Anh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ.
Chương 17
Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Tôi và anh yêu nhau.Mỗi ngày thư ký Trương đều là phi lễ chớ nhìn, xấu hổ chớ nghe, thật sự là vô cùng vất vả.Mỗi ngày Tiểu Đường đều vui cười hớn hở, càng giống quả dưa ngốc hơn.Thư ký Trường luôn dặn dò anh đừng có mà vênh váo đắc ý, yêu đương ở chốn văn phòng phải hết sức cẩn thận!Đường Qua dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đáp: “Biết rồi ngài Trương! Em và đồng chí Tiểu Trần nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo!”Ngài Trương gật đầu hài lòng.Tôi đứng sau lưng bọn họ ho khan, ngài Trương quan tâm nhìn tôi một cái: “Tiểu Trần, sao vậy?”“…”Trương Hành, tôi thấy anh bị quả dưa ngốc này lây bệnh rồi, coi cái nết anh kìa!
Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Tôi và anh yêu nhau.Mỗi ngày thư ký Trương đều là phi lễ chớ nhìn, xấu hổ chớ nghe, thật sự là vô cùng vất vả.Mỗi ngày Tiểu Đường đều vui cười hớn hở, càng giống quả dưa ngốc hơn.Thư ký Trường luôn dặn dò anh đừng có mà vênh váo đắc ý, yêu đương ở chốn văn phòng phải hết sức cẩn thận!Đường Qua dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đáp: “Biết rồi ngài Trương! Em và đồng chí Tiểu Trần nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo!”Ngài Trương gật đầu hài lòng.Tôi đứng sau lưng bọn họ ho khan, ngài Trương quan tâm nhìn tôi một cái: “Tiểu Trần, sao vậy?”“…”Trương Hành, tôi thấy anh bị quả dưa ngốc này lây bệnh rồi, coi cái nết anh kìa!
Tiếng VangTác giả: Mại TháiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcAnh chết vào ba ngày trước, trước khi chết có tặng cho tôi một bó hoa. Tôi nhìn hoa cát tường trắng đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió trong chiếc bình cổ mỏng trong suốt trên bậu cửa sổ, trên cánh hoa có lấm tấm những ngôi sao màu đỏ, trong đầu chợt nghĩ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ – sao mà anh lại nghĩ ra chuyện mua loại hoa này cho tôi nhỉ? Giờ đây, hoa vẫn nơi đó, nhưng anh đã không còn nữa rồi. Anh đang thật tâm muốn khiến tôi khó chịu ư? Nhắc mới nhớ, anh còn chẳng phải là người yêu cũng tôi nữa là. Chết thì cứ chết thôi. … Tôi cũng chả cảm thấy gì cả. Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn thoáng có chút buồn, có lẽ là do thời tiết không tốt, tôi bèn đứng dậy bưng bình hoa đang đặt trên bệ cửa sổ vào phòng ngủ. Tôi và anh yêu nhau.Mỗi ngày thư ký Trương đều là phi lễ chớ nhìn, xấu hổ chớ nghe, thật sự là vô cùng vất vả.Mỗi ngày Tiểu Đường đều vui cười hớn hở, càng giống quả dưa ngốc hơn.Thư ký Trường luôn dặn dò anh đừng có mà vênh váo đắc ý, yêu đương ở chốn văn phòng phải hết sức cẩn thận!Đường Qua dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đáp: “Biết rồi ngài Trương! Em và đồng chí Tiểu Trần nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo!”Ngài Trương gật đầu hài lòng.Tôi đứng sau lưng bọn họ ho khan, ngài Trương quan tâm nhìn tôi một cái: “Tiểu Trần, sao vậy?”“…”Trương Hành, tôi thấy anh bị quả dưa ngốc này lây bệnh rồi, coi cái nết anh kìa!