Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 94: Bác sĩ tâm lý

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Còn hoạt động bốc thăm trúng thưởng thì cũng lôikéo được rất nhiều người. Mỗi ngày sẽ có một vịkhách trúng thưởng, Đặng Tuấn Mai đều cố ý giữngười ta ở lại chụp hình rồi dùng loa thông báo.Vừa thỏa mãn lòng hư vinh của khách hàng lại vừaquảng cáo thêm một lần cho tiệm.Làm như vậy hiệu quả thật sự rất ổn, càng ngàycàng thu hút nhiều người đến. Coi như không mua thìcũng tới để hóng chuyện.Đặc điểm mua đồ lớn nhất của người trong nướcchính là xem người khác mua cái gì thì họ cũng muacái đó. Vì từ ngày xưa đã có một câu quảng cáo đi vàolòng người mãi cho đến giờ.Đó chính là, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.Cho nên càng nhiều người xem náo nhiệt thì cũngcó thể thúc đẩy thành tích tiêu thụ của tiệm.Nói tóm lại, Hoắc Khải đã một lần nữa dùng thựctế để chứng minh mình là một người có tài trongphương diện làm ăn. Cho dù là Ninh Quốc Năng bìnhthường hay soi mói cũng không chê nổi câu nào.Tiệm trái cây trong nhà làm ăn phát đạt nên NinhThần cũng rất vui, dù sao tất cả đều là công lao củachồng cô.Trái cây bán được càng nhiều, công lao của chồngcô sẽ càng lớn, mối quan hệ của bố mẹ với anh cũngsẽ càng tốt.Đây là chuyện mà cô với tư cách là một người congái, một người vợ muốn nhìn thấy nhất.Phải nói điều bây giờ cô lo lắng nhất thì chính làsức khỏe của chồng mình. Cho nên sau khi đưaĐường Đường đến tiệm trái cây thì Ninh Thần cònchưa uống cốc nước nào đã vội vàng kéo Hoắc Khải điđến phòng khám tâm lý.Phòng khám tâm lý này là do bạn đại học của cômở. Năm xưa, người bạn này rõ ràng là học quản lýtiền tệ, chẳng hiểu vì sao lúc học lên thạc sĩ thì lạichọn chuyên ngành tâm lý học.Từ quản lý tiền tệ chuyển sang tâm lý học khôngnói là quá khó nhưng không phải ai cũng làm được.Hơn nữa, cô bạn học kia dường như lại học rất tốt,nghe nói còn từng học thêm ở nước ngoài một thờigian nữa.Học thêm ở nước ngoài trong mắt người bìnhthường là chuyện rất đáng ngưỡng mộ, dùng một từdễ hiểu thì chính là “trâu bò”!Nhưng với Hoắc Khải thì cũng không là gì.Theo anh biết, rất nhiều con em nhà giàu sẽ ranước ngoài du học, nói là nghiên cứu nhưng thực chấtlà đánh bóng tên tuổi, lợi dụng tâm lý sùng bái củangười trong nước với người đi du học mà đạt đượcnhiều lợi ích hơn.Phòng khám tâm lý nằm trên một con đườngkhông mấy tấp nập, bốn về là cửa hàng sách, cửahàng quần áo. So sánh với trung tâm thành phố thì ởđây yên tĩnh hơn nhiều.Từ cách chọn địa điểm mà nói thì có vẻ không tệ.Sau khi xuống xe taxi, Ninh Thần kéo Hoắc Khảivào phòng khám thì thấy bàn tiếp tân rộng khoảng bamươi mét.“Cho hỏi anh chị cần giúp gì ạ?” một câu hỏi tiêuchuẩn được phát ra.Ninh Thần vội nói: “Đây là Lý Phong, chồng tôi,chúng tôi đã hẹn với Tư Mễ đến khám vào hôm nayrồi”.“Bác sĩ Phan cũng đã dặn chúng tôi rồi. Mời anhchị lên tầng trên rồi rẽ phải, bác sĩ Phan đang ở trênđó chờ anh chị rồi ạ”. nhân viên tiếp tân mỉm cười nói.Ninh Thần khách sáo nói câu cảm ơn rồi cùngHoắc Khải lên tầng hai.