Không hiểu sao mà tôi sinh ra thì giọng đã rất to, mỗi lần khóc muốn sập nhà, mấy người lớn gọi tôi là “Tiểu Loa”  (Cái loa nhỏ),  còn nói kiếp trước tôi chắc chắn là con gái của Lôi Thần*  (Vị thần sấm chớp).  Vì vậy, ba mẹ tôi mới đặt cho tôi một cái tên cực kỳ yên tĩnh – Lý An Tĩnh. Năm tôi 4 tuổi, có một đoàn kịch Tần xoang* nổi tiếng tới làng chúng tôi biểu diễn. Tôi theo bà nội đi xem hát, còn chui vào hậu trường nhìn mấy nghệ sĩ trang điểm đủ màu sắc rực rỡ trên mặt  (Kịch Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.)  Về đến nhà tôi bắt chước lấy màu nước bôi vẽ đầy mặt, kết quả là màu nước tốt quá, rửa mãi cũng không sạch nổi, tôi phải vác cái mặt vằn vện như mèo suốt nửa tháng, nhưng cũng chả sao, con nít mà, làm gì cũng thấy vui. Năm 6 tuổi, một người đàn ông lạ mặt đẹp trai đến nhà trò chuyện với cha mẹ tôi rất lâu. Tôi dán vào cạnh cửa định nghe lén thì bị bà nội túm lấy ra sân lột đậu giúp bà. “Con gái,…

Chương 100: Trương Gia Vũ

Chuyện Thời Hồn NhiênTác giả: Thời Duẫn ThanhTruyện Ngôn TìnhKhông hiểu sao mà tôi sinh ra thì giọng đã rất to, mỗi lần khóc muốn sập nhà, mấy người lớn gọi tôi là “Tiểu Loa”  (Cái loa nhỏ),  còn nói kiếp trước tôi chắc chắn là con gái của Lôi Thần*  (Vị thần sấm chớp).  Vì vậy, ba mẹ tôi mới đặt cho tôi một cái tên cực kỳ yên tĩnh – Lý An Tĩnh. Năm tôi 4 tuổi, có một đoàn kịch Tần xoang* nổi tiếng tới làng chúng tôi biểu diễn. Tôi theo bà nội đi xem hát, còn chui vào hậu trường nhìn mấy nghệ sĩ trang điểm đủ màu sắc rực rỡ trên mặt  (Kịch Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.)  Về đến nhà tôi bắt chước lấy màu nước bôi vẽ đầy mặt, kết quả là màu nước tốt quá, rửa mãi cũng không sạch nổi, tôi phải vác cái mặt vằn vện như mèo suốt nửa tháng, nhưng cũng chả sao, con nít mà, làm gì cũng thấy vui. Năm 6 tuổi, một người đàn ông lạ mặt đẹp trai đến nhà trò chuyện với cha mẹ tôi rất lâu. Tôi dán vào cạnh cửa định nghe lén thì bị bà nội túm lấy ra sân lột đậu giúp bà. “Con gái,… 01 Ngày… tháng… năm…Hôm nay trời đột ngột đổ mưa, sợ cậu bị mắc mưa, tan học tôi chạy ngay đến cửa lớp cậu muốn đưa ô cho cậu, thấy cậu dùng chung ô với bạn cùng lớp… nên tôi lặng lẽ cầm ô đi về.02 Ngày… tháng… năm…Rất muốn gặp cậu, bây giờ, ngay bây giờ, ngay bây giờ, không muốn chờ đợi dù chỉ một giây…03 Ngày… tháng… năm…04Lúc biết tin cậu chuyển đến lớp tôi, tôi mừng gấp vạn lần trúng số; nhưng chẳng bao lâu sau cậu lại chuyển sang lớp Văn, không ai biết lòng tôi thất vọng thế nào.05Tuyết rơi, cậu có nhớ chiếc lốp xe cũ mà chúng ta từng trượt tuyết cùng nhau khi còn nhỏ không? Lúc trước ba suýt bán cho người thu mua phế liệu, may mà tôi cứu kịp thời, không biết còn dùng được không.06Biết cậu bị cảm, tôi lo lắng bồn chồn, nhưng không thể đích thân đưa thuốc cho bạn.07Nếu…08Rất thích nhìn cậu cười rộ lên, được chữa lành ngay lập tức.09Tìm đủ mọi cớ, thật ra chỉ là muốn cùng cậu đi thêm một đoạn đường…010Muốn nắm tay cậu, nhưng lại sợ bị người ta nhìn thấy, tôi thật là một kẻ hèn nhát.011Ước gì tôi có thể dũng cảm như Lục Kiều, nhưng tôi lại không làm được.012Tốt nghiệp, tôi điền vào cả bốn nguyện vọng vào một trường, để không bỏ lỡ cậu một lần nữa, nhưng chúng ta vẫn bỏ lỡ.013Muốn nói thật to với cậu.Tôi thích cậu, từ tận đáy lòng mình.014Cuối cùng, cuối cùng…Tuy nhiên, may mắn, may mắn, cuối cùng tôi đã chờ được em.Lần này, bất kể thế nào, tôi sẽ nắm chặt tay em, cùng em đi đến thiên hoang địa lão.—HẾT—

01 Ngày… tháng… năm…

Hôm nay trời đột ngột đổ mưa, sợ cậu bị mắc mưa, tan học tôi chạy ngay đến cửa lớp cậu muốn đưa ô cho cậu, thấy cậu dùng chung ô với bạn cùng lớp… nên tôi lặng lẽ cầm ô đi về.

