(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào…
Chương 27
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (27)Kiều Diệc Thần uống say, thường sẽ nói chút mê sảng.Nhưng cũng may, anh mở mắt, tôi dỗ anh như dỗ một đứa trẻ, ai ngờ anh lại có thể nghe hiểu được, nói ra địa chỉ nhà anh.Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đưa anh về nhà.Kiều Diệc Thần sống một mình, một mình ở trong một căn nhà đơn ở tầng bốn của một khu nhà lớn, cũng may trên đường về nhà coi như anh giữ được chút sự tỉnh táo, biết mình ở tòa nhà số mấy, ở tầng nào.Chỉ là lúc ấn mật mã mở cửa, hình như anh đã quên, làm thế nào cũng không thể nói mật mã.Tôi hơi sốt ruột: “Anh mau nghĩ lại đi, có thể nhớ được mật mã để mở cửa vào nhà không, nếu không đêm nay sẽ phải ngủ ngoài cửa mất.”Nhưng dường như Kiều Diệc Thần uống say nghe không hiểu tôi đang nói gì, đột nhiên giơ tay xoa xoa hai bên thái dương, có vẻ đang rất khó chịu.Tôi lo lắng không thôi, nghĩ một lúc, thử nhập mật mã là sinh nhật anh.Sinh nhật anh, sai.Ngày đầu tiên anh được nhận học bổng, sai.Ngày đầu tiên anh tham gia liên hoan robot thiếu niên thế giới, sai.……Khóa cửa tự động khóa vì người nhập sai mã thường xuyên.Lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi thử tất cả những ngày đầu tiên của các sự kiện quan trọng có liên quan đến anh, thử tất cả mỗi số một lần, sai tất!Nếu tiếp tục nhập tiếp chỉ sợ rằng khóa cửa tự động sẽ kêu.Tôi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, quay đầu nhìn Kiều Diệc Thần, không biết có phải do anh say quá khó chịu không, tôi thấy ánh mắt anh ghim chặt vào tôi, đôi mắt đỏ ngầu.Hơi thở gấp gáp, nặng nề, phả liên tục trên mặt tôi, vừa nóng vừa ngứa.Tôi sợ anh đứng không vững, đỡ anh, muốn khóc đến nơi: “Kiều Diệc Thần, rốt cuộc anh có thể nhớ được mật mã vào nhà không, tôi mà thử đi thử lại tiếp thì chỉ sợ chúng ta sẽ được mời đi uống trà mất!”Có thể do nghỉ ngơi đủ rồi, không ngờ người này nhớ được mật mã thật.Sau đó mượn tay tôi để lấy lực chống đỡ, nâng cánh tay anh nhập số.Ngón tay thon dài ấn trên bàn phím số khóa tự động, vang lên tiếng bíp bíp theo từng cái nhấn.Tôi nhìn thấy mật mã nhà anh.950915.Đây là…sinh nhật tôi.
(27)
Kiều Diệc Thần uống say, thường sẽ nói chút mê sảng.
Nhưng cũng may, anh mở mắt, tôi dỗ anh như dỗ một đứa trẻ, ai ngờ anh lại có thể nghe hiểu được, nói ra địa chỉ nhà anh.
Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đưa anh về nhà.
Kiều Diệc Thần sống một mình, một mình ở trong một căn nhà đơn ở tầng bốn của một khu nhà lớn, cũng may trên đường về nhà coi như anh giữ được chút sự tỉnh táo, biết mình ở tòa nhà số mấy, ở tầng nào.
Chỉ là lúc ấn mật mã mở cửa, hình như anh đã quên, làm thế nào cũng không thể nói mật mã.
Tôi hơi sốt ruột: “Anh mau nghĩ lại đi, có thể nhớ được mật mã để mở cửa vào nhà không, nếu không đêm nay sẽ phải ngủ ngoài cửa mất.”
Nhưng dường như Kiều Diệc Thần uống say nghe không hiểu tôi đang nói gì, đột nhiên giơ tay xoa xoa hai bên thái dương, có vẻ đang rất khó chịu.
Tôi lo lắng không thôi, nghĩ một lúc, thử nhập mật mã là sinh nhật anh.
Sinh nhật anh, sai.
Ngày đầu tiên anh được nhận học bổng, sai.
Ngày đầu tiên anh tham gia liên hoan robot thiếu niên thế giới, sai.
