Tác giả:

1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ…

Chương 9

Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 9.Giọng nói của A Trạch xuất hiện lần nữa làm tôi thở phào nhẹ nhõm.Lúc này tôi mới kinh ngạc nhận ra Trữ Dịch vẫn ôm tôi nãy giờ!Tôi thoát khỏi vòng tay của anh ấy, trong nhất thời không biết nên nói gì.“Xin, xin lỗi, em…”“Vừa nãy em nói muốn anh đưa em đi đâu?”Áo sơ mi của Trữ Dịch luộm thuộm, ống tay áo xắn lên, cả người đầy mùi thuốc lá.Xe của anh ấy đậu ở đây từ chiều, không hề di chuyển.Anh ấy vẫn luôn ở đây?“Anh, không đi sao?”Ánh mắt của Trữ Dịch lãng tránh.“Xe hết xăng rồi.”Tôi biết anh đang cố che đậy, nhưng tôi thực sự không thể dành cho anh ấy tình cảm thuần túy, vậy chi bằng dứt khoát cắt đứt đi.Tôi lặng lẽ gật đầu, xoay người trở về.【Mẹ nó! Đuổi theo đi! Anh có phải đàn ông không vậy?! Tôi đã chết! Cô ấy có nghĩ đến tôi cũng vô dụng!】【Nếu yêu cô ấy thì giữ cô ấy lại đi! Ở đây đa sầu đa cảm giống đàn bà có ích gì! Giữ cô ấy lại!】Trữ Dịch không nghe thấy A Trạch nói gì, có nghe thấy anh ấy cũng sẽ không đuổi theo, lòng kiêu hãnh của anh ấy không cho phép anh ấy cúi đầu.Huống hồ, tôi cũng không hy vọng anh ấy đuổi theo.Bất ngờ là tôi vừa vào nhà chưa được bao lâu thì Trữ Dịch đã gọi tới:“Anh chưa ăn tối, anh có thể đến chỗ em ăn trực một bữa được không?”“Không được rồi, em vừa tới đây, trong nhà cũng không có gì ăn, anh đến nơi khác ăn đi.”Trong điện thoại có tiếng đóng cửa xe.“Anh có đồ ăn, cho anh mượn cái nồi.”Tôi định từ chối, dù sao thì tôi và Trữ Dịch cũng mới chia tay.Nhưng tôi chưa kịp nói thì Trữ Dịch đã chặn lời tôi trước:“Trình Mộng, chia tay rồi anh vẫn là ân nhân cứu mạng của em, báo ơn khó như vậy sao?”Câu nói của Trữ Dịch kéo tôi vào đoạn ký ức đau khổ nhất.Tôi và Trữ Dịch ở bên nhau ba tháng, nhưng thật ra chúng tôi đã biết nhau từ bốn năm trước.Bốn năm trước, tôi đứng trên sân thượng công ty Trữ Dịch, định nhảy lầu.

Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 9.Giọng nói của A Trạch xuất hiện lần nữa làm tôi thở phào nhẹ nhõm.Lúc này tôi mới kinh ngạc nhận ra Trữ Dịch vẫn ôm tôi nãy giờ!Tôi thoát khỏi vòng tay của anh ấy, trong nhất thời không biết nên nói gì.“Xin, xin lỗi, em…”“Vừa nãy em nói muốn anh đưa em đi đâu?”Áo sơ mi của Trữ Dịch luộm thuộm, ống tay áo xắn lên, cả người đầy mùi thuốc lá.Xe của anh ấy đậu ở đây từ chiều, không hề di chuyển.Anh ấy vẫn luôn ở đây?“Anh, không đi sao?”Ánh mắt của Trữ Dịch lãng tránh.“Xe hết xăng rồi.”Tôi biết anh đang cố che đậy, nhưng tôi thực sự không thể dành cho anh ấy tình cảm thuần túy, vậy chi bằng dứt khoát cắt đứt đi.Tôi lặng lẽ gật đầu, xoay người trở về.【Mẹ nó! Đuổi theo đi! Anh có phải đàn ông không vậy?! Tôi đã chết! Cô ấy có nghĩ đến tôi cũng vô dụng!】【Nếu yêu cô ấy thì giữ cô ấy lại đi! Ở đây đa sầu đa cảm giống đàn bà có ích gì! Giữ cô ấy lại!】Trữ Dịch không nghe thấy A Trạch nói gì, có nghe thấy anh ấy cũng sẽ không đuổi theo, lòng kiêu hãnh của anh ấy không cho phép anh ấy cúi đầu.Huống hồ, tôi cũng không hy vọng anh ấy đuổi theo.Bất ngờ là tôi vừa vào nhà chưa được bao lâu thì Trữ Dịch đã gọi tới:“Anh chưa ăn tối, anh có thể đến chỗ em ăn trực một bữa được không?”“Không được rồi, em vừa tới đây, trong nhà cũng không có gì ăn, anh đến nơi khác ăn đi.”Trong điện thoại có tiếng đóng cửa xe.“Anh có đồ ăn, cho anh mượn cái nồi.”Tôi định từ chối, dù sao thì tôi và Trữ Dịch cũng mới chia tay.Nhưng tôi chưa kịp nói thì Trữ Dịch đã chặn lời tôi trước:“Trình Mộng, chia tay rồi anh vẫn là ân nhân cứu mạng của em, báo ơn khó như vậy sao?”Câu nói của Trữ Dịch kéo tôi vào đoạn ký ức đau khổ nhất.Tôi và Trữ Dịch ở bên nhau ba tháng, nhưng thật ra chúng tôi đã biết nhau từ bốn năm trước.Bốn năm trước, tôi đứng trên sân thượng công ty Trữ Dịch, định nhảy lầu.

Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 9.Giọng nói của A Trạch xuất hiện lần nữa làm tôi thở phào nhẹ nhõm.Lúc này tôi mới kinh ngạc nhận ra Trữ Dịch vẫn ôm tôi nãy giờ!Tôi thoát khỏi vòng tay của anh ấy, trong nhất thời không biết nên nói gì.“Xin, xin lỗi, em…”“Vừa nãy em nói muốn anh đưa em đi đâu?”Áo sơ mi của Trữ Dịch luộm thuộm, ống tay áo xắn lên, cả người đầy mùi thuốc lá.Xe của anh ấy đậu ở đây từ chiều, không hề di chuyển.Anh ấy vẫn luôn ở đây?“Anh, không đi sao?”Ánh mắt của Trữ Dịch lãng tránh.“Xe hết xăng rồi.”Tôi biết anh đang cố che đậy, nhưng tôi thực sự không thể dành cho anh ấy tình cảm thuần túy, vậy chi bằng dứt khoát cắt đứt đi.Tôi lặng lẽ gật đầu, xoay người trở về.【Mẹ nó! Đuổi theo đi! Anh có phải đàn ông không vậy?! Tôi đã chết! Cô ấy có nghĩ đến tôi cũng vô dụng!】【Nếu yêu cô ấy thì giữ cô ấy lại đi! Ở đây đa sầu đa cảm giống đàn bà có ích gì! Giữ cô ấy lại!】Trữ Dịch không nghe thấy A Trạch nói gì, có nghe thấy anh ấy cũng sẽ không đuổi theo, lòng kiêu hãnh của anh ấy không cho phép anh ấy cúi đầu.Huống hồ, tôi cũng không hy vọng anh ấy đuổi theo.Bất ngờ là tôi vừa vào nhà chưa được bao lâu thì Trữ Dịch đã gọi tới:“Anh chưa ăn tối, anh có thể đến chỗ em ăn trực một bữa được không?”“Không được rồi, em vừa tới đây, trong nhà cũng không có gì ăn, anh đến nơi khác ăn đi.”Trong điện thoại có tiếng đóng cửa xe.“Anh có đồ ăn, cho anh mượn cái nồi.”Tôi định từ chối, dù sao thì tôi và Trữ Dịch cũng mới chia tay.Nhưng tôi chưa kịp nói thì Trữ Dịch đã chặn lời tôi trước:“Trình Mộng, chia tay rồi anh vẫn là ân nhân cứu mạng của em, báo ơn khó như vậy sao?”Câu nói của Trữ Dịch kéo tôi vào đoạn ký ức đau khổ nhất.Tôi và Trữ Dịch ở bên nhau ba tháng, nhưng thật ra chúng tôi đã biết nhau từ bốn năm trước.Bốn năm trước, tôi đứng trên sân thượng công ty Trữ Dịch, định nhảy lầu.

Chương 9