(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào…
Chương 18
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (18)Tất cả cảnh trong mơ và ảo tưởng biến mất, người đang sống trong thế giới hiện thực, còn phải tiếp tục cuộc sống.Lúc tôi tỉnh lại, khuôn mặt mẹ tôi tiều tụy ngồi bên giường tôi.Thấy tôi tỉnh lại, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, đứng dậy lấy cho tôi một bát cháo khoai lang.Tôi mím môi, giơ tay nhận.Cháo vẫn còn rất ấm, chắc luôn được giữ nhiệt, chờ sau khi tôi dậy là có thể ăn được ngay.Trong lòng xao động, rất nhiều cảm xúc phức tạp xuất hiện.Trong phòng vang lên những tiếng động hỗn độn, là mẹ yên tâm sau khi thấy tôi không sao nên muốn đẩy xe khoai lang, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục bán.Trước khi bóng dáng mẹ sắp biến mất, tôi nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ, con xin lỗi, hôm qua con nói mấy lời quá nặng, mẹ đừng để trong lòng.”Những năm gần đây tuy mẹ tôi luôn cực đoan, thường xuyên răn dạy cay nghiệt với tôi nhưng cũng là người chăm sóc khi tôi bị bệnh, là người thân duy nhất ở bên cạnh tôi.Mà hôm qua, những lời đó của tôi đã khiến mẹ đau lòng đúng không.Mẹ tôi dừng bước chân, bà không xoay người lại: “Mẹ biết, con ghét mẹ, chỉ thấy những năm gần đây mẹ đang ép con nhiều điều. Nhưng Tri Ý à, với điều kiện như chúng ta, mẹ thầm nghĩ con mau chóng tìm được người nào đó rồi ra ngoài sống, cũng tốt hơn là lãng phí thanh xuân ở đây.”Nói xong câu đó, bà ra sức đẩy chiếc xe bán khoai nặng nề rời khỏi nhà.Vành mắt tôi ửng đỏ, siết chặt bàn tay đang cầm cháo nóng, như đang nắm chặt lấy sự ấm áp gần tôi nhất trên đời này.Tôi chỉ còn có mẹ.
(18)
Tất cả cảnh trong mơ và ảo tưởng biến mất, người đang sống trong thế giới hiện thực, còn phải tiếp tục cuộc sống.
Lúc tôi tỉnh lại, khuôn mặt mẹ tôi tiều tụy ngồi bên giường tôi.
Thấy tôi tỉnh lại, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, đứng dậy lấy cho tôi một bát cháo khoai lang.
Tôi mím môi, giơ tay nhận.
Cháo vẫn còn rất ấm, chắc luôn được giữ nhiệt, chờ sau khi tôi dậy là có thể ăn được ngay.
Trong lòng xao động, rất nhiều cảm xúc phức tạp xuất hiện.
Trong phòng vang lên những tiếng động hỗn độn, là mẹ yên tâm sau khi thấy tôi không sao nên muốn đẩy xe khoai lang, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục bán.
Trước khi bóng dáng mẹ sắp biến mất, tôi nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ, con xin lỗi, hôm qua con nói mấy lời quá nặng, mẹ đừng để trong lòng.”
Những năm gần đây tuy mẹ tôi luôn cực đoan, thường xuyên răn dạy cay nghiệt với tôi nhưng cũng là người chăm sóc khi tôi bị bệnh, là người thân duy nhất ở bên cạnh tôi.
Mà hôm qua, những lời đó của tôi đã khiến mẹ đau lòng đúng không.
Mẹ tôi dừng bước chân, bà không xoay người lại: “Mẹ biết, con ghét mẹ, chỉ thấy những năm gần đây mẹ đang ép con nhiều điều. Nhưng Tri Ý à, với điều kiện như chúng ta, mẹ thầm nghĩ con mau chóng tìm được người nào đó rồi ra ngoài sống, cũng tốt hơn là lãng phí thanh xuân ở đây.”
Nói xong câu đó, bà ra sức đẩy chiếc xe bán khoai nặng nề rời khỏi nhà.
Vành mắt tôi ửng đỏ, siết chặt bàn tay đang cầm cháo nóng, như đang nắm chặt lấy sự ấm áp gần tôi nhất trên đời này.
Tôi chỉ còn có mẹ.
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (18)Tất cả cảnh trong mơ và ảo tưởng biến mất, người đang sống trong thế giới hiện thực, còn phải tiếp tục cuộc sống.Lúc tôi tỉnh lại, khuôn mặt mẹ tôi tiều tụy ngồi bên giường tôi.Thấy tôi tỉnh lại, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, đứng dậy lấy cho tôi một bát cháo khoai lang.Tôi mím môi, giơ tay nhận.Cháo vẫn còn rất ấm, chắc luôn được giữ nhiệt, chờ sau khi tôi dậy là có thể ăn được ngay.Trong lòng xao động, rất nhiều cảm xúc phức tạp xuất hiện.Trong phòng vang lên những tiếng động hỗn độn, là mẹ yên tâm sau khi thấy tôi không sao nên muốn đẩy xe khoai lang, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục bán.Trước khi bóng dáng mẹ sắp biến mất, tôi nghẹn ngào lên tiếng: “Mẹ, con xin lỗi, hôm qua con nói mấy lời quá nặng, mẹ đừng để trong lòng.”Những năm gần đây tuy mẹ tôi luôn cực đoan, thường xuyên răn dạy cay nghiệt với tôi nhưng cũng là người chăm sóc khi tôi bị bệnh, là người thân duy nhất ở bên cạnh tôi.Mà hôm qua, những lời đó của tôi đã khiến mẹ đau lòng đúng không.Mẹ tôi dừng bước chân, bà không xoay người lại: “Mẹ biết, con ghét mẹ, chỉ thấy những năm gần đây mẹ đang ép con nhiều điều. Nhưng Tri Ý à, với điều kiện như chúng ta, mẹ thầm nghĩ con mau chóng tìm được người nào đó rồi ra ngoài sống, cũng tốt hơn là lãng phí thanh xuân ở đây.”Nói xong câu đó, bà ra sức đẩy chiếc xe bán khoai nặng nề rời khỏi nhà.Vành mắt tôi ửng đỏ, siết chặt bàn tay đang cầm cháo nóng, như đang nắm chặt lấy sự ấm áp gần tôi nhất trên đời này.Tôi chỉ còn có mẹ.