Ánh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó…
Chương 37: Chương 37
Vượt Bóng Tối Để Yêu EmTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhÁnh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó… Hai người đứng giữa phòng khách rất lâu, Tô Hàn siết chặt vòng tay .Đúng vậy anh là đang đau lòng, cả một đoạn đường tới đây anh nghĩ mãi mà không ra làm sao một cô gái mỏng manh như thế này có thế mạnh mẽ vượt qua những cú sốc tinh thần kinh khủng như thế .Anh có thế tưởng tượng được quá khứ của cô gái nhỏ này là những tháng ngày bi kịch ra sao..Có phải anh đến bên cuộc đờỉ của cô đã chậm trề rồi không ? Đế cô một mình chống chọi biết bao lả đau thương ,khố sở.Tô Hàm cúi đầu xuống vai cô che giấu tâm trạng khá phức tạp còn đang muốn bùng nổ của mình.Anh hít hà hương thơm từ cơ thế của cô, qua một lúc anh trầm ổn lên tiếng.– Tử Kiều, anh nói với em kế từ ngày hôm nay anh chính thức sẽ là bạn trai của em.3Tử Kiều cháng hiếu gì cả, cô ngấng đầu chầng rõ hôm nay Tô Hàn rốt cuộc là bị làm sao.– Anh…– Không cho phép em từ chối..Chưa kịp phản bác đã bị anh cât ngang, sự bá đạo của anh không làm Tử Kiều không thoải mái mà ngược lại còn có gỉ đó hạnh phúc nhưng tâm lý bóng ma quá lớn vẫn khó thoát ra được.Cô biết bản thản khó lòng mang hạnh phúc cho bất kì ai ,nghĩ làm sao cũng thấy bất công cho anh.Cô mặc kệ anh phản đối vẳn cố chấp nói ra suy nghĩ trong lòng.– Tôi không thế nhìn thấy, có thế bây giờ thời gian đầu mới mé anh thấy gì cũng ốn.Nhưng sau này….– Không có sau này, anh biết em mặc cảm đều gì .Tử Kiều em cũng có tình cảm với anh phải không ? Anh thấy rất rõ do em không dám đối diện mà thôi .Em làm vậy mới là bất công với anh..Trái tỉm Tử Kiều nhói lên, vành mât cô cũng đỏ hoe.Cô hơi cúi đầu..– Xin lỗi nhưng anh xứng đáng có được người tốt hơn tôl ….ừm….Một nụ hôn bất chợt chặn xuống những lời muốn nói tiếp của Tử Kiều.cá thân thế Tử Kiều bị Tô Hàn ôm thật chặt hành động yếu ớt từ chối của cô tố cáo sự giãy dụa vô ích.Tô Hàn cấn thận từng chút một dồn vào nụ hôn này ,anh len lõi vào từng hơi thở của cô khiến nụ hôn ngày càng sâu hơn.Mọi tường thành xây dựng vững chắc của Tử Kiều giờ phút này hoàn toàn đổ nát.Người đản ông đến bên đời cô lúc cô khố sở nhất, anh không kị thị hay xem cô là gánh nặng.Mà dùng sự tốt đẹp nhất sưởi ấm trái tim bị tốn thương của cô mồi ngày.Anh nhẫn nại với sự cố chấp của cô, anh ôn nhu từng chút một dù cô bướng bỉnh ra sao.Rốt cuộc tất cả sự cố chấp của cô vổn không là gì với sự quyết đoán của Tô Hàn.Nụ hôn khiến hơi thở hai người trờ nên dồn dập ,Tử Kiều như bị rút hết sức lực yếu đuối dựa vào lòng Tô Hàn, khuôn mặt non nớt như đang rỉ máu, đầu óc trớ nên mụ mị hoàn toàn.Quen với Mạc Lăng gần ba năm nhưng Tử Kiều vô cùng bảo thủ mỗi lần hai người thân mật .Chưa bao giờ có một nụ hôn nóng bỏng quấn quýt như bây giờ.Chỉ cần anh ta hơi sấn tới Tử Kiều liền tìm cớ lẩn tránh.1Thế mà hôm nay cô lại buông xuôi đế người đàn ông này làm càn, còn hùa theo anh quấn quýt với nụ hôn vừa rồi.