Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 80: Gây khó dễ

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Những ngôi sao đi thảm đỏ kia không bằng đượcchúng ta đâu. Người có thể tiến vào đây đều là ngườicó tài thực sự đó”, Hạ Hoằng Viễn cười khà khà nói.Hạ Hoằng Viễn dẫn hai người đến trước bàn họprồi chỉ vào hai cái ghế, nói: “Hai người ngồi đi”Cơ Hương Ngưng cùng Hoắc Khải nghe lời đi qua.Cả hai vừa mới ngồi xuống thì đã có người gõ gõmicro, nói: “Hội trưởng Hạ, có hai đại biểu Hiệp hộiThương Mại mới gia nhập hả?”Nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặcáo da, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất phong trần. Gãđeo kính râm màu đen, chỉ nhìn Hạ Hoằng Viễn chứkhông có ý định nói chuyện với Cơ Hương Ngưng.Lúc nhìn thấy người này, Hạ Hoằng Viễn khẽ nhíumày, nói: “Đại biểu Hiệp hội Thương Mại chỉ có một,nhưng cậu Lý là người mà tôi…”“Nếu chỉ có một, thì sao hai người lại được ngồi?Nếu có một người là thư ký thì phiền đứng dậy đi rangoài hoặc là vào ngồi ở ghế sát bên tường”.Giọng của người này không gắt gỏng, nhưngmang một cảm giác rất sai khiến. Từ lời nói là có thểthấy được gã rất kiêu ngạo.Huống hồ việc gã dám cắt đứt lời nói của HạHoằng Viễn chứng tỏ là gã có địa vị không tầmthường.Hạ Hoằng Viễn nhíu mày, nói: “Cậu Lý là người tôirất xem trọng, tôi cho là cậu ấy có tư cách ngồi ởđây”.Copy của truyên.one “Hiệp hội Thương Mại không phải củaông, cũng không phải của tôi, mà là của mọi người cùng nhauxây dựng, quy tắc cũng vậy. Nếu ông cảm thấy cậu tacó tư cách thì tôi cũng thấy một người vô danh nào đócó tư cách rồi cho người đó vào đây ngồi nhé? Nhưvậy thì còn gì là quy tắc nữa?”, gã nói.Sắc mặt Hạ Hoằng Viễn dần dần trầm xuống. Bấtkể ông ấy có tính cách tốt cỡ nào, bị người kháckhông nể mặt thì cũng sẽ tức giận thôi.Lúc này, Hoắc Khải đột ngột đứng dậy nói: “Vị nàynói rất đúng, quy tắc là quy tắc, cần phải tuân thủ.Phó hội trưởng Hạ có ý tốt, ông ấy xem trọng tôi đó làvinh hạnh của tôi. Trong lòng tôi, Hiệp hội Thương Mạilà một từ chỉ đoàn kết. Nếu vì tôi mà khiến mọi ngườimất đoàn kết thì tổn thất nhiều hơn lợi ích. Văn phòngchỉ nhánh của nhà họ Cơ tiến vào Hiệp hội ThươngMại cũng tức là chúng tôi được tổ chức này côngnhận, mong rằng tình tiết nhỏ này sẽ không ảnhhưởng đến tâm trạng của các vị. Vì thế, tôi muốn xinlỗi các vị”Nói xong, Hoắc Khải chủ động rời khỏi chỗ ngồi, điđến hàng ghế bên tường, ngồi cạnh các trợ lý, thư kýkhác.Cách ăn nói của anh có tiến có lùi lại đúng mực, lôikéo được hảo cảm của rất nhiều người.Trợ lý, thư ký của mình lúc vào đây, nhìn thấy mấynhân vật tai to mặt lớn thôi là đã trắng bệch cả mặt ra,còn không biết nói chuyện như thế nào.Đâu giống người này, vừa nhìn đã biết là người cókinh nghiệm.Không ít người thậm chí còn có hứng thú với HoắcKhải hơn cả Cơ Hương NgưngMặc dù Hoắc Khải chủ động rúi lui, cho đốiphương bậc thang để đi xuống, cũng coi như bảo vệthể diện cho Hạ Hoằng Viễn, nhưng bị người ta khiêukhích như vậy, Hạ Hoằng Viễn vẫn rất khó chịu tronglòng. Ông ấy nhìn về phía người đàn ông kia với ánhmắt lạnh lùng.Nhưng người đó lại không quan tâm, tắt micro củamình lại, như không có chuyện gì xảy ra vậy.Ngồi cạnh Hoắc Khải là một người đàn ông cỡ baChương 80: Gây khó dễmươi tuổi. Người này dường như có ấn tượng rất tốtvới Hoắc Khải, còn chủ động đưa tay ra nói: “Tôi làTrình Lập Phu, không biết anh…”“Lý Phong”, Hoắc Khải bắt tay với anh ta.Bắt tay xong, Trình Lập Phu nói nhỏ: “Đừng quantâm, chủ tịch Hoàng ngày xưa từng là dân xã hội, saunày mặc dù đã quay về làm ăn nhưng tính cách vẫnkiêu ngạo như cũ. Người của Hiệp hội Thương Mạichúng ta có đến chín mươi phần trăm đều bị gã mạtsát, nên không phải cố tình nhắm vào hai người đâu”.