Không hiểu sao mà tôi sinh ra thì giọng đã rất to, mỗi lần khóc muốn sập nhà, mấy người lớn gọi tôi là “Tiểu Loa” (Cái loa nhỏ), còn nói kiếp trước tôi chắc chắn là con gái của Lôi Thần* (Vị thần sấm chớp). Vì vậy, ba mẹ tôi mới đặt cho tôi một cái tên cực kỳ yên tĩnh – Lý An Tĩnh. Năm tôi 4 tuổi, có một đoàn kịch Tần xoang* nổi tiếng tới làng chúng tôi biểu diễn. Tôi theo bà nội đi xem hát, còn chui vào hậu trường nhìn mấy nghệ sĩ trang điểm đủ màu sắc rực rỡ trên mặt (Kịch Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.) Về đến nhà tôi bắt chước lấy màu nước bôi vẽ đầy mặt, kết quả là màu nước tốt quá, rửa mãi cũng không sạch nổi, tôi phải vác cái mặt vằn vện như mèo suốt nửa tháng, nhưng cũng chả sao, con nít mà, làm gì cũng thấy vui. Năm 6 tuổi, một người đàn ông lạ mặt đẹp trai đến nhà trò chuyện với cha mẹ tôi rất lâu. Tôi dán vào cạnh cửa định nghe lén thì bị bà nội túm lấy ra sân lột đậu giúp bà. “Con gái,…
Chương 99: Lâm Lỗi
Chuyện Thời Hồn NhiênTác giả: Thời Duẫn ThanhTruyện Ngôn TìnhKhông hiểu sao mà tôi sinh ra thì giọng đã rất to, mỗi lần khóc muốn sập nhà, mấy người lớn gọi tôi là “Tiểu Loa” (Cái loa nhỏ), còn nói kiếp trước tôi chắc chắn là con gái của Lôi Thần* (Vị thần sấm chớp). Vì vậy, ba mẹ tôi mới đặt cho tôi một cái tên cực kỳ yên tĩnh – Lý An Tĩnh. Năm tôi 4 tuổi, có một đoàn kịch Tần xoang* nổi tiếng tới làng chúng tôi biểu diễn. Tôi theo bà nội đi xem hát, còn chui vào hậu trường nhìn mấy nghệ sĩ trang điểm đủ màu sắc rực rỡ trên mặt (Kịch Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.) Về đến nhà tôi bắt chước lấy màu nước bôi vẽ đầy mặt, kết quả là màu nước tốt quá, rửa mãi cũng không sạch nổi, tôi phải vác cái mặt vằn vện như mèo suốt nửa tháng, nhưng cũng chả sao, con nít mà, làm gì cũng thấy vui. Năm 6 tuổi, một người đàn ông lạ mặt đẹp trai đến nhà trò chuyện với cha mẹ tôi rất lâu. Tôi dán vào cạnh cửa định nghe lén thì bị bà nội túm lấy ra sân lột đậu giúp bà. “Con gái,… Có thể có khả năng không, tôi nói là ‘nếu’, trên thế giới này tồn tại một thế giới song song, ở không gian đó, ước mơ của tôi được trọn vẹn, tôi có thể dũng cảm thích bất kỳ ai, không lo bị xem là một người kỳ quái.Từ khi nào tôi nhận ra tôi khác biệt với những người xung quanh? Có lẽ bắt đầu từ thời nhỏ tôi không chịu mặc váy. Hôm đó mẹ cầm chiếc váy trắng của chị hai bước vào phòng tôi.“Nhị Lỗi, con thử cái váy này xem con mặc có vừa không?”Vừa nhìn thấy chiếc váy kia, trong lòng tôi có một cảm giác bài xích khó tả, tôi dùng lời lẽ chính đáng từ chối đề nghị của mẹ, nhét chiếc váy ấy vào trong góc tủ.Tôi không thích để tóc dài, không thích kẹp tóc hay những đồ trang điểm sặc sỡ, không thích tô son trát phấn, chỉ mong cuộc sống của mình đơn giản hết mức.Tình yêu từ thời bé thơ cũng không có gì lạ, dù gì thì từ bé tôi đã xem rất nhiều phim truyền hình, đủ loại ly kỳ lạ lùng đều đã thấy, nhưng tôi không thể nào ngờ chính mình sẽ hãm sâu vào trong đó.Tôi thích cô ấy, nhưng lại không thể nào cho cô ấy biết, chỉ có thể âm thầm giấu kín tình yêu này trong lòng. Nhưng tôi đã có rất nhiều lần muốn nói thẳng với cô ấy, nhưng lại thất bại vào thời khắc mấu chốt.Tôi sợ, sợ mất mát, sợ cô ấy không hiểu, chán ghét, sợ mình trở thành một người kỳ quái. Mà điều tôi sợ nhất chính là làm cô ấy thấy khó xử.Những ngày ở bên cạnh cô ấy, tôi đều cảm thấy mình đã yêu đã trăm lần, cả nghìn lần, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình thất tình một vạn lần, một