Trong bãi đỗ xe ở tầng hầm, tôi vừa rút chìa khóa xe ra, đầu còn chưa kịp ngẩng lên đã bị Trình Thiên Tường đang ngồi cạnh vỗ một cái, giọng điệu của cậu ta mang chút hưng phấn mơ hồ: "Kia không phải Lạc Thừa Hãn và vị hôn thê của hắn ta sao?" Tôi hơi nhướng mày nhìn về phía trước, giữa khoảng cách hai chỗ đậu xe của chúng tôi, Lạc Thừa Hãn đang nhìn người đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không kiên nhẫn nói vài câu sau đó liền quay đầu lên xe. "Anh thấy không, cái tên Lạc Thừa Hãn này đúng là..." Trình Thiên Tường hóng chuyện vui quên cả trời đất: "Vị hôn thê của hắn rõ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành vậy mà, sao khi nào ở cạnh cô ấy hắn cũng trưng cái vẻ mặt như bị ép buộc ra thế?" Tôi nghiêng đầu liếc Trình Thiên Tường một cái, giọng nói nhạt nhẽo: "Cho cậu diễm phúc này cậu có lấy không?" Trình Thiên Tường ngay lập tức câm như hến: "Xin lỗi, em sai rồi, em nhận không nổi." An Thành cũng chỉ to có chừng ấy, cái vòng này của chúng tôi ai mà không biết tính tình của…

Chương 9: Ngoại truyện: Nếu em bước tới trước

Quá Tam Ba BậnTác giả: Học Giả Câu Cá Cấp Quốc GiaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTrong bãi đỗ xe ở tầng hầm, tôi vừa rút chìa khóa xe ra, đầu còn chưa kịp ngẩng lên đã bị Trình Thiên Tường đang ngồi cạnh vỗ một cái, giọng điệu của cậu ta mang chút hưng phấn mơ hồ: "Kia không phải Lạc Thừa Hãn và vị hôn thê của hắn ta sao?" Tôi hơi nhướng mày nhìn về phía trước, giữa khoảng cách hai chỗ đậu xe của chúng tôi, Lạc Thừa Hãn đang nhìn người đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không kiên nhẫn nói vài câu sau đó liền quay đầu lên xe. "Anh thấy không, cái tên Lạc Thừa Hãn này đúng là..." Trình Thiên Tường hóng chuyện vui quên cả trời đất: "Vị hôn thê của hắn rõ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành vậy mà, sao khi nào ở cạnh cô ấy hắn cũng trưng cái vẻ mặt như bị ép buộc ra thế?" Tôi nghiêng đầu liếc Trình Thiên Tường một cái, giọng nói nhạt nhẽo: "Cho cậu diễm phúc này cậu có lấy không?" Trình Thiên Tường ngay lập tức câm như hến: "Xin lỗi, em sai rồi, em nhận không nổi." An Thành cũng chỉ to có chừng ấy, cái vòng này của chúng tôi ai mà không biết tính tình của… (*Tên ngoại truyện do May tự đặt)___________Vậy là chính thức nói tạm biệt với Tạ Chiêu Nam và Dung Trân rồi. Mong rằng mọi người đã có một trải nghiệm vui vẻ khi đọc câu truyện này. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với May nhé!|_______Trích một đoạn May thích nhất trong 3 phần ngoại truyện:Dung Trân ôm lấy eo anh: "Ghen với mình luôn ấy à?""...Ừ.."Nghe vậy em cười cong mắt: "Tạ Chiêu Nam.""Ơi?""Em yêu anh."Cơn mơ đẹp đẽ thời niên thiếu mà em tự tay dệt ra cho anh, hết thảy đều xuất phát từ tình yêu em chôn sâu dưới đáy lòng.Em yêu anh, cho nên em yêu anh.Bất kể là người đàn ông hai mươi sáu tuổi, hay cậu thiếu niên mười sáu tuổi, cũng hoặc là ông lão tám mươi sáu tuổi.Nếu đó là anh.- -- Em vẫn sẽ yêu anh, ở mọi dòng thời gian trong vũ trụ.