“Nói nhiều thế, ngứa mồm à?”. Hoàng Nguyên Cửuquay lại lạnh lùng nhìn Trình Lập Phu.Trình Lập Phu chỉ là một thư ký, nào dám đối đầuvới nhân vật mà không thèm coi phó hội trưởng ra gìnhư gã chứ. Anh ta liền lúng túng cười rồi không nóinữa.Lúc này, có người gõ gõ bàn họp. Một ông cụkhoảng sáu bảy mươi tuổi ngồi ở vị trí đầu tiên hokhan một tiếng rồi nói: “Thôi, bắt đầu họp đi”.Trình Lập Phu hình như là một người rất lắm mồm,giới thiệu với Hoắc Khải: “Đây là hội trưởng Hiệp hộiThương Mại của chúng ta, Khang Chính Tín, tài sảnkhông phải nhiều nhất nhưng nói về mạng lưới quanhệ thì lại là số một”.Thật ra thì không cần anh ta giới thiệu, Hoắc Khảicũng biết người này là ai.Nói đúng hơn thì anh đã tìm hiểu rất cặn kẽ vềtừng thành viên của Hiệp hội Thương Mại, bao gồmcả Hoàng Nguyên Cửu.Đây là thói quen cá nhân của anh. Bất kể chuyệnmình làm có tổn tại uy hiếp hay không thì anh đềuthích tìm hiểu trước về đối phương.Biết người biết ta có lẽ không thể trăm trận trămthắng, nhưng ít nhất có thể giúp ta không đến nỗi bịmù mờ khi gặp phiền toái.Huống chi, hồi Hoắc Khải còn tự mình đi xông xáothì còn từng làm quen với mấy người trong này cơ.Nhưng đám người đó sẽ không ngờ được rằng ngườiđàn ông vừa bị Hoàng Nguyên Cửu chèn ép kia lại làngười mà bọn họ đã từng chỉ có thể ngưỡng mộ mànhìn.Ủy vọng của Khang Chính Tín trong Hiệp hộiThương Mại vẫn rất lớn. Ông ấy vừa cất lời thì đếnHoàng Nguyên Cửu cũng phải điều chỉnh tư thế ngồi.Nhưng dường như Khang Chính Tín không quáthích nói chuyện. Sau khi nói một câu đơn giản chàomừng thành viên mới và vỗ tay hai cái thì liền im lặng.Hạ Hoằng Viễn tiếp lấy micro, nói: “Theo quy tắccũ, thành viên mới nhập hội thì mọi người cũng phảicó sự bày tỏ. Tiếp theo, tôi sẽ nói qua về phạm vinghiệp vụ của văn phòng chỉ nhánh một chút. Mọingười xem có thể giúp đỡ ở mặt nào thì có thể…”“Khoan đã!” một giọng nói vang lên cắt đứt lời củaHạ Hoằng Viễn.Năm lần bảy lượt bị người ta cướp lời, con giun xéolắm cũng quẳn, Hạ Hoằng Viễn sầm mặt nhìn về ngườilên tiếng, nói: “Chủ tịch Tang, có chuyện gì vậy?”“Cũng không có gì đặc biệt. Tôi muốn hỏi là, vănphòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ này có đủ tư cách đểvào Hiệp hội Thương Mại chúng ta không vậy?”Hoắc Khải nhìn về người đang nói chuyện, ngaylập tức nhận ra.Tang Thu Dương, chủ tịch hội đồng quản trị củacông ti kỹ thuật hóa học Lộ Viễn, xí nghiệp đứng đầungành kỹ thuật hóa học toàn tỉnh.Danh tiếng của người này trong ngành cũng khôngđược tốt, nghe nói là làm ăn gian giối, hay giở thủđoạn. Lúc giao hàng với những xí nghiệp nhỏ thìthường xuyên lấy hàng kém chất lượng để thay thếcho hàng đắt tiền. Khi bị phát hiện thì lợi dụng sứcảnh hưởng trong nghề để chèn ép người ta.Những xí nghiệp nhỏ đó không chịu nổi, hoặc làphá sản, hoặc là phải cắn răng nuốt vào trong bụng.Sự nghỉ ngờ của hắn làm Cơ Hương Ngưng hơi lolắng.Cứ tưởng rằng cuộc họp sẽ rất hòa khí nhẹ nhàng,mọi người nói vài câu khách sáo rồi cô ấy sẽ lên trìnhbày giản lược về mục tiêu chiến lược phát triển củacông ty để lấy được ấn tượng tốt.Ai ngờ vừa mới đến đã bị Hoàng Nguyên Cửu cùngTang Thu Dương cùng nhau tấn công.Hạ Hoằng Viễn trầm giọng nói: “Ý anh là sao, tôiđã tự mình đi khảo sát văn phòng chỉ nhánh của nhàhọ Cơ rồi, hoàn toàn đủ tư cách gia nhập Hiệp hộiThương Mại. Anh nghi ngờ văn phòng chỉ nhánh nhàhọ Cơ thì tức là đang nghỉ ngờ tôi đấy!”