Điều khiến người ta kinh ngạc là, tầng một chỉ cóba mấy mét vuông nhưng tầng hai lại rộng gần trămmét vuôngBàn tiếp tân ba mươi mét vuông cũng không tínhlà nhỏ, nhưng lên tầng hai thì lại có cảm giác nhưđược sáng tỏ mọi thứ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.Hoắc Khải âm thầm gật đầu, cách bày trí kiểu nàyrất hợp với yêu cầu cơ bản của tâm lý học.Nếu bàn về nghiên cứu tâm lý học thì Hoắc Khảicũng không kém gì bác sĩ thông thường, nhưng anhlại hướng về buôn bán nhiều hơn chứ không phảichữa trị tâm lý.“Tư Mễ!” vừa lên tầng, Ninh Thần đã chào hỏi vớinữ bác sĩ đang ngồi phía sau bàn máy tính.Người phụ nữ mặc trang phục bác sĩ kia đứng dậy,sau khi nhìn thấy Ninh Thần thì mỉm cười. Cô ấy nhìnsang Hoắc Khải rồi chủ động chìa tay ra chào: “Anh làanh Lý phải không? Tôi nghe Ninh Thần nhắc đến anhlâu rồi, đúng là một người tài giỏi như cô ấy hay nói”.Cô ấy chính là bạn học của Ninh Thần, Phan TưMễ, ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn vô cùng chuyên nghiệp.Mặt có trang điểm một chút, nhìn rất xinh đẹp.Khác với Ninh Thần, nhìn Phan Tư Mễ lộng lẫy hơnmột chút. Nốt ruồi ở phía cằm phải càng làm cho côấy thêm phần quyến rũ.Vừa mở lời đã là một câu khen. Tính từ góc độ tâmlý học thì đây là một cách rất tốt để xóa bỏ gánh nặngtâm lý của bệnh nhân, tạo ra một mở đầu tốt đẹp.Hoắc Khải cũng biết rõ phương pháp này.Anh mỉm cười, bắt tay với Phan Tư Mễ: “Chẳngtrách vợ tôi chỉ giới thiệu là bạn học đại học, khôngngờ bác sĩ Phan lại xinh đẹp đến thế này, thật vinh dựquát”Phan Tư Mễ mỉm cười bắt tay với anh xong thì nhìnsang Ninh Thần nói: “Chồng cậu đâu có nói chuyệncứng ngắc như cậu bảo đâu. Tớ thấy anh ấy rất hàihước đấy”.“Chắc trước mặt người đẹp thì anh ấy nói chuyệnhài hước hơn đó”. Ninh Thần nói đùa.Thật ra lúc ở nhà Hoắc Khải cũng hay nói đùa làmcô cười không ngớt.Có khi cô cũng nghỉ ngờ trí nhớ bản thân liệu cóvấn đề gì không.Kết hôn bao lâu mà sao giờ mới phát hiện chồngmình thú vị như vậy nhỉ.“Hai người lại hợp lực nịnh hót tớ rồi, xem ra tìnhcảm tốt lắm nhỉ, thật đáng ngưỡng mộ”, Phan Tư Mễnói.Câu này nghe thì bình thường nhưng trên thực tếlà dùng phương pháp tâm lý học để cố gắng cởi bỏlớp phòng bị của bệnh nhân.Với hai vợ chồng thì điểm dễ thu hút bọn họ nhấtchính là tình cảm.Hiện tại Hoắc Khải thấy hành động và cử chỉ củaPhan Tư Mễ cũng khá hợp với yêu cầu cơ bản của mộtbác sĩ tâm lý, khiến Hoắc Khải yên tâm hơn. Ít nhất thìNinh Thần không bị người quen lừa.Sau đó Phan Tư Mễ dẫn hai người đi về hướng TâyBắc, nơi đó có một chiếc ghế đã được điều chỉnhthông qua giải phẫu học người, dù ngồi hay nằm cũngđều rất thoải mái.Ánh mặt trời không chiếu xuyên qua được tới đây,mà ánh đèn không sáng lắm cộng thêm tường vảimàu vàng xung quanh cũng giúp tâm lý chống cự củabệnh nhân được giảm xuống.Lúc đi bộ, Phan Tư Mễ kề tai Ninh Thần nói nhỏmấy câu.Ninh Thần nghe xong thì dừng lại rồi nói với HoắcKhải: “Em xuống dưới mua mấy chai nước. Anh với TưMễ cứ nói chuyện đi, lát nữa em sẽ quay lại”.Sau đó hai người làm bộ ngậm ngùi chia tay, HoắcKhải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễcho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữabệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tớiđây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anhbèn dứt khoát lên ghế ngồi.Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồixuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũngsốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôithì tôi cũng sốt ruột”.Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anhbiết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lýtruyền thống vậy sao?”Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ làless sao?Không đúng…Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan TưMễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùngmột chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đànông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoảiKhải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễcho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữabệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tớiđây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anhbèn dứt khoát lên ghế ngồi.Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồixuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũngsốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôithì tôi cũng sốt ruột”.Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anhbiết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lýtruyền thống vậy sao?”Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ làless sao?Không đúng…Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan TưMễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùngmột chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đànông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoảimái hơn.Hoắc Khải không nghiên cứu sâu về tâm lý họcnên cũng khá hứng thú với chuyện này.Hôm nay anh đến đây không phải vì khám bệnhmà giống như đi chơi hơn.Nhưng là người chơi hay người bị người ta chơi thìcũng chưa biết được.Nghĩ một lúc, Hoắc Khải vẫn quyết định phối hợpvới bác sĩ Phan, dẫu sao người bình thường thì sẽkhông bình tĩnh như anh bây giờ.Cho nên Hoắc Khải chớp mắt, làm ra vẻ vừa lolắng vừa mong đợi: “Bác sĩ Phan nói vậy là sao, tôikhông hiểu?”“Không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Đàn ôngcác anh chỉ thích dối gạt thôi, không thành thực trướcmặt đàn bà chút nào” Phan Tư Mễ híp mắt cười, ngồixuống bên cạnh anh.Mùi nớc hoa cực nhạt tỏa ra, nếu không ngửi kỹthì sẽ không nhận ra được. Nhưng mùi hương thoangthoảng thế này lại càng hấp dẫn hơn.Anh cho là nước hoa cũng được điều phối mộtcách đặc biệt rồi.“Chúng ta chữa bệnh thôi, nhưng thật ra tôi cũngchẳng có bệnh gì mà rất khỏe ấy”, Hoắc Khải nói.“Đương nhiên rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện với anhchút thôi, đừng nghĩ nhiều quá”.Phan Tư Mễ nói thế nhưng ánh mắt cô ấy lại càngtràn đầy sự khinh thường.Có lẽ trong mắt bác sĩ tâm lý thì đàn ông đều là lũdối trá.Rõ ràng là yếu sinh lý nhưng lại nói bản thân khỏemạnh. Nếu khỏe thật thì vợ anh còn dẫn anh đến đâylàm gì?

