Tác giả:

01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy.

Chương 21

Trúc Mã Không Yêu TôiTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy. 21,Mấy nữ sinh này mang theo gương mặt tái mét rời đi.Tâm trạng của tôi càng tốt hơn.Ở bên Tiêu Thần lâu như vậy, bây giờ tôi mới nhận ra anh ấy là một người đ ộc mồm đ ộc miệng.Đáng yêu thật.Tôi không để ý nữa, tiếp tục nắm tay Tiêu Thần đi dạo quanh trường.Vừa mới được vài bước, tôi thấy một đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau ngắm cảnh bên hồ.Giống như Phương Duyệt và Cố Thanh.Tôi chưa kịp nhìn kĩ.Tiêu Thần ngừng lại.“Vân Vân, hình như có hạt bụi bay vào mắt anh.”Tôi không có tâm trạng quan tâm xem đó có phải Cố Thanh không.Tôi ra hiệu cho Tiêu Thần thấp người xuống.“Nhanh lên, em thổi ra cho anh.”Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thần kề sát tôi, làn da anh sáng bóng, lông mi dày cong vút run lên, lúc đó giống như có một chiếc lông vũ lướt qua trái tim tôi.Tôi mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng của mình, thổi mắt cho anh.Thổi được một chút tôi hỏi.“Có đỡ hơn không?”Lông mi của Tiêu Thần run rẩy, đôi mắt anh ấy rất sâu, mỗi lần anh ấy nhìn tôi, luôn cho tôi ảo giác anh ấy thật sự rất yêu tôi.Lúc này, đôi mắt của anh ấy ươn ướt, còn có chút đỏ lại càng quyến rũ hơn.Tôi bị hút hồn bởi ánh mắt ấy.Tôi ngoảnh mặt đi, lại đúng lúc bắt gặp bờ môi mát lạnh gợi cảm của anh.Môi Tiêu Thần có hình dạng rất đẹp, khóe miệng anh ấy hơi hếch lên một chút, là kiểu nhìn rất muốn hôn ấy.Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi khát, vô thức nuốt nước miếng.Sau đó lại vô thức tiền gần hơn.Khi tôi định thần lại, môi tôi đã chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp kia.Mặt tôi đỏ bừng.Tôi thật sự đã chủ động hôn Tiêu Thần!Tôi không ngờ mình lại đói khát như vậy.“Tô Vân! Hai người đang làm cái gì?”Một giọng nói tức giận vang lên.

Trúc Mã Không Yêu TôiTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy. 21,Mấy nữ sinh này mang theo gương mặt tái mét rời đi.Tâm trạng của tôi càng tốt hơn.Ở bên Tiêu Thần lâu như vậy, bây giờ tôi mới nhận ra anh ấy là một người đ ộc mồm đ ộc miệng.Đáng yêu thật.Tôi không để ý nữa, tiếp tục nắm tay Tiêu Thần đi dạo quanh trường.Vừa mới được vài bước, tôi thấy một đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau ngắm cảnh bên hồ.Giống như Phương Duyệt và Cố Thanh.Tôi chưa kịp nhìn kĩ.Tiêu Thần ngừng lại.“Vân Vân, hình như có hạt bụi bay vào mắt anh.”Tôi không có tâm trạng quan tâm xem đó có phải Cố Thanh không.Tôi ra hiệu cho Tiêu Thần thấp người xuống.“Nhanh lên, em thổi ra cho anh.”Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thần kề sát tôi, làn da anh sáng bóng, lông mi dày cong vút run lên, lúc đó giống như có một chiếc lông vũ lướt qua trái tim tôi.Tôi mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng của mình, thổi mắt cho anh.Thổi được một chút tôi hỏi.“Có đỡ hơn không?”Lông mi của Tiêu Thần run rẩy, đôi mắt anh ấy rất sâu, mỗi lần anh ấy nhìn tôi, luôn cho tôi ảo giác anh ấy thật sự rất yêu tôi.Lúc này, đôi mắt của anh ấy ươn ướt, còn có chút đỏ lại càng quyến rũ hơn.Tôi bị hút hồn bởi ánh mắt ấy.Tôi ngoảnh mặt đi, lại đúng lúc bắt gặp bờ môi mát lạnh gợi cảm của anh.Môi Tiêu Thần có hình dạng rất đẹp, khóe miệng anh ấy hơi hếch lên một chút, là kiểu nhìn rất muốn hôn ấy.Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi khát, vô thức nuốt nước miếng.Sau đó lại vô thức tiền gần hơn.Khi tôi định thần lại, môi tôi đã chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp kia.Mặt tôi đỏ bừng.Tôi thật sự đã chủ động hôn Tiêu Thần!Tôi không ngờ mình lại đói khát như vậy.“Tô Vân! Hai người đang làm cái gì?”Một giọng nói tức giận vang lên.

Trúc Mã Không Yêu TôiTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01, Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa. Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó. Ngoại trừ Cố Thanh. Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ‎ý đến. Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay. Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ. Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh. Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại. Tôi khó hiểu nhìn anh. Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp. “Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.” Chóp mũi tôi chua xót. Tôi hiểu ý của anh ấy. 21,Mấy nữ sinh này mang theo gương mặt tái mét rời đi.Tâm trạng của tôi càng tốt hơn.Ở bên Tiêu Thần lâu như vậy, bây giờ tôi mới nhận ra anh ấy là một người đ ộc mồm đ ộc miệng.Đáng yêu thật.Tôi không để ý nữa, tiếp tục nắm tay Tiêu Thần đi dạo quanh trường.Vừa mới được vài bước, tôi thấy một đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau ngắm cảnh bên hồ.Giống như Phương Duyệt và Cố Thanh.Tôi chưa kịp nhìn kĩ.Tiêu Thần ngừng lại.“Vân Vân, hình như có hạt bụi bay vào mắt anh.”Tôi không có tâm trạng quan tâm xem đó có phải Cố Thanh không.Tôi ra hiệu cho Tiêu Thần thấp người xuống.“Nhanh lên, em thổi ra cho anh.”Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thần kề sát tôi, làn da anh sáng bóng, lông mi dày cong vút run lên, lúc đó giống như có một chiếc lông vũ lướt qua trái tim tôi.Tôi mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng của mình, thổi mắt cho anh.Thổi được một chút tôi hỏi.“Có đỡ hơn không?”Lông mi của Tiêu Thần run rẩy, đôi mắt anh ấy rất sâu, mỗi lần anh ấy nhìn tôi, luôn cho tôi ảo giác anh ấy thật sự rất yêu tôi.Lúc này, đôi mắt của anh ấy ươn ướt, còn có chút đỏ lại càng quyến rũ hơn.Tôi bị hút hồn bởi ánh mắt ấy.Tôi ngoảnh mặt đi, lại đúng lúc bắt gặp bờ môi mát lạnh gợi cảm của anh.Môi Tiêu Thần có hình dạng rất đẹp, khóe miệng anh ấy hơi hếch lên một chút, là kiểu nhìn rất muốn hôn ấy.Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi khát, vô thức nuốt nước miếng.Sau đó lại vô thức tiền gần hơn.Khi tôi định thần lại, môi tôi đã chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp kia.Mặt tôi đỏ bừng.Tôi thật sự đã chủ động hôn Tiêu Thần!Tôi không ngờ mình lại đói khát như vậy.“Tô Vân! Hai người đang làm cái gì?”Một giọng nói tức giận vang lên.

Chương 21