Tác giả:

Anh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ.

Chương 11

Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Tên của Đường Niệm Hoài rất khó phát âm nên tôi kêu anh sửa tên đi, anh ngẫm nghĩ rồi nói với tôi rằng cái tên này là do cha mẹ viết để lại trên giấy hồi anh còn nhỏ, tuy chẳng biết là thương nhớ ai nhưng cứ lấy dùng đi, cũng không biết phải đổi thành gì mới được đây, nói xong anh lại cười rộ lên đuôi mắt cong cong, giống hệt một trái dưa ngốc.Tôi nói với anh, hay đặt tên là Đường Qua đi.Anh cười ha ha hết sức ngây ngô, còn thực sự lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường Bát Bảo đưa cho tôi, “Cậu Trần ăn kẹo đi, ngày nắng nóng đừng có nóng giận như vậy nha ~”Tôi vừa ngậm kẹo đường Bát Bảo trong miệng vừa đưa tay xoa eo cho anh, hôm qua tôi cố mà hầu hạ theo yêu cầu làm anh sướng của người này, hôm nay anh đau đến mức không đứng thẳng nổi mà còn lầm bầm lải nhải không ngớt.Cái gì mà “Mệt quá đi à ~ đau quá đi thôi ~ rõ ràng là nói có thư ký Trương thì không cần người ta nữa kia mà ~”“…”Không ngờ quả dưa ngốc nhà tôi còn thù dai đến vậy.

Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Tên của Đường Niệm Hoài rất khó phát âm nên tôi kêu anh sửa tên đi, anh ngẫm nghĩ rồi nói với tôi rằng cái tên này là do cha mẹ viết để lại trên giấy hồi anh còn nhỏ, tuy chẳng biết là thương nhớ ai nhưng cứ lấy dùng đi, cũng không biết phải đổi thành gì mới được đây, nói xong anh lại cười rộ lên đuôi mắt cong cong, giống hệt một trái dưa ngốc.Tôi nói với anh, hay đặt tên là Đường Qua đi.Anh cười ha ha hết sức ngây ngô, còn thực sự lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường Bát Bảo đưa cho tôi, “Cậu Trần ăn kẹo đi, ngày nắng nóng đừng có nóng giận như vậy nha ~”Tôi vừa ngậm kẹo đường Bát Bảo trong miệng vừa đưa tay xoa eo cho anh, hôm qua tôi cố mà hầu hạ theo yêu cầu làm anh sướng của người này, hôm nay anh đau đến mức không đứng thẳng nổi mà còn lầm bầm lải nhải không ngớt.Cái gì mà “Mệt quá đi à ~ đau quá đi thôi ~ rõ ràng là nói có thư ký Trương thì không cần người ta nữa kia mà ~”“…”Không ngờ quả dưa ngốc nhà tôi còn thù dai đến vậy.

Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Tên của Đường Niệm Hoài rất khó phát âm nên tôi kêu anh sửa tên đi, anh ngẫm nghĩ rồi nói với tôi rằng cái tên này là do cha mẹ viết để lại trên giấy hồi anh còn nhỏ, tuy chẳng biết là thương nhớ ai nhưng cứ lấy dùng đi, cũng không biết phải đổi thành gì mới được đây, nói xong anh lại cười rộ lên đuôi mắt cong cong, giống hệt một trái dưa ngốc.Tôi nói với anh, hay đặt tên là Đường Qua đi.Anh cười ha ha hết sức ngây ngô, còn thực sự lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường Bát Bảo đưa cho tôi, “Cậu Trần ăn kẹo đi, ngày nắng nóng đừng có nóng giận như vậy nha ~”Tôi vừa ngậm kẹo đường Bát Bảo trong miệng vừa đưa tay xoa eo cho anh, hôm qua tôi cố mà hầu hạ theo yêu cầu làm anh sướng của người này, hôm nay anh đau đến mức không đứng thẳng nổi mà còn lầm bầm lải nhải không ngớt.Cái gì mà “Mệt quá đi à ~ đau quá đi thôi ~ rõ ràng là nói có thư ký Trương thì không cần người ta nữa kia mà ~”“…”Không ngờ quả dưa ngốc nhà tôi còn thù dai đến vậy.

Chương 11