“Tôi không có ý nghi ngờ phó hội trưởng Hạ”, đôimắt tam giác của Tang Thu Dương quét đi quét lạitrên người Cơ Hương Ngưng, hắn cười nhạt, nói:“Nhưng tôi nghe nói là tài sản của văn phòng chỉnhánh nhà họ Cơ một năm trước đã bị tổng bộ tậpđoàn rút đi một phần ba, còn bị thu về cả nghiệp vụquan trọng nhất. Thực lực bị tổn thất nhiều như vậy,không biết phó hội trưởng Hạ có tỏ tường?”Hạ Hoằng Viễn sửng sốt rồi nhìn sang Cơ Hương Ngưng.Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, sau đó thì ánh mắt trởnên giận dữ.Cô ấy không tức vì Tang Thu Dương làm khó dễmà là vì có kẻ dám bán đứng công ty.Chuyện tài sản bị rút đi một phần ba là do CơXương Minh cùng Cơ Xuyên Hải làm ra.Bọn họ lấy danh nghĩa tổng bộ để ép buộc làm rachuyện hại người không lợi mình này, là vì muốn CơHương Ngưng bị hạn chế nhiều hơn. Đến khi CơHương Ngưng bị đuổi thì Cơ Xuyên Hải sẽ nghĩ cáchlấy tiền từ tổng bộ về.Nghiệp vụ nòng cốt cũng vậy.Những chuyện này đầu là thông tin nội bộ, mà thủđoạn cũng chẳng quang minh chính đại gì, nên sẽkhông có ai chủ động kể với người ngoài.Đến cả nhân viên công ty cô cũng chỉ có người ởcấp bậc tổng thanh tra mới biết được.Tang Thu Dương không phải người của văn phòngchỉ nhánh nhà họ Cơ, tại sao hắn lại biết được?Chỉ có một khả năng, chính là có người đã mậtbáo cho hắn.Hơn nữa người này còn nhờ hắn làm khó dễ cô ấytại đây, nếu mà bãi bỏ được thân phận đại biểu Hiệphội Thương Mại của Cơ Hương Ngưng là tốt nhất.Người có thể làm loại chuyện như vậy, trong đầuCơ Hương Ngưng lập tức nghĩ đến Cơ Xuyên Hải vàCơ Xương Minh.Bản thân rút khỏi Hiệp hội Thương Mại, lợi nhuậncủa hai kẻ đó sẽ là nhiều nhất, mà còn có thể nhân cơhội này mà đẩy ngã cô.Vừa mới gia nhập Hiệp hội Thương Mại chưa đượcmột tháng đã phải rời đi, thật xấu hổ biết bao, bãinhiệm vị trí tổng giám đốc cũng rất hợp lý.Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằm Tang ThuDương, đanh giọng hỏi: “Chủ tịch Tang, tôi rất muốnbiết, là ai đã nói cho anh chuyện này đấy?”Tang Thu Dương cười ha ha, nói: “Cái này khôngquan trọng, quan trọng là chuyện này có phải thậtkhông đã? Tôi nghĩ tổng giám đốc Cơ sẽ không nóidối ở đây đâu nhỉ?”Ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả HạHoằng Viễn đều tập trung vào Cơ Hương Ngưng.Bọn họ chờ đợi đáp án của vị nữ tổng giám đốcxinh đẹp trẻ tuổi này.Phải, hay là không phải.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Những ngôi sao đi thảm đỏ kia không bằng đượcchúng ta đâu. Người có thể tiến vào đây đều là ngườicó tài thực sự đó”, Hạ Hoằng Viễn cười khà khà nói.Hạ Hoằng Viễn dẫn hai người đến trước bàn họprồi chỉ vào hai cái ghế, nói: “Hai người ngồi đi”Cơ Hương Ngưng cùng Hoắc Khải nghe lời đi qua.Cả hai vừa mới ngồi xuống thì đã có người gõ gõmicro, nói: “Hội trưởng Hạ, có hai đại biểu Hiệp hộiThương Mại mới gia nhập hả?”Nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặcáo da, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất phong trần. Gãđeo kính râm màu đen, chỉ nhìn Hạ Hoằng Viễn chứkhông có ý định nói chuyện với Cơ Hương Ngưng.Lúc nhìn thấy người này, Hạ Hoằng Viễn khẽ nhíumày, nói: “Đại biểu Hiệp hội Thương Mại chỉ có một,nhưng cậu Lý là người mà tôi…”“Nếu chỉ có một, thì sao hai người lại được ngồi?Nếu có một người là thư ký thì phiền đứng dậy đi rangoài hoặc là vào ngồi ở ghế sát bên tường”.Giọng của người này không gắt gỏng, nhưngmang một cảm giác rất sai khiến. Từ lời nói là có thểthấy được gã rất kiêu ngạo.Huống hồ việc gã dám cắt