Edit: Ryal Tiết trời thu, mưa rơi bàng bạc. Kinh thành rộng lớn, tường cao lớp lớp, đại điện nguy nga, tất cả đều bị bao phủ trong làn mưa mờ ảo. Một chậu trúc nhỏ trong sân cứ mãi lúc lắc, những chiếc lá xanh thi nhau rụng xuống, xem chừng không gãy vì gió thì cũng bị mưa xối trọc. Trong căn phòng rộng rãi có một nam tử tướng mạo đẹp đẽ, mái tóc đen buộc hờ. Người này lúc thường cũng yêu cỏ thương hoa, nhìn ngoài sân thấy thế thì tỏ vẻ không đành lòng: "Chuyển vào đây đi, chớ để hỏng mất". Không một ai nhúc nhích. Nam tử ngước mắt nhìn bên cạnh mình. Thanh niên mặc áo bào vàng nhạt đang nằm trên tháp mềm, mái tóc dài như lụa rối tung trước ngực, tư thái biếng nhác. Y nhìn cây trúc ngoài sân với khuôn mặt hững hờ như đang thưởng thức cái vẻ yếu đuối giãy giụa của nó, lại như hoàn toàn chẳng thấy được những chật vật ấy trong mắt mình. "Bệ hạ". Nam tử cất lời, thanh niên vẫn hững hờ chẳng thèm liếc hắn ta lấy một lần. Trần Tử Diễm thoáng im lặng, giơ tay lấy một quả nho trên chiếc bàn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...