Tại Trúc Nguyệt Đình ở bên bờ Tây Hồ. Liên Thành mặc một bộ y phục trắng tinh, dưới góc tay áo trái bị rách một mảng, còn trên tay phải đang cầm chắc một thanh trường kiếm kề lên cổ, giọng khàn đục hét lớn: “Đừng qua đây! Nếu không ta sẽ tự sát.” Người đứng trước mặt hắn sắc mặt trầm tĩnh, chỉ khẽ nhướn một bên chân mày tỏ ý không hài lòng hỏi: “Liên nhi, ngươi muốn giở trò gì?” “Sở Tu Nhiên, ta mệt mỏi rồi, ta thật sự đã rất mệt mỏi. Ta van xin ngươi, ngươi tha cho ta một đường sống. Ngươi thả ta đi được không?” Khóe môi sắc lẻm của Sở Tu Nhiên chợt nhếch lên một chút: “Không thể!” “Tại sao chứ? Người ngươi yêu rốt cuộc đâu phải là ta? Ta chẳng qua là có khuôn mặt giống với người kia trong lòng ngươi, ngươi liền đày đọa ta suốt ba năm qua. Sở dĩ ta cắn răng chịu đựng ngươi bấy lâu là vì mẫu thân ta mà thôi. Nay mẫu thân đã tạ thế, ta không còn gì phải sợ nữa rồi. Ngươi yêu người kia thì tự đi mà tìm hắn, muốn giày vò thế nào thì giày vò thế ấy. Ta chỉ là một người ngoài cuộc, chẳng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...