Nhan Duật là một cô nhi. Cha mẹ hắn chết trong dịch bệnh khi hắn còn rất nhỏ, để lại hắn côi cút cùng với người cô nương tựa vào nhau. Đến năm hắn mười hai tuổi, người cô qua đời.
Phùng Hành Di nhắm mắt, vặn vẹo cơ thể một cách khó chịu trên giường. Đầu óc hắn lấp đầy những ý nghĩ *****. Nói trắng ra là hắn đang rất thèm khát được ai đó chạm vào, được ai đó khuấy động đến điên đảo. Thế nhưng, vốn là không có ai giúp được hắn cả.
Ở một nơi âm u, lạnh lẽo, và sâu thẳm nhất trên Cửu Trùng Thiên có tên gọi Vô Ác Địa, tam điện hạ của thần tộc là hắn, Cửu Tư, đã bị giam giữ suốt mười ngày. Mỗi ngày đều hứng chịu bách điểu tìm đến cắn xé da thịt, đau đớn thống khổ không cách nào kể xiết.
Ngày mồng bảy tháng chạp, tuyết rơi đầy trời. Chiêu Ngạn ì ạch vác cái thân vừa mệt vừa đói lã về đến trước cổng Tam Thanh Quán. Thật ra cái quán nghèo nàn xập xệ này không phải do hắn xây, những vị thần trên bức tranh cũ rích treo bên trong cũng không phải do hắn nguyện ý thờ.
1 “Ô…a…ô…Đừng…đừng…” “…” “A…sâu…ô…a…” Nạn nhân cắn răng cắn lợi rên rỉ. “Hừm…a…” Kẻ thủ ác xuất ra, ngừng lại vì có chút bàng hoàng khi nhận thức được tình huống. Lợi dụng lúc người say mà cưỡng bức là vô đạo đức, vô nhân tính.
Năm ấy, Ngũ Thần của Cửu Trùng Thiên liên hợp đánh bại Thiên Ma Trác Luân khiến y hình hài tan biến, nhưng Trác Luân vẫn kịp để lại một giọt máu rơi xuống nhân gian.
Tại Trúc Nguyệt Đình ở bên bờ Tây Hồ. Liên Thành mặc một bộ y phục trắng tinh, dưới góc tay áo trái bị rách một mảng, còn trên tay phải đang cầm chắc một thanh trường kiếm kề lên cổ, giọng khàn đục hét lớn: “Đừng qua đây! Nếu không ta sẽ tự sát.”