Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…

Quyển 9 - Chương 6

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Giang Tuần không nhớ rõ từ khi nào thì anh bắt đầu thích Trần Hi Nguyệt, anh chỉ biết, anh muốn lấy cô.Anh học hành không giỏi, còn Trần Hi Nguyệt là học bá được người người khen ngợi. Học xong cấp hai, cô thi lên cấp ba còn anh học trường dạy nghề, anh vẫn cảm thấy, cuộc sống của bọn họ không giống nhau. Cho nên ngay cả điện thoại anh cũng không dám gọi cho cô nhiều hơn một cuộc, sợ bản thân không nhịn được lại tới gần cô.Sau này, từ miệng Tô Hoài anh biết được cô thất tình, tâm trạng trở nên chán nản, anh đột nhiên cảm thất rất đau lòng.Cho nên anh bảo cô chờ một chút, anh muốn cố gắng trở nên ưu tú, anh muốn trở về tìm cô.Anh rất có thiên phú về ô tô mà máy tính, chịu khổ mấy năm đã làm tới chức giám đốc cho một đại lý xe lớn nhất ở thành Nam, hơn nữa còn mở công ty game của riêng mình.Nhưng Giang Tuần vẫn không dám thổ lộ như cũ, Trần Hi Nguyệt trong lòng anh, tựa như ánh trăng sáng trên trời. Anh sợ có mấy lời một khi nói ra, ngay cả cơ hội được ở gần bên cô anh cũng không còn.Thỉnh thoảng anh sẽ tìm cô nói chuyện phiếm trên wechat, giật dây cô sau nay tốt nghiệp đại học lựa chọn về thành Nam làm việc. Mà lúc cô nói cho anh biết quyết định muốn về quê, anh mừng rỡ lăn lộn trên giường, cả đêm mất ngủ.Trần Hi Nguyệt là đồ hay ăn, bình thường thích đăng vài hình ảnh mỹ thực trong vòng bạn bè, Giang Tuần nhìn thấy, bèn kiếm cớ mời cô đi ăn. Anh luôn cảm thấy, anh đã vắng mặt nhiều năm trong cuộc sống của Trần Hi Nguyệt, cho nên anh nỗ lực muốn bù đắp lại khoảng thời gian và tình cảm thiếu thốn đó.Giang Tuần đối xử với Trần Hi Nguyệt rất tốt, bắt đầu từ việc chia sẻ đồ ăn khi còn bé, cho đến bây giờ lại quay về quỹ đạo bữa cháo bữa cơm.Bữa cơm ngày đó, cô nói muốn uống rượu, không lay chuyển được cô, anh đành đồng ý.Sau đó cô ngã vào ngực anh, cầm ống tay áo của anh không chịu buông, ánh mắt mê ly nhìn anh nói: “Anh đẹp trai thường xuyên mời tôi ăn cơm, hi hi, làm sao bây giờ? Hình như tôi hơi thích cậu rồi.”Trong khoảng khắc đó, trái tim Giang Tuần nổ tung thành một đám mây hình nấm (*). Anh đưa cô về nhà, cẩn thận tỉ mỉ trông chừng cô, nhìn thấy vẻ mặt say giấc của cô, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.Kỳ thật đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cả, mặc dù quần áo của anh là bị Trần Hi Nguyệt lột; mặc dù cô như bạch tuộc bám chặt anh không chịu buông tay; mặc dù anh thật sự nhịn rất khó chịu, nhưng anh không muốn trong tình huống cô không tỉnh táo muốn cô.Giang Tuần thích Trần Hi Nguyệt, là thận trọng, là tự ti, là khắc vào xương tủy. Anh không nỡ buông cô, cho nên cuối cùng đã lừa cô, tính kế cô.Ngày tháng dài đằng đẵng, anh nghĩ, rồi đến một ngày Trần Hi Nguyệt sẽ thích anh giống như anh thích cô vậy.

