01. Thẩm Độ là một người trầm mặc, lạnh lùng từ nhỏ, một là vì bản tính ít lời nội liễm, hai là bởi hắn bị bệnh từ nhỏ, không nên có những cảm xúc quá mãnh liệt. Quen với Thẩm Độ từ nhỏ tất nhiên tôi hiểu rõ những điều này. Bởi vậy khi tôi nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt hắn đối với Lâm Thất Thất trong lòng tôi có chút bất an. Tôi thay đổi vé máy bay về nước cũng không phải vì để thưởng thức một màn này. Thẩm Độ và Lâm Thất Thất ngồi trên ghế dài ở sân biệt thự, Lâm Thất Thất giơ một miếng bánh nướng trứng chảy lên miệng Thẩm Độ nóng lòng muốn hắn thử. Tuy Thẩm Độ cau mày nhưng tay chân lại bất động không có ý né tránh, thậm chí nhìn hành động nghịch ngợm lỗ mãng của cô ấy mà bất giác nở nụ cười. "Thẩm Độ." Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, một giây trước hắn còn định há miệng ăn miếng bánh, giây tiếp theo lập tức xoay đầu kinh ngạc mà nhìn về phía tôi. Trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, vui sướng, còn có chút hoảng hốt. "Dao Dao!" Tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thẩm Độ ôm vào trong lồng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...