(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào…
Chương 22
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (22)Mười phút sau, tôi ngồi trên xe Kiều Diệc Thần.Như một người tàng hình, nhìn anh và Dương Lỵ ngồi phía trên thoải mái nói chuyện cười đùa.Dường như bọn họ có rất nhiều đề tài để nói, xung quanh họ có người thân và bạn bè thân thiết, lúc thì nói một chút về sinh nhật của chú này, lúc lại nói chuyện bạn học kia sẽ kết hôn, tất cả là đề tài thuộc về riêng hai người.Giờ phút này, trước và sau trong xe như được ngăn cách thành hai thế giới, không thể hòa hợp trộn lẫn vào nhau.Lúc này, Dương Lỵ ngồi ghế phụ nhận ra tôi im lặng, có lỗi nghiêng đầu nhìn: “Xin lỗi nhé Tri Ý, suýt chút nữa quên mất còn cô ở đây.”Tôi cố gắng thể hiện khuôn mặt tươi cười, để chính mình nhìn như rất bình thường: “Không sao, cô và anh Kiều có chuyện cần nói thì cứ nói trước đi.”Dương Lỵ lại thở dài: “Thôi vậy, Diệc Thần không thích nói chuyện, cô cũng thấy rồi đấy, tôi nói mười câu anh ấy trả lời tôi được một câu, quá mệt mỏi, tôi với cô nói chuyện đi.”Tính của Kiều Diệc Thần vốn vậy, ít nói.Trước kia nếu không phải do tôi mặt dày chạy theo sau anh, anh cũng sẽ không đành chịu mà đồng ý làm bạn với tôi.Nhớ đến chuyện cũ, tôi có hơi đau khổ di chuyển ánh mắt, bất thình lình đối diện với ánh mắt lạnh băng của Kiều Diệc Thần qua kính chiếu hậu.Hoảng sợ trong giây lát, không dám để tầm mắt hoạt động lung tung nữa, cúi đầu xuống ngay lập tức.
(22)
Mười phút sau, tôi ngồi trên xe Kiều Diệc Thần.
Như một người tàng hình, nhìn anh và Dương Lỵ ngồi phía trên thoải mái nói chuyện cười đùa.
Dường như bọn họ có rất nhiều đề tài để nói, xung quanh họ có người thân và bạn bè thân thiết, lúc thì nói một chút về sinh nhật của chú này, lúc lại nói chuyện bạn học kia sẽ kết hôn, tất cả là đề tài thuộc về riêng hai người.
Giờ phút này, trước và sau trong xe như được ngăn cách thành hai thế giới, không thể hòa hợp trộn lẫn vào nhau.
Lúc này, Dương Lỵ ngồi ghế phụ nhận ra tôi im lặng, có lỗi nghiêng đầu nhìn: “Xin lỗi nhé Tri Ý, suýt chút nữa quên mất còn cô ở đây.”
Tôi cố gắng thể hiện khuôn mặt tươi cười, để chính mình nhìn như rất bình thường: “Không sao, cô và anh Kiều có chuyện cần nói thì cứ nói trước đi.”
Dương Lỵ lại thở dài: “Thôi vậy, Diệc Thần không thích nói chuyện, cô cũng thấy rồi đấy, tôi nói mười câu anh ấy trả lời tôi được một câu, quá mệt mỏi, tôi với cô nói chuyện đi.”
Tính của Kiều Diệc Thần vốn vậy, ít nói.
Trước kia nếu không phải do tôi mặt dày chạy theo sau anh, anh cũng sẽ không đành chịu mà đồng ý làm bạn với tôi.
Nhớ đến chuyện cũ, tôi có hơi đau khổ di chuyển ánh mắt, bất thình lình đối diện với ánh mắt lạnh băng của Kiều Diệc Thần qua kính chiếu hậu.
Hoảng sợ trong giây lát, không dám để tầm mắt hoạt động lung tung nữa, cúi đầu xuống ngay lập tức.
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (22)Mười phút sau, tôi ngồi trên xe Kiều Diệc Thần.Như một người tàng hình, nhìn anh và Dương Lỵ ngồi phía trên thoải mái nói chuyện cười đùa.Dường như bọn họ có rất nhiều đề tài để nói, xung quanh họ có người thân và bạn bè thân thiết, lúc thì nói một chút về sinh nhật của chú này, lúc lại nói chuyện bạn học kia sẽ kết hôn, tất cả là đề tài thuộc về riêng hai người.Giờ phút này, trước và sau trong xe như được ngăn cách thành hai thế giới, không thể hòa hợp trộn lẫn vào nhau.Lúc này, Dương Lỵ ngồi ghế phụ nhận ra tôi im lặng, có lỗi nghiêng đầu nhìn: “Xin lỗi nhé Tri Ý, suýt chút nữa quên mất còn cô ở đây.”Tôi cố gắng thể hiện khuôn mặt tươi cười, để chính mình nhìn như rất bình thường: “Không sao, cô và anh Kiều có chuyện cần nói thì cứ nói trước đi.”Dương Lỵ lại thở dài: “Thôi vậy, Diệc Thần không thích nói chuyện, cô cũng thấy rồi đấy, tôi nói mười câu anh ấy trả lời tôi được một câu, quá mệt mỏi, tôi với cô nói chuyện đi.”Tính của Kiều Diệc Thần vốn vậy, ít nói.Trước kia nếu không phải do tôi mặt dày chạy theo sau anh, anh cũng sẽ không đành chịu mà đồng ý làm bạn với tôi.Nhớ đến chuyện cũ, tôi có hơi đau khổ di chuyển ánh mắt, bất thình lình đối diện với ánh mắt lạnh băng của Kiều Diệc Thần qua kính chiếu hậu.Hoảng sợ trong giây lát, không dám để tầm mắt hoạt động lung tung nữa, cúi đầu xuống ngay lập tức.