Gắt gao trừng mắt nhìn Kiều Diệc Thần để che dấu trái tim đang đập tại giờ phút này.Anh nhìn tay mình, thái độ rất vô tội: “Xin lỗi, vừa nhìn thấy đầu của cô lại khiến tôi nhớ tới con chó không thành thật nào đấy trong nhà tôi.”Tôi: “……?”Chó nhà anh có thể nói tiếng người?Bỏ đi, anh đẹp trai, lại là người đàn ông xuất sắc mà tôi thầm mến, anh nói gì cũng đúng hết.Có thể bộ mặt như lợn chết trần qua nước sôi rất nóng này của tôi đã thành công lấy lòng Kiều Diệc Thần, chỉ thấy tâm trạng anh tốt hơn, nhìn tôi cười.“Bây giờ, mẹ cô tin tôi là bạn trai của cô, tạm thời sẽ không tiếp tục ép cô phải lấy người đàn ông kia.”“Cho nên, cô Thẩm, về giao kèo vừa rồi chúng ta nói, giờ có thể tiếp tục nói về nó không?”Sáu năm sau, không nghĩ tới, Kiều Diệc Thần ngày xưa khó lay chuyển cũng học được thủ đoạn uy hiếp hành động trước nói chuyện sau.Một giây trước anh còn nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi, một giây sau nếu tôi không đồng ý hiệp ước này thì tôi phải làm thế nào để giải thích với mẹ?Cuối cùng, cái đầu cứng ngắc của tôi gật một cái với biên độ cực kỳ nhỏ.Trong đáy mắt người này hiện lên niềm vui thỏa mãn khi thực hiện được ý đồ, tôi cúi đầu, không nhìn thấy.