Tác giả:

1 Nắng của ngày hôm nay vô cùng chói mắt, có một cái bóng lớn che trước mặt tôi. Hoa khôi trường Lâm Tinh mang một khuôn mặt lạnh lùng đánh giá tôi: “Năm ba, lớp 8? Thấy tôi bị từ chối, cô rất vui vẻ đúng không? Có phải cảm thấy tôi cũng chỉ có thế thôi, Cố Bắc còn không chịu nhìn tôi lấy một cái?” Tôi cúi đầu không nhìn cô ấy, tôi không muốn chọc phải phiền phức, mà Lâm Tinh có tiếng là không dễ chọc: “Không có, tôi không có cảm thấy như vậy đâu.” Lâm Tinh đánh giá từ đầu đến chân của tôi một lượt, tôi lớn lên rất thanh tú, tóc búi thành búi tròn, vừa nhìn đã thấy không có khí chất. Tôi mặc đồng phục chỉnh tề, trong lớp thì gần như không có cảm giác tồn tại. Lâm Tinh không thèm che dấu mà đánh giá, trong mắt cô ấy lóe lên mà tôi nhìn không hiểu được: “Nhưng hôm nay cô thấy tôi tỏ tình bị từ chối, làm tôi rất khó chịu, cô nói xem phải làm sao bây giờ?” Tôi thở dài trong lòng, cũng do tôi xui xẻo, chỉ muốn đi WC kết quả lại đụng phải hiện trường tỏ tình của hoa khôi. Cô ấy trang điểm…

Chương 8

Thích Thầm Bé Nhút NhátTác giả: 夏小李Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Nắng của ngày hôm nay vô cùng chói mắt, có một cái bóng lớn che trước mặt tôi. Hoa khôi trường Lâm Tinh mang một khuôn mặt lạnh lùng đánh giá tôi: “Năm ba, lớp 8? Thấy tôi bị từ chối, cô rất vui vẻ đúng không? Có phải cảm thấy tôi cũng chỉ có thế thôi, Cố Bắc còn không chịu nhìn tôi lấy một cái?” Tôi cúi đầu không nhìn cô ấy, tôi không muốn chọc phải phiền phức, mà Lâm Tinh có tiếng là không dễ chọc: “Không có, tôi không có cảm thấy như vậy đâu.” Lâm Tinh đánh giá từ đầu đến chân của tôi một lượt, tôi lớn lên rất thanh tú, tóc búi thành búi tròn, vừa nhìn đã thấy không có khí chất. Tôi mặc đồng phục chỉnh tề, trong lớp thì gần như không có cảm giác tồn tại. Lâm Tinh không thèm che dấu mà đánh giá, trong mắt cô ấy lóe lên mà tôi nhìn không hiểu được: “Nhưng hôm nay cô thấy tôi tỏ tình bị từ chối, làm tôi rất khó chịu, cô nói xem phải làm sao bây giờ?” Tôi thở dài trong lòng, cũng do tôi xui xẻo, chỉ muốn đi WC kết quả lại đụng phải hiện trường tỏ tình của hoa khôi. Cô ấy trang điểm… 8Cố Bắc đi thi, không có cậu ấy tôi có chút không quen.Có Cố Bắc che chở thiếu chút nữa tôi đã quên, tôi là Hạ Vãn, là nơi trút giận của cả lớp.Người đã có thói quen bắt nạt tôi, có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế sao?Quỹ lớp dùng để mở tiệc bị mất, tới khi lớp trưởng hỏi, thì mấy người ngồi phía sau gọi tên tôi.“Hình như hôm qua tôi thấy Hạ Vãn rất muộn mới rời khỏi trường.”“Ừ, ừ, hình như tôi cũng thấy.”“Chính là cậu ta rồi, chung quy lớp mình trừ cậu ta ra, thì làm gì còn ai thiếu ít tiền đấy?”Lại là “Hình như”, cái từ mà dùng để dễ dàng định tội người khác, không cần chứng cứ, cũng luôn có người tin tưởng.Giống như bây giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.Ánh mắt đó giống như đang nói, Hạ Vãn thừa nhận đi, chính là cậu đã lấy.Mấy nam sinh nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía cuối phòng học cong môi nhìn tôi, bọn họ là nhóm dẫn đầu lớp học, trong nhà có tiền, có thế, từ năm đầu đã lập thành một nhóm, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui.Bọn họ nói có, vậy thì là có.Tôi nhìn bọn họ đang treo lên ánh mắt đắc ý, bọn họ thật sự nhìn thấy người cuối cùng đi khỏi phòng học là tôi sao? Đương nhiên là không.Có thể lý do để bọn họ dễ dàng nói ra những lời như vậy là bởi vì mọi người trong lớp học đều biết, tôi luôn là người ra về muộn nhất.Trong nhà tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào có thể vì tôi mà chuẩn bị, vậy nên tôi phải cố gắng nỗ lực hết mình cho kỳ thi đại học.Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp, bọn họ coi thường hành vi của tôi, họ không cần lo lắng về tương lai nên họ coi thường những nỗ lực như vậy.Mà mỗi ngày tôi đều học đến muộn trở thành người rời đi cuối cùng, đấy lại trở thành chứng cứ cho bọn họ chụp mũ lên đầu tôi.“Hạ Vãn là đồ ăn trộm tiền.”Mọi người ngầm thừa nhận.Tôi nhìn lớp trưởng đang đứng trên bục giảng, nói từng câu từng chữ: “Tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp, nhưng tôi không trộm, kiểm tra camera giám sát đi.”

