1 Mọi người đều nói trẻ con nên phát triển toàn diện. Đúng, nhưng con tôi mới sáu tuổi bỗng nhiên bị lệch đối với các môn khoa học. Ngữ văn và tiếng Anh giỏi một cách đáng kinh ngạc, nhưng về mặt số học, thằng bé thậm chí còn không đếm được bằng ngón tay. Cư dân mạng hóng dưa không quan tâm chút nào, từng người chỉ đợi có cơ hội liền hỏi: “Bố thằng bé đâu?” Bố của nó đã bị tôi vứt lên chín tầng mây từ tám kiếp rồi. “Mami, đáp án là 11 đúng không ạ?” Tôi ôm tim: “Con trai, đồng ý với mami, nếu mami té xỉu nhất định phải gọi cấp cứu 120.” Liếc thấy bão bình luận có người quăng hỏa tiễn chúc mừng. Đúng là…thái quá! “Con trai, bà ngoại có 6 quả táo, bà cho mẹ 2 quả, còn lại cho con, vậy con được bao nhiêu quả táo?” Con trai nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Không còn quả nào.” “Sao lại không còn?” “Mami ngốc, bởi vì con ăn hết rồi ạ!” Không được rồi, tôi phải uống một viên thuốc trợ tim khẩn cấp đây, không thì trái tim nhỏ bé của tôi sẽ không chịu nổi mất. Ở phương diện toán học này, bộ não…

Chương 5

Tơ Vương Như NướcTác giả: Zhihu/Trần TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Mọi người đều nói trẻ con nên phát triển toàn diện. Đúng, nhưng con tôi mới sáu tuổi bỗng nhiên bị lệch đối với các môn khoa học. Ngữ văn và tiếng Anh giỏi một cách đáng kinh ngạc, nhưng về mặt số học, thằng bé thậm chí còn không đếm được bằng ngón tay. Cư dân mạng hóng dưa không quan tâm chút nào, từng người chỉ đợi có cơ hội liền hỏi: “Bố thằng bé đâu?” Bố của nó đã bị tôi vứt lên chín tầng mây từ tám kiếp rồi. “Mami, đáp án là 11 đúng không ạ?” Tôi ôm tim: “Con trai, đồng ý với mami, nếu mami té xỉu nhất định phải gọi cấp cứu 120.” Liếc thấy bão bình luận có người quăng hỏa tiễn chúc mừng. Đúng là…thái quá! “Con trai, bà ngoại có 6 quả táo, bà cho mẹ 2 quả, còn lại cho con, vậy con được bao nhiêu quả táo?” Con trai nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Không còn quả nào.” “Sao lại không còn?” “Mami ngốc, bởi vì con ăn hết rồi ạ!” Không được rồi, tôi phải uống một viên thuốc trợ tim khẩn cấp đây, không thì trái tim nhỏ bé của tôi sẽ không chịu nổi mất. Ở phương diện toán học này, bộ não… 5.“Sao thế? Khó giải quyết lắm sao?”Tống Tự An nhìn tôi chằm chằm bằng biểu cảm phức tạp.Tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Nếu anh không giải quyết được thì để tôi tìm người khác.”Tốt xấu gì cũng là luật sư giỏi từ nước ngoài trở về, sợ là không nắm rõ hiến pháp trong nước.Cảm thấy khó giải quyết cũng là bình thường.“Thẩm Vân Sơ, em là heo à?”“Hả?”Nói tới nói lui cuối cùng sao lại thành chửi người ta thế nào?“Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!”Tống Tự An mất kiên nhẫn nói: “Chuyện đơn giản như vậy, gọi thẳng bố thằng bé đến giải quyết không phải là xong à?”Vô nghĩa!“Nếu đơn giản như vậy thì tôi tìm anh làm gì?”Tống Tự An ngước mắt nhìn tôi: “Sao?”Tôi hung dữ trợn mắt nhìn Anh: “Chết rồi, anh ấy là Hoa kiều.”Tống Tự An bị chọc tức, bằng không thì Anh cũng sẽ không nói: “Thẩm Vân Sơ, em giỏi thật!”“Đừng lảm nhảm, hiện tại anh nói xem phải làm thế nào đây?”Giấy nhập học của Mộc Mộc đó, không thể chậm trễ được nữa.“Muốn lấy lại tiền chỉ sợ không giải quyết được trong vòng một hai ngày, vấn đề quan trọng trước mắt không phải là giấy nhập học hay sao?”“Ừ, đúng là vậy!”Tống Tự An ung dung uống nhấp một ngụm cà phê, lạnh lùng nói: “Tôi có phải phòng tuyển sinh đâu, tìm tôi cũng chẳng giải quyết được.”Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Nếu anh đến chỉ để mỉa mai tôi thì xin lỗi, tôi không tiếp anh được.”Tống Tự An khẽ cười một tiếng: “Đừng nóng vội vậy, tôi có nói là nhất định không thể giải quyết được đâu.”Tôi suýt chút nữa thốt lên câu “Có gì nói thẳng đi”.“Kết hôn với tôi là con trai em có bố rồi, có thể danh chính ngôn thuận nhập học.”“Cái gì?! Đầu óc anh có vấn đề à?”Kết hôn với anh?Tôi kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là tim tôi rớt ra ngoài.Chẳng lẽ Tống Tự An biết Mộc Mộc là con trai anh?Không, anh không thể nào biết được.Chuyện tôi mang thai năm đó ngay cả các bạn học cũng không biết.Về phần Tiêu Tiêu, cô ấy dám giới thiệu Tống Tự An cho tôi nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không nói sự thật cho anh biết.Tống Tự An sắc mặt xanh mét: “Sao? Vẫn nhớ mãi không quên người cũ à?”Tôi hừ lạnh: “Phải, dù sao người cũ cũng để lại cho tôi một đứa bé kháu khỉnh, tục ngữ có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa mà.”Sắc mặt của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, như thể một giây sau sẽ nổ tung.“Chỉ đùa với cô một câu mà cô tưởng là thật.”Nghe xem, khốn nạn làm sao! Hôn nhân là trò đùa à?Lại còn là một luật sư nổi tiếng!Tôi nhổ vào!Đương nhiên, những lời này tôi chỉ có thể gào thét trong lòng.Ngoài mặt tôi giả vờ như không có việc gì: “Tôi cũng chẳng xem đó là thật, luật sư Tống đừng tự mình đa tình.”