– Thế nào còn muốn từ chối nữa không ? Hôn cũng đã hôn rồi .Em cũng không thế bỏ rơi anh được.1Anh là được lợi còn cố tình khoe mẽ sao ?Nhưng Tử Kiều không đủ tính táo đế mà tính toán với anh, cô còn đang bận cho sự ngại ngùng, vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào ngực Tô Hàn.Miệng nhỏ không phục.– Anh đúng lả ngang ngược mà..TÔ Hàn như nhìn thấy cầu vòng lấp lánh trước mặt.Anh nâng mặt cô lên, mím cười hôn lên trán cô .– Tử Kiều anh biết em có nhiều nỗi sợ hãi trong lòng.Hãy đế anh cùng em đối diện với nó được không ?Như dòng nước ấm chảy qua, sự chua xót còn có cảm động đến muốn phát khóc .Cố gáng lâm Tử Kiều mới nuốt nước mât ngược vào trong.-Anh sẽ rất thiệt thòi..Tô Hàn dịu dàng, dùng ngón tay sờ vào đuôi mât của cô .– Tử Kiều nếu em sợ anh thiệt thòi vậy cùng anh đến bệnh viên kiếm tra lai mât cho em nhé..Tử Kiều lác đầu từ chối ngay, cũng không rõ vì sao anh lại nói đến vấn đề này .Nhưng cô biết rõ mât mình sẽ không có hi vọng nào nữa cả.Cô vốn đã quen với sự mất mát này nhung cô không muốn làm anh thất vọng.– Vô dụng thôi, không thế chữa được nữa.
Hai người đứng giữa phòng khách rất lâu, Tô Hàn siết chặt vòng tay .Đúng vậy anh là đang đau lòng, cả một đoạn đường tới đây anh nghĩ mãi mà không ra làm sao một cô gái mỏng manh như thế này có thế mạnh mẽ vượt qua những cú sốc tinh thần kinh khủng như thế .Anh có thế tưởng tượng được quá khứ của cô gái nhỏ này là những tháng ngày bi kịch ra sao..
Có phải anh đến bên cuộc đờỉ của cô đã chậm trề rồi không ? Đế cô một mình chống chọi biết bao lả đau thương ,khố sở.
Tô Hàm cúi đầu xuống vai cô che giấu tâm trạng khá phức tạp còn đang muốn bùng nổ của mình.
Anh hít hà hương thơm từ cơ thế của cô, qua một lúc anh trầm ổn lên tiếng.
– Tử Kiều, anh nói với em kế từ ngày hôm nay anh chính thức sẽ là bạn trai của em.
3
Tử Kiều cháng hiếu gì cả, cô ngấng đầu chầng rõ hôm nay Tô Hàn rốt cuộc là bị làm sao.
– Anh…
– Không cho phép em từ chối..
Chưa kịp phản bác đã bị anh cât ngang, sự bá đạo của anh không làm Tử Kiều không thoải mái mà ngược lại còn có gỉ đó hạnh phúc nhưng tâm lý bóng ma quá lớn vẫn khó thoát ra được.
Cô biết bản thản khó lòng mang hạnh phúc cho bất kì ai ,nghĩ làm sao cũng thấy bất công cho anh.
Cô mặc kệ anh phản đối vẳn cố chấp nói ra suy nghĩ trong lòng.
– Tôi không thế nhìn thấy, có thế bây giờ thời gian đầu mới mé anh thấy gì cũng ốn.Nhưng sau này….
– Không có sau này, anh biết em mặc cảm đều gì .Tử Kiều em cũng có tình cảm với anh phải không ? Anh thấy rất rõ do em không dám đối diện mà thôi .Em làm vậy mới là bất công với anh..
Trái tỉm Tử Kiều nhói lên, vành mât cô cũng đỏ hoe.
Cô hơi cúi đầu..
– Xin lỗi nhưng anh xứng đáng có được người tốt hơn tôl ….ừm….
Một nụ hôn bất chợt chặn xuống những lời muốn nói tiếp của Tử Kiều.cá thân thế Tử Kiều bị Tô Hàn ôm thật chặt hành động yếu ớt từ chối của cô tố cáo sự giãy dụa vô ích.
Tô Hàn cấn thận từng chút một dồn vào nụ hôn này ,anh len lõi vào từng hơi thở của cô khiến nụ hôn ngày càng sâu hơn.Mọi tường thành xây dựng vững chắc của Tử Kiều giờ phút này hoàn toàn đổ nát.
