1 Tôi đã ch.ết được 3 năm, Quan Kỳ cũng đến suốt 3 năm. Mỗi thứ sáu, dù nắng dù mưa, Quan Kỳ đều đến. Anh ấy sẽ mua một bó hoa, đặt nó dưới bia mộ và ngồi tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây. Lớn thì là những sự kiện xảy ra ở Liên hợp quốc gần đây, nhỏ thì là bữa trưa hôm nay cơm hơi khô, anh không thích. Không một lời hồi âm, cũng không có bất cứ câu trả lời nào. Anh chỉ nói chuyện một mình trước bia mộ tôi trong suốt 3 năm. “Hàng xóm” xung quanh đều ghen tị với tôi, nói rằng kiếp trước tôi đã cứu cả dải ngân hà, nên mới có thể gặp được một người đàn ông si tình đến vậy. Tôi tự mãn đáp: “Là do mị lực của tôi lớn.” Nhưng thật ra, tôi không muốn Quan Kỳ đến. Việc anh luôn tự ngâm mình trong quá khứ không phải là một dấu hiệu tốt. Tôi luôn khuyên anh phải bước ra, nhưng khi ngày ấy thực sự đến, mắt tôi không kìm được mà đỏ hoe.
Chương 12
Đời Này Kiếp Này - 黎饱饱Tác giả: 黎饱饱Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi đã ch.ết được 3 năm, Quan Kỳ cũng đến suốt 3 năm. Mỗi thứ sáu, dù nắng dù mưa, Quan Kỳ đều đến. Anh ấy sẽ mua một bó hoa, đặt nó dưới bia mộ và ngồi tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây. Lớn thì là những sự kiện xảy ra ở Liên hợp quốc gần đây, nhỏ thì là bữa trưa hôm nay cơm hơi khô, anh không thích. Không một lời hồi âm, cũng không có bất cứ câu trả lời nào. Anh chỉ nói chuyện một mình trước bia mộ tôi trong suốt 3 năm. “Hàng xóm” xung quanh đều ghen tị với tôi, nói rằng kiếp trước tôi đã cứu cả dải ngân hà, nên mới có thể gặp được một người đàn ông si tình đến vậy. Tôi tự mãn đáp: “Là do mị lực của tôi lớn.” Nhưng thật ra, tôi không muốn Quan Kỳ đến. Việc anh luôn tự ngâm mình trong quá khứ không phải là một dấu hiệu tốt. Tôi luôn khuyên anh phải bước ra, nhưng khi ngày ấy thực sự đến, mắt tôi không kìm được mà đỏ hoe. 12Quan Kỳ đi rồi.Anh đi, cũng mang theo toàn bộ sức sống đi.Xung quanh chìm vào im lặng.Tôi cụp mắt, lặng lẽ đứng đó thật lâu.Chiếc nhẫn lẻ loi nằm đó. Tôi đưa tay ra, cố gắng cầm nó lên.Tôi thử đi thử lại, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm đó.Tôi bắt đầu lo lắng, đưa hai tay ra muốn chạm vào.Ma nữ hoảng lên, rối riết kêu tôi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu?”“Cô sao vậy? Cô đừng doạ tôi….”Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi muốn đeo nó.”Tôi chỉ vào chiếc nhẫn: “Tôi muốn đeo nhẫn.”Ma nữ im bặt.Cô ấy đứng đó và lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.Tôi lại bắt đầu nhào lên.Ma nữ ôm chặt tôi, nói khẽ:“Không đeo được đâu Nhu Nhu.”“Chúng ta không đeo được.”“3 năm rồi, cô cũng nên buông bỏ đi.”
12
Quan Kỳ đi rồi.
Anh đi, cũng mang theo toàn bộ sức sống đi.
Xung quanh chìm vào im lặng.
Tôi cụp mắt, lặng lẽ đứng đó thật lâu.
Chiếc nhẫn lẻ loi nằm đó. Tôi đưa tay ra, cố gắng cầm nó lên.
Tôi thử đi thử lại, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm đó.
Tôi bắt đầu lo lắng, đưa hai tay ra muốn chạm vào.
Ma nữ hoảng lên, rối riết kêu tôi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu?”
“Cô sao vậy? Cô đừng doạ tôi….”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi muốn đeo nó.”
Tôi chỉ vào chiếc nhẫn: “Tôi muốn đeo nhẫn.”
Ma nữ im bặt.
Cô ấy đứng đó và lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi lại bắt đầu nhào lên.
Ma nữ ôm chặt tôi, nói khẽ:
“Không đeo được đâu Nhu Nhu.”
“Chúng ta không đeo được.”
“3 năm rồi, cô cũng nên buông bỏ đi.”
Đời Này Kiếp Này - 黎饱饱Tác giả: 黎饱饱Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi đã ch.ết được 3 năm, Quan Kỳ cũng đến suốt 3 năm. Mỗi thứ sáu, dù nắng dù mưa, Quan Kỳ đều đến. Anh ấy sẽ mua một bó hoa, đặt nó dưới bia mộ và ngồi tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây. Lớn thì là những sự kiện xảy ra ở Liên hợp quốc gần đây, nhỏ thì là bữa trưa hôm nay cơm hơi khô, anh không thích. Không một lời hồi âm, cũng không có bất cứ câu trả lời nào. Anh chỉ nói chuyện một mình trước bia mộ tôi trong suốt 3 năm. “Hàng xóm” xung quanh đều ghen tị với tôi, nói rằng kiếp trước tôi đã cứu cả dải ngân hà, nên mới có thể gặp được một người đàn ông si tình đến vậy. Tôi tự mãn đáp: “Là do mị lực của tôi lớn.” Nhưng thật ra, tôi không muốn Quan Kỳ đến. Việc anh luôn tự ngâm mình trong quá khứ không phải là một dấu hiệu tốt. Tôi luôn khuyên anh phải bước ra, nhưng khi ngày ấy thực sự đến, mắt tôi không kìm được mà đỏ hoe. 12Quan Kỳ đi rồi.Anh đi, cũng mang theo toàn bộ sức sống đi.Xung quanh chìm vào im lặng.Tôi cụp mắt, lặng lẽ đứng đó thật lâu.Chiếc nhẫn lẻ loi nằm đó. Tôi đưa tay ra, cố gắng cầm nó lên.Tôi thử đi thử lại, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm đó.Tôi bắt đầu lo lắng, đưa hai tay ra muốn chạm vào.Ma nữ hoảng lên, rối riết kêu tôi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu?”“Cô sao vậy? Cô đừng doạ tôi….”Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi muốn đeo nó.”Tôi chỉ vào chiếc nhẫn: “Tôi muốn đeo nhẫn.”Ma nữ im bặt.Cô ấy đứng đó và lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.Tôi lại bắt đầu nhào lên.Ma nữ ôm chặt tôi, nói khẽ:“Không đeo được đâu Nhu Nhu.”“Chúng ta không đeo được.”“3 năm rồi, cô cũng nên buông bỏ đi.”