Giang Tuần không nhớ rõ từ khi nào thì anh bắt đầu thích Trần Hi Nguyệt, anh chỉ biết, anh muốn lấy cô.

Anh học hành không giỏi, còn Trần Hi Nguyệt là học bá được người người khen ngợi. Học xong cấp hai, cô thi lên cấp ba còn anh học trường dạy nghề, anh vẫn cảm thấy, cuộc sống của bọn họ không giống nhau. Cho nên ngay cả điện thoại anh cũng không dám gọi cho cô nhiều hơn một cuộc, sợ bản thân không nhịn được lại tới gần cô.

Sau này, từ miệng Tô Hoài anh biết được cô thất tình, tâm trạng trở nên chán nản, anh đột nhiên cảm thất rất đau lòng.

Cho nên anh bảo cô chờ một chút, anh muốn cố gắng trở nên ưu tú, anh muốn trở về tìm cô.

Anh rất có thiên phú về ô tô mà máy tính, chịu khổ mấy năm đã làm tới chức giám đốc cho một đại lý xe lớn nhất ở thành Nam, hơn nữa còn mở công ty game của riêng mình.

Nhưng Giang Tuần vẫn không dám thổ lộ như cũ, Trần Hi Nguyệt trong lòng anh, tựa như ánh trăng sáng trên trời. Anh sợ có mấy lời một khi nói ra, ngay cả cơ hội được ở gần bên cô anh cũng không còn.

Thỉnh thoảng anh sẽ tìm cô nói chuyện phiếm trên wechat, giật dây cô sau nay tốt nghiệp đại học lựa chọn về thành Nam làm việc. Mà lúc cô nói cho anh biết quyết định muốn về quê, anh mừng rỡ lăn lộn trên giường, cả đêm mất ngủ.

Trần Hi Nguyệt là đồ hay ăn, bình thường thích đăng vài hình ảnh mỹ thực trong vòng bạn bè, Giang Tuần nhìn thấy, bèn kiếm cớ mời cô đi ăn. Anh luôn cảm thấy, anh đã vắng mặt nhiều năm trong cuộc sống của Trần Hi Nguyệt, cho nên anh nỗ lực muốn bù đắp lại khoảng thời gian và tình cảm thiếu thốn đó.

Giang Tuần đối xử với Trần Hi Nguyệt rất tốt, bắt đầu từ việc chia sẻ đồ ăn khi còn bé, cho đến bây giờ lại quay về quỹ đạo bữa cháo bữa cơm.

Bữa cơm ngày đó, cô nói muốn uống rượu, không lay chuyển được cô, anh đành đồng ý.

Sau đó cô ngã vào ngực anh, cầm ống tay áo của anh không chịu buông, ánh mắt mê ly nhìn anh nói: “Anh đẹp trai thường xuyên mời tôi ăn cơm, hi hi, làm sao bây giờ? Hình như tôi hơi thích cậu rồi.”

Trong khoảng khắc đó, trái tim Giang Tuần nổ tung thành một đám mây hình nấm (*). Anh đưa cô về nhà, cẩn thận tỉ mỉ trông chừng cô, nhìn thấy vẻ mặt say giấc của cô, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Kỳ thật đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cả, mặc dù quần áo của anh là bị Trần Hi Nguyệt lột; mặc dù cô như bạch tuộc bám chặt anh không chịu buông tay; mặc dù anh thật sự nhịn rất khó chịu, nhưng anh không muốn trong tình huống cô không tỉnh táo muốn cô.

Giang Tuần thích Trần Hi Nguyệt, là thận trọng, là tự ti, là khắc vào xương tủy. Anh không nỡ buông cô, cho nên cuối cùng đã lừa cô, tính kế cô.

Ngày tháng dài đằng đẵng, anh nghĩ, rồi đến một ngày Trần Hi Nguyệt sẽ thích anh giống như anh thích cô vậy.

Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Giang Tuần không nhớ rõ từ khi nào thì anh bắt đầu thích Trần Hi Nguyệt, anh chỉ biết, anh muốn lấy cô.Anh học hành không giỏi, còn Trần Hi Nguyệt là học bá được người người khen ngợi. Học xong cấp hai, cô thi lên cấp ba còn anh học trường dạy nghề, anh vẫn cảm thấy, cuộc sống của bọn họ không giống nhau. Cho nên ngay cả điện thoại anh cũng không dám gọi cho cô nhiều hơn một cuộc, sợ bản thân không nhịn được lại tới gần cô.Sau này, từ miệng Tô Hoài anh biết được cô thất tình, tâm trạng trở nên chán nản, anh đột nhiên cảm thất rất đau lòng.Cho nên anh bảo cô chờ một chút, anh muốn cố gắng trở nên ưu tú, anh muốn trở về tìm cô.Anh rất có thiên phú về ô tô mà máy tính, chịu khổ mấy năm đã làm tới chức giám đốc cho một đại lý xe lớn nhất ở thành Nam, hơn nữa còn mở công ty game của riêng mình.Nhưng Giang Tuần vẫn không dám thổ lộ như cũ, Trần Hi Nguyệt trong lòng anh, tựa như ánh trăng sáng trên trời. Anh sợ có mấy lời một khi nói ra, ngay cả cơ hội được ở gần bên cô anh cũng không còn.Thỉnh thoảng anh sẽ tìm cô nói chuyện phiếm trên wechat, giật dây cô sau nay tốt nghiệp đại học lựa chọn về thành Nam làm việc. Mà lúc cô nói cho anh biết quyết định muốn về quê, anh mừng rỡ lăn lộn trên giường, cả đêm mất ngủ.Trần Hi Nguyệt là đồ hay ăn, bình thường thích đăng vài hình ảnh mỹ thực trong vòng bạn bè, Giang Tuần nhìn thấy, bèn kiếm cớ mời cô đi ăn. Anh luôn cảm thấy, anh đã vắng mặt nhiều năm trong cuộc sống của Trần Hi Nguyệt, cho nên anh nỗ lực muốn bù đắp lại khoảng thời gian và tình cảm thiếu thốn đó.Giang Tuần đối xử với Trần Hi Nguyệt rất tốt, bắt đầu từ việc chia sẻ đồ ăn khi còn bé, cho đến bây giờ lại quay về quỹ đạo bữa cháo bữa cơm.Bữa cơm ngày đó, cô nói muốn uống rượu, không lay chuyển được cô, anh đành đồng ý.Sau đó cô ngã vào ngực anh, cầm ống tay áo của anh không chịu buông, ánh mắt mê ly nhìn anh nói: “Anh đẹp trai thường xuyên mời tôi ăn cơm, hi hi, làm sao bây giờ? Hình như tôi hơi thích cậu rồi.”Trong khoảng khắc đó, trái tim Giang Tuần nổ tung thành một đám mây hình nấm (*). Anh đưa cô về nhà, cẩn thận tỉ mỉ trông chừng cô, nhìn thấy vẻ mặt say giấc của cô, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.Kỳ thật đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cả, mặc dù quần áo của anh là bị Trần Hi Nguyệt lột; mặc dù cô như bạch tuộc bám chặt anh không chịu buông tay; mặc dù anh thật sự nhịn rất khó chịu, nhưng anh không muốn trong tình huống cô không tỉnh táo muốn cô.Giang Tuần thích Trần Hi Nguyệt, là thận trọng, là tự ti, là khắc vào xương tủy. Anh không nỡ buông cô, cho nên cuối cùng đã lừa cô, tính kế cô.Ngày tháng dài đằng đẵng, anh nghĩ, rồi đến một ngày Trần Hi Nguyệt sẽ thích anh giống như anh thích cô vậy.

Quyển 9 - Chương 6