Tác giả:

01 Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn. Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.” Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ. "Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?" Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn. Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người. "Tự mình tìm đi." Tống Mộ Hàn sững sờ. Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu." Tống Mộ Hàn đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh. Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt. Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh. Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém. Tống Mộ Hàn đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý…

Chương 17

Ánh Trăng Nơi Thiên ĐườngTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01 Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn. Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.” Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ. "Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?" Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn. Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người. "Tự mình tìm đi." Tống Mộ Hàn sững sờ. Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu." Tống Mộ Hàn đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh. Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt. Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh. Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém. Tống Mộ Hàn đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý… 17.Khi tôi tỉnh lại cả Tống Mộ Hàn và Hứa Ngôn đều đang túc trực bên cạnh giường bệnh. Hứa Ngôn nói cho tôi biết là Tống Mộ Hàn dẫn anh đi tìm tôi.Thì ra trước hôm xảy ra sự việc, Lục Trân Châu đã nói chuyện với Tống Mộ Hàn, cô ta hẹn hắn đến hồ chứa, muốn đả động với hắn. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng hắn quyết tuyệt như vậy.Lục Trân Châu không náo loạn, cũng không dây dưa, chỉ nói một câu: “Khúc mắc của ba người chúng ta bắt đầu từ đây thì cũng nên kết thúc tại đây đi.”Tống Mộ Hàn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Hứa Ngôn tìm cách nào cũng không liên lạc được với tôi, anh ôm tia hy vọng cuối cùng gọi cho Tống Mộ Hàn, lúc này hắn mới ý thức được thâm ý trong câu nói của Lục Trân Châu.Tống Mộ Hàn vô cùng hối hận nói: “Đều là lỗi của anh, nếu như anh không nói với Lục Trân Châu như vậy thì có lẽ cô ta sẽ không cực đoan đến thế…”Tôi mệt mỏi lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, là do Lục Trân Châu thay đổi.” Đã từ lâu cô ta không còn là cô bé dũng cảm và nhiệt tình năm ấy nữa.Hai năm sau được công chiếu, bộ phim nhanh chóng tạo ra một cuộc tranh luận nóng hổi cả trong và ngoài nước.Dưới sự thúc đẩy của nhà họ Tống và tầm ảnh hưởng của tôi với Hứa Ngôn, sự chú ý ở trong nước đối với chuyện bạo lực học đường tăng cao không giảm. Chẳng bao lâu sau, nhà nước sửa đổi độ tuổi kết án đối với những đối tượng bạo lực học đường, và cũng được đưa vào chương trình nghị sự.Hứa Ngôn thuyết phục tôi, năm đó sau khi đám bắt nạt tôi được ra tù, tôi đã không trả thù họ bằng các thủ đoạn bất hợp pháp, chỉ lặng lẽ chờ đợi.Ngay sau đó, những người hâm mộ phẫn nộ đã tra ra được danh tính của chúng. Nhóm người này sau khi được thả ra không có bằng cấp cũng không có kỹ năng kiếm sống, chỉ có thể sống chui lủi như một con chuột.Những người đã làm ra loại việc này lúc còn trẻ cũng không thể nào thật sự thay đổi hoàn toàn.Chẳng mấy chốc có mấy người trong đó lại phạm tội thêm lần nữa, lần này thứ chờ đợi bọn chúng chính là luật pháp. Mà Lục Trân Châu cũng bị kết tội. Mặc dù trong đoạn video năm đó, cô ta chỉ mới vả tôi một cái, chưa kịp làm gì quá đáng hơn thì đã trượt chân ngã cầu thang bất tỉnh nhân sự, nhưng việc đẩy tôi vào hồ nước chính là cố ý giết người.Và tôi vẫn cống hiến hết mình cho việc viết kịch bản, tất cả tiền thu được sử dụng để thành lập một quỹ chống lại sự bắt nạt trong trường học

17.

