Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…

Quyển 3 - Chương 9

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Chu Tiểu Hùng và Nhan Diệc Thần hôn nhau trước mặt mọi người, sự kiện này làm dấy lên một trận gió không nhỏ trong khoa.Nhan Diệc Thần cầm tay tôi dưới hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm, sải bước vào lớp học. Cho dù các bài kiểm tra và chương trình học đang vô cùng cấp bách, nhưng vẫn không thể dập tắt được tinh thần bát quái của mọi người.Lần đầu tiên, anh theo tôi ngồi hàng cuối.Vừa mới bắt đầu lên lớp, giáo viên đã liếc nhìn Nhan Diệc Thần, hỏi: "Nhan Diệc Thần, hôm nay em không thoải mái sao? Vì sao ngồi phía sau?"Nói đến đây, Nhan Diệc Thần từ khi lên đại học, vốn là mang ánh hào quang của học bá, lại còn luôn ngồi ở hàng đầu tiên. Chỉ có ngày hôm nay không giống với ngày bình thường, tự nhiên gợi lên lòng hiếu kỳ của giáo viên."Thưa cô, cậu ta ngồi cùng với bạn gái đó!" Có người ồn ào nói."Ồ..." Giáo viên cười kéo dài giọng điệu, lại hỏi: "Ai may mắn như vậy?"Tôi chợt đứng dậy, có chút đắc ý ngẩng đầu: "Em ạ!""Vị bạn học này, không quá quen mắt..."Thật xấu hổ...Dù sao đồ bã đậu như tôi, ngay cả lớp cũng không lên mấy lần, giáo viên có thể ấn tượng với tôi sao?"Em là Chu Tiểu Hùng ạ." Tôi nói ra đại danh của mình.Giáo viên bừng tỉnh đại ngộ, "Chính là người làm cháy toàn bộ mạch điện của tòa nhà ký túc xá sao?""Chính là cậu ta, chính là cậu ta!" Không đợi tôi mở miệng, bạn học cùng lớp đã thay nhau trả lời giúp tôi."Vậy tính cách của hai em, thật đúng là... rất bổ sung ha!" Giáo viên trêu chọc nói."Cũng không phải vậy, Nhan Diệc Thần sẽ, Chu Tiểu Hùng có khả năng sẽ không bổ sung!" Không biết ai đột nhiên hô câu này.Ánh mắt hung dữ của tôi lia qua, nhưng lúc ánh mắt dừng trên người Nhan Diệc Thần, không khỏi bắt đầu hoảng hốt.

Chu Tiểu Hùng và Nhan Diệc Thần hôn nhau trước mặt mọi người, sự kiện này làm dấy lên một trận gió không nhỏ trong khoa.

Nhan Diệc Thần cầm tay tôi dưới hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm, sải bước vào lớp học. Cho dù các bài kiểm tra và chương trình học đang vô cùng cấp bách, nhưng vẫn không thể dập tắt được tinh thần bát quái của mọi người.

Lần đầu tiên, anh theo tôi ngồi hàng cuối.

Vừa mới bắt đầu lên lớp, giáo viên đã liếc nhìn Nhan Diệc Thần, hỏi: "Nhan Diệc Thần, hôm nay em không thoải mái sao? Vì sao ngồi phía sau?"

Nói đến đây, Nhan Diệc Thần từ khi lên đại học, vốn là mang ánh hào quang của học bá, lại còn luôn ngồi ở hàng đầu tiên. Chỉ có ngày hôm nay không giống với ngày bình thường, tự nhiên gợi lên lòng hiếu kỳ của giáo viên.

"Thưa cô, cậu ta ngồi cùng với bạn gái đó!" Có người ồn ào nói.

"Ồ..." Giáo viên cười kéo dài giọng điệu, lại hỏi: "Ai may mắn như vậy?"

Tôi chợt đứng dậy, có chút đắc ý ngẩng đầu: "Em ạ!"

"Vị bạn học này, không quá quen mắt..."

Thật xấu hổ...

Dù sao đồ bã đậu như tôi, ngay cả lớp cũng không lên mấy lần, giáo viên có thể ấn tượng với tôi sao?

"Em là Chu Tiểu Hùng ạ." Tôi nói ra đại danh của mình.

Giáo viên bừng tỉnh đại ngộ, "Chính là người làm cháy toàn bộ mạch điện của tòa nhà ký túc xá sao?"

"Chính là cậu ta, chính là cậu ta!" Không đợi tôi mở miệng, bạn học cùng lớp đã thay nhau trả lời giúp tôi.

"Vậy tính cách của hai em, thật đúng là... rất bổ sung ha!" Giáo viên trêu chọc nói.

"Cũng không phải vậy, Nhan Diệc Thần sẽ, Chu Tiểu Hùng có khả năng sẽ không bổ sung!" Không biết ai đột nhiên hô câu này.

Ánh mắt hung dữ của tôi lia qua, nhưng lúc ánh mắt dừng trên người Nhan Diệc Thần, không khỏi bắt đầu hoảng hốt.

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Chu Tiểu Hùng và Nhan Diệc Thần hôn nhau trước mặt mọi người, sự kiện này làm dấy lên một trận gió không nhỏ trong khoa.Nhan Diệc Thần cầm tay tôi dưới hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm, sải bước vào lớp học. Cho dù các bài kiểm tra và chương trình học đang vô cùng cấp bách, nhưng vẫn không thể dập tắt được tinh thần bát quái của mọi người.Lần đầu tiên, anh theo tôi ngồi hàng cuối.Vừa mới bắt đầu lên lớp, giáo viên đã liếc nhìn Nhan Diệc Thần, hỏi: "Nhan Diệc Thần, hôm nay em không thoải mái sao? Vì sao ngồi phía sau?"Nói đến đây, Nhan Diệc Thần từ khi lên đại học, vốn là mang ánh hào quang của học bá, lại còn luôn ngồi ở hàng đầu tiên. Chỉ có ngày hôm nay không giống với ngày bình thường, tự nhiên gợi lên lòng hiếu kỳ của giáo viên."Thưa cô, cậu ta ngồi cùng với bạn gái đó!" Có người ồn ào nói."Ồ..." Giáo viên cười kéo dài giọng điệu, lại hỏi: "Ai may mắn như vậy?"Tôi chợt đứng dậy, có chút đắc ý ngẩng đầu: "Em ạ!""Vị bạn học này, không quá quen mắt..."Thật xấu hổ...Dù sao đồ bã đậu như tôi, ngay cả lớp cũng không lên mấy lần, giáo viên có thể ấn tượng với tôi sao?"Em là Chu Tiểu Hùng ạ." Tôi nói ra đại danh của mình.Giáo viên bừng tỉnh đại ngộ, "Chính là người làm cháy toàn bộ mạch điện của tòa nhà ký túc xá sao?""Chính là cậu ta, chính là cậu ta!" Không đợi tôi mở miệng, bạn học cùng lớp đã thay nhau trả lời giúp tôi."Vậy tính cách của hai em, thật đúng là... rất bổ sung ha!" Giáo viên trêu chọc nói."Cũng không phải vậy, Nhan Diệc Thần sẽ, Chu Tiểu Hùng có khả năng sẽ không bổ sung!" Không biết ai đột nhiên hô câu này.Ánh mắt hung dữ của tôi lia qua, nhưng lúc ánh mắt dừng trên người Nhan Diệc Thần, không khỏi bắt đầu hoảng hốt.

Quyển 3 - Chương 9