Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…
Quyển 9 - Chương 3
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Về tới thị trấn, trước tiên Giang Tuần giúp ba Trần kiểm tra máy tính một chút, phát hiện không có vấn đề gì lớn, chỉ xóa hệ thống là được.Trước khi ra về, mẹ Trần kéo anh đến một góc trong sân, vụng trộm nhét cho anh một cái hoa đào kết (*), “Giang Tuần này, đây là hai ngày trước dì xin được ở chùa Nam Hoa, nghe nói cầu duyên rất linh, cháu cầm một cái, Hi Nguyệt cầm một cái, nói không chừng qua tết hai đứa có thể thoát kiếp độc thân đấy!”Giang Tuần cười tươi như hoa, nắm chặt hoa đào kết trong tay, “Cảm ơn dì Trần! Cháu nghĩ, chẳng mấy mà Hi Nguyệt dẫn bạn trai về cho chú dì nhìn đâu ạ.”Dì Trần bị anh dỗ vui vẻ, con mắt sắp híp thành đường nhỏ, “Cái thằng bé này sao miệng ngọt thế! Có điều dì cũng phải nhắc cháu, đừng chỉ biết đến công việc, phải sớm tìm bạn gái chút, mẹ cháu vậy nhưng ngóng ôm cháu trai lắm rồi!”Mắt anh cười híp thành vầng trăng, liếc nhìn Trần Hi Nguyệt đứng bên cửa sổ trong phòng một cái, tâm trạng rất tốt, “Vâng.”Còn Trần Hi Nguyệt đứng bên cửa sổ nhìn thấy Giang Tuần và mẹ già cười cười nói nói, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, luôn cảm thấy hơi bất an.Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin, “Mẹ tôi nói gì với cậu vậy?”Giang Tuần trả lời rất nhanh, “Dì Trần nói, thành gia lập nghiệp trước, bảo tôi cưới vợ sớm một chút!”Quả nhiên có chuyện giấu diếm bên trong!“Vậy cậu nói sao?”“Tôi nói sắp rồi, sang năm sẽ kết hôn.”“Không biết xấu hổ! Tôi có nói sẽ kết hôn với cậu à?”“Cậu không gả cho tôi, còn muốn gả cho ai?”Trần Hi Nguyệt nhìn tin nhắn cười ngây ngô, thì ra đây chính là cảm giác yêu đương, cùng người ấy nói vài câu có thể vui vẻ cả buổi sáng.Nhớ lần trước thích một người, còn là lúc học cấp ba, khi đi học nhìn lén học bá một cái đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.Thầy giáo nói: “Cái tuổi đó, thích chính là thứ tình cảm đẹp nhất trong đời, là sơ tâm.”Nhưng tình cảm thầm mến của cô vẫn không bệnh mà chết, sau khi thi đại học xong cô thổ lộ với học bá, nhưng anh ta rất uyển chuyển từ chối cô.Mùa hè đó cô rất uể oải, thỉnh thoảng cùng Tô Hoài chơi mấy ván game, còn không thời gian chủ yếu đều là ở nhà xem tivi.Lúc đó, Giang Tuần từng gọi hai cuộc điện thoại cho cô, một lần là lúc có kết quả thi đại học, anh hỏi thăm tình hình của cô, còn một lần là trước khi nhập học, anh chúc mừng cô bước vào hành trình mới trong cuộc đời. Mỗi lần chỉ qua loa vài câu là vội vàng cúp máy.Anh đại khái nghe Tô Hoài từng nhắc đến chuyện tình cảm của cô, sau lại gửi tin nhắn cho cô, nói mấy câu an ủi cô kiểu một vài loại tình cảm có thể gặp nhưng không thể cầu, “Trần Hi Nguyệt, sau này sẽ có người ưu tú yêu cậu, cậu chờ một chút, đừng gấp gáp.”Về sau, cô chưa gặp thêm ai khiến trái tim mình rung động, nhưng thế sự khó lường, không ngờ quanh đi quẩn lại một vòng lớn, người cuối cùng quay về yêu cô, lại là Giang Tuần.