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Còn hoạt động bốc thăm trúng thưởng thì cũng lôikéo được rất nhiều người. Mỗi ngày sẽ có một vịkhách trúng thưởng, Đặng Tuấn Mai đều cố ý giữngười ta ở lại chụp hình rồi dùng loa thông báo.Vừa thỏa mãn lòng hư vinh của khách hàng lại vừaquảng cáo thêm một lần cho tiệm.Làm như vậy hiệu quả thật sự rất ổn, càng ngàycàng thu hút nhiều người đến. Coi như không mua thìcũng tới để hóng chuyện.Đặc điểm mua đồ lớn nhất của người trong nướcchính là xem người khác mua cái gì thì họ cũng muacái đó. Vì từ ngày xưa đã có một câu quảng cáo đi vàolòng người mãi cho đến giờ.Đó chính là, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.Cho nên càng nhiều người xem náo nhiệt thì cũngcó thể thúc đẩy thành tích tiêu thụ của tiệm.Nói tóm lại, Hoắc Khải đã một lần nữa dùng thựctế để chứng minh mình là một người có tài trongphương diện làm ăn. Cho dù là Ninh Quốc Năng bìnhthường hay soi mói cũng không chê nổi câu nào.Tiệm trái cây trong nhà làm ăn phát đạt nên NinhThần cũng rất vui, dù sao tất cả đều là công lao củachồng cô.Trái cây bán được càng nhiều, công lao của chồngcô sẽ càng lớn, mối quan hệ của bố mẹ với anh cũngsẽ càng tốt.Đây là chuyện mà cô với tư cách là một người congái, một người vợ muốn nhìn thấy nhất.Phải nói điều bây giờ cô lo lắng nhất thì chính làsức khỏe của chồng mình. Cho nên sau khi đưaĐường Đường đến tiệm trái cây thì Ninh Thần cònchưa uống cốc nước nào đã vội vàng kéo Hoắc Khải điđến phòng khám tâm lý.Phòng khám tâm lý này là do bạn đại học của cômở. Năm xưa, người bạn này rõ ràng là học quản lýtiền tệ, chẳng hiểu vì sao lúc học lên thạc sĩ thì lạichọn chuyên ngành tâm lý học.Từ quản lý tiền tệ chuyển sang tâm lý học khôngnói là quá khó nhưng không phải ai cũng làm được.Hơn nữa, cô bạn học kia dường như lại học rất tốt,nghe nói còn từng học thêm ở nước ngoài một thờigian nữa.Học thêm ở nước ngoài trong mắt người bìnhthường là chuyện rất đáng ngưỡng mộ, dùng một từdễ hiểu thì chính là “trâu bò”!Nhưng với Hoắc Khải thì cũng không là gì.Theo anh biết, rất nhiều con em nhà giàu sẽ ranước ngoài du học, nói là nghiên cứu nhưng thực chấtlà đánh bóng tên tuổi, lợi dụng tâm lý sùng bái củangười trong nước với người đi du học mà đạt đượcnhiều lợi ích hơn.Phòng khám tâm lý nằm trên một con đườngkhông mấy tấp nập, bốn về là cửa hàng sách, cửahàng quần áo. So sánh với trung tâm thành phố thì ởđây yên tĩnh hơn nhiều.Từ cách chọn địa điểm mà nói thì có vẻ không tệ.Sau khi xuống xe taxi, Ninh Thần kéo Hoắc Khảivào phòng khám thì thấy bàn tiếp tân rộng khoảng bamươi mét.“Cho hỏi anh chị cần giúp gì ạ?” một câu hỏi tiêuchuẩn được phát ra.Ninh Thần vội nói: “Đây là Lý Phong, chồng tôi,chúng tôi đã hẹn với Tư Mễ đến khám vào hôm nayrồi”.“Bác sĩ Phan cũng đã dặn chúng tôi rồi. Mời anhchị lên tầng trên rồi rẽ phải, bác sĩ Phan đang ở trênđó chờ anh chị rồi ạ”. nhân viên tiếp tân mỉm cười nói.Ninh Thần khách sáo nói câu cảm ơn rồi cùngHoắc Khải lên tầng hai.