1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy…
Chương 6
Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 6.Tạ Vân Cơ cười nhẹ, đợi tôi trả lời.Nhìn vẻ ghen tỵ của mấy chị gái, tôi khổ mà không nói lên lời, hừ anh thật là biết diễn. Làm trò à, ai mà chẳng biết.Tôi tỏ ra ngượng ngùng, dịu dàng đáp lại:"Anh nói gì vậy, em nghe theo anh hết mà."Nghe vậy, mọi người xung quanh ồ lên, mắng chúng tôi không cần rải cơm chó, ở đây ai cũng ăn no rồi.Tiếng xôn xao vừa dứt, có một giọng quen thuộc vang lên:" Có phải là Khương Tiểu Doanh không? Sao trùng hợp vậy?"Tôi ngước lên thì thấy một chàng trai đang đứng dựa cửa, lười biếng nhìn tôi. Tôi bối rối chào lại:"Thẩm Dịch?"" Hai người biết nhau ư?" Một người đứng dậy, chào hỏi Thẩm Dịch" Thế em cậu đâu rôi? Không đến cùng à?"Thẩm Dịch liếc Tạ Vân Cơ đang ngồi cạnh tôi, đặt rượu lên bàn, thản nhiên đáp:" Công ty nhiều việc quá, em ấy không thoát thân được. Tôi mang hai chai rượu ngon tới đây, coi như là bồi tội."Mọi người ở đây hình như đều biết Thẩm Dịch vì thế không ai ngại gì cả, tự nhiên cầm lấy hai chai rượu kia đưa cho nhân viên phục vụ.Thẩm Dịch trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi. Tay anh ta tùy ý đặt lên ghế sau lưng tôi, đưa cho tôi một ly rượu đỏ:" Uống một ly chứ?"Tôi chưa kịp từ chối thì một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy vai tôi cả người tôi va vào một vòm ng ực ấm áp.Tạ Vân Cơ đẩy ly rượu của Thẩm Dịch ra:"Xin lỗi, bạn gái tôi không uống được rượu?"" Bạn gái? Khương Tiểu Doanh, hai ngày trước còn tỏ tình với tôi, giờ lại có bạn trai, em đùa tôi à?"Nay tui hơi bận nên lên trước một chương, nếu kịp thì tối tui bù cho nha.
6.
Tạ Vân Cơ cười nhẹ, đợi tôi trả lời.
Nhìn vẻ ghen tỵ của mấy chị gái, tôi khổ mà không nói lên lời, hừ anh thật là biết diễn. Làm trò à, ai mà chẳng biết.
Tôi tỏ ra ngượng ngùng, dịu dàng đáp lại:
"Anh nói gì vậy, em nghe theo anh hết mà."
Nghe vậy, mọi người xung quanh ồ lên, mắng chúng tôi không cần rải cơm chó, ở đây ai cũng ăn no rồi.
Tiếng xôn xao vừa dứt, có một giọng quen thuộc vang lên:
" Có phải là Khương Tiểu Doanh không? Sao trùng hợp vậy?"
Tôi ngước lên thì thấy một chàng trai đang đứng dựa cửa, lười biếng nhìn tôi. Tôi bối rối chào lại:
"Thẩm Dịch?"
" Hai người biết nhau ư?" Một người đứng dậy, chào hỏi Thẩm Dịch
" Thế em cậu đâu rôi? Không đến cùng à?"
Thẩm Dịch liếc Tạ Vân Cơ đang ngồi cạnh tôi, đặt rượu lên bàn, thản nhiên đáp:
" Công ty nhiều việc quá, em ấy không thoát thân được. Tôi mang hai chai rượu ngon tới đây, coi như là bồi tội."
Mọi người ở đây hình như đều biết Thẩm Dịch vì thế không ai ngại gì cả, tự nhiên cầm lấy hai chai rượu kia đưa cho nhân viên phục vụ.
Thẩm Dịch trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi. Tay anh ta tùy ý đặt lên ghế sau lưng tôi, đưa cho tôi một ly rượu đỏ:
" Uống một ly chứ?"
Tôi chưa kịp từ chối thì một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy vai tôi cả người tôi va vào một vòm ng ực ấm áp.