……
Khóa cửa tự động khóa vì người nhập sai mã thường xuyên.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi thử tất cả những ngày đầu tiên của các sự kiện quan trọng có liên quan đến anh, thử tất cả mỗi số một lần, sai tất!
Nếu tiếp tục nhập tiếp chỉ sợ rằng khóa cửa tự động sẽ kêu.
Tôi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, quay đầu nhìn Kiều Diệc Thần, không biết có phải do anh say quá khó chịu không, tôi thấy ánh mắt anh ghim chặt vào tôi, đôi mắt đỏ ngầu.
Hơi thở gấp gáp, nặng nề, phả liên tục trên mặt tôi, vừa nóng vừa ngứa.
Tôi sợ anh đứng không vững, đỡ anh, muốn khóc đến nơi: “Kiều Diệc Thần, rốt cuộc anh có thể nhớ được mật mã vào nhà không, tôi mà thử đi thử lại tiếp thì chỉ sợ chúng ta sẽ được mời đi uống trà mất!”
Có thể do nghỉ ngơi đủ rồi, không ngờ người này nhớ được mật mã thật.
Sau đó mượn tay tôi để lấy lực chống đỡ, nâng cánh tay anh nhập số.
Ngón tay thon dài ấn trên bàn phím số khóa tự động, vang lên tiếng bíp bíp theo từng cái nhấn.
Tôi nhìn thấy mật mã nhà anh.
950915.
Đây là…sinh nhật tôi.
Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (27)Kiều Diệc Thần uống say, thường sẽ nói chút mê sảng.Nhưng cũng may, anh mở mắt, tôi dỗ anh như dỗ một đứa trẻ, ai ngờ anh lại có thể nghe hiểu được, nói ra địa chỉ nhà anh.Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đưa anh về nhà.Kiều Diệc Thần sống một mình, một mình ở trong một căn nhà đơn ở tầng bốn của một khu nhà lớn, cũng may trên đường về nhà coi như anh giữ được chút sự tỉnh táo, biết mình ở tòa nhà số mấy, ở tầng nào.Chỉ là lúc ấn mật mã mở cửa, hình như anh đã quên, làm thế nào cũng không thể nói mật mã.Tôi hơi sốt ruột: “Anh mau nghĩ lại đi, có thể nhớ được mật mã để mở cửa vào nhà không, nếu không đêm nay sẽ phải ngủ ngoài cửa mất.”Nhưng dường như Kiều Diệc Thần uống say nghe không hiểu tôi đang nói gì, đột nhiên giơ tay xoa xoa hai bên thái dương, có vẻ đang rất khó chịu.Tôi lo lắng không thôi, nghĩ một lúc, thử nhập mật mã là sinh nhật anh.Sinh nhật anh, sai.Ngày đầu tiên anh được nhận học bổng, sai.Ngày đầu tiên anh tham gia liên hoan robot thiếu niên thế giới, sai.……Khóa cửa tự động khóa vì người nhập sai mã thường xuyên.Lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi thử tất cả những ngày đầu tiên của các sự kiện quan trọng có liên quan đến anh, thử tất cả mỗi số một lần, sai tất!Nếu tiếp tục nhập tiếp chỉ sợ rằng khóa cửa tự động sẽ kêu.Tôi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, quay đầu nhìn Kiều Diệc Thần, không biết có phải do anh say quá khó chịu không, tôi thấy ánh mắt anh ghim chặt vào tôi, đôi mắt đỏ ngầu.Hơi thở gấp gáp, nặng nề, phả liên tục trên mặt tôi, vừa nóng vừa ngứa.Tôi sợ anh đứng không vững, đỡ anh, muốn khóc đến nơi: “Kiều Diệc Thần, rốt cuộc anh có thể nhớ được mật mã vào nhà không, tôi mà thử đi thử lại tiếp thì chỉ sợ chúng ta sẽ được mời đi uống trà mất!”Có thể do nghỉ ngơi đủ rồi, không ngờ người này nhớ được mật mã thật.Sau đó mượn tay tôi để lấy lực chống đỡ, nâng cánh tay anh nhập số.Ngón tay thon dài ấn trên bàn phím số khóa tự động, vang lên tiếng bíp bíp theo từng cái nhấn.Tôi nhìn thấy mật mã nhà anh.950915.Đây là…sinh nhật tôi.