triệu lần.Lưu bút bị tôi xóa, sửa đến mức không còn nhận ra được, cũng xác định nó sẽ bị vùi lấp trong dòng sông thời gian, cứ thế sẽ trở thành quá khứ, thành bí mật, là tâm sự chỉ mình tôi biết. Không có gì đặc biệt tiếc nuối, bởi vì tôi đã sớm tưởng tượng cả cuộc đời với cô ấy.Phụ lục: Lưu bút bị xé nát.Tên: Lâm LỗiChiều cao: 1.71mGiới tính: nữSinh nhật: Bí mậtSở thích: Xem TVBộ phim yêu thích: Roman HolidayThành phố yêu thích: IcelandCuốn sách yêu thích: “Bạch xà”Âm nhạc yêu thích: “Tôi”Ca sĩ yêu thích: Trương Quốc VinhMón ăn yêu thích: Lương bìTôi muốn trở thành ai: chính tôiNgười ngưỡng mộ: không cóKhông thích: không cóNgười tôi thích: cậuMặt sau***Một đoạn văn viết xong đã bị bôi đi xóa lại nhiều lần, và cuối cùng nét chữ dày đặc được dán bằng ruy băng màu hồng yêu thích của Vi Vi, và chỉ có một dòng chữ rất đẹp đẽ được viết vào khoảng trống phía dưới.“Love is a touch yet not a touch.” (Đây là câu trong quyển The Heart of a Broken Story của tác giả J.D.Salinger – tác giả của Bắt trẻ đồng xanh)
Có thể có khả năng không, tôi nói là ‘nếu’, trên thế giới này tồn tại một thế giới song song, ở không gian đó, ước mơ của tôi được trọn vẹn, tôi có thể dũng cảm thích bất kỳ ai, không lo bị xem là một người kỳ quái.
Từ khi nào tôi nhận ra tôi khác biệt với những người xung quanh? Có lẽ bắt đầu từ thời nhỏ tôi không chịu mặc váy. Hôm đó mẹ cầm chiếc váy trắng của chị hai bước vào phòng tôi.
“Nhị Lỗi, con thử cái váy này xem con mặc có vừa không?”
Vừa nhìn thấy chiếc váy kia, trong lòng tôi có một cảm giác bài xích khó tả, tôi dùng lời lẽ chính đáng từ chối đề nghị của mẹ, nhét chiếc váy ấy vào trong góc tủ.
Tôi không thích để tóc dài, không thích kẹp tóc hay những đồ trang điểm sặc sỡ, không thích tô son trát phấn, chỉ mong cuộc sống của mình đơn giản hết mức.
Tình yêu từ thời bé thơ cũng không có gì lạ, dù gì thì từ bé tôi đã xem rất nhiều phim truyền hình, đủ loại ly kỳ lạ lùng đều đã thấy, nhưng tôi không thể nào ngờ chính mình sẽ hãm sâu vào trong đó.
Tôi thích cô ấy, nhưng lại không thể nào cho cô ấy biết, chỉ có thể âm thầm giấu kín tình yêu này trong lòng. Nhưng tôi đã có rất nhiều lần muốn nói thẳng với cô ấy, nhưng lại thất bại vào thời khắc mấu chốt.
Tôi sợ, sợ mất mát, sợ cô ấy không hiểu, chán ghét, sợ mình trở thành một người kỳ quái. Mà điều tôi sợ nhất chính là làm cô ấy thấy khó xử.
Những ngày ở bên cạnh cô ấy, tôi đều cảm thấy mình đã yêu đã trăm lần, cả nghìn lần, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình thất tình một vạn lần, một triệu lần.
Lưu bút bị tôi xóa, sửa đến mức không còn nhận ra được, cũng xác định nó sẽ bị vùi lấp trong dòng sông thời gian, cứ thế sẽ trở thành quá khứ, thành bí mật, là tâm sự chỉ mình tôi biết. Không có gì đặc biệt tiếc nuối, bởi vì tôi đã sớm tưởng tượng cả cuộc đời với cô ấy.
Phụ lục: Lưu bút bị xé nát.
Tên: Lâm Lỗi
Chiều cao: 1.71m
Giới tính: nữ
Sinh nhật: Bí mật
Sở thích: Xem TV
Bộ phim yêu thích: Roman Holiday
Thành phố yêu thích: Iceland
Cuốn sách yêu thích: “Bạch xà”
Âm nhạc yêu thích: “Tôi”
Ca sĩ yêu thích: Trương Quốc Vinh
Món ăn yêu thích: Lương bì
Tôi muốn trở thành ai: chính tôi
Người ngưỡng mộ: không có
Không thích: không có
Người tôi thích: cậu
Mặt sau***
Một đoạn văn viết xong đã bị bôi đi xóa lại nhiều lần, và cuối cùng nét chữ dày đặc được dán bằng ruy băng màu hồng yêu thích của Vi Vi, và chỉ có một dòng chữ rất đẹp đẽ được viết vào khoảng trống phía dưới.
“Love is a touch yet not a touch.”
