Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 79: Đên thành phổ

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Tất cả đều thấy thương xót cho người phụ nữ này,nhưng chẳng có ai muốn giúp đỡ cô ấy.Khiến bản thân mình sống ổn định qua ngày thôiđã chẳng dễ dàng gì rồi.Hoắc Khải cũng không nghĩ quá nhiều. Với anh, CốPhi Dương chỉ là mẹ của bạn cùng lớp với ĐườngĐường. Lúc trước anh giúp cô ấy cũng chỉ vì mối quanhệ đó.Trong chuyện nhà khác thì Hoắc Khải không cóquyền, cũng không có nghĩa vụ.Nhưng anh cũng có chút thương xót Nhạc VănVăn, từ nhỏ cô bé đã thiếu tình thương của bố nêntính cách hết sức hướng nội.Trong lớp, trừ Đường Đường và Phương Minh rathì hầu như cô bé không có ai chơi cùng.Giờ ông bà nội ép mẹ cô bé dọn đi, chắc hẳn côbé sẽ tổn thương càng nhiều.Nhưng nghĩ lại bản thân, mặc dù nhìn thì có vẻbình thường, nhưng trên thực tế thì nỗi khổ anh phảichịu cũng chẳng kém gì Cố Phi Dương.Thậm chí cho đến giờ, Hoắc Khải cũng không biếtlà kẻ nào đã hại anh, tình hình nhà họ Hoắc cụ thể rasao anh cũng không rõ.Gần đây Hoắc Khải có tìm đọc tin tức về nhà họHoắc, trông thì có vẻ rất bình thường, cái kẻ đóng giảthân phận của anh chỉ lộ mặt ở khách sạn của tậpđoàn Minh Châu một lần duy nhất liền mất hút.Bên ngoài càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì tronglòng anh lại bất an bấy nhiêu.Đối phương còn chuẩn bị xong cả thế thân, tức làmưu đồ rất lớn. Một gia tộc nằm ở top 3 trong nước,đủ để người ta có can đảm đi mạo hiểm bằng mọicách!Một đêm qua đi, Hoắc Khải ngủ không ngon chútnào. Lúc nằm mơ anh còn mơ thấy cả căn nhà củanhà họ Hoắc bị người ta thiêu đốt.Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, đến Ninh Thần cũngthấy sắc mặc anh không tốt, bèn ân cần hỏi: “Anh ngủkhông ngon sao?”“Cũng được, anh chỉ đang suy nghĩ chuyện đàmphán của Hiệp hội Thương Mại hơi nhiều một chútthôi”, Hoắc Khải đáp.Áp lực trong lòng không thể kể cho ai, chỉ đành tựmình chịu đựng.Cũng may tâm lý anh đủ mạnh, nếu là người khácthì chắc đã phát điên từ lâu rồi.Ninh Thần cũng không hỏi nhiều, cô biết dạo gầnđây Hoắc Khải bận rộn vì chuyện công ty, nên chỉ dặndò: “Công việc rất quan trọng, nhưng cũng phải chămsóc tốt cho bản thân mình. Anh đừng quên là gia đìnhnày không chỉ có một mình anh”.Nhìn Ninh Thần tràn đầy quan tâm, trong lòngHoắc Khải như chảy một dòng nước ấm.Cho dù biết bản thân cũng chỉ là hàng giả rơi từtrên trời xuống, nhưng anh cũng cảm nhận được sựấm áp trong căn nhà này.Mà đây chính là động lực để anh nỗ lực tiến vềphía trước sau khi sống lại.Đúng tám giờ, chiếc Maybach của Ninh Thần đãxuất hiện trước cửa nhà.Hai người cùng đến sân bay, cuộc đàm phán Hiệphội Thương Mại tỉnh tổ chức lúc hai giờ chiều, kéo dàibốn tiếng. Đến sáu giờ tối thì cử hành dạ tiệc.Sở dĩ lựa chọn thời gian này là vì những người kiarất hy vọng biến Hiệp hội Thương Mại trở nên caocấp, sang trọng, nên mỗi lần đàm phán đều học tậpnước ngoài mà tổ chức dạ tiệc tự chọn gì đó.Vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng uống mấyngụm rượu vang, cả chủ cả khách cùng vui.Cơ Hương Ngưng mấy ngày nay chắc cũng ngủkhông ngon, vành mắt hơi thâm. Trên đường đến sânbay, cô ấy vẫn còn đang bàn kế hoạch chiến lược vớiHoắc Khải.Khi máy bay cất cánh thì liền vội vàng lấy laptop rachỉnh sửa các chỉ tiết đã bàn luận trên đường.Hoắc Khải thấy được sự mệt mỏi của cô ấy, liềncầm laptop lên nói: “Cô nghỉ chút đi, để tôi sửa cho.