Về tới thị trấn, trước tiên Giang Tuần giúp ba Trần kiểm tra máy tính một chút, phát hiện không có vấn đề gì lớn, chỉ xóa hệ thống là được.
Trước khi ra về, mẹ Trần kéo anh đến một góc trong sân, vụng trộm nhét cho anh một cái hoa đào kết (*), “Giang Tuần này, đây là hai ngày trước dì xin được ở chùa Nam Hoa, nghe nói cầu duyên rất linh, cháu cầm một cái, Hi Nguyệt cầm một cái, nói không chừng qua tết hai đứa có thể thoát kiếp độc thân đấy!”
Giang Tuần cười tươi như hoa, nắm chặt hoa đào kết trong tay, “Cảm ơn dì Trần! Cháu nghĩ, chẳng mấy mà Hi Nguyệt dẫn bạn trai về cho chú dì nhìn đâu ạ.”
Dì Trần bị anh dỗ vui vẻ, con mắt sắp híp thành đường nhỏ, “Cái thằng bé này sao miệng ngọt thế! Có điều dì cũng phải nhắc cháu, đừng chỉ biết đến công việc, phải sớm tìm bạn gái chút, mẹ cháu vậy nhưng ngóng ôm cháu trai lắm rồi!”
Mắt anh cười híp thành vầng trăng, liếc nhìn Trần Hi Nguyệt đứng bên cửa sổ trong phòng một cái, tâm trạng rất tốt, “Vâng.”
Còn Trần Hi Nguyệt đứng bên cửa sổ nhìn thấy Giang Tuần và mẹ già cười cười nói nói, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, luôn cảm thấy hơi bất an.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin, “Mẹ tôi nói gì với cậu vậy?”
Giang Tuần trả lời rất nhanh, “Dì Trần nói, thành gia lập nghiệp trước, bảo tôi cưới vợ sớm một chút!”
Quả nhiên có chuyện giấu diếm bên trong!
“Vậy cậu nói sao?”
“Tôi nói sắp rồi, sang năm sẽ kết hôn.”
“Không biết xấu hổ! Tôi có nói sẽ kết hôn với cậu à?”
“Cậu không gả cho tôi, còn muốn gả cho ai?”
Trần Hi Nguyệt nhìn tin nhắn cười ngây ngô, thì ra đây chính là cảm giác yêu đương, cùng người ấy nói vài câu có thể vui vẻ cả buổi sáng.
Nhớ lần trước thích một người, còn là lúc học cấp ba, khi đi học nhìn lén học bá một cái đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Thầy giáo nói: “Cái tuổi đó, thích chính là thứ tình cảm đẹp nhất trong đời, là sơ tâm.”
Nhưng tình cảm thầm mến của cô vẫn không bệnh mà chết, sau khi thi đại học xong cô thổ lộ với học bá, nhưng anh ta rất uyển chuyển từ chối cô.
Mùa hè đó cô rất uể oải, thỉnh thoảng cùng Tô Hoài chơi mấy ván game, còn không thời gian chủ yếu đều là ở nhà xem tivi.
Lúc đó, Giang Tuần từng gọi hai cuộc điện thoại cho cô, một lần là lúc có kết quả thi đại học, anh hỏi thăm tình hình của cô, còn một lần là trước khi nhập học, anh chúc mừng cô bước vào hành trình mới trong cuộc đời. Mỗi lần chỉ qua loa vài câu là vội vàng cúp máy.
Anh đại khái nghe Tô Hoài từng nhắc đến chuyện tình cảm của cô, sau lại gửi tin nhắn cho cô, nói mấy câu an ủi cô kiểu một vài loại tình cảm có thể gặp nhưng không thể cầu, “Trần Hi Nguyệt, sau này sẽ có người ưu tú yêu cậu, cậu chờ một chút, đừng gấp gáp.”
Về sau, cô chưa gặp thêm ai khiến trái tim mình rung động, nhưng thế sự khó lường, không ngờ quanh đi quẩn lại một vòng lớn, người cuối cùng quay về yêu cô, lại là Giang Tuần.
