(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào…

Chương 33

Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (33)Đến tối, tôi gọi cho mẹ bảo bà ấy đừng chờ tôi về ăn cơm, tôi sẽ ở công ty làm thêm một lúc.Đầu dây bên kia mẹ tôi không vui nói nhỏ: “Công ty này của con kiểu gì vậy, mới đi làm, ngày hôm qua để nhân viên bận rộn ở bên ngoài về muộn, đến hôm nay ngay cả cơm tối cũng không thể về ăn.”Vì không muốn bà lo lắng, tôi không dám nói tối qua tôi đã rời khỏi nhà.Chỉ nói tôi mới tìm được linh cảm vẽ, sáng ra đã đi làm sớm nên không đánh thức bà.Mẹ tôi tin.Dù sao nhiều năm qua, tôi không có thói quen thức đêm, bà cũng sẽ không suy nghĩ đến phương diện khác.“Mẹ, không sao, mẹ ăn trước đi, con về nhanh thôi.”Tôi nói thêm hai câu xong tắt điện thoại, bắt đầu làm thêm giờ vẽ bản thảo.Váy cưới là sở trường của tôi, phong cách chị Lỵ muốn là thế mạnh sở trường của tôi nhưng tôi muốn kết hợp thêm những điều thích hợp với chị ấy.Tôi ở lại làm thêm thiết kế, cố gắng làm được như ý chị ấy, còn hòa hợp được cả phong cách hợp với chị.Cứ mải mê làm, trên mặt bàn để hơn mười bản thảo thiết kế chồng chất lên nhau, nhưng tôi không vừa lòng cái nào.Tôi nhăn mặt nhíu mày, thấy thời gian cũng đã muộn, chỉ có thể cất hết tất cả bản thảo vào trong túi, muốn về nhà tiếp tục suy nghĩ thêm.Khi ra ngoài công ty, sắc trời bên ngoài đã tối.Từ đằng xa tôi đã thấy chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên ngoài cửa.Người đàn ông dựa vào đầu xe, dáng vẻ nhàn rỗi thản nhiên như đang đợi ai đó.Tôi mím môi định đi qua người anh.Nhưng anh lại lên tiếng gọi tôi.“Thẩm Tri Ý.”Tình hình này, cuối cùng cũng không thể làm như không thấy.Căng da đầu, tôi cười nhìn cực khó coi: “Anh…đang chờ chị Lỵ sao? Chị ấy tan làm rồi, hoặc là, anh có thể gọi điện cho chị ấy.”Đúng vậy người trước mắt là Kiều Diệc Thần.Kiều Diệc Thần nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên anh bước về phía tôi.“Chúng ta nói chuyện.”

(33)

Đến tối, tôi gọi cho mẹ bảo bà ấy đừng chờ tôi về ăn cơm, tôi sẽ ở công ty làm thêm một lúc.

Đầu dây bên kia mẹ tôi không vui nói nhỏ: “Công ty này của con kiểu gì vậy, mới đi làm, ngày hôm qua để nhân viên bận rộn ở bên ngoài về muộn, đến hôm nay ngay cả cơm tối cũng không thể về ăn.”

Vì không muốn bà lo lắng, tôi không dám nói tối qua tôi đã rời khỏi nhà.

Chỉ nói tôi mới tìm được linh cảm vẽ, sáng ra đã đi làm sớm nên không đánh thức bà.

Mẹ tôi tin.

Dù sao nhiều năm qua, tôi không có thói quen thức đêm, bà cũng sẽ không suy nghĩ đến phương diện khác.

“Mẹ, không sao, mẹ ăn trước đi, con về nhanh thôi.”

Tôi nói thêm hai câu xong tắt điện thoại, bắt đầu làm thêm giờ vẽ bản thảo.

Váy cưới là sở trường của tôi, phong cách chị Lỵ muốn là thế mạnh sở trường của tôi nhưng tôi muốn kết hợp thêm những điều thích hợp với chị ấy.

Tôi ở lại làm thêm thiết kế, cố gắng làm được như ý chị ấy, còn hòa hợp được cả phong cách hợp với chị.

Cứ mải mê làm, trên mặt bàn để hơn mười bản thảo thiết kế chồng chất lên nhau, nhưng tôi không vừa lòng cái nào.

Tôi nhăn mặt nhíu mày, thấy thời gian cũng đã muộn, chỉ có thể cất hết tất cả bản thảo vào trong túi, muốn về nhà tiếp tục suy nghĩ thêm.

Khi ra ngoài công ty, sắc trời bên ngoài đã tối.

Từ đằng xa tôi đã thấy chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên ngoài cửa.

Người đàn ông dựa vào đầu xe, dáng vẻ nhàn rỗi thản nhiên như đang đợi ai đó.

Tôi mím môi định đi qua người anh.

