Ánh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó…
Chương 40: Chương 40
Vượt Bóng Tối Để Yêu EmTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhÁnh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó… – Tô Hàn còn công việc của anh thì sao ?Anh vì cô mà bỏ bê công việc, lần này rời đi cũng không phải thời gian ngân.Tô Hàn trả lời nhanh chóng.– Còn có Bạch Hồ mà, em lo gì.Hiện tại Tử Kiều chỉ biết anh là ông chủ của nhà hàng, nên Tô Hàn liền theo đó mà khéo léo nói tránh .Tử Kiều nhỏ giọng có chút mủi lòng.– Cám ơn anh ..thật lòng em rất biết ơn anh nếu không có anh, cả đời này em không biết số phận mình sẽ đi về đâu.Đây là lời thật lòng mà Tử Kiều đang nghĩ lúc này.Tô Hàn mỉm cười nhìn đôi mât đỏ hoe của cô.– Có phải em thấy mình đã nợ anh quá nhiều đúng không ?Tử Kiều khẽ gật đầu, đúng vậy cô đã nợ anh quá nhiêu.Trong cuộc đời bi kịch chí một màu đen không hơn không kém .Anh không một chút e ngại xông hẩn vào đêm đen đế cứu rỗi linh hồn của cò .Chưa kế đến đôi mât này rồi có thấy được ánh sáng hay không nhưng ngay lần đầu anh nãm lấy tay cô và nói anh có thế thích cô không.Chỉ một cảu hỏi đơn giản nhưng từng giây phút đó có một cảm xúc không tên đóng đinh thật chặt vào lòng cô.Mỗi ngày cô đều im lặng chờ mong điện thoại của anh ,được nghe tiếng nói của anh.Chỉ cần ngày nào anh nói muốn ăn cơm nhà cô, thì ngày đó cô đều chờ mong thời gian mau trôi qua đế được gặp anh.Có nhiều lúc cô muốn xé tan sự mặc cảm đế đáp lại tình cảm của anh.Nhưng bóng tối không ngừng cản bước chân cô.Rất may mân anh lại không chùn bước.Giống như anh đã từng nói.Nếu em ngại ngần bước ra khỏi bóng tối của bản thản, anh sẽ là người bước vào bóng tối ấy đế đến bẽn cạnh em.Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0mNhìn vẻ thơthấn có chút đăm chiêu của Tử Kíêu.Tô Hàn cong môi không kiêng dè hôn lên môi cô.– Vậy giao em cho anh, xem như trả nợ.Tử Kiều bị hơi thớ của anh dần thiêu đốt, cô ngại ngùng hai má dần phớt hồng, lấm bấm theo từng nụ hôn vụn vặt của anh.– Vậy anh phải hứa nhận rồi là không được hoàn trả ..Khi nói ra lời này, Tử Kiều phải sự dụng hết can đảm của bắn thản, cả vành tai, cần cố đều nhuộm một màu hồng nhạt khiến cô càng thêm mê người.Ủng hộ chúng mình tại лhayho.comTô Hàn cười khẽ siết chặt vòng tay, cạ môi mình vào môi cô .Ánh mắt thế hiện rõ sự chiếm hữu mãnh liệt…-Được..Nói rồi anh cúi đầu tìm kiếm môi cô, Tử Kiều nhâm mât hưởng lấy nụ hồn nồng nàn anh mang lại.Tình cảm kiềm nén bao lâu nay như được bùng nổ, khác họa qua nụ hôn ướt át tình ý nồng nàn của cả hai.
– Tô Hàn còn công việc của anh thì sao ?
Anh vì cô mà bỏ bê công việc, lần này rời đi cũng không phải thời gian ngân.
Tô Hàn trả lời nhanh chóng.
– Còn có Bạch Hồ mà, em lo gì.
Hiện tại Tử Kiều chỉ biết anh là ông chủ của nhà hàng, nên Tô Hàn liền theo đó mà khéo léo nói tránh .
Tử Kiều nhỏ giọng có chút mủi lòng.
– Cám ơn anh ..thật lòng em rất biết ơn anh nếu không có anh, cả đời này em không biết số phận mình sẽ đi về đâu.
Đây là lời thật lòng mà Tử Kiều đang nghĩ lúc này.
Tô Hàn mỉm cười nhìn đôi mât đỏ hoe của cô.
– Có phải em thấy mình đã nợ anh quá nhiều đúng không ?
Tử Kiều khẽ gật đầu, đúng vậy cô đã nợ anh quá nhiêu.
Trong cuộc đời bi kịch chí một màu đen không hơn không kém .Anh không một chút e ngại xông hẩn vào đêm đen đế cứu rỗi linh hồn của cò .Chưa kế đến đôi mât này rồi có thấy được ánh sáng hay không nhưng ngay lần đầu anh nãm lấy tay cô và nói anh có thế thích cô không.
Chỉ một cảu hỏi đơn giản nhưng từng giây phút đó có một cảm xúc không tên đóng đinh thật chặt vào lòng cô.
Mỗi ngày cô đều im lặng chờ mong điện thoại của anh ,được nghe tiếng nói của anh.