Điều khiến người ta kinh ngạc là, tầng một chỉ cóba mấy mét vuông nhưng tầng hai lại rộng gần trămmét vuôngBàn tiếp tân ba mươi mét vuông cũng không tínhlà nhỏ, nhưng lên tầng hai thì lại có cảm giác nhưđược sáng tỏ mọi thứ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.Hoắc Khải âm thầm gật đầu, cách bày trí kiểu nàyrất hợp với yêu cầu cơ bản của tâm lý học.Nếu bàn về nghiên cứu tâm lý học thì Hoắc Khảicũng không kém gì bác sĩ thông thường, nhưng anhlại hướng về buôn bán nhiều hơn chứ không phảichữa trị tâm lý.“Tư Mễ!” vừa lên tầng, Ninh Thần đã chào hỏi vớinữ bác sĩ đang ngồi phía sau bàn máy tính.Người phụ nữ mặc trang phục bác sĩ kia đứng dậy,sau khi nhìn thấy Ninh Thần thì mỉm cười. Cô ấy nhìnsang Hoắc Khải rồi chủ động chìa tay ra chào: “Anh làanh Lý phải không? Tôi nghe Ninh Thần nhắc đến anhlâu rồi, đúng là một người tài giỏi như cô ấy hay nói”.Cô ấy chính là bạn học của Ninh Thần, Phan TưMễ, ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn vô cùng chuyên nghiệp.Mặt có trang điểm một chút, nhìn rất xinh đẹp.Khác với Ninh Thần, nhìn Phan Tư Mễ lộng lẫy hơnmột chút. Nốt ruồi ở phía cằm phải càng làm cho côấy thêm phần quyến rũ.Vừa mở lời đã là một câu khen. Tính từ góc độ tâmlý học thì đây là một cách rất tốt để xóa bỏ gánh nặngtâm lý của bệnh nhân, tạo ra một mở đầu tốt đẹp.Hoắc Khải cũng biết rõ phương pháp này.Anh mỉm cười, bắt tay với Phan Tư Mễ: “Chẳngtrách vợ tôi chỉ giới thiệu là bạn học đại học, khôngngờ bác sĩ Phan lại xinh đẹp đến thế này, thật vinh dựquát”Phan Tư Mễ mỉm cười bắt tay với anh xong thì nhìnsang Ninh Thần nói: “Chồng cậu đâu có nói chuyệncứng ngắc như cậu bảo đâu. Tớ thấy anh ấy rất hàihước đấy”.“Chắc trước mặt người đẹp thì anh ấy nói chuyệnhài hước hơn đó”. Ninh Thần nói đùa.Thật ra lúc ở nhà Hoắc Khải cũng hay nói đùa làmcô cười không ngớt.Có khi cô cũng nghỉ ngờ trí nhớ bản thân liệu cóvấn đề gì không.Kết hôn bao lâu mà sao giờ mới phát hiện chồngmình thú vị như vậy nhỉ.“Hai người lại hợp lực nịnh hót tớ rồi, xem ra tìnhcảm tốt lắm nhỉ, thật đáng ngưỡng mộ”, Phan Tư Mễnói.Câu này nghe thì bình thường nhưng trên thực tếlà dùng phương pháp tâm lý học để cố gắng cởi bỏlớp phòng bị của bệnh nhân.Với hai vợ chồng thì điểm dễ thu hút bọn họ nhấtchính là tình cảm.Hiện tại Hoắc Khải thấy hành động và cử chỉ củaPhan Tư Mễ cũng khá hợp với yêu cầu cơ bản của mộtbác sĩ tâm lý, khiến Hoắc Khải yên tâm hơn. Ít nhất thìNinh Thần không bị người quen lừa.Sau đó Phan Tư Mễ dẫn hai người đi về hướng TâyBắc, nơi đó có một chiếc ghế đã được điều chỉnhthông qua giải phẫu học người, dù ngồi hay nằm cũngđều rất thoải mái.Ánh mặt trời không chiếu xuyên qua được tới đây,mà ánh đèn không sáng lắm cộng thêm tường vảimàu vàng xung quanh cũng giúp tâm lý chống cự củabệnh nhân được giảm xuống.Lúc đi bộ, Phan Tư Mễ kề tai Ninh Thần nói nhỏmấy câu.Ninh Thần nghe xong thì dừng lại rồi nói với HoắcKhải: “Em xuống dưới mua mấy chai nước. Anh với TưMễ cứ nói chuyện đi, lát nữa em sẽ quay lại”.Sau đó hai người làm bộ ngậm ngùi chia tay, HoắcKhải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễcho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữabệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tớiđây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anhbèn dứt khoát lên ghế ngồi.Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồixuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũngsốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôithì tôi cũng sốt ruột”.Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anhbiết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lýtruyền thống vậy sao?”Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ làless sao?Không đúng…Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan TưMễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùngmột chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đànông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoảiKhải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễcho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữabệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tớiđây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anhbèn dứt khoát lên ghế ngồi.Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồixuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũngsốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôithì tôi cũng sốt ruột”.Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anhbiết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lýtruyền thống vậy sao?”Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ làless sao?Không đúng…Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan TưMễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùngmột chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đànông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoảimái hơn.Hoắc Khải không nghiên cứu sâu về tâm lý họcnên cũng khá hứng thú với chuyện này.Hôm nay anh đến đây không phải vì khám bệnhmà giống như đi chơi hơn.Nhưng là người chơi hay người bị người ta chơi thìcũng chưa biết được.Nghĩ một lúc, Hoắc Khải vẫn quyết định phối hợpvới bác sĩ Phan, dẫu sao người bình thường thì sẽkhông bình tĩnh như anh bây giờ.Cho nên Hoắc Khải chớp mắt, làm ra vẻ vừa lolắng vừa mong đợi: “Bác sĩ Phan nói vậy là sao, tôikhông hiểu?”“Không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Đàn ôngcác anh chỉ thích dối gạt thôi, không thành thực trướcmặt đàn bà chút nào” Phan Tư Mễ híp mắt cười, ngồixuống bên cạnh anh.Mùi nớc hoa cực nhạt tỏa ra, nếu không ngửi kỹthì sẽ không nhận ra được. Nhưng mùi hương thoangthoảng thế này lại càng hấp dẫn hơn.Anh cho là nước hoa cũng được điều phối mộtcách đặc biệt rồi.“Chúng ta chữa bệnh thôi, nhưng thật ra tôi cũngchẳng có bệnh gì mà rất khỏe ấy”, Hoắc Khải nói.“Đương nhiên rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện với anhchút thôi, đừng nghĩ nhiều quá”.Phan Tư Mễ nói thế nhưng ánh mắt cô ấy lại càngtràn đầy sự khinh thường.Có lẽ trong mắt bác sĩ tâm lý thì đàn ông đều là lũdối trá.Rõ ràng là yếu sinh lý nhưng lại nói bản thân khỏemạnh. Nếu khỏe thật thì vợ anh còn dẫn anh đến đâylàm gì?