Khi tôi tỉnh lại cả Tống Mộ Hàn và Hứa Ngôn đều đang túc trực bên cạnh giường bệnh. Hứa Ngôn nói cho tôi biết là Tống Mộ Hàn dẫn anh đi tìm tôi.

Thì ra trước hôm xảy ra sự việc, Lục Trân Châu đã nói chuyện với Tống Mộ Hàn, cô ta hẹn hắn đến hồ chứa, muốn đả động với hắn. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng hắn quyết tuyệt như vậy.

Lục Trân Châu không náo loạn, cũng không dây dưa, chỉ nói một câu: “Khúc mắc của ba người chúng ta bắt đầu từ đây thì cũng nên kết thúc tại đây đi.”

Tống Mộ Hàn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Hứa Ngôn tìm cách nào cũng không liên lạc được với tôi, anh ôm tia hy vọng cuối cùng gọi cho Tống Mộ Hàn, lúc này hắn mới ý thức được thâm ý trong câu nói của Lục Trân Châu.

Tống Mộ Hàn vô cùng hối hận nói: “Đều là lỗi của anh, nếu như anh không nói với Lục Trân Châu như vậy thì có lẽ cô ta sẽ không cực đoan đến thế…”

Tôi mệt mỏi lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, là do Lục Trân Châu thay đổi.” Đã từ lâu cô ta không còn là cô bé dũng cảm và nhiệt tình năm ấy nữa.

Hai năm sau được công chiếu, bộ phim nhanh chóng tạo ra một cuộc tranh luận nóng hổi cả trong và ngoài nước.

Dưới sự thúc đẩy của nhà họ Tống và tầm ảnh hưởng của tôi với Hứa Ngôn, sự chú ý ở trong nước đối với chuyện bạo lực học đường tăng cao không giảm. Chẳng bao lâu sau, nhà nước sửa đổi độ tuổi kết án đối với những đối tượng bạo lực học đường, và cũng được đưa vào chương trình nghị sự.

Hứa Ngôn thuyết phục tôi, năm đó sau khi đám bắt nạt tôi được ra tù, tôi đã không trả thù họ bằng các thủ đoạn bất hợp pháp, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Ngay sau đó, những người hâm mộ phẫn nộ đã tra ra được danh tính của chúng. Nhóm người này sau khi được thả ra không có bằng cấp cũng không có kỹ năng kiếm sống, chỉ có thể sống chui lủi như một con chuột.

Những người đã làm ra loại việc này lúc còn trẻ cũng không thể nào thật sự thay đổi hoàn toàn.

Chẳng mấy chốc có mấy người trong đó lại phạm tội thêm lần nữa, lần này thứ chờ đợi bọn chúng chính là luật pháp. Mà Lục Trân Châu cũng bị kết tội. Mặc dù trong đoạn video năm đó, cô ta chỉ mới vả tôi một cái, chưa kịp làm gì quá đáng hơn thì đã trượt chân ngã cầu thang bất tỉnh nhân sự, nhưng việc đẩy tôi vào hồ nước chính là cố ý giết người.

Và tôi vẫn cống hiến hết mình cho việc viết kịch bản, tất cả tiền thu được sử dụng để thành lập một quỹ chống lại sự bắt nạt trong trường học