Đừng quên cô là đại biểu của Hiệp hội Thương Mạiđấy. Đến lúc ấy nếu để người ta thấy tinh thần côkhông ổn thì sẽ để lại ấn tượng đầu không tốt đâu”.Cơ Hương Ngưng không từ chối. Cô tin tưởngtuyệt đối về năng lực làm việc của Hoắc Khải, liền gậtđầu nói: “Vậy phiền anh, tôi nghỉ nửa tiếng là sẽ ổnngay”.Nói xong, cô ấy chỉnh lại ghế ngồi, dựa vào đó rồinhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Hoắc Khải lấy chăn ra rồi nhẹ nhàng đắp cho côấy.Dù là đang ngủ nhưng Cơ Hương Ngưng vẫn chaumày rất chặt, chứng tỏ trong lòng cô phải chịu đựngáp lực rất lớn.Điều hành văn phòng chi nhánh không hề dễ dàngnhư trong tưởng tượng. Cơ Xương Minh bây giờkhông làm chuyện gì hết, tất cả mọi việc lớn nhỏ đềuđổ dồn lên một mình Cơ Hương Ngưng.Mà cô ấy lại là một người không dễ dàng chịuthua. Bất kể phải gồng gánh bao nhiêu trọng trách thìcũng sẽ dung cảm tiến về phía trước.Về điểm này, hình mẫu con gái cưng như NinhThần thật sự không bằng được cô ấy.Khẽ vén mấy sợi tóc trên mặt cô ấy ra, Hoắc Khảibắt đầu đánh chữ trên laptop.Kế hoạch chiến lược của công ty đều do anh và CơHương Ngưng cùng nhau lập nên, có rất nhiều chỉ tiếtcần thời gian để suy nghĩ, và có thay đổi tương ứng.Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh. Lúc này, HoắcKhải mới đóng laptop lại rồi gọi Cơ Hương Ngưng dậy.Vốn nói là chỉ ngủ nửa tiếng, kết quả vừa mở mắtra thì máy bay đã hạ cánh rồi. Cơ Hương Ngưngkhông khỏi oán giận nói: “Sao anh lại không gọi tôidậy?”Hoắc Khải cười đáp: “Thấy cô ngủ ngon như vậynên tôi muốn để cô ngủ thêm chút nữa. Vả lại, chúngta cũng đã bàn xong kế hoạch rồi, ai mà chả biết đánhmáy chứ”.Cơ Hương Ngưng biết Hoắc Khải đang quan tâmmình, cũng không nói gì nhiều mà ánh mắt nhìn HoắcKhải có chút kỳ quái, như đang tìm hiểu anh lại từ đầuvậy.“Sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt đó?” Hoắc Khảihỏi.“Không có gì”. Cơ Hương Ngưng lắc đầu, khônggiải thích gì.Hoắc Khải biết chắc là có liên quan đến bí mậttrong lòng cô ấy nên cũng không hỏi tiếp nữa.Ra khỏi sân bay, Hoắc Khải đã thấy Hạ Hoằng Viễnđứng vẫy tay với mình từ xa.Sau khi đi tới, Cơ Hương Ngưng vừa mừng vừa sợ,bói: “Lại làm phiền phó hội trưởng Hạ tự mình tới đón,tôi áy náy quá”.“Sao lại nói vậy chứ, tôi đã chọn cô làm đại diệncủa Hiệp hội Thương Mại mà. Lần đầu tham gia đàmphán thì tôi đón tiếp cô là đúng rồi”, Hạ Hoằng Viễncười khà khà nói, rồi lại nhìn sang Hoắc Khải và vươntay ra: “Cậu Lý, đã lâu không gặp, hoa quả của tôi ănđược chứ?”“Ngon vô cùng” Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Màbán cũng rất chạy nữa”.Hạ Hoằng Viễn cười lớn. Ông ấy đã chán nghenhững lời nịnh nọt tầm thường rồi. Hoắc Khải thì lạiChương 79: Đến thành phốkhác, không giả tạo, không làm màu, lại khiến cho ôngcảm thấy mới mẻ.“Đi, lên xe, còn lâu mới tới giờ họp, tôi sẽ đưa haingười đến chỗ nghỉ trước” Hạ Hoằng Viễn nói.Thành phố là địa bàn của Hạ Hoằng Viễn, ông ấylại là người trọng dụng mình, nên Cơ Hương Ngưngcũng chẳng có ý kiến gì.Một tiếng sau, chiếc MVP dừng trước cửa mộtkhách sạn năm sao nào đó.Nơi ở là do Hiệp hội Thương Mại phục trách sắpxếp. Dẫu sao hội viên mỗi năm đều phải nộp mộtkhoản phí là gần hai trăm ngàn, mà đều là nhữngngười có mặt mũi nên chút tiền này cũng không thấmvào đâu.Không biết có phải là cân nhắc đến việc Hoắc Khảivà Cơ Hương Ngưng đến từ cùng một công ty haykhông mà Hiệp hội Thương Mại đã đặt cho bọn họmột căn ba phòng ngủ, ở một đêm hết sáu ngàn támtrăm đồng.