Tác giả:

Ánh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó…

Chương 52: Chương 52

Vượt Bóng Tối Để Yêu EmTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhÁnh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó… Sự suy tư quá lâu của Tô Hàn khiến Tử Kiều bất an.Càng ở bên cạnh lâu với Tô Hàn, Tử Kiều phát hiện cô rất sợ một ngày không nghe anh nói gì hay không quan tâm đến cô.vốn cảm giác bị bỏ rơi đối với Tử Kiều đã là nỗi ảm ánh ,Tô Hàn bây giờ đối với cô rất quan trọng nên chỉ cần một cử chỉ lạnh nhạt của anh cũng khiến Tử Kiều lo lắng không thôi.– Tô Hàn, anh sao vậy ?Tô Hàn nhìn vẻ mặt lo lẳng của Tử Kiều anh mới phát hiện mình đắn đo chuyện này quá lâu.Vội từ cửa số đi đến bên giường bệnh ,ng’ôi xuống nám tay cô.– Anh không có gì, chỉ là hôm nay anh có một cuộc họp nhưng quên đem máy tính rồi.Đê’ anh.Tô Hàn xém chút nữa vuột miệng, anh liền sữa lời.– Đê’ anh gọi cho quản lý Hồ hủy bỏ cuộc họp..– Không cần, anh chạy về lấy laptop đi, công việc không thê’ bỏ dờ như vậy được.Nói rồi cỏ trờ tay nắm lấy tay Tỏ Hàn.– Tô Hàn anh đã vì em mất rất nhiều thời gian và công sức.Công việc vì em mà bị ảnh hưởng nữa em sẽ rất tự trách bản thân.Cô hơi nhích người ,mỉm cười nhẹ với anh.– Nghe lời em về lấy laptop đi anh..– Nhưng mà..– Không có nhưng mà, em hiện tại rất ổn, anh cứ chần chờ mới kéo dài thời gian đấy.Có gì em sẽ bấm chuông gọi y tá, anh có thế yên tâm.Đây là phòng vip vô cùng an toàn và hiện đại anh sợ cái gì chứ.Người đàn ông này quả nhiên xem cô là đứa bé đê’ cưng chiều thật mà..Vuốt lấy tóc cô , Tô Hàn nhìn đồng hồ quả nhiên còn rất sớm chỉ mới sáu giờ hơn.Anh hôn lên má cỏ.– Được, anh sẽ quay lại ngay, có gì em phải gọi y tá ngay biết không ?-Được.Anh yên tâm.Tô Hàn nghe thế cũng bớt đi lo lắng, cuộc họp hôm nay khá quan trọng nếu Tử Kiều thây ổn vậy anh phải tranh thủ thời gian thôi, cầm lấy áo khoác và chìa khóa Tô Hàn nhanh chân rời đi.Nghe tiếng đóng cửa phòng, trên môi Tử Kiều vẫn còn lưu lại nụ cười hạnh phúc..Nhưng chưa được mấy giây sau, bất giác Tử Kiều thấy mắt mình đau nhói cô vội nhắm chặt hàng mi.cả cơthế Tử Kiều run rấy vì cô vừa thấy một tia sáng rất nhạt và mờ ảo dù rất nhỏ và le lói nhưng do mắt cỏ quá đau khiến Tử Kiều phải nhắm mắt lại một lần nữa.Hơi thờ cô rối loạn, cả nhịp tim cũng đập thật nhanh, bàn tay nhỏ túa cả mồ hôi lạnh run run bấm chuông gọi y tá..

Sự suy tư quá lâu của Tô Hàn khiến Tử Kiều bất an.

Càng ở bên cạnh lâu với Tô Hàn, Tử Kiều phát hiện cô rất sợ một ngày không nghe anh nói gì hay không quan tâm đến cô.

vốn cảm giác bị bỏ rơi đối với Tử Kiều đã là nỗi ảm ánh ,Tô Hàn bây giờ đối với cô rất quan trọng nên chỉ cần một cử chỉ lạnh nhạt của anh cũng khiến Tử Kiều lo lắng không thôi.

– Tô Hàn, anh sao vậy ?

Tô Hàn nhìn vẻ mặt lo lẳng của Tử Kiều anh mới phát hiện mình đắn đo chuyện này quá lâu.

Vội từ cửa số đi đến bên giường bệnh ,ng’ôi xuống nám tay cô.

– Anh không có gì, chỉ là hôm nay anh có một cuộc họp nhưng quên đem máy tính rồi.

Đê’ anh.

Tô Hàn xém chút nữa vuột miệng, anh liền sữa lời.

– Đê’ anh gọi cho quản lý Hồ hủy bỏ cuộc họp.

.

– Không cần, anh chạy về lấy laptop đi, công việc không thê’ bỏ dờ như vậy được.

Nói rồi cỏ trờ tay nắm lấy tay Tỏ Hàn.

– Tô Hàn anh đã vì em mất rất nhiều thời gian và công sức.

Công việc vì em mà bị ảnh hưởng nữa em sẽ rất tự trách bản thân.

Cô hơi nhích người ,mỉm cười nhẹ với anh.

– Nghe lời em về lấy laptop đi anh.

.

– Nhưng mà.

.