5.

“Sao thế? Khó giải quyết lắm sao?”

Tống Tự An nhìn tôi chằm chằm bằng biểu cảm phức tạp.

Tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Nếu anh không giải quyết được thì để tôi tìm người khác.”

Tốt xấu gì cũng là luật sư giỏi từ nước ngoài trở về, sợ là không nắm rõ hiến pháp trong nước.

Cảm thấy khó giải quyết cũng là bình thường.

“Thẩm Vân Sơ, em là heo à?”

“Hả?”

Nói tới nói lui cuối cùng sao lại thành chửi người ta thế nào?

“Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!”

Tống Tự An mất kiên nhẫn nói: “Chuyện đơn giản như vậy, gọi thẳng bố thằng bé đến giải quyết không phải là xong à?”

Vô nghĩa!

“Nếu đơn giản như vậy thì tôi tìm anh làm gì?”

Tống Tự An ngước mắt nhìn tôi: “Sao?”

Tôi hung dữ trợn mắt nhìn Anh: “Chết rồi, anh ấy là Hoa kiều.”

Tống Tự An bị chọc tức, bằng không thì Anh cũng sẽ không nói: “Thẩm Vân Sơ, em giỏi thật!”

“Đừng lảm nhảm, hiện tại anh nói xem phải làm thế nào đây?”

Giấy nhập học của Mộc Mộc đó, không thể chậm trễ được nữa.

“Muốn lấy lại tiền chỉ sợ không giải quyết được trong vòng một hai ngày, vấn đề quan trọng trước mắt không phải là giấy nhập học hay sao?”

“Ừ, đúng là vậy!”

Tống Tự An ung dung uống nhấp một ngụm cà phê, lạnh lùng nói: “Tôi có phải phòng tuyển sinh đâu, tìm tôi cũng chẳng giải quyết được.”

Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Nếu anh đến chỉ để mỉa mai tôi thì xin lỗi, tôi không tiếp anh được.”

Tống Tự An khẽ cười một tiếng: “Đừng nóng vội vậy, tôi có nói là nhất định không thể giải quyết được đâu.”

Tôi suýt chút nữa thốt lên câu “Có gì nói thẳng đi”.

“Kết hôn với tôi là con trai em có bố rồi, có thể danh chính ngôn thuận nhập học.”

“Cái gì?! Đầu óc anh có vấn đề à?”

Kết hôn với anh?

Tôi kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là tim tôi rớt ra ngoài.

Chẳng lẽ Tống Tự An biết Mộc Mộc là con trai anh?

Không, anh không thể nào biết được.

Chuyện tôi mang thai năm đó ngay cả các bạn học cũng không biết.

Về phần Tiêu Tiêu, cô ấy dám giới thiệu Tống Tự An cho tôi nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không nói sự thật cho anh biết.

Tống Tự An sắc mặt xanh mét: “Sao? Vẫn nhớ mãi không quên người cũ à?”

Tôi hừ lạnh: “Phải, dù sao người cũ cũng để lại cho tôi một đứa bé kháu khỉnh, tục ngữ có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa mà.”

Sắc mặt của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, như thể một giây sau sẽ nổ tung.

“Chỉ đùa với cô một câu mà cô tưởng là thật.”

Nghe xem, khốn nạn làm sao! Hôn nhân là trò đùa à?

Lại còn là một luật sư nổi tiếng!

Tôi nhổ vào!

Đương nhiên, những lời này tôi chỉ có thể gào thét trong lòng.

Ngoài mặt tôi giả vờ như không có việc gì: “Tôi cũng chẳng xem đó là thật, luật sư Tống đừng tự mình đa tình.”

