(tiếng lòng sẽ được để trong nháy đơn, còn đoạn đối thoại vẫn là nháy kép) 1. Khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của sếp, anh ấy đang uống cà phê mà tôi đưa qua. Sau đó cau mày để sang một bên, tiếp tục đọc văn kiện. ‘Phi phi, ọe, cái thứ gì thế này, nước vo gạo à?’ Tôi sững sờ, rõ ràng sếp không nói chuyện, sao tôi lại nghe được tiếng của anh ấy. Sếp ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ý tứ rất rõ ràng, Còn không đi làm việc đi đứng đó làm gì. Tôi có thể hiểu chính xác như vậy là vì trong đầu anh ấy cũng nghĩ như vậy. ‘Đứng ngẩn ở đó làm gì, thấy tôi khôi ngô trẻ trung lại giàu có sao? Trông thì xinh nhưng làm việc không hiệu quả.’ Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt lại. Mắng ai không hiệu quả chứ. Khi bước ra khỏi cửa, tiếng của sếp trong đầu tôi đã biến mất. Chẳng lẽ kỹ năng này còn giới hạn khoảng cách? Vì để chứng thực điều này, tôi lấy hết can đảm, vặn nắm cửa lần nữa rồi thò đầu vào. Hỏi sếp có cần pha một ly cà phê nữa không. “Không cần đâu.” Nhưng trong lòng anh ấy rõ ràng chán gh.…
Chương 11
Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của SếpTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình(tiếng lòng sẽ được để trong nháy đơn, còn đoạn đối thoại vẫn là nháy kép) 1. Khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của sếp, anh ấy đang uống cà phê mà tôi đưa qua. Sau đó cau mày để sang một bên, tiếp tục đọc văn kiện. ‘Phi phi, ọe, cái thứ gì thế này, nước vo gạo à?’ Tôi sững sờ, rõ ràng sếp không nói chuyện, sao tôi lại nghe được tiếng của anh ấy. Sếp ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ý tứ rất rõ ràng, Còn không đi làm việc đi đứng đó làm gì. Tôi có thể hiểu chính xác như vậy là vì trong đầu anh ấy cũng nghĩ như vậy. ‘Đứng ngẩn ở đó làm gì, thấy tôi khôi ngô trẻ trung lại giàu có sao? Trông thì xinh nhưng làm việc không hiệu quả.’ Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt lại. Mắng ai không hiệu quả chứ. Khi bước ra khỏi cửa, tiếng của sếp trong đầu tôi đã biến mất. Chẳng lẽ kỹ năng này còn giới hạn khoảng cách? Vì để chứng thực điều này, tôi lấy hết can đảm, vặn nắm cửa lần nữa rồi thò đầu vào. Hỏi sếp có cần pha một ly cà phê nữa không. “Không cần đâu.” Nhưng trong lòng anh ấy rõ ràng chán gh.… 11.Sáng hôm sau, sếp mắc mưa bị ốm.‘Lâm An An, mang ít thuốc tới đây hộ tôi.’Giọng nói khàn đặc…vẫn rất quyến rũ.Thuốc gì?Lại không trả lời.Không còn cách nào, tôi đành đến hiệu thuốc mua ít thuốc thường dùng.Đến cổng nhà Tạ Dữ, ấn chuông mấy lần cũng không có ai đáp lại.Không lẽ ngất rồi sao.Tôi thử nhập mật mã mà hồi trước anh ấy nói cho tôi khi tôi lấy đồ hộ anh.Cửa mở ra, một con rắn nhỏ màu đen lộ ra từ chiếc bể thủy tinh to ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm tôi, thè lưỡi “xì xì”.Gương mặt Tạ Dữ không được tự nhiên đỏ lên.Nghe tiếng mở cửa, hàng lông mi Tạ Dữ chớp chớp.Hé mắt ra nhìn, thấy tôi, lại nhắm mắt ngủ tiếp.Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của Tạ Dữ, cởi bỏ bề ngoài của kẻ tư bản gian ác, giống mỹ nam ngủ say, tôi thấy thương xót.“Cần đi bệnh viện không?”Tôi khẽ hỏi.Tạ Dữ:“Hừ Hừ.”?Cũng may tôi có thể nghe được lòng anh nói rằng:‘Không cần đi bệnh viện.’Đã sốt mê man rồi, không đi bệnh viện không được.Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy nhưng đã đánh giá thấp sức nặng của anh.Hai người ngã một đống trên thảm, Tạ Dữ ai oán mở to mắt.‘Gọi điện cho bác sĩ Tần.’Bị Tạ Dữ đè lên người, chóp mũi anh ấy dán vào má tôi còn hai tay tôi đỡ eo anh ấy.Dáng người rất đẹp.Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe được tiếng lòng của anh ấy:‘Cô ấy mềm mại quá…”Giở trò lưu manh gì đấy, tôi đang định đẩy anh ra, chạm đến nhiệt độ cơ thể anh lại rụt tay về.Bỏ đi, so đo gì với một người đang sốt mê man chứ.Khi bác sĩ Trần đến, nhìn tôi và Tạ Dữ chồng lên nhau, ra sức lau mồ hôi.Giày vò cả buổi sáng, gương mặt đỏ bừng của Tạ Dữ cũng đỡ một ít.Tôi chủ động ra trận, xuống bếp hầm một nồi cháo cho Tạ Dữ.Canh lửa không chuẩn lắm nên cháo hơi cháy.Tôi lặng lẽ đổ phần đen xuống dưới đáy, tự lừa dối mình.Tạ Dữ nhìn bát cháo tôi bưng ra, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ỉu xìu nghĩ:‘Lâm An An xuất thân từ nuôi heo chuyên nghiệp sao?’Mặc dù ghét bỏ nhưng Tạ Dữ vẫn cau mày ăn hết.Vừa ăn vừa ọe trong lòng khiến tôi sinh ra cảm giác áy náy khi đã ngược đãi bệnh nhân.
11.
Sáng hôm sau, sếp mắc mưa bị ốm.
‘Lâm An An, mang ít thuốc tới đây hộ tôi.’
Giọng nói khàn đặc…vẫn rất quyến rũ.
Thuốc gì?
Lại không trả lời.
Không còn cách nào, tôi đành đến hiệu thuốc mua ít thuốc thường dùng.
Đến cổng nhà Tạ Dữ, ấn chuông mấy lần cũng không có ai đáp lại.
Không lẽ ngất rồi sao.
Tôi thử nhập mật mã mà hồi trước anh ấy nói cho tôi khi tôi lấy đồ hộ anh.
Cửa mở ra, một con rắn nhỏ màu đen lộ ra từ chiếc bể thủy tinh to ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm tôi, thè lưỡi “xì xì”.
Gương mặt Tạ Dữ không được tự nhiên đỏ lên.
Nghe tiếng mở cửa, hàng lông mi Tạ Dữ chớp chớp.
Hé mắt ra nhìn, thấy tôi, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của Tạ Dữ, cởi bỏ bề ngoài của kẻ tư bản gian ác, giống mỹ nam ngủ say, tôi thấy thương xót.
“Cần đi bệnh viện không?”
Tôi khẽ hỏi.
Tạ Dữ:
“Hừ Hừ.”
?
Cũng may tôi có thể nghe được lòng anh nói rằng:
‘Không cần đi bệnh viện.’
Đã sốt mê man rồi, không đi bệnh viện không được.
Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy nhưng đã đánh giá thấp sức nặng của anh.
Hai người ngã một đống trên thảm, Tạ Dữ ai oán mở to mắt.
‘Gọi điện cho bác sĩ Tần.’
Bị Tạ Dữ đè lên người, chóp mũi anh ấy dán vào má tôi còn hai tay tôi đỡ eo anh ấy.
Dáng người rất đẹp.
Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe được tiếng lòng của anh ấy:
‘Cô ấy mềm mại quá…”
Giở trò lưu manh gì đấy, tôi đang định đẩy anh ra, chạm đến nhiệt độ cơ thể anh lại rụt tay về.
Bỏ đi, so đo gì với một người đang sốt mê man chứ.
Khi bác sĩ Trần đến, nhìn tôi và Tạ Dữ chồng lên nhau, ra sức lau mồ hôi.
Giày vò cả buổi sáng, gương mặt đỏ bừng của Tạ Dữ cũng đỡ một ít.
Tôi chủ động ra trận, xuống bếp hầm một nồi cháo cho Tạ Dữ.
Canh lửa không chuẩn lắm nên cháo hơi cháy.
Tôi lặng lẽ đổ phần đen xuống dưới đáy, tự lừa dối mình.
Tạ Dữ nhìn bát cháo tôi bưng ra, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ỉu xìu nghĩ:
‘Lâm An An xuất thân từ nuôi heo chuyên nghiệp sao?’
Mặc dù ghét bỏ nhưng Tạ Dữ vẫn cau mày ăn hết.
Vừa ăn vừa ọe trong lòng khiến tôi sinh ra cảm giác áy náy khi đã ngược đãi bệnh nhân.
Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của SếpTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình(tiếng lòng sẽ được để trong nháy đơn, còn đoạn đối thoại vẫn là nháy kép) 1. Khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của sếp, anh ấy đang uống cà phê mà tôi đưa qua. Sau đó cau mày để sang một bên, tiếp tục đọc văn kiện. ‘Phi phi, ọe, cái thứ gì thế này, nước vo gạo à?’ Tôi sững sờ, rõ ràng sếp không nói chuyện, sao tôi lại nghe được tiếng của anh ấy. Sếp ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ý tứ rất rõ ràng, Còn không đi làm việc đi đứng đó làm gì. Tôi có thể hiểu chính xác như vậy là vì trong đầu anh ấy cũng nghĩ như vậy. ‘Đứng ngẩn ở đó làm gì, thấy tôi khôi ngô trẻ trung lại giàu có sao? Trông thì xinh nhưng làm việc không hiệu quả.’ Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt lại. Mắng ai không hiệu quả chứ. Khi bước ra khỏi cửa, tiếng của sếp trong đầu tôi đã biến mất. Chẳng lẽ kỹ năng này còn giới hạn khoảng cách? Vì để chứng thực điều này, tôi lấy hết can đảm, vặn nắm cửa lần nữa rồi thò đầu vào. Hỏi sếp có cần pha một ly cà phê nữa không. “Không cần đâu.” Nhưng trong lòng anh ấy rõ ràng chán gh.… 11.Sáng hôm sau, sếp mắc mưa bị ốm.‘Lâm An An, mang ít thuốc tới đây hộ tôi.’Giọng nói khàn đặc…vẫn rất quyến rũ.Thuốc gì?Lại không trả lời.Không còn cách nào, tôi đành đến hiệu thuốc mua ít thuốc thường dùng.Đến cổng nhà Tạ Dữ, ấn chuông mấy lần cũng không có ai đáp lại.Không lẽ ngất rồi sao.Tôi thử nhập mật mã mà hồi trước anh ấy nói cho tôi khi tôi lấy đồ hộ anh.Cửa mở ra, một con rắn nhỏ màu đen lộ ra từ chiếc bể thủy tinh to ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm tôi, thè lưỡi “xì xì”.Gương mặt Tạ Dữ không được tự nhiên đỏ lên.Nghe tiếng mở cửa, hàng lông mi Tạ Dữ chớp chớp.Hé mắt ra nhìn, thấy tôi, lại nhắm mắt ngủ tiếp.Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của Tạ Dữ, cởi bỏ bề ngoài của kẻ tư bản gian ác, giống mỹ nam ngủ say, tôi thấy thương xót.“Cần đi bệnh viện không?”Tôi khẽ hỏi.Tạ Dữ:“Hừ Hừ.”?Cũng may tôi có thể nghe được lòng anh nói rằng:‘Không cần đi bệnh viện.’Đã sốt mê man rồi, không đi bệnh viện không được.Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy nhưng đã đánh giá thấp sức nặng của anh.Hai người ngã một đống trên thảm, Tạ Dữ ai oán mở to mắt.‘Gọi điện cho bác sĩ Tần.’Bị Tạ Dữ đè lên người, chóp mũi anh ấy dán vào má tôi còn hai tay tôi đỡ eo anh ấy.Dáng người rất đẹp.Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe được tiếng lòng của anh ấy:‘Cô ấy mềm mại quá…”Giở trò lưu manh gì đấy, tôi đang định đẩy anh ra, chạm đến nhiệt độ cơ thể anh lại rụt tay về.Bỏ đi, so đo gì với một người đang sốt mê man chứ.Khi bác sĩ Trần đến, nhìn tôi và Tạ Dữ chồng lên nhau, ra sức lau mồ hôi.Giày vò cả buổi sáng, gương mặt đỏ bừng của Tạ Dữ cũng đỡ một ít.Tôi chủ động ra trận, xuống bếp hầm một nồi cháo cho Tạ Dữ.Canh lửa không chuẩn lắm nên cháo hơi cháy.Tôi lặng lẽ đổ phần đen xuống dưới đáy, tự lừa dối mình.Tạ Dữ nhìn bát cháo tôi bưng ra, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ỉu xìu nghĩ:‘Lâm An An xuất thân từ nuôi heo chuyên nghiệp sao?’Mặc dù ghét bỏ nhưng Tạ Dữ vẫn cau mày ăn hết.Vừa ăn vừa ọe trong lòng khiến tôi sinh ra cảm giác áy náy khi đã ngược đãi bệnh nhân.