đứt lời nói của HạHoằng Viễn chứng tỏ là gã có địa vị không tầmthường.Hạ Hoằng Viễn nhíu mày, nói: “Cậu Lý là người tôirất xem trọng, tôi cho là cậu ấy có tư cách ngồi ởđây”.Copy của truyên.one “Hiệp hội Thương Mại không phải củaông, cũng không phải của tôi, mà là của mọi người cùng nhauxây dựng, quy tắc cũng vậy. Nếu ông cảm thấy cậu tacó tư cách thì tôi cũng thấy một người vô danh nào đócó tư cách rồi cho người đó vào đây ngồi nhé? Nhưvậy thì còn gì là quy tắc nữa?”, gã nói.Sắc mặt Hạ Hoằng Viễn dần dần trầm xuống. Bấtkể ông ấy có tính cách tốt cỡ nào, bị người kháckhông nể mặt thì cũng sẽ tức giận thôi.Lúc này, Hoắc Khải đột ngột đứng dậy nói: “Vị nàynói rất đúng, quy tắc là quy tắc, cần phải tuân thủ.Phó hội trưởng Hạ có ý tốt, ông ấy xem trọng tôi đó làvinh hạnh của tôi. Trong lòng tôi, Hiệp hội Thương Mạilà một từ chỉ đoàn kết. Nếu vì tôi mà khiến mọi ngườimất đoàn kết thì tổn thất nhiều hơn lợi ích. Văn phòngchỉ nhánh của nhà họ Cơ tiến vào Hiệp hội ThươngMại cũng tức là chúng tôi được tổ chức này côngnhận, mong rằng tình tiết nhỏ này sẽ không ảnhhưởng đến tâm trạng của các vị. Vì thế, tôi muốn xinlỗi các vị”Nói xong, Hoắc Khải chủ động rời khỏi chỗ ngồi, điđến hàng ghế bên tường, ngồi cạnh các trợ lý, thư kýkhác.Cách ăn nói của anh có tiến có lùi lại đúng mực, lôikéo được hảo cảm của rất nhiều người.Trợ lý, thư ký của mình lúc vào đây, nhìn thấy mấynhân vật tai to mặt lớn thôi là đã trắng bệch cả mặt ra,còn không biết nói chuyện như thế nào.Đâu giống người này, vừa nhìn đã biết là người cókinh nghiệm.Không ít người thậm chí còn có hứng thú với HoắcKhải hơn cả Cơ Hương NgưngMặc dù Hoắc Khải chủ động rúi lui, cho đốiphương bậc thang để đi xuống, cũng coi như bảo vệthể diện cho Hạ Hoằng Viễn, nhưng bị người ta khiêukhích như vậy, Hạ Hoằng Viễn vẫn rất khó chịu tronglòng. Ông ấy nhìn về phía người đàn ông kia với ánhmắt lạnh lùng.Nhưng người đó lại không quan tâm, tắt micro củamình lại, như không có chuyện gì xảy ra vậy.Ngồi cạnh Hoắc Khải là một người đàn ông cỡ baChương 80: Gây khó dễmươi tuổi. Người này dường như có ấn tượng rất tốtvới Hoắc Khải, còn chủ động đưa tay ra nói: “Tôi làTrình Lập Phu, không biết anh…”“Lý Phong”, Hoắc Khải bắt tay với anh ta.Bắt tay xong, Trình Lập Phu nói nhỏ: “Đừng quantâm, chủ tịch Hoàng ngày xưa từng là dân xã hội, saunày mặc dù đã quay về làm ăn nhưng tính cách vẫnkiêu ngạo như cũ. Người của Hiệp hội Thương Mạichúng ta có đến chín mươi phần trăm đều bị gã mạtsát, nên không phải cố tình nhắm vào hai người đâu”.“Nói nhiều thế, ngứa mồm à?”. Hoàng Nguyên Cửuquay lại lạnh lùng nhìn Trình Lập Phu.Trình Lập Phu chỉ là một thư ký, nào dám đối đầuvới nhân vật mà không thèm coi phó hội trưởng ra gìnhư gã chứ. Anh ta liền lúng túng cười rồi không nóinữa.Lúc này, có người gõ gõ bàn họp. Một ông cụkhoảng sáu bảy mươi tuổi ngồi ở vị trí đầu tiên hokhan một tiếng rồi nói: “Thôi, bắt đầu họp đi”.Trình Lập Phu hình như là một người rất lắm mồm,giới thiệu với Hoắc Khải: “Đây là hội trưởng Hiệp hộiThương Mại của chúng ta, Khang Chính Tín, tài sảnkhông phải nhiều nhất nhưng nói về mạng lưới quanhệ thì lại là số một”.Thật ra thì không cần anh ta giới thiệu, Hoắc Khảicũng biết người này là ai.Nói đúng hơn thì anh đã tìm hiểu rất cặn kẽ vềtừng thành viên của Hiệp hội Thương Mại, bao gồmcả Hoàng Nguyên Cửu.