8

Cố Bắc đi thi, không có cậu ấy tôi có chút không quen.

Có Cố Bắc che chở thiếu chút nữa tôi đã quên, tôi là Hạ Vãn, là nơi trút giận của cả lớp.

Người đã có thói quen bắt nạt tôi, có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế sao?

Quỹ lớp dùng để mở tiệc bị mất, tới khi lớp trưởng hỏi, thì mấy người ngồi phía sau gọi tên tôi.

“Hình như hôm qua tôi thấy Hạ Vãn rất muộn mới rời khỏi trường.”

“Ừ, ừ, hình như tôi cũng thấy.”

“Chính là cậu ta rồi, chung quy lớp mình trừ cậu ta ra, thì làm gì còn ai thiếu ít tiền đấy?”

Lại là “Hình như”, cái từ mà dùng để dễ dàng định tội người khác, không cần chứng cứ, cũng luôn có người tin tưởng.

Giống như bây giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.

Ánh mắt đó giống như đang nói, Hạ Vãn thừa nhận đi, chính là cậu đã lấy.

Mấy nam sinh nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía cuối phòng học cong môi nhìn tôi, bọn họ là nhóm dẫn đầu lớp học, trong nhà có tiền, có thế, từ năm đầu đã lập thành một nhóm, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui.

Bọn họ nói có, vậy thì là có.

Tôi nhìn bọn họ đang treo lên ánh mắt đắc ý, bọn họ thật sự nhìn thấy người cuối cùng đi khỏi phòng học là tôi sao? Đương nhiên là không.

Có thể lý do để bọn họ dễ dàng nói ra những lời như vậy là bởi vì mọi người trong lớp học đều biết, tôi luôn là người ra về muộn nhất.

Trong nhà tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào có thể vì tôi mà chuẩn bị, vậy nên tôi phải cố gắng nỗ lực hết mình cho kỳ thi đại học.

Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp, bọn họ coi thường hành vi của tôi, họ không cần lo lắng về tương lai nên họ coi thường những nỗ lực như vậy.

Mà mỗi ngày tôi đều học đến muộn trở thành người rời đi cuối cùng, đấy lại trở thành chứng cứ cho bọn họ chụp mũ lên đầu tôi.

“Hạ Vãn là đồ ăn trộm tiền.”

Mọi người ngầm thừa nhận.

Tôi nhìn lớp trưởng đang đứng trên bục giảng, nói từng câu từng chữ: “Tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp, nhưng tôi không trộm, kiểm tra camera giám sát đi.”

