1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ…

Chương 7

Cái Tên Khắc Sâu Trong LòngTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ… 7Có đôi khi, tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.Đại khái là xuất phát từ việc bản thân ở trong hắc ám, làm gì cũng muốn kéo người khác làm đệm lưng.Hoặc là muốn làm loạn một trận, khiến chính mình không còn giá trị nào cả.Người trên bàn họp phần lớn là người ở tuổi trung niên.Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi, bốn mươi mấy con mắt.Không biết có phải điều hòa trong phòng mở thấp hay không, có trong giây lát, tôi cảm thấy mình run lên.Sau đó, có người đột nhiên bế tôi lên.Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thẩm Diên Tri, lạnh bạc tàn nhẫn, giống như con người anh.“Đến đây lúc nào, hửm?”Vừa mới nãy tôi còn như đang nghe thấy anh mắng nhân viên, thay đổi sắc mặt đúng là nhanh.Nói chuyện với tôi lại ôn tồn nhẹ nhàng như vậy.…Bởi vì bị tôi xen ngang nên cuộc họp bị gián đoạn.Khi tôi hồi thần lại đã thấy mình đang bị anh ôm vào văn phòng.Văn phòng của anh rất rộng, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, có thể nhìn thấy từng dãy nhà cao nối tiếp nhau qua cửa kính.Đứng ở nơi cao nhìn xuống như là có thể nắm giữ vận mệnh của dòng người đang hối hả ngược xuôi bên dưới trong lòng bàn tay.Chẳng khác áp chết một con kiến mà không tốn chút sức lực nào, ví như tôi.Tôi bị anh ném lên chiếc giường trong phòng nghỉ bên cạnh văn phòng của anh.Anh tiến đến đè lên, một tay cởi cà vạt, vải lụa đỏ nhẹ nhàng tuột khỏi tay anh.Hình như tôi đã đoán ra, là do tôi cắt ngang cuộc họp của anh, cho nên nói đến cùng anh vẫn hơi nổi giận.Thật ra.Anh không nuông chiều tôi đến mức đó.“Hôm nay nhớ anh lắm à?”Tóc dài chảy trên giường bị anh kéo lên, quấn quanh ngón tay anh.Tôi an tĩnh nhìn anh.“Thẩm Diên Tri, trong văn phòng của anh có sữa bò không.”Anh ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ hỏi loại vấn đề này.Căn phòng nghỉ này là phòng của riêng anh, thông với văn phòng, quần áo rơi trên giường đều là của anh.Sau một lúc lâu, anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra đưa cho tôi.“Trong nhà không có… Sao.”Anh còn chưa nói xong, tôi đã đoạt lấy hộp sửa bò.Mở hộp ra, đổ thẳng lên đầu người trước mặt.Thật ra, anh chỉ kinh ngạc trong tích tắc.Thật ra, anh hoàn toàn có thể né tránh.Nhưng anh vẫn tùy ý để tôi đổ cả hộp sữa bò lên đầu mình, không hề nhúc nhích.Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đáng chế chính là, đều là như thế này rồi mà anh vẫn cứ đẹp trai.“Thẩm Diên Tri, trước kia anh cũng đổ sữa bò lên đầu tôi như vậy.”Tôi nói với anh, gằn từng chữ một.…Đại khái là không ai có thể làm anh thảm hại thành thế này.Sữa bò chảy qua chân mày, gò má, cuối cùng anh lại chỉ cười khẽ một tiếng.Có lẽ, khi anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra, tôi vẫn chưa đoán được anh muốn làm gì.Mà khi anh mở nắp hộp, tôi mới hơi trợn mắt, nhận được khả năng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.Sữa mới lấy ra khỏi tủ lạnh rất lạnh, khi anh đổ sữa từ đầu tôi xuống, tôi chợt run rẩy không rõ lý do.Chất lỏng chảy qua cằm, rơi vào cổ áo.Thì ra sữa bò lạnh là như thế này, cảm xúc không quá giống trong trí nhớ.…Tôi nghe dì giúp việc trộm nói chuyện trong lúc quét dọn nhà vệ sinh, nói tôi là người điên, mối hôn nhân tốt như vậy cũng không chịu kết hôn.Rõ ràng Thẩm Diên Tri trước mặt còn điên hơn tôi.Có lẽ là tôi ngây người lâu quá.Anh đổ sữa bò xong mà vẫn còn tâm trạng giơ tay xoa tóc mái bên má tôi.“Bây giờ, em cũng giống anh rồi.”Tôi đột nhiên gạt tay anh ra.“Khanh Khanh, em biết rõ chọc giận anh không phải chuyện tốt, đúng không?”Anh chỉ cần nắm cằm tôi, tôi đã không dám động.Nói thật, tôi không quá sợ anh.Tôi chỉ không muốn anh nổi giận, cảm giác này rất kỳ lạ.Có lẽ là tôi ghét hậu quả mình phải chịu, hoặc là chuyện anh đã làm với tôi khiến tôi ấn tượng sâu sắc.Tôi bị anh ôm vào phòng tắm.Sương mù dày đặc khiến tôi không nhìn rõ hình dáng người trước mặt, ánh sáng quá mức lóa mắt.“Thẩm Diên Tri, bảy năm, vì sao còn phải quay về tìm tôi?”Tôi nghẹn ngào hỏi anh, tôi cảm thấy mình không thể vui vẻ được nữa.Đối với vấn đề này, câu trả lời của anh luôn luôn là im lặng.