Đây là thói quen cá nhân của anh. Bất kể chuyệnmình làm có tổn tại uy hiếp hay không thì anh đềuthích tìm hiểu trước về đối phương.Biết người biết ta có lẽ không thể trăm trận trămthắng, nhưng ít nhất có thể giúp ta không đến nỗi bịmù mờ khi gặp phiền toái.Huống chi, hồi Hoắc Khải còn tự mình đi xông xáothì còn từng làm quen với mấy người trong này cơ.Nhưng đám người đó sẽ không ngờ được rằng ngườiđàn ông vừa bị Hoàng Nguyên Cửu chèn ép kia lại làngười mà bọn họ đã từng chỉ có thể ngưỡng mộ mànhìn.Ủy vọng của Khang Chính Tín trong Hiệp hộiThương Mại vẫn rất lớn. Ông ấy vừa cất lời thì đếnHoàng Nguyên Cửu cũng phải điều chỉnh tư thế ngồi.Nhưng dường như Khang Chính Tín không quáthích nói chuyện. Sau khi nói một câu đơn giản chàomừng thành viên mới và vỗ tay hai cái thì liền im lặng.Hạ Hoằng Viễn tiếp lấy micro, nói: “Theo quy tắccũ, thành viên mới nhập hội thì mọi người cũng phảicó sự bày tỏ. Tiếp theo, tôi sẽ nói qua về phạm vinghiệp vụ của văn phòng chỉ nhánh một chút. Mọingười xem có thể giúp đỡ ở mặt nào thì có thể…”“Khoan đã!” một giọng nói vang lên cắt đứt lời củaHạ Hoằng Viễn.Năm lần bảy lượt bị người ta cướp lời, con giun xéolắm cũng quẳn, Hạ Hoằng Viễn sầm mặt nhìn về ngườilên tiếng, nói: “Chủ tịch Tang, có chuyện gì vậy?”“Cũng không có gì đặc biệt. Tôi muốn hỏi là, vănphòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ này có đủ tư cách đểvào Hiệp hội Thương Mại chúng ta không vậy?”Hoắc Khải nhìn về người đang nói chuyện, ngaylập tức nhận ra.Tang Thu Dương, chủ tịch hội đồng quản trị củacông ti kỹ thuật hóa học Lộ Viễn, xí nghiệp đứng đầungành kỹ thuật hóa học toàn tỉnh.Danh tiếng của người này trong ngành cũng khôngđược tốt, nghe nói là làm ăn gian giối, hay giở thủđoạn. Lúc giao hàng với những xí nghiệp nhỏ thìthường xuyên lấy hàng kém chất lượng để thay thếcho hàng đắt tiền. Khi bị phát hiện thì lợi dụng sứcảnh hưởng trong nghề để chèn ép người ta.Những xí nghiệp nhỏ đó không chịu nổi, hoặc làphá sản, hoặc là phải cắn răng nuốt vào trong bụng.Sự nghỉ ngờ của hắn làm Cơ Hương Ngưng hơi lolắng.Cứ tưởng rằng cuộc họp sẽ rất hòa khí nhẹ nhàng,mọi người nói vài câu khách sáo rồi cô ấy sẽ lên trìnhbày giản lược về mục tiêu chiến lược phát triển củacông ty để lấy được ấn tượng tốt.Ai ngờ vừa mới đến đã bị Hoàng Nguyên Cửu cùngTang Thu Dương cùng nhau tấn công.Hạ Hoằng Viễn trầm giọng nói: “Ý anh là sao, tôiđã tự mình đi khảo sát văn phòng chỉ nhánh của nhàhọ Cơ rồi, hoàn toàn đủ tư cách gia nhập Hiệp hộiThương Mại. Anh nghi ngờ văn phòng chỉ nhánh nhàhọ Cơ thì tức là đang nghỉ ngờ tôi đấy!”“Tôi không có ý nghi ngờ phó hội trưởng Hạ”, đôimắt tam giác của Tang Thu Dương quét đi quét lạitrên người Cơ Hương Ngưng, hắn cười nhạt, nói:“Nhưng tôi nghe nói là tài sản của văn phòng chỉnhánh nhà họ Cơ một năm trước đã bị tổng bộ tậpđoàn rút đi một phần ba, còn bị thu về cả nghiệp vụquan trọng nhất. Thực lực bị tổn thất nhiều như vậy,không biết phó hội trưởng Hạ có tỏ tường?”Hạ Hoằng Viễn sửng sốt rồi nhìn sang Cơ Hương Ngưng.Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, sau đó thì ánh mắt trởnên giận dữ.Cô ấy không tức vì Tang Thu Dương làm khó dễmà là vì có kẻ dám bán đứng công ty.Chuyện tài sản bị rút đi một phần ba là do CơXương Minh cùng Cơ Xuyên Hải làm ra.Bọn họ lấy danh nghĩa tổng bộ để ép buộc làm rachuyện hại người không lợi mình này, là vì muốn CơHương Ngưng bị hạn chế nhiều hơn. Đến khi CơHương Ngưng bị đuổi thì Cơ Xuyên Hải sẽ nghĩ cáchlấy tiền từ tổng bộ về.Nghiệp vụ nòng cốt cũng vậy.Những chuyện này đầu là thông tin nội bộ, mà thủđoạn cũng chẳng quang minh chính đại gì, nên sẽkhông có ai chủ động kể với người ngoài.