“Nếu như hai người thấy không tiện thì có thể thayđổi tạm thời được”, Hạ Hoằng Viễn săn sóc nói.“Không có gì không tiện hết, ra ngoài nên chúngtôi cũng không yêu cầu quá khắt khe gì”, Cơ HươngNgưng chủ động nói.Cô ấy nghĩ thoáng thì Hoắc Khải dĩ nhiên cũng vậy.Dù sao ba phòng ngủ độc lập cùng hai phòng vệ sinhriêng lẻ cũng có thể đảm bảo được sự riêng tư củamỗi người rồi.Sau khi cất hành lý vào phòng, ba người ngồi trênsô pha ở phòng khách trò chuyện một hồi, rồi HạHoằng Viễn lại dẫn bọn họ đi xuống nhà ăn tự chọn ởdưới tầng để ăn cơm.Không thể không nói, cách tiếp khách của HạHoằng Viễn thật sự rất đáng khen ngợi.Tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng, không gì cóthể chê được.Lúc ăn cơm, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải mớibiết được dạ tiệc và cuộc đàm phán Hiệp hội ThươngMại cũng sẽ đều tổ chức ở khách sạn năm sao này.Khách sạn này là tài sản dưới danh nghĩa của mộtthành viên trong Hiệp hội Thương Mại, cũng coi nhưlà chăm sóc người mình, dù sao thì nước phù sakhông chảy ruộng ngoài mà.Cơm nước trò chuyện xong xuôi thì cũng đã đếnthời gian đàm phán. Hạ Hoằng Viễn lúc này mới dẫnhai người đến phòng họp.Phòng họp ở tầng ba, rộng gần hai trăm métvuông, có thể chứa được trên trăm người.Máy chiếu, micro, âm thanh, các dụng cụ cơ bảnđều có cả.Lúc ba người đi vào phòng họp, bên trong đã cókhông ít người ngồi, bọn họ cũng quay lại nhìn ra.Có vài người đơn thuần là tò mò, muốn nhìn dángdấp của thành viên mới ra sao.Cũng có người mang theo mục đích riêng, vừanhìn là con ngươi đã láo liên, không biết đang có ýđịnh gì.Có người thì trực tiếp lộ vẻ khinh thường, vănphòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ cũng không dọađược tất cả mọi người.Văn phòng chỉ nhánh thì cũng chỉ là văn phòng chỉnhánh mà thôi, giống như học trò không thể đại diệncho thầy, thần tử không thể đại diện cho vua vậy.Già trẻ gái trai, tất cả mọi người đều đồng loại nhìnsang, Cơ Hương Ngưng rất áp lực.Cũng may có Hoắc Khải bên cạnh. Thấy cảnh này,Hoắc Khải không khỏi cười nói: “Xem ra Hiệp hộiThương Mại đông thật nhỉ. Nhiều người như vậy, cócảm giác như đang đi thảm đỏ ấy”.Lời của anh đưa tới mấy tiếng cười thiện ý, cũnggiống như cái van xì cảm xúc ra, khiến áp lực tronglòng Cơ Hương Ngưng giảm di rất nhiều.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Tất cả đều thấy thương xót cho người phụ nữ này,nhưng chẳng có ai muốn giúp đỡ cô ấy.Khiến bản thân mình sống ổn định qua ngày thôiđã chẳng dễ dàng gì rồi.Hoắc Khải cũng không nghĩ quá nhiều. Với anh, CốPhi Dương chỉ là mẹ của bạn cùng lớp với ĐườngĐường. Lúc trước anh giúp cô ấy cũng chỉ vì mối quanhệ đó.Trong chuyện nhà khác thì Hoắc Khải không cóquyền, cũng không có nghĩa vụ.Nhưng anh cũng có chút thương xót Nhạc VănVăn, từ nhỏ cô bé đã thiếu tình thương của bố nêntính cách hết sức hướng nội.Trong lớp, trừ Đường Đường và Phương Minh rathì hầu như cô bé không có ai chơi cùng.Giờ ông bà nội ép mẹ cô bé dọn đi, chắc hẳn côbé sẽ tổn thương càng nhiều.Nhưng nghĩ lại bản thân, mặc dù nhìn thì có vẻbình thường, nhưng trên thực tế thì nỗi khổ anh phảichịu cũng chẳng kém gì Cố Phi Dương.Thậm chí cho đến giờ, Hoắc Khải cũng không biếtlà kẻ nào đã hại anh, tình hình nhà họ Hoắc cụ thể rasao anh cũng không rõ.Gần đây Hoắc Khải có tìm đọc tin tức về nhà họHoắc, trông thì có vẻ rất bình thường, cái kẻ đóng giảthân phận của anh chỉ lộ mặt ở khách sạn của tậpđoàn Minh Châu một lần duy nhất liền mất hút.Bên ngoài càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì tronglòng anh lại bất an bấy nhiêu.