Cái Tên Khắc Sâu Trong LòngTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ… 7Có đôi khi, tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.Đại khái là xuất phát từ việc bản thân ở trong hắc ám, làm gì cũng muốn kéo người khác làm đệm lưng.Hoặc là muốn làm loạn một trận, khiến chính mình không còn giá trị nào cả.Người trên bàn họp phần lớn là người ở tuổi trung niên.Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi, bốn mươi mấy con mắt.Không biết có phải điều hòa trong phòng mở thấp hay không, có trong giây lát, tôi cảm thấy mình run lên.Sau đó, có người đột nhiên bế tôi lên.Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thẩm Diên Tri, lạnh bạc tàn nhẫn, giống như con người anh.“Đến đây lúc nào, hửm?”Vừa mới nãy tôi còn như đang nghe thấy anh mắng nhân viên, thay đổi sắc mặt đúng là nhanh.Nói chuyện với tôi lại ôn tồn nhẹ nhàng như vậy.…Bởi vì bị tôi xen ngang nên cuộc họp bị gián đoạn.Khi tôi hồi thần lại đã thấy mình đang bị anh ôm vào văn phòng.Văn phòng của anh rất rộng, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, có thể nhìn thấy từng dãy nhà cao nối tiếp nhau qua cửa kính.Đứng ở nơi cao nhìn xuống như là có thể nắm giữ vận mệnh của dòng người đang hối hả ngược xuôi bên dưới trong lòng bàn tay.Chẳng khác áp chết một con kiến mà không tốn chút sức lực nào, ví như tôi.Tôi bị anh ném lên chiếc giường trong phòng nghỉ bên cạnh văn phòng của anh.Anh tiến đến đè lên, một tay cởi cà vạt, vải lụa đỏ nhẹ nhàng tuột khỏi tay anh.Hình như tôi đã đoán ra, là do tôi cắt ngang cuộc họp của anh, cho nên nói đến cùng anh vẫn hơi nổi giận.Thật ra.Anh không nuông chiều tôi đến mức đó.“Hôm nay nhớ anh lắm à?”Tóc dài chảy trên giường bị anh kéo lên, quấn quanh ngón tay anh.Tôi an tĩnh nhìn anh.“Thẩm Diên Tri, trong văn phòng của anh có sữa bò không.”Anh ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ hỏi loại vấn đề này.Căn phòng nghỉ này là phòng của riêng anh, thông với văn phòng, quần áo rơi trên giường đều là của anh.Sau một lúc lâu, anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra đưa cho tôi.“Trong nhà không có… Sao.”Anh còn chưa nói xong, tôi đã đoạt lấy hộp sửa bò.Mở hộp ra, đổ thẳng lên đầu người trước mặt.Thật ra, anh chỉ kinh ngạc trong tích tắc.Thật ra, anh hoàn toàn có thể né tránh.Nhưng anh vẫn tùy ý để tôi đổ cả hộp sữa bò lên đầu mình, không hề nhúc nhích.Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đáng chế chính là, đều là như thế này rồi mà anh vẫn cứ đẹp trai.“Thẩm Diên Tri, trước kia anh cũng đổ sữa bò lên đầu tôi như vậy.”Tôi nói với anh, gằn từng chữ một.…Đại khái là không ai có thể làm anh thảm hại thành thế này.Sữa bò chảy qua chân mày, gò má, cuối cùng anh lại chỉ cười khẽ một tiếng.Có lẽ, khi anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra, tôi vẫn chưa đoán được anh muốn làm gì.Mà khi anh mở nắp hộp, tôi mới hơi trợn mắt, nhận được khả năng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.Sữa mới lấy ra khỏi tủ lạnh rất lạnh, khi anh đổ sữa từ đầu tôi xuống, tôi chợt run rẩy không rõ lý do.Chất lỏng chảy qua cằm, rơi vào cổ áo.Thì ra sữa bò lạnh là như thế này, cảm xúc không quá giống trong trí nhớ.