Tác giả:

01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy.

Chương 14

Trúc Mã Không Yêu TôiTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy. 14,Tôi không hiểu gì.“Thái Tử gì cơ?”Ba tôi lại nói: “Con không hiểu nhiều chuyện trên thương trường, hai tháng trước thái tử của kinh đô đến đây, gia thế của cậu ta rất khủng, nghe nói cậu ta mới chỉ 24-25 tuổi, muốn đến Hải Thị kiếm một chút lợi ích.”“Người ta thường nói hổ xuống đồng bằng còn bị chó khinh. Chú Vương, chú Cố của con còn đang chờ cậu ta gặp trắc trở phải khép nép đến cầu xin bọn họ. Ai mà biết vị Thái Tử kia còn chưa ra mặt đã triển khai được hạng mục này rồi.”“Nói mới nhớ, vị Thái Tử này còn chưa từng lộ diện bao giờ, aizz, ba muốn nhìn một chút, xem vị Thái Tử này dáng dấp thế nào.”Ba tôi còn muốn nói tiếp.Mẹ tôi lập tức cắt ngang.“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, bảo bối, con gọi thằng bé kia ra đi, thằng bé đó tên gì ấy nhỉ, con gọi nó ra đây nói chuyện cho rõ ràng.”Tôi mở điện thoại ra, chuẩn bị ấn vào danh bạ thì tôi khựng lại.Tôi xấu hổ lí nhí nói: “Con… con hình như không có số điện thoại của anh ấy.”

Trúc Mã Không Yêu TôiTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy. 14,Tôi không hiểu gì.“Thái Tử gì cơ?”Ba tôi lại nói: “Con không hiểu nhiều chuyện trên thương trường, hai tháng trước thái tử của kinh đô đến đây, gia thế của cậu ta rất khủng, nghe nói cậu ta mới chỉ 24-25 tuổi, muốn đến Hải Thị kiếm một chút lợi ích.”“Người ta thường nói hổ xuống đồng bằng còn bị chó khinh. Chú Vương, chú Cố của con còn đang chờ cậu ta gặp trắc trở phải khép nép đến cầu xin bọn họ. Ai mà biết vị Thái Tử kia còn chưa ra mặt đã triển khai được hạng mục này rồi.”“Nói mới nhớ, vị Thái Tử này còn chưa từng lộ diện bao giờ, aizz, ba muốn nhìn một chút, xem vị Thái Tử này dáng dấp thế nào.”Ba tôi còn muốn nói tiếp.Mẹ tôi lập tức cắt ngang.“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, bảo bối, con gọi thằng bé kia ra đi, thằng bé đó tên gì ấy nhỉ, con gọi nó ra đây nói chuyện cho rõ ràng.”Tôi mở điện thoại ra, chuẩn bị ấn vào danh bạ thì tôi khựng lại.Tôi xấu hổ lí nhí nói: “Con… con hình như không có số điện thoại của anh ấy.”

Trúc Mã Không Yêu TôiTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy. 14,Tôi không hiểu gì.“Thái Tử gì cơ?”Ba tôi lại nói: “Con không hiểu nhiều chuyện trên thương trường, hai tháng trước thái tử của kinh đô đến đây, gia thế của cậu ta rất khủng, nghe nói cậu ta mới chỉ 24-25 tuổi, muốn đến Hải Thị kiếm một chút lợi ích.”“Người ta thường nói hổ xuống đồng bằng còn bị chó khinh. Chú Vương, chú Cố của con còn đang chờ cậu ta gặp trắc trở phải khép nép đến cầu xin bọn họ. Ai mà biết vị Thái Tử kia còn chưa ra mặt đã triển khai được hạng mục này rồi.”“Nói mới nhớ, vị Thái Tử này còn chưa từng lộ diện bao giờ, aizz, ba muốn nhìn một chút, xem vị Thái Tử này dáng dấp thế nào.”Ba tôi còn muốn nói tiếp.Mẹ tôi lập tức cắt ngang.“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, bảo bối, con gọi thằng bé kia ra đi, thằng bé đó tên gì ấy nhỉ, con gọi nó ra đây nói chuyện cho rõ ràng.”Tôi mở điện thoại ra, chuẩn bị ấn vào danh bạ thì tôi khựng lại.Tôi xấu hổ lí nhí nói: “Con… con hình như không có số điện thoại của anh ấy.”

Chương 14