Người đản ông đến bên đời cô lúc cô khố sở nhất, anh không kị thị hay xem cô là gánh nặng.
Mà dùng sự tốt đẹp nhất sưởi ấm trái tim bị tốn thương của cô mồi ngày.
Anh nhẫn nại với sự cố chấp của cô, anh ôn nhu từng chút một dù cô bướng bỉnh ra sao.
Rốt cuộc tất cả sự cố chấp của cô vổn không là gì với sự quyết đoán của Tô Hàn.
Nụ hôn khiến hơi thở hai người trờ nên dồn dập ,Tử Kiều như bị rút hết sức lực yếu đuối dựa vào lòng Tô Hàn, khuôn mặt non nớt như đang rỉ máu, đầu óc trớ nên mụ mị hoàn toàn.
Quen với Mạc Lăng gần ba năm nhưng Tử Kiều vô cùng bảo thủ mỗi lần hai người thân mật .Chưa bao giờ có một nụ hôn nóng bỏng quấn quýt như bây giờ.Chỉ cần anh ta hơi sấn tới Tử Kiều liền tìm cớ lẩn tránh.
1
Thế mà hôm nay cô lại buông xuôi đế người đàn ông này làm càn, còn hùa theo anh quấn quýt với nụ hôn vừa rồi.
– Thế nào còn muốn từ chối nữa không ? Hôn cũng đã hôn rồi .Em cũng không thế bỏ rơi anh được.
1
Anh là được lợi còn cố tình khoe mẽ sao ?
Nhưng Tử Kiều không đủ tính táo đế mà tính toán với anh, cô còn đang bận cho sự ngại ngùng, vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào ngực Tô Hàn.
Miệng nhỏ không phục.
– Anh đúng lả ngang ngược mà..
TÔ Hàn như nhìn thấy cầu vòng lấp lánh trước mặt.
Anh nâng mặt cô lên, mím cười hôn lên trán cô .
– Tử Kiều anh biết em có nhiều nỗi sợ hãi trong lòng.Hãy đế anh cùng em đối diện với nó được không ?
Như dòng nước ấm chảy qua, sự chua xót còn có cảm động đến muốn phát khóc .Cố gáng lâm Tử Kiều mới nuốt nước mât ngược vào trong.
-Anh sẽ rất thiệt thòi..
Tô Hàn dịu dàng, dùng ngón tay sờ vào đuôi mât của cô .
– Tử Kiều nếu em sợ anh thiệt thòi vậy cùng anh đến bệnh viên kiếm tra lai mât cho em nhé..
Tử Kiều lác đầu từ chối ngay, cũng không rõ vì sao anh lại nói đến vấn đề này .Nhưng cô biết rõ mât mình sẽ không có hi vọng nào nữa cả.
Cô vốn đã quen với sự mất mát này nhung cô không muốn làm anh thất vọng.
– Vô dụng thôi, không thế chữa được nữa.
Vượt Bóng Tối Để Yêu EmTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhÁnh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó… Hai người đứng giữa phòng khách rất lâu, Tô Hàn siết chặt vòng tay .Đúng vậy anh là đang đau lòng, cả một đoạn đường tới đây anh nghĩ mãi mà không ra làm sao một cô gái mỏng manh như thế này có thế mạnh mẽ vượt qua những cú sốc tinh thần kinh khủng như thế .Anh có thế tưởng tượng được quá khứ của cô gái nhỏ này là những tháng ngày bi kịch ra sao..Có phải anh đến bên cuộc đờỉ của cô đã chậm trề rồi không ? Đế cô một mình chống chọi biết bao lả đau thương ,khố sở.Tô Hàm cúi đầu xuống vai cô che giấu tâm trạng khá phức tạp còn đang muốn bùng nổ của mình.Anh hít hà hương thơm từ cơ thế của cô, qua một lúc anh trầm ổn lên tiếng.– Tử Kiều, anh nói với em kế từ ngày hôm nay anh chính thức sẽ là bạn trai của em.3Tử Kiều cháng hiếu gì cả, cô ngấng đầu chầng rõ hôm nay Tô Hàn rốt cuộc là bị làm sao.