Đến cả nhân viên công ty cô cũng chỉ có người ởcấp bậc tổng thanh tra mới biết được.Tang Thu Dương không phải người của văn phòngchỉ nhánh nhà họ Cơ, tại sao hắn lại biết được?Chỉ có một khả năng, chính là có người đã mậtbáo cho hắn.Hơn nữa người này còn nhờ hắn làm khó dễ cô ấytại đây, nếu mà bãi bỏ được thân phận đại biểu Hiệphội Thương Mại của Cơ Hương Ngưng là tốt nhất.Người có thể làm loại chuyện như vậy, trong đầuCơ Hương Ngưng lập tức nghĩ đến Cơ Xuyên Hải vàCơ Xương Minh.Bản thân rút khỏi Hiệp hội Thương Mại, lợi nhuậncủa hai kẻ đó sẽ là nhiều nhất, mà còn có thể nhân cơhội này mà đẩy ngã cô.Vừa mới gia nhập Hiệp hội Thương Mại chưa đượcmột tháng đã phải rời đi, thật xấu hổ biết bao, bãinhiệm vị trí tổng giám đốc cũng rất hợp lý.Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằm Tang ThuDương, đanh giọng hỏi: “Chủ tịch Tang, tôi rất muốnbiết, là ai đã nói cho anh chuyện này đấy?”Tang Thu Dương cười ha ha, nói: “Cái này khôngquan trọng, quan trọng là chuyện này có phải thậtkhông đã? Tôi nghĩ tổng giám đốc Cơ sẽ không nóidối ở đây đâu nhỉ?”Ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả HạHoằng Viễn đều tập trung vào Cơ Hương Ngưng.Bọn họ chờ đợi đáp án của vị nữ tổng giám đốcxinh đẹp trẻ tuổi này.Phải, hay là không phải.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Những ngôi sao đi thảm đỏ kia không bằng đượcchúng ta đâu. Người có thể tiến vào đây đều là ngườicó tài thực sự đó”, Hạ Hoằng Viễn cười khà khà nói.Hạ Hoằng Viễn dẫn hai người đến trước bàn họprồi chỉ vào hai cái ghế, nói: “Hai người ngồi đi”Cơ Hương Ngưng cùng Hoắc Khải nghe lời đi qua.Cả hai vừa mới ngồi xuống thì đã có người gõ gõmicro, nói: “Hội trưởng Hạ, có hai đại biểu Hiệp hộiThương Mại mới gia nhập hả?”Nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặcáo da, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất phong trần. Gãđeo kính râm màu đen, chỉ nhìn Hạ Hoằng Viễn chứkhông có ý định nói chuyện với Cơ Hương Ngưng.Lúc nhìn thấy người này, Hạ Hoằng Viễn khẽ nhíumày, nói: “Đại biểu Hiệp hội Thương Mại chỉ có một,nhưng cậu Lý là người mà tôi…”“Nếu chỉ có một, thì sao hai người lại được ngồi?Nếu có một người là thư ký thì phiền đứng dậy đi rangoài hoặc là vào ngồi ở ghế sát bên tường”.Giọng của người này không gắt gỏng, nhưngmang một cảm giác rất sai khiến. Từ lời nói là có thểthấy được gã rất kiêu ngạo.Huống hồ việc gã dám cắt đứt lời nói của HạHoằng Viễn chứng tỏ là gã có địa vị không tầmthường.Hạ Hoằng Viễn nhíu mày, nói: “Cậu Lý là người tôirất xem trọng, tôi cho là cậu ấy có tư cách ngồi ởđây”.Copy của truyên.one “Hiệp hội Thương Mại không phải củaông, cũng không phải của tôi, mà là của mọi người cùng nhauxây dựng, quy tắc cũng vậy. Nếu ông cảm thấy cậu tacó tư cách thì tôi cũng thấy một người vô danh nào đócó tư cách rồi cho người đó vào đây ngồi nhé? Nhưvậy thì còn gì là quy tắc nữa?”, gã nói.Sắc mặt Hạ Hoằng Viễn dần dần trầm xuống. Bấtkể ông ấy có tính cách tốt cỡ nào, bị người kháckhông nể mặt thì cũng sẽ tức giận thôi.Lúc này, Hoắc Khải đột ngột đứng dậy nói: “Vị nàynói rất đúng, quy tắc là quy tắc, cần phải tuân thủ.Phó hội trưởng Hạ có ý tốt, ông ấy xem trọng tôi đó làvinh hạnh của tôi. Trong lòng tôi, Hiệp hội Thương Mạilà một từ chỉ đoàn kết. Nếu vì tôi mà khiến mọi ngườimất đoàn kết thì tổn thất nhiều hơn lợi ích. Văn phòngchỉ nhánh của nhà họ Cơ tiến vào Hiệp hội ThươngMại cũng tức là chúng tôi được tổ chức này côngnhận, mong rằng tình tiết nhỏ này sẽ không ảnhhưởng đến tâm trạng của các vị. Vì thế, tôi muốn xinlỗi các vị”Nói xong, Hoắc Khải chủ động rời khỏi chỗ ngồi, điđến hàng ghế bên tường, ngồi cạnh các trợ lý, thư kýkhác.Cách ăn nói của anh có tiến có lùi lại đúng mực, lôikéo được hảo cảm của rất nhiều người.Trợ lý, thư ký của mình lúc vào đây, nhìn thấy mấynhân vật tai to mặt lớn thôi là đã trắng bệch cả mặt ra,còn không biết nói chuyện như thế nào.