(Đây là câu trong quyển The Heart of a Broken Story của tác giả J.D.Salinger – tác giả của Bắt trẻ đồng xanh)
Chuyện Thời Hồn NhiênTác giả: Thời Duẫn ThanhTruyện Ngôn TìnhKhông hiểu sao mà tôi sinh ra thì giọng đã rất to, mỗi lần khóc muốn sập nhà, mấy người lớn gọi tôi là “Tiểu Loa” (Cái loa nhỏ), còn nói kiếp trước tôi chắc chắn là con gái của Lôi Thần* (Vị thần sấm chớp). Vì vậy, ba mẹ tôi mới đặt cho tôi một cái tên cực kỳ yên tĩnh – Lý An Tĩnh. Năm tôi 4 tuổi, có một đoàn kịch Tần xoang* nổi tiếng tới làng chúng tôi biểu diễn. Tôi theo bà nội đi xem hát, còn chui vào hậu trường nhìn mấy nghệ sĩ trang điểm đủ màu sắc rực rỡ trên mặt (Kịch Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.) Về đến nhà tôi bắt chước lấy màu nước bôi vẽ đầy mặt, kết quả là màu nước tốt quá, rửa mãi cũng không sạch nổi, tôi phải vác cái mặt vằn vện như mèo suốt nửa tháng, nhưng cũng chả sao, con nít mà, làm gì cũng thấy vui. Năm 6 tuổi, một người đàn ông lạ mặt đẹp trai đến nhà trò chuyện với cha mẹ tôi rất lâu. Tôi dán vào cạnh cửa định nghe lén thì bị bà nội túm lấy ra sân lột đậu giúp bà. “Con gái,… Có thể có khả năng không, tôi nói là ‘nếu’, trên thế giới này tồn tại một thế giới song song, ở không gian đó, ước mơ của tôi được trọn vẹn, tôi có thể dũng cảm thích bất kỳ ai, không lo bị xem là một người kỳ quái.Từ khi nào tôi nhận ra tôi khác biệt với những người xung quanh? Có lẽ bắt đầu từ thời nhỏ tôi không chịu mặc váy. Hôm đó mẹ cầm chiếc váy trắng của chị hai bước vào phòng tôi.“Nhị Lỗi, con thử cái váy này xem con mặc có vừa không?”Vừa nhìn thấy chiếc váy kia, trong lòng tôi có một cảm giác bài xích khó tả, tôi dùng lời lẽ chính đáng từ chối đề nghị của mẹ, nhét chiếc váy ấy vào trong góc tủ.Tôi không thích để tóc dài, không thích kẹp tóc hay những đồ trang điểm sặc sỡ, không thích tô son trát phấn, chỉ mong cuộc sống của mình đơn giản hết mức.Tình yêu từ thời bé thơ cũng không có gì lạ, dù gì thì từ bé tôi đã xem rất nhiều phim truyền hình, đủ loại ly kỳ lạ lùng đều đã thấy, nhưng tôi không thể nào ngờ chính mình sẽ hãm sâu vào trong đó.Tôi thích cô ấy, nhưng lại không thể nào cho cô ấy biết, chỉ có thể âm thầm giấu kín tình yêu này trong lòng. Nhưng tôi đã có rất nhiều lần muốn nói thẳng với cô ấy, nhưng lại thất bại vào thời khắc mấu chốt.Tôi sợ, sợ mất mát, sợ cô ấy không hiểu, chán ghét, sợ mình trở thành một người kỳ quái. Mà điều tôi sợ nhất chính là làm cô ấy thấy khó xử.Những ngày ở bên cạnh cô ấy, tôi đều cảm thấy mình đã yêu đã trăm lần, cả nghìn lần, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình thất tình một vạn lần, một triệu lần.Lưu bút bị tôi xóa, sửa đến mức không còn nhận ra được, cũng xác định nó sẽ bị vùi lấp trong dòng sông thời gian, cứ thế sẽ trở thành quá khứ, thành bí mật, là tâm sự chỉ mình tôi biết. Không có gì đặc biệt tiếc nuối, bởi vì tôi đã sớm tưởng tượng cả cuộc đời với cô ấy.Phụ lục: Lưu bút bị xé nát.Tên: Lâm LỗiChiều cao: 1.71mGiới tính: nữSinh nhật: Bí mậtSở thích: Xem TVBộ phim yêu thích: Roman HolidayThành phố yêu thích: IcelandCuốn sách yêu thích: “Bạch xà”Âm nhạc yêu thích: “Tôi”Ca sĩ yêu thích: Trương Quốc VinhMón ăn yêu thích: Lương bìTôi muốn trở thành ai: chính tôiNgười ngưỡng mộ: không cóKhông thích: không cóNgười tôi thích: cậuMặt sau***Một đoạn văn viết xong đã bị bôi đi xóa lại nhiều lần, và cuối cùng nét chữ dày đặc được dán bằng ruy băng màu hồng yêu thích của Vi Vi, và chỉ có một dòng chữ rất đẹp đẽ được viết vào khoảng trống phía dưới.“Love is a touch yet not a touch.” (Đây là câu trong quyển The Heart of a Broken Story của tác giả J.D.Salinger – tác giả của Bắt trẻ đồng xanh)