– Anh…– Không cho phép em từ chối..Chưa kịp phản bác đã bị anh cât ngang, sự bá đạo của anh không làm Tử Kiều không thoải mái mà ngược lại còn có gỉ đó hạnh phúc nhưng tâm lý bóng ma quá lớn vẫn khó thoát ra được.Cô biết bản thản khó lòng mang hạnh phúc cho bất kì ai ,nghĩ làm sao cũng thấy bất công cho anh.Cô mặc kệ anh phản đối vẳn cố chấp nói ra suy nghĩ trong lòng.– Tôi không thế nhìn thấy, có thế bây giờ thời gian đầu mới mé anh thấy gì cũng ốn.Nhưng sau này….– Không có sau này, anh biết em mặc cảm đều gì .Tử Kiều em cũng có tình cảm với anh phải không ? Anh thấy rất rõ do em không dám đối diện mà thôi .Em làm vậy mới là bất công với anh..Trái tỉm Tử Kiều nhói lên, vành mât cô cũng đỏ hoe.Cô hơi cúi đầu..– Xin lỗi nhưng anh xứng đáng có được người tốt hơn tôl ….ừm….Một nụ hôn bất chợt chặn xuống những lời muốn nói tiếp của Tử Kiều.cá thân thế Tử Kiều bị Tô Hàn ôm thật chặt hành động yếu ớt từ chối của cô tố cáo sự giãy dụa vô ích.Tô Hàn cấn thận từng chút một dồn vào nụ hôn này ,anh len lõi vào từng hơi thở của cô khiến nụ hôn ngày càng sâu hơn.Mọi tường thành xây dựng vững chắc của Tử Kiều giờ phút này hoàn toàn đổ nát.Người đản ông đến bên đời cô lúc cô khố sở nhất, anh không kị thị hay xem cô là gánh nặng.Mà dùng sự tốt đẹp nhất sưởi ấm trái tim bị tốn thương của cô mồi ngày.Anh nhẫn nại với sự cố chấp của cô, anh ôn nhu từng chút một dù cô bướng bỉnh ra sao.Rốt cuộc tất cả sự cố chấp của cô vổn không là gì với sự quyết đoán của Tô Hàn.Nụ hôn khiến hơi thở hai người trờ nên dồn dập ,Tử Kiều như bị rút hết sức lực yếu đuối dựa vào lòng Tô Hàn, khuôn mặt non nớt như đang rỉ máu, đầu óc trớ nên mụ mị hoàn toàn.Quen với Mạc Lăng gần ba năm nhưng Tử Kiều vô cùng bảo thủ mỗi lần hai người thân mật .Chưa bao giờ có một nụ hôn nóng bỏng quấn quýt như bây giờ.Chỉ cần anh ta hơi sấn tới Tử Kiều liền tìm cớ lẩn tránh.1Thế mà hôm nay cô lại buông xuôi đế người đàn ông này làm càn, còn hùa theo anh quấn quýt với nụ hôn vừa rồi.– Thế nào còn muốn từ chối nữa không ? Hôn cũng đã hôn rồi .Em cũng không thế bỏ rơi anh được.1Anh là được lợi còn cố tình khoe mẽ sao ?Nhưng Tử Kiều không đủ tính táo đế mà tính toán với anh, cô còn đang bận cho sự ngại ngùng, vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào ngực Tô Hàn.Miệng nhỏ không phục.– Anh đúng lả ngang ngược mà..TÔ Hàn như nhìn thấy cầu vòng lấp lánh trước mặt.Anh nâng mặt cô lên, mím cười hôn lên trán cô .– Tử Kiều anh biết em có nhiều nỗi sợ hãi trong lòng.Hãy đế anh cùng em đối diện với nó được không ?Như dòng nước ấm chảy qua, sự chua xót còn có cảm động đến muốn phát khóc .Cố gáng lâm Tử Kiều mới nuốt nước mât ngược vào trong.-Anh sẽ rất thiệt thòi..Tô Hàn dịu dàng, dùng ngón tay sờ vào đuôi mât của cô .– Tử Kiều nếu em sợ anh thiệt thòi vậy cùng anh đến bệnh viên kiếm tra lai mât cho em nhé..Tử Kiều lác đầu từ chối ngay, cũng không rõ vì sao anh lại nói đến vấn đề này .Nhưng cô biết rõ mât mình sẽ không có hi vọng nào nữa cả.Cô vốn đã quen với sự mất mát này nhung cô không muốn làm anh thất vọng.– Vô dụng thôi, không thế chữa được nữa.