…Tôi nghe dì giúp việc trộm nói chuyện trong lúc quét dọn nhà vệ sinh, nói tôi là người điên, mối hôn nhân tốt như vậy cũng không chịu kết hôn.Rõ ràng Thẩm Diên Tri trước mặt còn điên hơn tôi.Có lẽ là tôi ngây người lâu quá.Anh đổ sữa bò xong mà vẫn còn tâm trạng giơ tay xoa tóc mái bên má tôi.“Bây giờ, em cũng giống anh rồi.”Tôi đột nhiên gạt tay anh ra.“Khanh Khanh, em biết rõ chọc giận anh không phải chuyện tốt, đúng không?”Anh chỉ cần nắm cằm tôi, tôi đã không dám động.Nói thật, tôi không quá sợ anh.Tôi chỉ không muốn anh nổi giận, cảm giác này rất kỳ lạ.Có lẽ là tôi ghét hậu quả mình phải chịu, hoặc là chuyện anh đã làm với tôi khiến tôi ấn tượng sâu sắc.Tôi bị anh ôm vào phòng tắm.Sương mù dày đặc khiến tôi không nhìn rõ hình dáng người trước mặt, ánh sáng quá mức lóa mắt.“Thẩm Diên Tri, bảy năm, vì sao còn phải quay về tìm tôi?”Tôi nghẹn ngào hỏi anh, tôi cảm thấy mình không thể vui vẻ được nữa.Đối với vấn đề này, câu trả lời của anh luôn luôn là im lặng.

Cái Tên Khắc Sâu Trong LòngTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1 Tôi và người từng bắt nạt mình thời học sinh ở bên nhau. Khi tia nắng ban mai rơi vào phòng, tôi chỉ vừa cử động cánh tay. Cánh tay đang vòng qua eo tôi lập tức ôm tôi chặt hơn. Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn cổ tôi, tiếng nói trầm khàn vì vừa tỉnh ngủ. “Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tôi hơi cứng người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn phản kháng, nhưng anh đã dành ra ba ngày cuối tuần để dạy cho tôi một đạo lý. Ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi. Bàn tay đặt ở bên người bị người nắm lấy, anh hứng thú bừng bừng đan tay vào tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Tiếng nói mang theo ý cười vang lên. “Lần này không vứt nhẫn anh cho em nữa à?” …. Thứ anh nói là chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của tôi. Trước đây có hai chiếc khác, một chiếc bị tôi giấu vào tủ lạnh, một chiếc bị tôi ném vào đài phun nước trong vườn hoa. Tôi tạm thời không muốn nhớ lại hậu quả ném hai chiếc nhẫn đó, còn chiếc nhẫn thứ ba đại khái mang đến hậu quả là: Tôi cùng anh, người tôi sợ… 7Có đôi khi, tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.Đại khái là xuất phát từ việc bản thân ở trong hắc ám, làm gì cũng muốn kéo người khác làm đệm lưng.Hoặc là muốn làm loạn một trận, khiến chính mình không còn giá trị nào cả.Người trên bàn họp phần lớn là người ở tuổi trung niên.Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi, bốn mươi mấy con mắt.Không biết có phải điều hòa trong phòng mở thấp hay không, có trong giây lát, tôi cảm thấy mình run lên.Sau đó, có người đột nhiên bế tôi lên.Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thẩm Diên Tri, lạnh bạc tàn nhẫn, giống như con người anh.“Đến đây lúc nào, hửm?”Vừa mới nãy tôi còn như đang nghe thấy anh mắng nhân viên, thay đổi sắc mặt đúng là nhanh.Nói chuyện với tôi lại ôn tồn nhẹ nhàng như vậy.…Bởi vì bị tôi xen ngang nên cuộc họp bị gián đoạn.Khi tôi hồi thần lại đã thấy mình đang bị anh ôm vào văn phòng.Văn phòng của anh rất rộng, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, có thể nhìn thấy từng dãy nhà cao nối tiếp nhau qua cửa kính.