Ánh Trăng Nơi Thiên ĐườngTác giả: 小尘Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình01 Tôi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích của Lục Trân Châu, nhìn người từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận huyện thành, Tống Mộ Hàn. Tôi mặt không đỏ tim không đập: “Đúng rồi, tôi chính là bé gái cứu anh khỏi đuối nước năm đó.” Tống Mộ Hàn đưa ra nghi ngờ. "Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, cô có thể cho tôi xem được không?" Tôi trực tiếp đưa cổ tay mình đến trước mắt hắn. Nơi đó dày đặc những vết sẹo do bỏng tàn thuốc và các vết c.ắ.t cổ tay sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, thấy mà ghê người. "Tự mình tìm đi." Tống Mộ Hàn sững sờ. Tôi nhìn hắn nói: "Anh đến sớm ba năm, hẳn là còn có thể nhìn thấy, hiện tại, không thể đâu." Tống Mộ Hàn đưa tôi từ một huyện thành nhỏ đến Bắc Kinh. Hắn nói tôi là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn báo đáp tôi thật tốt. Vậy là, tôi mang theo hồ sơ nhập học, thuận lợi chuyển đến trường trung học tốt nhất ở Bắc Kinh. Mặc dù điểm hồi cấp ba của tôi rất kém. Tống Mộ Hàn đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý… 17.Khi tôi tỉnh lại cả Tống Mộ Hàn và Hứa Ngôn đều đang túc trực bên cạnh giường bệnh. Hứa Ngôn nói cho tôi biết là Tống Mộ Hàn dẫn anh đi tìm tôi.Thì ra trước hôm xảy ra sự việc, Lục Trân Châu đã nói chuyện với Tống Mộ Hàn, cô ta hẹn hắn đến hồ chứa, muốn đả động với hắn. Nhưng cô ta lại không ngờ rằng hắn quyết tuyệt như vậy.Lục Trân Châu không náo loạn, cũng không dây dưa, chỉ nói một câu: “Khúc mắc của ba người chúng ta bắt đầu từ đây thì cũng nên kết thúc tại đây đi.”Tống Mộ Hàn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Hứa Ngôn tìm cách nào cũng không liên lạc được với tôi, anh ôm tia hy vọng cuối cùng gọi cho Tống Mộ Hàn, lúc này hắn mới ý thức được thâm ý trong câu nói của Lục Trân Châu.Tống Mộ Hàn vô cùng hối hận nói: “Đều là lỗi của anh, nếu như anh không nói với Lục Trân Châu như vậy thì có lẽ cô ta sẽ không cực đoan đến thế…”Tôi mệt mỏi lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, là do Lục Trân Châu thay đổi.” Đã từ lâu cô ta không còn là cô bé dũng cảm và nhiệt tình năm ấy nữa.Hai năm sau được công chiếu, bộ phim nhanh chóng tạo ra một cuộc tranh luận nóng hổi cả trong và ngoài nước.Dưới sự thúc đẩy của nhà họ Tống và tầm ảnh hưởng của tôi với Hứa Ngôn, sự chú ý ở trong nước đối với chuyện bạo lực học đường tăng cao không giảm. Chẳng bao lâu sau, nhà nước sửa đổi độ tuổi kết án đối với những đối tượng bạo lực học đường, và cũng được đưa vào chương trình nghị sự.Hứa Ngôn thuyết phục tôi, năm đó sau khi đám bắt nạt tôi được ra tù, tôi đã không trả thù họ bằng các thủ đoạn bất hợp pháp, chỉ lặng lẽ chờ đợi.Ngay sau đó, những người hâm mộ phẫn nộ đã tra ra được danh tính của chúng. Nhóm người này sau khi được thả ra không có bằng cấp cũng không có kỹ năng kiếm sống, chỉ có thể sống chui lủi như một con chuột.Những người đã làm ra loại việc này lúc còn trẻ cũng không thể nào thật sự thay đổi hoàn toàn.Chẳng mấy chốc có mấy người trong đó lại phạm tội thêm lần nữa, lần này thứ chờ đợi bọn chúng chính là luật pháp. Mà Lục Trân Châu cũng bị kết tội. Mặc dù trong đoạn video năm đó, cô ta chỉ mới vả tôi một cái, chưa kịp làm gì quá đáng hơn thì đã trượt chân ngã cầu thang bất tỉnh nhân sự, nhưng việc đẩy tôi vào hồ nước chính là cố ý giết người.Và tôi vẫn cống hiến hết mình cho việc viết kịch bản, tất cả tiền thu được sử dụng để thành lập một quỹ chống lại sự bắt nạt trong trường học

Chương 17