Đâu giống người này, vừa nhìn đã biết là người cókinh nghiệm.Không ít người thậm chí còn có hứng thú với HoắcKhải hơn cả Cơ Hương NgưngMặc dù Hoắc Khải chủ động rúi lui, cho đốiphương bậc thang để đi xuống, cũng coi như bảo vệthể diện cho Hạ Hoằng Viễn, nhưng bị người ta khiêukhích như vậy, Hạ Hoằng Viễn vẫn rất khó chịu tronglòng. Ông ấy nhìn về phía người đàn ông kia với ánhmắt lạnh lùng.Nhưng người đó lại không quan tâm, tắt micro củamình lại, như không có chuyện gì xảy ra vậy.Ngồi cạnh Hoắc Khải là một người đàn ông cỡ baChương 80: Gây khó dễmươi tuổi. Người này dường như có ấn tượng rất tốtvới Hoắc Khải, còn chủ động đưa tay ra nói: “Tôi làTrình Lập Phu, không biết anh…”“Lý Phong”, Hoắc Khải bắt tay với anh ta.Bắt tay xong, Trình Lập Phu nói nhỏ: “Đừng quantâm, chủ tịch Hoàng ngày xưa từng là dân xã hội, saunày mặc dù đã quay về làm ăn nhưng tính cách vẫnkiêu ngạo như cũ. Người của Hiệp hội Thương Mạichúng ta có đến chín mươi phần trăm đều bị gã mạtsát, nên không phải cố tình nhắm vào hai người đâu”.“Nói nhiều thế, ngứa mồm à?”. Hoàng Nguyên Cửuquay lại lạnh lùng nhìn Trình Lập Phu.Trình Lập Phu chỉ là một thư ký, nào dám đối đầuvới nhân vật mà không thèm coi phó hội trưởng ra gìnhư gã chứ. Anh ta liền lúng túng cười rồi không nóinữa.Lúc này, có người gõ gõ bàn họp. Một ông cụkhoảng sáu bảy mươi tuổi ngồi ở vị trí đầu tiên hokhan một tiếng rồi nói: “Thôi, bắt đầu họp đi”.Trình Lập Phu hình như là một người rất lắm mồm,giới thiệu với Hoắc Khải: “Đây là hội trưởng Hiệp hộiThương Mại của chúng ta, Khang Chính Tín, tài sảnkhông phải nhiều nhất nhưng nói về mạng lưới quanhệ thì lại là số một”.Thật ra thì không cần anh ta giới thiệu, Hoắc Khảicũng biết người này là ai.Nói đúng hơn thì anh đã tìm hiểu rất cặn kẽ vềtừng thành viên của Hiệp hội Thương Mại, bao gồmcả Hoàng Nguyên Cửu.Đây là thói quen cá nhân của anh. Bất kể chuyệnmình làm có tổn tại uy hiếp hay không thì anh đềuthích tìm hiểu trước về đối phương.Biết người biết ta có lẽ không thể trăm trận trămthắng, nhưng ít nhất có thể giúp ta không đến nỗi bịmù mờ khi gặp phiền toái.Huống chi, hồi Hoắc Khải còn tự mình đi xông xáothì còn từng làm quen với mấy người trong này cơ.Nhưng đám người đó sẽ không ngờ được rằng ngườiđàn ông vừa bị Hoàng Nguyên Cửu chèn ép kia lại làngười mà bọn họ đã từng chỉ có thể ngưỡng mộ mànhìn.Ủy vọng của Khang Chính Tín trong Hiệp hộiThương Mại vẫn rất lớn. Ông ấy vừa cất lời thì đếnHoàng Nguyên Cửu cũng phải điều chỉnh tư thế ngồi.Nhưng dường như Khang Chính Tín không quáthích nói chuyện. Sau khi nói một câu đơn giản chàomừng thành viên mới và vỗ tay hai cái thì liền im lặng.Hạ Hoằng Viễn tiếp lấy micro, nói: “Theo quy tắccũ, thành viên mới nhập hội thì mọi người cũng phảicó sự bày tỏ. Tiếp theo, tôi sẽ nói qua về phạm vinghiệp vụ của văn phòng chỉ nhánh một chút. Mọingười xem có thể giúp đỡ ở mặt nào thì có thể…”“Khoan đã!” một giọng nói vang lên cắt đứt lời củaHạ Hoằng Viễn.Năm lần bảy lượt bị người ta cướp lời, con giun xéolắm cũng quẳn, Hạ Hoằng Viễn sầm mặt nhìn về ngườilên tiếng, nói: “Chủ tịch Tang, có chuyện gì vậy?”