Đối phương còn chuẩn bị xong cả thế thân, tức làmưu đồ rất lớn. Một gia tộc nằm ở top 3 trong nước,đủ để người ta có can đảm đi mạo hiểm bằng mọicách!Một đêm qua đi, Hoắc Khải ngủ không ngon chútnào. Lúc nằm mơ anh còn mơ thấy cả căn nhà củanhà họ Hoắc bị người ta thiêu đốt.Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, đến Ninh Thần cũngthấy sắc mặc anh không tốt, bèn ân cần hỏi: “Anh ngủkhông ngon sao?”“Cũng được, anh chỉ đang suy nghĩ chuyện đàmphán của Hiệp hội Thương Mại hơi nhiều một chútthôi”, Hoắc Khải đáp.Áp lực trong lòng không thể kể cho ai, chỉ đành tựmình chịu đựng.Cũng may tâm lý anh đủ mạnh, nếu là người khácthì chắc đã phát điên từ lâu rồi.Ninh Thần cũng không hỏi nhiều, cô biết dạo gầnđây Hoắc Khải bận rộn vì chuyện công ty, nên chỉ dặndò: “Công việc rất quan trọng, nhưng cũng phải chămsóc tốt cho bản thân mình. Anh đừng quên là gia đìnhnày không chỉ có một mình anh”.Nhìn Ninh Thần tràn đầy quan tâm, trong lòngHoắc Khải như chảy một dòng nước ấm.Cho dù biết bản thân cũng chỉ là hàng giả rơi từtrên trời xuống, nhưng anh cũng cảm nhận được sựấm áp trong căn nhà này.Mà đây chính là động lực để anh nỗ lực tiến vềphía trước sau khi sống lại.Đúng tám giờ, chiếc Maybach của Ninh Thần đãxuất hiện trước cửa nhà.Hai người cùng đến sân bay, cuộc đàm phán Hiệphội Thương Mại tỉnh tổ chức lúc hai giờ chiều, kéo dàibốn tiếng. Đến sáu giờ tối thì cử hành dạ tiệc.Sở dĩ lựa chọn thời gian này là vì những người kiarất hy vọng biến Hiệp hội Thương Mại trở nên caocấp, sang trọng, nên mỗi lần đàm phán đều học tậpnước ngoài mà tổ chức dạ tiệc tự chọn gì đó.Vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng uống mấyngụm rượu vang, cả chủ cả khách cùng vui.Cơ Hương Ngưng mấy ngày nay chắc cũng ngủkhông ngon, vành mắt hơi thâm. Trên đường đến sânbay, cô ấy vẫn còn đang bàn kế hoạch chiến lược vớiHoắc Khải.Khi máy bay cất cánh thì liền vội vàng lấy laptop rachỉnh sửa các chỉ tiết đã bàn luận trên đường.Hoắc Khải thấy được sự mệt mỏi của cô ấy, liềncầm laptop lên nói: “Cô nghỉ chút đi, để tôi sửa cho.Đừng quên cô là đại biểu của Hiệp hội Thương Mạiđấy. Đến lúc ấy nếu để người ta thấy tinh thần côkhông ổn thì sẽ để lại ấn tượng đầu không tốt đâu”.Cơ Hương Ngưng không từ chối. Cô tin tưởngtuyệt đối về năng lực làm việc của Hoắc Khải, liền gậtđầu nói: “Vậy phiền anh, tôi nghỉ nửa tiếng là sẽ ổnngay”.Nói xong, cô ấy chỉnh lại ghế ngồi, dựa vào đó rồinhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Hoắc Khải lấy chăn ra rồi nhẹ nhàng đắp cho côấy.Dù là đang ngủ nhưng Cơ Hương Ngưng vẫn chaumày rất chặt, chứng tỏ trong lòng cô phải chịu đựngáp lực rất lớn.Điều hành văn phòng chi nhánh không hề dễ dàngnhư trong tưởng tượng. Cơ Xương Minh bây giờkhông làm chuyện gì hết, tất cả mọi việc lớn nhỏ đềuđổ dồn lên một mình Cơ Hương Ngưng.Mà cô ấy lại là một người không dễ dàng chịuthua. Bất kể phải gồng gánh bao nhiêu trọng trách thìcũng sẽ dung cảm tiến về phía trước.Về điểm này, hình mẫu con gái cưng như NinhThần thật sự không bằng được cô ấy.Khẽ vén mấy sợi tóc trên mặt cô ấy ra, Hoắc Khảibắt đầu đánh chữ trên laptop.Kế hoạch chiến lược của công ty đều do anh và CơHương Ngưng cùng nhau lập nên, có rất nhiều chỉ tiếtcần thời gian để suy nghĩ, và có thay đổi tương ứng.Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh. Lúc này, HoắcKhải mới đóng laptop lại rồi gọi Cơ Hương Ngưng dậy.Vốn nói là chỉ ngủ nửa tiếng, kết quả vừa mở mắtra thì máy bay đã hạ cánh rồi. Cơ Hương Ngưngkhông khỏi oán giận nói: “Sao anh lại không gọi tôidậy?”Hoắc Khải cười đáp: “Thấy cô ngủ ngon như vậynên tôi muốn để cô ngủ thêm chút nữa. Vả lại, chúngta cũng đã bàn xong kế hoạch rồi, ai mà chả biết đánhmáy chứ”.Cơ Hương Ngưng biết Hoắc Khải đang quan tâmmình, cũng không nói gì nhiều mà ánh mắt nhìn HoắcKhải có chút kỳ quái, như đang tìm hiểu anh lại từ đầuvậy.“Sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt đó?” Hoắc Khảihỏi.“Không có gì”. Cơ Hương Ngưng lắc đầu, khônggiải thích gì.Hoắc Khải biết chắc là có liên quan đến bí mậttrong lòng cô ấy nên cũng không hỏi tiếp nữa.Ra khỏi sân bay, Hoắc Khải đã thấy Hạ Hoằng Viễnđứng vẫy tay với mình từ xa.Sau khi đi tới, Cơ Hương Ngưng vừa mừng vừa sợ,bói: “Lại làm phiền phó hội trưởng Hạ tự mình tới đón,tôi áy náy quá”.“Sao lại nói vậy chứ, tôi đã chọn cô làm đại diệncủa Hiệp hội Thương Mại mà. Lần đầu tham gia đàmphán thì tôi đón tiếp cô là đúng rồi”, Hạ Hoằng Viễncười khà khà nói, rồi lại nhìn sang Hoắc Khải và vươntay ra: “Cậu Lý, đã lâu không gặp, hoa quả của tôi ănđược chứ?”“Ngon vô cùng” Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Màbán cũng rất chạy nữa”.Hạ Hoằng Viễn cười lớn. Ông ấy đã chán nghenhững lời nịnh nọt tầm thường rồi. Hoắc Khải thì lạiChương 79: Đến thành phốkhác, không giả tạo, không làm màu, lại khiến cho ôngcảm thấy mới mẻ.“Đi, lên xe, còn lâu mới tới giờ họp, tôi sẽ đưa haingười đến chỗ nghỉ trước” Hạ Hoằng Viễn nói.Thành phố là địa bàn của Hạ Hoằng Viễn, ông ấylại là người trọng dụng mình, nên Cơ Hương Ngưngcũng chẳng có ý kiến gì.Một tiếng sau, chiếc MVP dừng trước cửa mộtkhách sạn năm sao nào đó.Nơi ở là do Hiệp hội Thương Mại phục trách sắpxếp. Dẫu sao hội viên mỗi năm đều phải nộp mộtkhoản phí là gần hai trăm ngàn, mà đều là nhữngngười có mặt mũi nên chút tiền này cũng không thấmvào đâu.Không biết có phải là cân nhắc đến việc Hoắc Khảivà Cơ Hương Ngưng đến từ cùng một công ty haykhông mà Hiệp hội Thương Mại đã đặt cho bọn họmột căn ba phòng ngủ, ở một đêm hết sáu ngàn támtrăm đồng.“Nếu như hai người thấy không tiện thì có thể thayđổi tạm thời được”, Hạ Hoằng Viễn săn sóc nói.“Không có gì không tiện hết, ra ngoài nên chúngtôi cũng không yêu cầu quá khắt khe gì”, Cơ HươngNgưng chủ động nói.Cô ấy nghĩ thoáng thì Hoắc Khải dĩ nhiên cũng vậy.Dù sao ba phòng ngủ độc lập cùng hai phòng vệ sinhriêng lẻ cũng có thể đảm bảo được sự riêng tư củamỗi người rồi.Sau khi cất hành lý vào phòng, ba người ngồi trênsô pha ở phòng khách trò chuyện một hồi, rồi HạHoằng Viễn lại dẫn bọn họ đi xuống nhà ăn tự chọn ởdưới tầng để ăn cơm.Không thể không nói, cách tiếp khách của HạHoằng Viễn thật sự rất đáng khen ngợi.Tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng, không gì cóthể chê được.Lúc ăn cơm, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải mớibiết được dạ tiệc và cuộc đàm phán Hiệp hội ThươngMại cũng sẽ đều tổ chức ở khách sạn năm sao này.Khách sạn này là tài sản dưới danh nghĩa của mộtthành viên trong Hiệp hội Thương Mại, cũng coi nhưlà chăm sóc người mình, dù sao thì nước phù sakhông chảy ruộng ngoài mà.Cơm nước trò chuyện xong xuôi thì cũng đã đếnthời gian đàm phán. Hạ Hoằng Viễn lúc