Tạ Vân Cơ đẩy ly rượu của Thẩm Dịch ra:
"Xin lỗi, bạn gái tôi không uống được rượu?"
" Bạn gái? Khương Tiểu Doanh, hai ngày trước còn tỏ tình với tôi, giờ lại có bạn trai, em đùa tôi à?"
Nay tui hơi bận nên lên trước một chương, nếu kịp thì tối tui bù cho nha.
Thanh Mai Trúc Mã - Thiên Tiên Cuồng TúyTác giả: Thiên Tiên Cuồng TúyTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1. Tôi, Khương Doanh, 18 tuổi, đang sống cùng bố mẹ, nhà chúng tôi không có nghề nghiệp gì, hàng tháng sống bằng việc cho thuê mấy chục căn nhà. Nhưng sau khi tôi thi đại học, dịch bệnh bùng phát, nhà tôi có rất nhiều căn không cho thuê được, không muốn tình hình này cứ mãi tiếp diễn, bố tôi đã quyết định gửi tôi qua công ty của chú Tạ hàng xóm để học kinh doanh. Tôi:??? Ngẫm lại với tư cách là người thừa kế toàn bộ gia sản của bố mẹ à không là một người con có hiếu trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình, tôi hứa với bố mẹ sẽ học hành chăm chỉ, vực dậy kinh doanh của gia đình để họ có thể an nhàn khi về già. Sau khi tiễn cha mẹ, tôi đến phòng giám đốc để ra mắt. Đang hứng trí bừng bừng đẩy cửa phòng làm việc thì tôi thấy phía đối diện, một gương mặt quen thuộc đang cười với mình: " Tốt lắm đến rất đúng giờ. Lại đây chúng ta giới thiệu làm quen chút chứ nhỉ?" Tôi ngẩn người, phút chốc thấy lưng lạnh toát, sầu não thốt ra một câu: " Tạ Vân Cơ?" Không phải chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy… 6.Tạ Vân Cơ cười nhẹ, đợi tôi trả lời.Nhìn vẻ ghen tỵ của mấy chị gái, tôi khổ mà không nói lên lời, hừ anh thật là biết diễn. Làm trò à, ai mà chẳng biết.Tôi tỏ ra ngượng ngùng, dịu dàng đáp lại:"Anh nói gì vậy, em nghe theo anh hết mà."Nghe vậy, mọi người xung quanh ồ lên, mắng chúng tôi không cần rải cơm chó, ở đây ai cũng ăn no rồi.Tiếng xôn xao vừa dứt, có một giọng quen thuộc vang lên:" Có phải là Khương Tiểu Doanh không? Sao trùng hợp vậy?"Tôi ngước lên thì thấy một chàng trai đang đứng dựa cửa, lười biếng nhìn tôi. Tôi bối rối chào lại:"Thẩm Dịch?"" Hai người biết nhau ư?" Một người đứng dậy, chào hỏi Thẩm Dịch" Thế em cậu đâu rôi? Không đến cùng à?"Thẩm Dịch liếc Tạ Vân Cơ đang ngồi cạnh tôi, đặt rượu lên bàn, thản nhiên đáp:" Công ty nhiều việc quá, em ấy không thoát thân được. Tôi mang hai chai rượu ngon tới đây, coi như là bồi tội."Mọi người ở đây hình như đều biết Thẩm Dịch vì thế không ai ngại gì cả, tự nhiên cầm lấy hai chai rượu kia đưa cho nhân viên phục vụ.Thẩm Dịch trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi. Tay anh ta tùy ý đặt lên ghế sau lưng tôi, đưa cho tôi một ly rượu đỏ:" Uống một ly chứ?"Tôi chưa kịp từ chối thì một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy vai tôi cả người tôi va vào một vòm ng ực ấm áp.Tạ Vân Cơ đẩy ly rượu của Thẩm Dịch ra:"Xin lỗi, bạn gái tôi không uống được rượu?"" Bạn gái? Khương Tiểu Doanh, hai ngày trước còn tỏ tình với tôi, giờ lại có bạn trai, em đùa tôi à?"Nay tui hơi bận nên lên trước một chương, nếu kịp thì tối tui bù cho nha.