Nhưng anh lại lên tiếng gọi tôi.

“Thẩm Tri Ý.”

Tình hình này, cuối cùng cũng không thể làm như không thấy.

Căng da đầu, tôi cười nhìn cực khó coi: “Anh…đang chờ chị Lỵ sao? Chị ấy tan làm rồi, hoặc là, anh có thể gọi điện cho chị ấy.”

Đúng vậy người trước mắt là Kiều Diệc Thần.

Kiều Diệc Thần nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên anh bước về phía tôi.

“Chúng ta nói chuyện.”

Anh Là Trăng Trên Bầu TrờiTác giả: Bồ Đào Bất ToanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) “Bao nhiêu?” “Năm củ…..” Tôi cúi đầu, chỉ vào mã QR ở trên xe hàng, ý bảo anh quét cái kia là có thể trả tiền. Đầu ngón tay trắng nõn của người đàn ông xách túi bóng plastic giá rẻ đựng khoai lang bên trong, vô cùng đặc biệt, nhìn anh giống như hơi cúi đầu xuống nghi ngờ quét mắt nhìn tôi. Trong ánh mắt chứa ý tìm kiếm nghi ngờ, thấy rõ tôi đang rất xấu hổ, tôi chỉ càng cúi thấp xuống nhất có thể. Mong là anh đừng nhận ra tôi! Ai mà ngờ được, trên đời sẽ xảy ra một màn kịch tính như này. Sáu năm sau, tôi gặp lại người con trai mình thầm mến trước kia —– Kiều Diệc Thần. Anh vẫn đẹp kiểu lạnh lùng, trút đi sự non nớt khi còn trẻ, anh của bây giờ, càng trông giống người đàn ông trầm ổn cao sang, khắp người để lộ ra sự trưởng thành cấm dục. Không khác lúc còn trẻ……vẫn khiến người khác động lòng. “Cô chủ, đã chuyển xong.” Giọng nói thản nhiên xa cách của Kiều Diệc Thần vang lên, anh thu ánh mắt đang đánh giá tôi, sau đó không hề quay đầu, đi theo một số đồng nghiệp đang đợi cùng vào… (33)Đến tối, tôi gọi cho mẹ bảo bà ấy đừng chờ tôi về ăn cơm, tôi sẽ ở công ty làm thêm một lúc.Đầu dây bên kia mẹ tôi không vui nói nhỏ: “Công ty này của con kiểu gì vậy, mới đi làm, ngày hôm qua để nhân viên bận rộn ở bên ngoài về muộn, đến hôm nay ngay cả cơm tối cũng không thể về ăn.”Vì không muốn bà lo lắng, tôi không dám nói tối qua tôi đã rời khỏi nhà.Chỉ nói tôi mới tìm được linh cảm vẽ, sáng ra đã đi làm sớm nên không đánh thức bà.Mẹ tôi tin.Dù sao nhiều năm qua, tôi không có thói quen thức đêm, bà cũng sẽ không suy nghĩ đến phương diện khác.“Mẹ, không sao, mẹ ăn trước đi, con về nhanh thôi.”Tôi nói thêm hai câu xong tắt điện thoại, bắt đầu làm thêm giờ vẽ bản thảo.Váy cưới là sở trường của tôi, phong cách chị Lỵ muốn là thế mạnh sở trường của tôi nhưng tôi muốn kết hợp thêm những điều thích hợp với chị ấy.Tôi ở lại làm thêm thiết kế, cố gắng làm được như ý chị ấy, còn hòa hợp được cả phong cách hợp với chị.Cứ mải mê làm, trên mặt bàn để hơn mười bản thảo thiết kế chồng chất lên nhau, nhưng tôi không vừa lòng cái nào.Tôi nhăn mặt nhíu mày, thấy thời gian cũng đã muộn, chỉ có thể cất hết tất cả bản thảo vào trong túi, muốn về nhà tiếp tục suy nghĩ thêm.Khi ra ngoài công ty, sắc trời bên ngoài đã tối.Từ đằng xa tôi đã thấy chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên ngoài cửa.Người đàn ông dựa vào đầu xe, dáng vẻ nhàn rỗi thản nhiên như đang đợi ai đó.Tôi mím môi định đi qua người anh.Nhưng anh lại lên tiếng gọi tôi.“Thẩm Tri Ý.”Tình hình này, cuối cùng cũng không thể làm như không thấy.Căng da đầu, tôi cười nhìn cực khó coi: “Anh…đang chờ chị Lỵ sao? Chị ấy tan làm rồi, hoặc là, anh có thể gọi điện cho chị ấy.”Đúng vậy người trước mắt là Kiều Diệc Thần.Kiều Diệc Thần nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên anh bước về phía tôi.“Chúng ta nói chuyện.”

Chương 33