này mới dẫnhai người đến phòng họp.Phòng họp ở tầng ba, rộng gần hai trăm métvuông, có thể chứa được trên trăm người.Máy chiếu, micro, âm thanh, các dụng cụ cơ bảnđều có cả.Lúc ba người đi vào phòng họp, bên trong đã cókhông ít người ngồi, bọn họ cũng quay lại nhìn ra.Có vài người đơn thuần là tò mò, muốn nhìn dángdấp của thành viên mới ra sao.Cũng có người mang theo mục đích riêng, vừanhìn là con ngươi đã láo liên, không biết đang có ýđịnh gì.Có người thì trực tiếp lộ vẻ khinh thường, vănphòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ cũng không dọađược tất cả mọi người.Văn phòng chỉ nhánh thì cũng chỉ là văn phòng chỉnhánh mà thôi, giống như học trò không thể đại diệncho thầy, thần tử không thể đại diện cho vua vậy.Già trẻ gái trai, tất cả mọi người đều đồng loại nhìnsang, Cơ Hương Ngưng rất áp lực.Cũng may có Hoắc Khải bên cạnh. Thấy cảnh này,Hoắc Khải không khỏi cười nói: “Xem ra Hiệp hộiThương Mại đông thật nhỉ. Nhiều người như vậy, cócảm giác như đang đi thảm đỏ ấy”.Lời của anh đưa tới mấy tiếng cười thiện ý, cũnggiống như cái van xì cảm xúc ra, khiến áp lực tronglòng Cơ Hương Ngưng giảm di rất nhiều.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Tất cả đều thấy thương xót cho người phụ nữ này,nhưng chẳng có ai muốn giúp đỡ cô ấy.Khiến bản thân mình sống ổn định qua ngày thôiđã chẳng dễ dàng gì rồi.Hoắc Khải cũng không nghĩ quá nhiều. Với anh, CốPhi Dương chỉ là mẹ của bạn cùng lớp với ĐườngĐường. Lúc trước anh giúp cô ấy cũng chỉ vì mối quanhệ đó.Trong chuyện nhà khác thì Hoắc Khải không cóquyền, cũng không có nghĩa vụ.Nhưng anh cũng có chút thương xót Nhạc VănVăn, từ nhỏ cô bé đã thiếu tình thương của bố nêntính cách hết sức hướng nội.Trong lớp, trừ Đường Đường và Phương Minh rathì hầu như cô bé không có ai chơi cùng.Giờ ông bà nội ép mẹ cô bé dọn đi, chắc hẳn côbé sẽ tổn thương càng nhiều.Nhưng nghĩ lại bản thân, mặc dù nhìn thì có vẻbình thường, nhưng trên thực tế thì nỗi khổ anh phảichịu cũng chẳng kém gì Cố Phi Dương.Thậm chí cho đến giờ, Hoắc Khải cũng không biếtlà kẻ nào đã hại anh, tình hình nhà họ Hoắc cụ thể rasao anh cũng không rõ.Gần đây Hoắc Khải có tìm đọc tin tức về nhà họHoắc, trông thì có vẻ rất bình thường, cái kẻ đóng giảthân phận của anh chỉ lộ mặt ở khách sạn của tậpđoàn Minh Châu một lần duy nhất liền mất hút.Bên ngoài càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì tronglòng anh lại bất an bấy nhiêu.Đối phương còn chuẩn bị xong cả thế thân, tức làmưu đồ rất lớn. Một gia tộc nằm ở top 3 trong nước,đủ để người ta có can đảm đi mạo hiểm bằng mọicách!Một đêm qua đi, Hoắc Khải ngủ không ngon chútnào. Lúc nằm mơ anh còn mơ thấy cả căn nhà củanhà họ Hoắc bị người ta thiêu đốt.Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, đến Ninh Thần cũngthấy sắc mặc anh không tốt, bèn ân cần hỏi: “Anh ngủkhông ngon sao?”“Cũng được, anh chỉ đang suy nghĩ chuyện đàmphán của Hiệp hội Thương Mại hơi nhiều một chútthôi”, Hoắc Khải đáp.Áp lực trong lòng không thể kể cho ai, chỉ đành tựmình chịu đựng.Cũng may tâm lý anh đủ mạnh, nếu là người khácthì chắc đã phát điên từ lâu rồi.Ninh Thần cũng không hỏi nhiều, cô biết dạo gầnđây Hoắc Khải bận rộn vì chuyện công ty, nên chỉ dặndò: “Công việc rất quan trọng, nhưng cũng phải chămsóc tốt cho bản thân mình. Anh đừng quên là gia đìnhnày không chỉ có một mình anh”.Nhìn Ninh Thần tràn đầy quan tâm, trong lòngHoắc Khải như chảy một dòng nước ấm.Cho dù biết bản thân cũng chỉ là hàng giả rơi từtrên trời xuống, nhưng anh cũng cảm nhận được sựấm áp trong căn nhà này.Mà đây chính là động lực để anh nỗ lực tiến vềphía trước sau khi sống lại.