02 Ngày… tháng… năm…

Rất muốn gặp cậu, bây giờ, ngay bây giờ, ngay bây giờ, không muốn chờ đợi dù chỉ một giây…

03 Ngày… tháng… năm…

04

Lúc biết tin cậu chuyển đến lớp tôi, tôi mừng gấp vạn lần trúng số; nhưng chẳng bao lâu sau cậu lại chuyển sang lớp Văn, không ai biết lòng tôi thất vọng thế nào.

05

Tuyết rơi, cậu có nhớ chiếc lốp xe cũ mà chúng ta từng trượt tuyết cùng nhau khi còn nhỏ không? Lúc trước ba suýt bán cho người thu mua phế liệu, may mà tôi cứu kịp thời, không biết còn dùng được không.

06

Biết cậu bị cảm, tôi lo lắng bồn chồn, nhưng không thể đích thân đưa thuốc cho bạn.

07

Nếu…

08

Rất thích nhìn cậu cười rộ lên, được chữa lành ngay lập tức.

09

Tìm đủ mọi cớ, thật ra chỉ là muốn cùng cậu đi thêm một đoạn đường…

010

Muốn nắm tay cậu, nhưng lại sợ bị người ta nhìn thấy, tôi thật là một kẻ hèn nhát.

011

Ước gì tôi có thể dũng cảm như Lục Kiều, nhưng tôi lại không làm được.

012

Tốt nghiệp, tôi điền vào cả bốn nguyện vọng vào một trường, để không bỏ lỡ cậu một lần nữa, nhưng chúng ta vẫn bỏ lỡ.

013

Muốn nói thật to với cậu.

Tôi thích cậu, từ tận đáy lòng mình.

014

Cuối cùng, cuối cùng…

Tuy nhiên, may mắn, may mắn, cuối cùng tôi đã chờ được em.

Lần này, bất kể thế nào, tôi sẽ nắm chặt tay em, cùng em đi đến thiên hoang địa lão.

—HẾT—

Chuyện Thời Hồn NhiênTác giả: Thời Duẫn ThanhTruyện Ngôn TìnhKhông hiểu sao mà tôi sinh ra thì giọng đã rất to, mỗi lần khóc muốn sập nhà, mấy người lớn gọi tôi là “Tiểu Loa”  (Cái loa nhỏ),  còn nói kiếp trước tôi chắc chắn là con gái của Lôi Thần*  (Vị thần sấm chớp).  Vì vậy, ba mẹ tôi mới đặt cho tôi một cái tên cực kỳ yên tĩnh – Lý An Tĩnh. Năm tôi 4 tuổi, có một đoàn kịch Tần xoang* nổi tiếng tới làng chúng tôi biểu diễn. Tôi theo bà nội đi xem hát, còn chui vào hậu trường nhìn mấy nghệ sĩ trang điểm đủ màu sắc rực rỡ trên mặt  (Kịch Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.)  Về đến nhà tôi bắt chước lấy màu nước bôi vẽ đầy mặt, kết quả là màu nước tốt quá, rửa mãi cũng không sạch nổi, tôi phải vác cái mặt vằn vện như mèo suốt nửa tháng, nhưng cũng chả sao, con nít mà, làm gì cũng thấy vui. Năm 6 tuổi, một người đàn ông lạ mặt đẹp trai đến nhà trò chuyện với cha mẹ tôi rất lâu. Tôi dán vào cạnh cửa định nghe lén thì bị bà nội túm lấy ra sân lột đậu giúp bà. “Con gái,… 01 Ngày… tháng… năm…Hôm nay trời đột ngột đổ mưa, sợ cậu bị mắc mưa, tan học tôi chạy ngay đến cửa lớp cậu muốn đưa ô cho cậu, thấy cậu dùng chung ô với bạn cùng lớp… nên tôi lặng lẽ cầm ô đi về.02 Ngày… tháng… năm…Rất muốn gặp cậu, bây giờ, ngay bây giờ, ngay bây giờ, không muốn chờ đợi dù chỉ một giây…03 Ngày… tháng… năm…04Lúc biết tin cậu chuyển đến lớp tôi, tôi mừng gấp vạn lần trúng số; nhưng chẳng bao lâu sau cậu lại chuyển sang lớp Văn, không ai biết lòng tôi thất vọng thế nào.05Tuyết rơi, cậu có nhớ chiếc lốp xe cũ mà chúng ta từng trượt tuyết cùng nhau khi còn nhỏ không? Lúc trước ba suýt bán cho người thu mua phế liệu, may mà tôi cứu kịp thời, không biết còn dùng được không.06Biết cậu bị cảm, tôi lo lắng bồn chồn, nhưng không thể đích thân đưa thuốc cho bạn.07Nếu…08Rất thích nhìn cậu cười rộ lên, được chữa lành ngay lập tức.09Tìm đủ mọi cớ, thật ra chỉ là muốn cùng cậu đi thêm một đoạn đường…010Muốn nắm tay cậu, nhưng lại sợ bị người ta nhìn thấy, tôi thật là một kẻ hèn nhát.011Ước gì tôi có thể dũng cảm như Lục Kiều, nhưng tôi lại không làm được.012Tốt nghiệp, tôi điền vào cả bốn nguyện vọng vào một trường, để không bỏ lỡ cậu một lần nữa, nhưng chúng ta vẫn bỏ lỡ.013Muốn nói thật to với cậu.Tôi thích cậu, từ tận đáy lòng mình.014Cuối cùng, cuối cùng…Tuy nhiên, may mắn, may mắn, cuối cùng tôi đã chờ được em.Lần này, bất kể thế nào, tôi sẽ nắm chặt tay em, cùng em đi đến thiên hoang địa lão.—HẾT—

Chương 100: Trương Gia Vũ