Quá Tam Ba BậnTác giả: Học Giả Câu Cá Cấp Quốc GiaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTrong bãi đỗ xe ở tầng hầm, tôi vừa rút chìa khóa xe ra, đầu còn chưa kịp ngẩng lên đã bị Trình Thiên Tường đang ngồi cạnh vỗ một cái, giọng điệu của cậu ta mang chút hưng phấn mơ hồ: "Kia không phải Lạc Thừa Hãn và vị hôn thê của hắn ta sao?" Tôi hơi nhướng mày nhìn về phía trước, giữa khoảng cách hai chỗ đậu xe của chúng tôi, Lạc Thừa Hãn đang nhìn người đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không kiên nhẫn nói vài câu sau đó liền quay đầu lên xe. "Anh thấy không, cái tên Lạc Thừa Hãn này đúng là..." Trình Thiên Tường hóng chuyện vui quên cả trời đất: "Vị hôn thê của hắn rõ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành vậy mà, sao khi nào ở cạnh cô ấy hắn cũng trưng cái vẻ mặt như bị ép buộc ra thế?" Tôi nghiêng đầu liếc Trình Thiên Tường một cái, giọng nói nhạt nhẽo: "Cho cậu diễm phúc này cậu có lấy không?" Trình Thiên Tường ngay lập tức câm như hến: "Xin lỗi, em sai rồi, em nhận không nổi." An Thành cũng chỉ to có chừng ấy, cái vòng này của chúng tôi ai mà không biết tính tình của… (*Tên ngoại truyện do May tự đặt)___________Vậy là chính thức nói tạm biệt với Tạ Chiêu Nam và Dung Trân rồi. Mong rằng mọi người đã có một trải nghiệm vui vẻ khi đọc câu truyện này. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với May nhé!|_______Trích một đoạn May thích nhất trong 3 phần ngoại truyện:Dung Trân ôm lấy eo anh: "Ghen với mình luôn ấy à?""...Ừ.."Nghe vậy em cười cong mắt: "Tạ Chiêu Nam.""Ơi?""Em yêu anh."Cơn mơ đẹp đẽ thời niên thiếu mà em tự tay dệt ra cho anh, hết thảy đều xuất phát từ tình yêu em chôn sâu dưới đáy lòng.Em yêu anh, cho nên em yêu anh.Bất kể là người đàn ông hai mươi sáu tuổi, hay cậu thiếu niên mười sáu tuổi, cũng hoặc là ông lão tám mươi sáu tuổi.Nếu đó là anh.- -- Em vẫn sẽ yêu anh, ở mọi dòng thời gian trong vũ trụ.

Quá Tam Ba BậnTác giả: Học Giả Câu Cá Cấp Quốc GiaTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTrong bãi đỗ xe ở tầng hầm, tôi vừa rút chìa khóa xe ra, đầu còn chưa kịp ngẩng lên đã bị Trình Thiên Tường đang ngồi cạnh vỗ một cái, giọng điệu của cậu ta mang chút hưng phấn mơ hồ: "Kia không phải Lạc Thừa Hãn và vị hôn thê của hắn ta sao?" Tôi hơi nhướng mày nhìn về phía trước, giữa khoảng cách hai chỗ đậu xe của chúng tôi, Lạc Thừa Hãn đang nhìn người đứng đối diện bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không kiên nhẫn nói vài câu sau đó liền quay đầu lên xe. "Anh thấy không, cái tên Lạc Thừa Hãn này đúng là..." Trình Thiên Tường hóng chuyện vui quên cả trời đất: "Vị hôn thê của hắn rõ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành vậy mà, sao khi nào ở cạnh cô ấy hắn cũng trưng cái vẻ mặt như bị ép buộc ra thế?" Tôi nghiêng đầu liếc Trình Thiên Tường một cái, giọng nói nhạt nhẽo: "Cho cậu diễm phúc này cậu có lấy không?" Trình Thiên Tường ngay lập tức câm như hến: "Xin lỗi, em sai rồi, em nhận không nổi." An Thành cũng chỉ to có chừng ấy, cái vòng này của chúng tôi ai mà không biết tính tình của… (*Tên ngoại truyện do May tự đặt)___________Vậy là chính thức nói tạm biệt với Tạ Chiêu Nam và Dung Trân rồi. Mong rằng mọi người đã có một trải nghiệm vui vẻ khi đọc câu truyện này. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với May nhé!|_______Trích một đoạn May thích nhất trong 3 phần ngoại truyện:Dung Trân ôm lấy eo anh: "Ghen với mình luôn ấy à?""...Ừ.."Nghe vậy em cười cong mắt: "Tạ Chiêu Nam.""Ơi?""Em yêu anh."Cơn mơ đẹp đẽ thời niên thiếu mà em tự tay dệt ra cho anh, hết thảy đều xuất phát từ tình yêu em chôn sâu dưới đáy lòng.Em yêu anh, cho nên em yêu anh.Bất kể là người đàn ông hai mươi sáu tuổi, hay cậu thiếu niên mười sáu tuổi, cũng hoặc là ông lão tám mươi sáu tuổi.Nếu đó là anh.- -- Em vẫn sẽ yêu anh, ở mọi dòng thời gian trong vũ trụ.

Chương 9: Ngoại truyện: Nếu em bước tới trước