Đúng tám giờ, chiếc Maybach của Ninh Thần đãxuất hiện trước cửa nhà.Hai người cùng đến sân bay, cuộc đàm phán Hiệphội Thương Mại tỉnh tổ chức lúc hai giờ chiều, kéo dàibốn tiếng. Đến sáu giờ tối thì cử hành dạ tiệc.Sở dĩ lựa chọn thời gian này là vì những người kiarất hy vọng biến Hiệp hội Thương Mại trở nên caocấp, sang trọng, nên mỗi lần đàm phán đều học tậpnước ngoài mà tổ chức dạ tiệc tự chọn gì đó.Vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng uống mấyngụm rượu vang, cả chủ cả khách cùng vui.Cơ Hương Ngưng mấy ngày nay chắc cũng ngủkhông ngon, vành mắt hơi thâm. Trên đường đến sânbay, cô ấy vẫn còn đang bàn kế hoạch chiến lược vớiHoắc Khải.Khi máy bay cất cánh thì liền vội vàng lấy laptop rachỉnh sửa các chỉ tiết đã bàn luận trên đường.Hoắc Khải thấy được sự mệt mỏi của cô ấy, liềncầm laptop lên nói: “Cô nghỉ chút đi, để tôi sửa cho.Đừng quên cô là đại biểu của Hiệp hội Thương Mạiđấy. Đến lúc ấy nếu để người ta thấy tinh thần côkhông ổn thì sẽ để lại ấn tượng đầu không tốt đâu”.Cơ Hương Ngưng không từ chối. Cô tin tưởngtuyệt đối về năng lực làm việc của Hoắc Khải, liền gậtđầu nói: “Vậy phiền anh, tôi nghỉ nửa tiếng là sẽ ổnngay”.Nói xong, cô ấy chỉnh lại ghế ngồi, dựa vào đó rồinhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Hoắc Khải lấy chăn ra rồi nhẹ nhàng đắp cho côấy.Dù là đang ngủ nhưng Cơ Hương Ngưng vẫn chaumày rất chặt, chứng tỏ trong lòng cô phải chịu đựngáp lực rất lớn.Điều hành văn phòng chi nhánh không hề dễ dàngnhư trong tưởng tượng. Cơ Xương Minh bây giờkhông làm chuyện gì hết, tất cả mọi việc lớn nhỏ đềuđổ dồn lên một mình Cơ Hương Ngưng.Mà cô ấy lại là một người không dễ dàng chịuthua. Bất kể phải gồng gánh bao nhiêu trọng trách thìcũng sẽ dung cảm tiến về phía trước.Về điểm này, hình mẫu con gái cưng như NinhThần thật sự không bằng được cô ấy.Khẽ vén mấy sợi tóc trên mặt cô ấy ra, Hoắc Khảibắt đầu đánh chữ trên laptop.Kế hoạch chiến lược của công ty đều do anh và CơHương Ngưng cùng nhau lập nên, có rất nhiều chỉ tiếtcần thời gian để suy nghĩ, và có thay đổi tương ứng.Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh. Lúc này, HoắcKhải mới đóng laptop lại rồi gọi Cơ Hương Ngưng dậy.Vốn nói là chỉ ngủ nửa tiếng, kết quả vừa mở mắtra thì máy bay đã hạ cánh rồi. Cơ Hương Ngưngkhông khỏi oán giận nói: “Sao anh lại không gọi tôidậy?”Hoắc Khải cười đáp: “Thấy cô ngủ ngon như vậynên tôi muốn để cô ngủ thêm chút nữa. Vả lại, chúngta cũng đã bàn xong kế hoạch rồi, ai mà chả biết đánhmáy chứ”.Cơ Hương Ngưng biết Hoắc Khải đang quan tâmmình, cũng không nói gì nhiều mà ánh mắt nhìn HoắcKhải có chút kỳ quái, như đang tìm hiểu anh lại từ đầuvậy.“Sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt đó?” Hoắc Khảihỏi.“Không có gì”. Cơ Hương Ngưng lắc đầu, khônggiải thích gì.Hoắc Khải biết chắc là có liên quan đến bí mậttrong lòng cô ấy nên cũng không hỏi tiếp nữa.Ra khỏi sân bay, Hoắc Khải đã thấy Hạ Hoằng Viễnđứng vẫy tay với mình từ xa.Sau khi đi tới, Cơ Hương Ngưng vừa mừng vừa sợ,bói: “Lại làm phiền phó hội trưởng Hạ tự mình tới đón,tôi áy náy quá”.“Sao lại nói vậy chứ, tôi đã chọn cô làm đại diệncủa Hiệp hội Thương Mại mà. Lần đầu tham gia đàmphán thì tôi đón tiếp cô là đúng rồi”, Hạ Hoằng Viễncười khà khà nói, rồi lại nhìn sang Hoắc Khải và vươntay ra: “Cậu Lý, đã lâu không gặp, hoa quả của tôi ănđược chứ?”