Thích Thầm Bé Nhút NhátTác giả: 夏小李Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Nắng của ngày hôm nay vô cùng chói mắt, có một cái bóng lớn che trước mặt tôi. Hoa khôi trường Lâm Tinh mang một khuôn mặt lạnh lùng đánh giá tôi: “Năm ba, lớp 8? Thấy tôi bị từ chối, cô rất vui vẻ đúng không? Có phải cảm thấy tôi cũng chỉ có thế thôi, Cố Bắc còn không chịu nhìn tôi lấy một cái?” Tôi cúi đầu không nhìn cô ấy, tôi không muốn chọc phải phiền phức, mà Lâm Tinh có tiếng là không dễ chọc: “Không có, tôi không có cảm thấy như vậy đâu.” Lâm Tinh đánh giá từ đầu đến chân của tôi một lượt, tôi lớn lên rất thanh tú, tóc búi thành búi tròn, vừa nhìn đã thấy không có khí chất. Tôi mặc đồng phục chỉnh tề, trong lớp thì gần như không có cảm giác tồn tại. Lâm Tinh không thèm che dấu mà đánh giá, trong mắt cô ấy lóe lên mà tôi nhìn không hiểu được: “Nhưng hôm nay cô thấy tôi tỏ tình bị từ chối, làm tôi rất khó chịu, cô nói xem phải làm sao bây giờ?” Tôi thở dài trong lòng, cũng do tôi xui xẻo, chỉ muốn đi WC kết quả lại đụng phải hiện trường tỏ tình của hoa khôi. Cô ấy trang điểm… 8Cố Bắc đi thi, không có cậu ấy tôi có chút không quen.Có Cố Bắc che chở thiếu chút nữa tôi đã quên, tôi là Hạ Vãn, là nơi trút giận của cả lớp.Người đã có thói quen bắt nạt tôi, có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế sao?Quỹ lớp dùng để mở tiệc bị mất, tới khi lớp trưởng hỏi, thì mấy người ngồi phía sau gọi tên tôi.“Hình như hôm qua tôi thấy Hạ Vãn rất muộn mới rời khỏi trường.”“Ừ, ừ, hình như tôi cũng thấy.”“Chính là cậu ta rồi, chung quy lớp mình trừ cậu ta ra, thì làm gì còn ai thiếu ít tiền đấy?”Lại là “Hình như”, cái từ mà dùng để dễ dàng định tội người khác, không cần chứng cứ, cũng luôn có người tin tưởng.Giống như bây giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.Ánh mắt đó giống như đang nói, Hạ Vãn thừa nhận đi, chính là cậu đã lấy.Mấy nam sinh nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía cuối phòng học cong môi nhìn tôi, bọn họ là nhóm dẫn đầu lớp học, trong nhà có tiền, có thế, từ năm đầu đã lập thành một nhóm, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui.Bọn họ nói có, vậy thì là có.Tôi nhìn bọn họ đang treo lên ánh mắt đắc ý, bọn họ thật sự nhìn thấy người cuối cùng đi khỏi phòng học là tôi sao? Đương nhiên là không.Có thể lý do để bọn họ dễ dàng nói ra những lời như vậy là bởi vì mọi người trong lớp học đều biết, tôi luôn là người ra về muộn nhất.Trong nhà tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào có thể vì tôi mà chuẩn bị, vậy nên tôi phải cố gắng nỗ lực hết mình cho kỳ thi đại học.Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp, bọn họ coi thường hành vi của tôi, họ không cần lo lắng về tương lai nên họ coi thường những nỗ lực như vậy.Mà mỗi ngày tôi đều học đến muộn trở thành người rời đi cuối cùng, đấy lại trở thành chứng cứ cho bọn họ chụp mũ lên đầu tôi.“Hạ Vãn là đồ ăn trộm tiền.”Mọi người ngầm thừa nhận.Tôi nhìn lớp trưởng đang đứng trên bục giảng, nói từng câu từng chữ: “Tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp, nhưng tôi không trộm, kiểm tra camera giám sát đi.”

Chương 8