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Về tới thị trấn, trước tiên Giang Tuần giúp ba Trần kiểm tra máy tính một chút, phát hiện không có vấn đề gì lớn, chỉ xóa hệ thống là được.Trước khi ra về, mẹ Trần kéo anh đến một góc trong sân, vụng trộm nhét cho anh một cái hoa đào kết (*), “Giang Tuần này, đây là hai ngày trước dì xin được ở chùa Nam Hoa, nghe nói cầu duyên rất linh, cháu cầm một cái, Hi Nguyệt cầm một cái, nói không chừng qua tết hai đứa có thể thoát kiếp độc thân đấy!”Giang Tuần cười tươi như hoa, nắm chặt hoa đào kết trong tay, “Cảm ơn dì Trần! Cháu nghĩ, chẳng mấy mà Hi Nguyệt dẫn bạn trai về cho chú dì nhìn đâu ạ.”Dì Trần bị anh dỗ vui vẻ, con mắt sắp híp thành đường nhỏ, “Cái thằng bé này sao miệng ngọt thế! Có điều dì cũng phải nhắc cháu, đừng chỉ biết đến công việc, phải sớm tìm bạn gái chút, mẹ cháu vậy nhưng ngóng ôm cháu trai lắm rồi!”Mắt anh cười híp thành vầng trăng, liếc nhìn Trần Hi Nguyệt đứng bên cửa sổ trong phòng một cái, tâm trạng rất tốt, “Vâng.”Còn Trần Hi Nguyệt đứng bên cửa sổ nhìn thấy Giang Tuần và mẹ già cười cười nói nói, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, luôn cảm thấy hơi bất an.Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin, “Mẹ tôi nói gì với cậu vậy?”Giang Tuần trả lời rất nhanh, “Dì Trần nói, thành gia lập nghiệp trước, bảo tôi cưới vợ sớm một chút!”Quả nhiên có chuyện giấu diếm bên trong!“Vậy cậu nói sao?”“Tôi nói sắp rồi, sang năm sẽ kết hôn.”“Không biết xấu hổ! Tôi có nói sẽ kết hôn với cậu à?”“Cậu không gả cho tôi, còn muốn gả cho ai?”Trần Hi Nguyệt nhìn tin nhắn cười ngây ngô, thì ra đây chính là cảm giác yêu đương, cùng người ấy nói vài câu có thể vui vẻ cả buổi sáng.Nhớ lần trước thích một người, còn là lúc học cấp ba, khi đi học nhìn lén học bá một cái đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.Thầy giáo nói: “Cái tuổi đó, thích chính là thứ tình cảm đẹp nhất trong đời, là sơ tâm.”Nhưng tình cảm thầm mến của cô vẫn không bệnh mà chết, sau khi thi đại học xong cô thổ lộ với học bá, nhưng anh ta rất uyển chuyển từ chối cô.Mùa hè đó cô rất uể oải, thỉnh thoảng cùng Tô Hoài chơi mấy ván game, còn không thời gian chủ yếu đều là ở nhà xem tivi.Lúc đó, Giang Tuần từng gọi hai cuộc điện thoại cho cô, một lần là lúc có kết quả thi đại học, anh hỏi thăm tình hình của cô, còn một lần là trước khi nhập học, anh chúc mừng cô bước vào hành trình mới trong cuộc đời. Mỗi lần chỉ qua loa vài câu là vội vàng cúp máy.Anh đại khái nghe Tô Hoài từng nhắc đến chuyện tình cảm của cô, sau lại gửi tin nhắn cho cô, nói mấy câu an ủi cô kiểu một vài loại tình cảm có thể gặp nhưng không thể cầu, “Trần Hi Nguyệt, sau này sẽ có người ưu tú yêu cậu, cậu chờ một chút, đừng gấp gáp.”Về sau, cô chưa gặp thêm ai khiến trái tim mình rung động, nhưng thế sự khó lường, không ngờ quanh đi quẩn lại một vòng lớn, người cuối cùng quay về yêu cô, lại là Giang Tuần.