– Không có nhưng mà, em hiện tại rất ổn, anh cứ chần chờ mới kéo dài thời gian đấy.

Có gì em sẽ bấm chuông gọi y tá, anh có thế yên tâm.

Đây là phòng vip vô cùng an toàn và hiện đại anh sợ cái gì chứ.

Người đàn ông này quả nhiên xem cô là đứa bé đê’ cưng chiều thật mà.

.

Vuốt lấy tóc cô , Tô Hàn nhìn đồng hồ quả nhiên còn rất sớm chỉ mới sáu giờ hơn.

Anh hôn lên má cỏ.

– Được, anh sẽ quay lại ngay, có gì em phải gọi y tá ngay biết không ?

-Được.

Anh yên tâm.

Tô Hàn nghe thế cũng bớt đi lo lắng, cuộc họp hôm nay khá quan trọng nếu Tử Kiều thây ổn vậy anh phải tranh thủ thời gian thôi, cầm lấy áo khoác và chìa khóa Tô Hàn nhanh chân rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa phòng, trên môi Tử Kiều vẫn còn lưu lại nụ cười hạnh phúc.

.

Nhưng chưa được mấy giây sau, bất giác Tử Kiều thấy mắt mình đau nhói cô vội nhắm chặt hàng mi.

cả cơthế Tử Kiều run rấy vì cô vừa thấy một tia sáng rất nhạt và mờ ảo dù rất nhỏ và le lói nhưng do mắt cỏ quá đau khiến Tử Kiều phải nhắm mắt lại một lần nữa.

Hơi thờ cô rối loạn, cả nhịp tim cũng đập thật nhanh, bàn tay nhỏ túa cả mồ hôi lạnh run run bấm chuông gọi y tá.

.

Vượt Bóng Tối Để Yêu EmTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhÁnh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng , bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung . Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính. Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt , trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn , đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút. Bất giác đầu đau như búa bổ , mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó… Sự suy tư quá lâu của Tô Hàn khiến Tử Kiều bất an.Càng ở bên cạnh lâu với Tô Hàn, Tử Kiều phát hiện cô rất sợ một ngày không nghe anh nói gì hay không quan tâm đến cô.vốn cảm giác bị bỏ rơi đối với Tử Kiều đã là nỗi ảm ánh ,Tô Hàn bây giờ đối với cô rất quan trọng nên chỉ cần một cử chỉ lạnh nhạt của anh cũng khiến Tử Kiều lo lắng không thôi.– Tô Hàn, anh sao vậy ?Tô Hàn nhìn vẻ mặt lo lẳng của Tử Kiều anh mới phát hiện mình đắn đo chuyện này quá lâu.Vội từ cửa số đi đến bên giường bệnh ,ng’ôi xuống nám tay cô.– Anh không có gì, chỉ là hôm nay anh có một cuộc họp nhưng quên đem máy tính rồi.Đê’ anh.Tô Hàn xém chút nữa vuột miệng, anh liền sữa lời.– Đê’ anh gọi cho quản lý Hồ hủy bỏ cuộc họp..– Không cần, anh chạy về lấy laptop đi, công việc không thê’ bỏ dờ như vậy được.Nói rồi cỏ trờ tay nắm lấy tay Tỏ Hàn.– Tô Hàn anh đã vì em mất rất nhiều thời gian và công sức.Công việc vì em mà bị ảnh hưởng nữa em sẽ rất tự trách bản thân.Cô hơi nhích người ,mỉm cười nhẹ với anh.– Nghe lời em về lấy laptop đi anh..– Nhưng mà..– Không có nhưng mà, em hiện tại rất ổn, anh cứ chần chờ mới kéo dài thời gian đấy.Có gì em sẽ bấm chuông gọi y tá, anh có thế yên tâm.Đây là phòng vip vô cùng an toàn và hiện đại anh sợ cái gì chứ.Người đàn ông này quả nhiên xem cô là đứa bé đê’ cưng chiều thật mà..Vuốt lấy tóc cô , Tô Hàn nhìn đồng hồ quả nhiên còn rất sớm chỉ mới sáu giờ hơn.Anh hôn lên má cỏ.– Được, anh sẽ quay lại ngay, có gì em phải gọi y tá ngay biết không ?-Được.Anh yên tâm.Tô Hàn nghe thế cũng bớt đi lo lắng, cuộc họp hôm nay khá quan trọng nếu Tử Kiều thây ổn vậy anh phải tranh thủ thời gian thôi, cầm lấy áo khoác và chìa khóa Tô Hàn nhanh chân rời đi.Nghe tiếng đóng cửa phòng, trên môi Tử Kiều vẫn còn lưu lại nụ cười hạnh phúc..Nhưng chưa được mấy giây sau, bất giác Tử Kiều thấy mắt mình đau nhói cô vội nhắm chặt hàng mi.cả cơthế Tử Kiều run rấy vì cô vừa thấy một tia sáng rất nhạt và mờ ảo dù rất nhỏ và le lói nhưng do mắt cỏ quá đau khiến Tử Kiều phải nhắm mắt lại một lần nữa.Hơi thờ cô rối loạn, cả nhịp tim cũng đập thật nhanh, bàn tay nhỏ túa cả mồ hôi lạnh run run bấm chuông gọi y tá..

Chương 52: Chương 52