“Cũng không có gì đặc biệt. Tôi muốn hỏi là, vănphòng chỉ nhánh của nhà họ Cơ này có đủ tư cách đểvào Hiệp hội Thương Mại chúng ta không vậy?”Hoắc Khải nhìn về người đang nói chuyện, ngaylập tức nhận ra.Tang Thu Dương, chủ tịch hội đồng quản trị củacông ti kỹ thuật hóa học Lộ Viễn, xí nghiệp đứng đầungành kỹ thuật hóa học toàn tỉnh.Danh tiếng của người này trong ngành cũng khôngđược tốt, nghe nói là làm ăn gian giối, hay giở thủđoạn. Lúc giao hàng với những xí nghiệp nhỏ thìthường xuyên lấy hàng kém chất lượng để thay thếcho hàng đắt tiền. Khi bị phát hiện thì lợi dụng sứcảnh hưởng trong nghề để chèn ép người ta.Những xí nghiệp nhỏ đó không chịu nổi, hoặc làphá sản, hoặc là phải cắn răng nuốt vào trong bụng.Sự nghỉ ngờ của hắn làm Cơ Hương Ngưng hơi lolắng.Cứ tưởng rằng cuộc họp sẽ rất hòa khí nhẹ nhàng,mọi người nói vài câu khách sáo rồi cô ấy sẽ lên trìnhbày giản lược về mục tiêu chiến lược phát triển củacông ty để lấy được ấn tượng tốt.Ai ngờ vừa mới đến đã bị Hoàng Nguyên Cửu cùngTang Thu Dương cùng nhau tấn công.Hạ Hoằng Viễn trầm giọng nói: “Ý anh là sao, tôiđã tự mình đi khảo sát văn phòng chỉ nhánh của nhàhọ Cơ rồi, hoàn toàn đủ tư cách gia nhập Hiệp hộiThương Mại. Anh nghi ngờ văn phòng chỉ nhánh nhàhọ Cơ thì tức là đang nghỉ ngờ tôi đấy!”“Tôi không có ý nghi ngờ phó hội trưởng Hạ”, đôimắt tam giác của Tang Thu Dương quét đi quét lạitrên người Cơ Hương Ngưng, hắn cười nhạt, nói:“Nhưng tôi nghe nói là tài sản của văn phòng chỉnhánh nhà họ Cơ một năm trước đã bị tổng bộ tậpđoàn rút đi một phần ba, còn bị thu về cả nghiệp vụquan trọng nhất. Thực lực bị tổn thất nhiều như vậy,không biết phó hội trưởng Hạ có tỏ tường?”Hạ Hoằng Viễn sửng sốt rồi nhìn sang Cơ Hương Ngưng.Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, sau đó thì ánh mắt trởnên giận dữ.Cô ấy không tức vì Tang Thu Dương làm khó dễmà là vì có kẻ dám bán đứng công ty.Chuyện tài sản bị rút đi một phần ba là do CơXương Minh cùng Cơ Xuyên Hải làm ra.Bọn họ lấy danh nghĩa tổng bộ để ép buộc làm rachuyện hại người không lợi mình này, là vì muốn CơHương Ngưng bị hạn chế nhiều hơn. Đến khi CơHương Ngưng bị đuổi thì Cơ Xuyên Hải sẽ nghĩ cáchlấy tiền từ tổng bộ về.Nghiệp vụ nòng cốt cũng vậy.Những chuyện này đầu là thông tin nội bộ, mà thủđoạn cũng chẳng quang minh chính đại gì, nên sẽkhông có ai chủ động kể với người ngoài.Đến cả nhân viên công ty cô cũng chỉ có người ởcấp bậc tổng thanh tra mới biết được.Tang Thu Dương không phải người của văn phòngchỉ nhánh nhà họ Cơ, tại sao hắn lại biết được?Chỉ có một khả năng, chính là có người đã mậtbáo cho hắn.Hơn nữa người này còn nhờ hắn làm khó dễ cô ấytại đây, nếu mà bãi bỏ được thân phận đại biểu Hiệphội Thương Mại của Cơ Hương Ngưng là tốt nhất.Người có thể làm loại chuyện như vậy, trong đầuCơ Hương Ngưng lập tức nghĩ đến Cơ Xuyên Hải vàCơ Xương Minh.Bản thân rút khỏi Hiệp hội Thương Mại, lợi nhuậncủa hai kẻ đó sẽ là nhiều nhất, mà còn có thể nhân cơhội này mà đẩy ngã cô.Vừa mới gia nhập Hiệp hội Thương Mại chưa đượcmột tháng đã phải rời đi, thật xấu hổ biết bao, bãinhiệm vị trí tổng giám đốc cũng rất hợp lý.Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằm Tang ThuDương, đanh giọng hỏi: “Chủ tịch Tang, tôi rất muốnbiết, là ai đã nói cho anh chuyện này đấy?”Tang Thu Dương cười ha ha, nói: “Cái này khôngquan trọng, quan trọng là chuyện này có phải thậtkhông đã? Tôi nghĩ tổng giám đốc Cơ sẽ không nóidối ở đây đâu nhỉ?”Ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả HạHoằng Viễn đều tập trung vào Cơ Hương Ngưng.Bọn họ chờ đợi đáp án của vị nữ tổng giám đốcxinh đẹp trẻ tuổi này.Phải, hay là không phải.

Chương 80: Gây khó dễ