Tơ Vương Như NướcTác giả: Zhihu/Trần TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Mọi người đều nói trẻ con nên phát triển toàn diện. Đúng, nhưng con tôi mới sáu tuổi bỗng nhiên bị lệch đối với các môn khoa học. Ngữ văn và tiếng Anh giỏi một cách đáng kinh ngạc, nhưng về mặt số học, thằng bé thậm chí còn không đếm được bằng ngón tay. Cư dân mạng hóng dưa không quan tâm chút nào, từng người chỉ đợi có cơ hội liền hỏi: “Bố thằng bé đâu?” Bố của nó đã bị tôi vứt lên chín tầng mây từ tám kiếp rồi. “Mami, đáp án là 11 đúng không ạ?” Tôi ôm tim: “Con trai, đồng ý với mami, nếu mami té xỉu nhất định phải gọi cấp cứu 120.” Liếc thấy bão bình luận có người quăng hỏa tiễn chúc mừng. Đúng là…thái quá! “Con trai, bà ngoại có 6 quả táo, bà cho mẹ 2 quả, còn lại cho con, vậy con được bao nhiêu quả táo?” Con trai nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Không còn quả nào.” “Sao lại không còn?” “Mami ngốc, bởi vì con ăn hết rồi ạ!” Không được rồi, tôi phải uống một viên thuốc trợ tim khẩn cấp đây, không thì trái tim nhỏ bé của tôi sẽ không chịu nổi mất. Ở phương diện toán học này, bộ não… 5.“Sao thế? Khó giải quyết lắm sao?”Tống Tự An nhìn tôi chằm chằm bằng biểu cảm phức tạp.Tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Nếu anh không giải quyết được thì để tôi tìm người khác.”Tốt xấu gì cũng là luật sư giỏi từ nước ngoài trở về, sợ là không nắm rõ hiến pháp trong nước.Cảm thấy khó giải quyết cũng là bình thường.“Thẩm Vân Sơ, em là heo à?”“Hả?”Nói tới nói lui cuối cùng sao lại thành chửi người ta thế nào?“Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!”Tống Tự An mất kiên nhẫn nói: “Chuyện đơn giản như vậy, gọi thẳng bố thằng bé đến giải quyết không phải là xong à?”Vô nghĩa!“Nếu đơn giản như vậy thì tôi tìm anh làm gì?”Tống Tự An ngước mắt nhìn tôi: “Sao?”Tôi hung dữ trợn mắt nhìn Anh: “Chết rồi, anh ấy là Hoa kiều.”Tống Tự An bị chọc tức, bằng không thì Anh cũng sẽ không nói: “Thẩm Vân Sơ, em giỏi thật!”“Đừng lảm nhảm, hiện tại anh nói xem phải làm thế nào đây?”Giấy nhập học của Mộc Mộc đó, không thể chậm trễ được nữa.“Muốn lấy lại tiền chỉ sợ không giải quyết được trong vòng một hai ngày, vấn đề quan trọng trước mắt không phải là giấy nhập học hay sao?”“Ừ, đúng là vậy!”Tống Tự An ung dung uống nhấp một ngụm cà phê, lạnh lùng nói: “Tôi có phải phòng tuyển sinh đâu, tìm tôi cũng chẳng giải quyết được.”Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Nếu anh đến chỉ để mỉa mai tôi thì xin lỗi, tôi không tiếp anh được.”Tống Tự An khẽ cười một tiếng: “Đừng nóng vội vậy, tôi có nói là nhất định không thể giải quyết được đâu.”Tôi suýt chút nữa thốt lên câu “Có gì nói thẳng đi”.“Kết hôn với tôi là con trai em có bố rồi, có thể danh chính ngôn thuận nhập học.”“Cái gì?! Đầu óc anh có vấn đề à?”Kết hôn với anh?Tôi kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là tim tôi rớt ra ngoài.Chẳng lẽ Tống Tự An biết Mộc Mộc là con trai anh?Không, anh không thể nào biết được.Chuyện tôi mang thai năm đó ngay cả các bạn học cũng không biết.Về phần Tiêu Tiêu, cô ấy dám giới thiệu Tống Tự An cho tôi nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không nói sự thật cho anh biết.Tống Tự An sắc mặt xanh mét: “Sao? Vẫn nhớ mãi không quên người cũ à?”Tôi hừ lạnh: “Phải, dù sao người cũ cũng để lại cho tôi một đứa bé kháu khỉnh, tục ngữ có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa mà.”Sắc mặt của anh u ám đến mức có thể vắt ra nước, như thể một giây sau sẽ nổ tung.“Chỉ đùa với cô một câu mà cô tưởng là thật.”Nghe xem, khốn nạn làm sao! Hôn nhân là trò đùa à?Lại còn là một luật sư nổi tiếng!Tôi nhổ vào!Đương nhiên, những lời này tôi chỉ có thể gào thét trong lòng.Ngoài mặt tôi giả vờ như không có việc gì: “Tôi cũng chẳng xem đó là thật, luật sư Tống đừng tự mình đa tình.”

Chương 5