Tác giả:

1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ…

Chương 8

Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 8.A Trạch không nói gì.Không khí ngưng đọng lại, cảm giác mất mát quen thuộc ập đến.Tôi có chút hoảng loạn, rụt tay lại ôm chặt lấy mình.“A Trạch? A Trạch?”Tên của Tạ Trạch vang vọng trong nhà.Không có phản hồi.Tôi nhớ tới cảnh tượng ở nghĩa trang thì bất chợt hiểu ra điểm mấu chốt.Tôi không thể trả lời anh, không thể nói chuyện với anh!Chỉ cần tôi nói chuyện với anh, anh sẽ biến mất!Tôi cố kìm nén sự hoảng loạn, ngồi xuống an ủi bản thân một lúc nữa thôi A Trạch sẽ xuất hiện.Chờ một chút, có lẽ sẽ nghe thấy giọng nói của A Trạch.Nhưng tôi đợi thật lâu cũng không có âm thanh nào.Cảm giác bất lực khi A Trạch lìa đời lại bao trùm tôi lần nữa.Tôi có thể cảm nhận được A Trạch không ở trong nhà.Anh có thể đi đâu?Phải rồi! Nghĩa trang!Tôi chộp lấy chìa khóa, mở cửa chạy ra ngoài.Tôi muốn tìm A Trạch về!Trời đã tối rồi. Tôi theo đèn đường chạy ra khỏi tiểu khu, nhưng mới vừa rẽ đã đâm vào một lồ ng ngực.“Mộng Mộng? Có chuyện gì sao?”Là Trữ Dịch!Sao anh ấy còn ở đây?Tôi không có thời gian để tìm hiểu kỹ, vừa định xin anh ấy đưa tôi đến nghĩa trang lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc tới gần:【Sao đột nhiên lại trở về nghĩa trang chứ? Cũng may mình là ma, bay nhanh mới trở về kịp…】【Em yêu, hình như anh về… Không đúng lúc.】

Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 8.A Trạch không nói gì.Không khí ngưng đọng lại, cảm giác mất mát quen thuộc ập đến.Tôi có chút hoảng loạn, rụt tay lại ôm chặt lấy mình.“A Trạch? A Trạch?”Tên của Tạ Trạch vang vọng trong nhà.Không có phản hồi.Tôi nhớ tới cảnh tượng ở nghĩa trang thì bất chợt hiểu ra điểm mấu chốt.Tôi không thể trả lời anh, không thể nói chuyện với anh!Chỉ cần tôi nói chuyện với anh, anh sẽ biến mất!Tôi cố kìm nén sự hoảng loạn, ngồi xuống an ủi bản thân một lúc nữa thôi A Trạch sẽ xuất hiện.Chờ một chút, có lẽ sẽ nghe thấy giọng nói của A Trạch.Nhưng tôi đợi thật lâu cũng không có âm thanh nào.Cảm giác bất lực khi A Trạch lìa đời lại bao trùm tôi lần nữa.Tôi có thể cảm nhận được A Trạch không ở trong nhà.Anh có thể đi đâu?Phải rồi! Nghĩa trang!Tôi chộp lấy chìa khóa, mở cửa chạy ra ngoài.Tôi muốn tìm A Trạch về!Trời đã tối rồi. Tôi theo đèn đường chạy ra khỏi tiểu khu, nhưng mới vừa rẽ đã đâm vào một lồ ng ngực.“Mộng Mộng? Có chuyện gì sao?”Là Trữ Dịch!Sao anh ấy còn ở đây?Tôi không có thời gian để tìm hiểu kỹ, vừa định xin anh ấy đưa tôi đến nghĩa trang lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc tới gần:【Sao đột nhiên lại trở về nghĩa trang chứ? Cũng may mình là ma, bay nhanh mới trở về kịp…】【Em yêu, hình như anh về… Không đúng lúc.】

Tiếng Lòng Sinh TửTác giả: 半岭石榴Truyện Ngôn Tình1 【Em yêu, anh nhớ em.】 Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại. Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch? Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác. Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói: “Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.” Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt. Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi. Là Trữ Dịch. Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh. 【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】 Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp. Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai. Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh. Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu. “Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.” “Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ… 8.A Trạch không nói gì.Không khí ngưng đọng lại, cảm giác mất mát quen thuộc ập đến.Tôi có chút hoảng loạn, rụt tay lại ôm chặt lấy mình.“A Trạch? A Trạch?”Tên của Tạ Trạch vang vọng trong nhà.Không có phản hồi.Tôi nhớ tới cảnh tượng ở nghĩa trang thì bất chợt hiểu ra điểm mấu chốt.Tôi không thể trả lời anh, không thể nói chuyện với anh!Chỉ cần tôi nói chuyện với anh, anh sẽ biến mất!Tôi cố kìm nén sự hoảng loạn, ngồi xuống an ủi bản thân một lúc nữa thôi A Trạch sẽ xuất hiện.Chờ một chút, có lẽ sẽ nghe thấy giọng nói của A Trạch.Nhưng tôi đợi thật lâu cũng không có âm thanh nào.Cảm giác bất lực khi A Trạch lìa đời lại bao trùm tôi lần nữa.Tôi có thể cảm nhận được A Trạch không ở trong nhà.Anh có thể đi đâu?Phải rồi! Nghĩa trang!Tôi chộp lấy chìa khóa, mở cửa chạy ra ngoài.Tôi muốn tìm A Trạch về!Trời đã tối rồi. Tôi theo đèn đường chạy ra khỏi tiểu khu, nhưng mới vừa rẽ đã đâm vào một lồ ng ngực.“Mộng Mộng? Có chuyện gì sao?”Là Trữ Dịch!Sao anh ấy còn ở đây?Tôi không có thời gian để tìm hiểu kỹ, vừa định xin anh ấy đưa tôi đến nghĩa trang lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc tới gần:【Sao đột nhiên lại trở về nghĩa trang chứ? Cũng may mình là ma, bay nhanh mới trở về kịp…】【Em yêu, hình như anh về… Không đúng lúc.】

Chương 8