Chỉ cần ngày nào anh nói muốn ăn cơm nhà cô, thì ngày đó cô đều chờ mong thời gian mau trôi qua đế được gặp anh.Có nhiều lúc cô muốn xé tan sự mặc cảm đế đáp lại tình cảm của anh.
Nhưng bóng tối không ngừng cản bước chân cô.
Rất may mân anh lại không chùn bước.
Giống như anh đã từng nói.
Nếu em ngại ngần bước ra khỏi bóng tối của bản thản, anh sẽ là người bước vào bóng tối ấy đế đến bẽn cạnh em.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Nhìn vẻ thơthấn có chút đăm chiêu của Tử Kíêu.Tô Hàn cong môi không kiêng dè hôn lên môi cô.
– Vậy giao em cho anh, xem như trả nợ.
Tử Kiều bị hơi thớ của anh dần thiêu đốt, cô ngại ngùng hai má dần phớt hồng, lấm bấm theo từng nụ hôn vụn vặt của anh.
– Vậy anh phải hứa nhận rồi là không được hoàn trả ..
Khi nói ra lời này, Tử Kiều phải sự dụng hết can đảm của bắn thản, cả vành tai, cần cố đều nhuộm một màu hồng nhạt khiến cô càng thêm mê người.
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
Tô Hàn cười khẽ siết chặt vòng tay, cạ môi mình vào môi cô .Ánh mắt thế hiện rõ sự chiếm hữu mãnh liệt…
-Được..
Nói rồi anh cúi đầu tìm kiếm môi cô, Tử Kiều nhâm mât hưởng lấy nụ hồn nồng nàn anh mang lại.Tình cảm kiềm nén bao lâu nay như được bùng nổ, khác họa qua nụ hôn ướt át tình ý nồng nàn của cả hai.
Vượt Bóng Tối Để Yêu EmTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhÁnh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó… – Tô Hàn còn công việc của anh thì sao ?Anh vì cô mà bỏ bê công việc, lần này rời đi cũng không phải thời gian ngân.Tô Hàn trả lời nhanh chóng.– Còn có Bạch Hồ mà, em lo gì.Hiện tại Tử Kiều chỉ biết anh là ông chủ của nhà hàng, nên Tô Hàn liền theo đó mà khéo léo nói tránh .Tử Kiều nhỏ giọng có chút mủi lòng.– Cám ơn anh ..thật lòng em rất biết ơn anh nếu không có anh, cả đời này em không biết số phận mình sẽ đi về đâu.Đây là lời thật lòng mà Tử Kiều đang nghĩ lúc này.Tô Hàn mỉm cười nhìn đôi mât đỏ hoe của cô.– Có phải em thấy mình đã nợ anh quá nhiều đúng không ?Tử Kiều khẽ gật đầu, đúng vậy cô đã nợ anh quá nhiêu.Trong cuộc đời bi kịch chí một màu đen không hơn không kém .Anh không một chút e ngại xông hẩn vào đêm đen đế cứu rỗi linh hồn của cò .Chưa kế đến đôi mât này rồi có thấy được ánh sáng hay không nhưng ngay lần đầu anh nãm lấy tay cô và nói anh có thế thích cô không.Chỉ một cảu hỏi đơn giản nhưng từng giây phút đó có một cảm xúc không tên đóng đinh thật chặt vào lòng cô.Mỗi ngày cô đều im lặng chờ mong điện thoại của anh ,được nghe tiếng nói của anh.Chỉ cần ngày nào anh nói muốn ăn cơm nhà cô, thì ngày đó cô đều chờ mong thời gian mau trôi qua đế được gặp anh.Có nhiều lúc cô muốn xé tan sự mặc cảm đế đáp lại tình cảm của anh.Nhưng bóng tối không ngừng cản bước chân cô.Rất may mân anh lại không chùn bước.Giống như anh đã từng nói.Nếu em ngại ngần bước ra khỏi bóng tối của bản thản, anh sẽ là người bước vào bóng tối ấy đế đến bẽn cạnh em.Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0mNhìn vẻ thơthấn có chút đăm chiêu của Tử Kíêu.Tô Hàn cong môi không kiêng dè hôn lên môi cô.– Vậy giao em cho anh, xem như trả nợ.Tử Kiều bị hơi thớ của anh dần thiêu đốt, cô ngại ngùng hai má dần phớt hồng, lấm bấm theo từng nụ hôn vụn vặt của anh.– Vậy anh phải hứa nhận rồi là không được hoàn trả ..Khi nói ra lời này, Tử Kiều phải sự dụng hết can đảm của bắn thản, cả vành tai, cần cố đều nhuộm một màu hồng nhạt khiến cô càng thêm mê người.Ủng hộ chúng mình tại лhayho.comTô Hàn cười khẽ siết chặt vòng tay, cạ môi mình vào môi cô .Ánh mắt thế hiện rõ sự chiếm hữu mãnh liệt…-Được..Nói rồi anh cúi đầu tìm kiếm môi cô, Tử Kiều nhâm mât hưởng lấy nụ hồn nồng nàn anh mang lại.Tình cảm kiềm nén bao lâu nay như được bùng nổ, khác họa qua nụ hôn ướt át tình ý nồng nàn của cả hai.