Đứng ở nơi cao nhìn xuống như là có thể nắm giữ vận mệnh của dòng người đang hối hả ngược xuôi bên dưới trong lòng bàn tay.Chẳng khác áp chết một con kiến mà không tốn chút sức lực nào, ví như tôi.Tôi bị anh ném lên chiếc giường trong phòng nghỉ bên cạnh văn phòng của anh.Anh tiến đến đè lên, một tay cởi cà vạt, vải lụa đỏ nhẹ nhàng tuột khỏi tay anh.Hình như tôi đã đoán ra, là do tôi cắt ngang cuộc họp của anh, cho nên nói đến cùng anh vẫn hơi nổi giận.Thật ra.Anh không nuông chiều tôi đến mức đó.“Hôm nay nhớ anh lắm à?”Tóc dài chảy trên giường bị anh kéo lên, quấn quanh ngón tay anh.Tôi an tĩnh nhìn anh.“Thẩm Diên Tri, trong văn phòng của anh có sữa bò không.”Anh ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ hỏi loại vấn đề này.Căn phòng nghỉ này là phòng của riêng anh, thông với văn phòng, quần áo rơi trên giường đều là của anh.Sau một lúc lâu, anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra đưa cho tôi.“Trong nhà không có… Sao.”Anh còn chưa nói xong, tôi đã đoạt lấy hộp sửa bò.Mở hộp ra, đổ thẳng lên đầu người trước mặt.Thật ra, anh chỉ kinh ngạc trong tích tắc.Thật ra, anh hoàn toàn có thể né tránh.Nhưng anh vẫn tùy ý để tôi đổ cả hộp sữa bò lên đầu mình, không hề nhúc nhích.Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đáng chế chính là, đều là như thế này rồi mà anh vẫn cứ đẹp trai.“Thẩm Diên Tri, trước kia anh cũng đổ sữa bò lên đầu tôi như vậy.”Tôi nói với anh, gằn từng chữ một.…Đại khái là không ai có thể làm anh thảm hại thành thế này.Sữa bò chảy qua chân mày, gò má, cuối cùng anh lại chỉ cười khẽ một tiếng.Có lẽ, khi anh lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra, tôi vẫn chưa đoán được anh muốn làm gì.Mà khi anh mở nắp hộp, tôi mới hơi trợn mắt, nhận được khả năng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.Sữa mới lấy ra khỏi tủ lạnh rất lạnh, khi anh đổ sữa từ đầu tôi xuống, tôi chợt run rẩy không rõ lý do.Chất lỏng chảy qua cằm, rơi vào cổ áo.Thì ra sữa bò lạnh là như thế này, cảm xúc không quá giống trong trí nhớ.…Tôi nghe dì giúp việc trộm nói chuyện trong lúc quét dọn nhà vệ sinh, nói tôi là người điên, mối hôn nhân tốt như vậy cũng không chịu kết hôn.Rõ ràng Thẩm Diên Tri trước mặt còn điên hơn tôi.Có lẽ là tôi ngây người lâu quá.Anh đổ sữa bò xong mà vẫn còn tâm trạng giơ tay xoa tóc mái bên má tôi.“Bây giờ, em cũng giống anh rồi.”Tôi đột nhiên gạt tay anh ra.“Khanh Khanh, em biết rõ chọc giận anh không phải chuyện tốt, đúng không?”Anh chỉ cần nắm cằm tôi, tôi đã không dám động.Nói thật, tôi không quá sợ anh.Tôi chỉ không muốn anh nổi giận, cảm giác này rất kỳ lạ.Có lẽ là tôi ghét hậu quả mình phải chịu, hoặc là chuyện anh đã làm với tôi khiến tôi ấn tượng sâu sắc.Tôi bị anh ôm vào phòng tắm.Sương mù dày đặc khiến tôi không nhìn rõ hình dáng người trước mặt, ánh sáng quá mức lóa mắt.“Thẩm Diên Tri, bảy năm, vì sao còn phải quay về tìm tôi?”Tôi nghẹn ngào hỏi anh, tôi cảm thấy mình không thể vui vẻ được nữa.Đối với vấn đề này, câu trả lời của anh luôn luôn là im lặng.

Chương 7