“Ngon vô cùng” Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Màbán cũng rất chạy nữa”.Hạ Hoằng Viễn cười lớn. Ông ấy đã chán nghenhững lời nịnh nọt tầm thường rồi. Hoắc Khải thì lạiChương 79: Đến thành phốkhác, không giả tạo, không làm màu, lại khiến cho ôngcảm thấy mới mẻ.“Đi, lên xe, còn lâu mới tới giờ họp, tôi sẽ đưa haingười đến chỗ nghỉ trước” Hạ Hoằng Viễn nói.Thành phố là địa bàn của Hạ Hoằng Viễn, ông ấylại là người trọng dụng mình, nên Cơ Hương Ngưngcũng chẳng có ý kiến gì.Một tiếng sau, chiếc MVP dừng trước cửa mộtkhách sạn năm sao nào đó.Nơi ở là do Hiệp hội Thương Mại phục trách sắpxếp. Dẫu sao hội viên mỗi năm đều phải nộp mộtkhoản phí là gần hai trăm ngàn, mà đều là nhữngngười có mặt mũi nên chút tiền này cũng không thấmvào đâu.Không biết có phải là cân nhắc đến việc Hoắc Khảivà Cơ Hương Ngưng đến từ cùng một công ty haykhông mà Hiệp hội Thương Mại đã đặt cho bọn họmột căn ba phòng ngủ, ở một đêm hết sáu ngàn támtrăm đồng.“Nếu như hai người thấy không tiện thì có thể thayđổi tạm thời được”, Hạ Hoằng Viễn săn sóc nói.“Không có gì không tiện hết, ra ngoài nên chúngtôi cũng không yêu cầu quá khắt khe gì”, Cơ HươngNgưng chủ động nói.Cô ấy nghĩ thoáng thì Hoắc Khải dĩ nhiên cũng vậy.Dù sao ba phòng ngủ độc lập cùng hai phòng vệ sinhriêng lẻ cũng có thể đảm bảo được sự riêng tư củamỗi người rồi.Sau khi cất hành lý vào phòng, ba người ngồi trênsô pha ở phòng khách trò chuyện một hồi, rồi HạHoằng Viễn lại dẫn bọn họ đi xuống nhà ăn tự chọn ởdưới tầng để ăn cơm.Không thể không nói, cách tiếp khách của HạHoằng Viễn thật sự rất đáng khen ngợi.Tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng, không gì cóthể chê được.Lúc ăn cơm, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải mớibiết được dạ tiệc và cuộc đàm phán Hiệp hội ThươngMại cũng sẽ đều tổ chức ở khách sạn năm sao này.Khách sạn này là tài sản dưới danh nghĩa của mộtthành viên trong Hiệp hội Thương Mại, cũng coi nhưlà chăm sóc người mình, dù sao thì nước phù sakhông chảy ruộng ngoài mà.Cơm nước trò chuyện xong xuôi thì cũng đã đếnthời gian đàm phán. Hạ Hoằng Viễn lúc này mới dẫnhai người đến phòng họp.Phòng họp ở tầng ba, rộng gần hai trăm métvuông, có thể chứa được trên trăm người.Máy chiếu, micro, âm thanh, các dụng cụ cơ bảnđều có cả.Lúc ba người đi vào phòng họp, bên trong đã cókhông ít người ngồi, bọn họ cũng quay lại nhìn ra.Có vài người đơn thuần là tò mò, muốn nhìn dángdấp của thành viên mới ra sao.Cũng có người mang theo mục đích riêng, vừanhìn là con ngươi đã láo liên, không biết đang có ýđịnh gì.Có người thì trực tiếp lộ vẻ khinh thường, vănphòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ cũng không dọađược tất cả mọi người.Văn phòng chỉ nhánh thì cũng chỉ là văn phòng chỉnhánh mà thôi, giống như học trò không thể đại diệncho thầy, thần tử không thể đại diện cho vua vậy.Già trẻ gái trai, tất cả mọi người đều đồng loại nhìnsang, Cơ Hương Ngưng rất áp lực.Cũng may có Hoắc Khải bên cạnh. Thấy cảnh này,Hoắc Khải không khỏi cười nói: “Xem ra Hiệp hộiThương Mại đông thật nhỉ. Nhiều người như vậy, cócảm giác như đang đi thảm đỏ ấy”.Lời của anh đưa tới mấy tiếng cười thiện ý, cũnggiống như cái van xì cảm xúc ra, khiến áp lực tronglòng Cơ Hương Ngưng giảm di rất nhiều.

Chương 79: Đên thành phổ