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Còn hoạt động bốc thăm trúng thưởng thì cũng lôikéo được rất nhiều người. Mỗi ngày sẽ có một vịkhách trúng thưởng, Đặng Tuấn Mai đều cố ý giữngười ta ở lại chụp hình rồi dùng loa thông báo.Vừa thỏa mãn lòng hư vinh của khách hàng lại vừaquảng cáo thêm một lần cho tiệm.Làm như vậy hiệu quả thật sự rất ổn, càng ngàycàng thu hút nhiều người đến. Coi như không mua thìcũng tới để hóng chuyện.Đặc điểm mua đồ lớn nhất của người trong nướcchính là xem người khác mua cái gì thì họ cũng muacái đó. Vì từ ngày xưa đã có một câu quảng cáo đi vàolòng người mãi cho đến giờ.Đó chính là, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.Cho nên càng nhiều người xem náo nhiệt thì cũngcó thể thúc đẩy thành tích tiêu thụ của tiệm.Nói tóm lại, Hoắc Khải đã một lần nữa dùng thựctế để chứng minh mình là một người có tài trongphương diện làm ăn. Cho dù là Ninh Quốc Năng bìnhthường hay soi mói cũng không chê nổi câu nào.Tiệm trái cây trong nhà làm ăn phát đạt nên NinhThần cũng rất vui, dù sao tất cả đều là công lao củachồng cô.Trái cây bán được càng nhiều, công lao của chồngcô sẽ càng lớn, mối quan hệ của bố mẹ với anh cũngsẽ càng tốt.Đây là chuyện mà cô với tư cách là một người congái, một người vợ muốn nhìn thấy nhất.Phải nói điều bây giờ cô lo lắng nhất thì chính làsức khỏe của chồng mình. Cho nên sau khi đưaĐường Đường đến tiệm trái cây thì Ninh Thần cònchưa uống cốc nước nào đã vội vàng kéo Hoắc Khải điđến phòng khám tâm lý.Phòng khám tâm lý này là do bạn đại học của cômở. Năm xưa, người bạn này rõ ràng là học quản lýtiền tệ, chẳng hiểu vì sao lúc học lên thạc sĩ thì lạichọn chuyên ngành tâm lý học.Từ quản lý tiền tệ chuyển sang tâm lý học khôngnói là quá khó nhưng không phải ai cũng làm được.Hơn nữa, cô bạn học kia dường như lại học rất tốt,nghe nói còn từng học thêm ở nước ngoài một thờigian nữa.Học thêm ở nước ngoài trong mắt người bìnhthường là chuyện rất đáng ngưỡng mộ, dùng một từdễ hiểu thì chính là “trâu bò”!Nhưng với Hoắc Khải thì cũng không là gì.Theo anh biết, rất nhiều con em nhà giàu sẽ ranước ngoài du học, nói là nghiên cứu nhưng thực chấtlà đánh bóng tên tuổi, lợi dụng tâm lý sùng bái củangười trong nước với người đi du học mà đạt đượcnhiều lợi ích hơn.Phòng khám tâm lý nằm trên một con đườngkhông mấy tấp nập, bốn về là cửa hàng sách, cửahàng quần áo. So sánh với trung tâm thành phố thì ởđây yên tĩnh hơn nhiều.Từ cách chọn địa điểm mà nói thì có vẻ không tệ.Sau khi xuống xe taxi, Ninh Thần kéo Hoắc Khảivào phòng khám thì thấy bàn tiếp tân rộng khoảng bamươi mét.“Cho hỏi anh chị cần giúp gì ạ?” một câu hỏi tiêuchuẩn được phát ra.Ninh Thần vội nói: “Đây là Lý Phong, chồng tôi,chúng tôi đã hẹn với Tư Mễ đến khám vào hôm nayrồi”.“Bác sĩ Phan cũng đã dặn chúng tôi rồi. Mời anhchị lên tầng trên rồi rẽ phải, bác sĩ Phan đang ở trênđó chờ anh chị rồi ạ”. nhân viên tiếp tân mỉm cười nói.Ninh Thần khách sáo nói câu cảm ơn rồi cùngHoắc Khải lên tầng hai.Điều khiến người ta kinh ngạc là, tầng một chỉ cóba mấy mét vuông nhưng tầng hai lại rộng gần trămmét vuôngBàn tiếp tân ba mươi mét vuông cũng không tínhlà nhỏ, nhưng lên tầng hai thì lại có cảm giác nhưđược sáng tỏ mọi thứ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.Hoắc Khải âm thầm gật đầu, cách bày trí kiểu nàyrất hợp với yêu cầu cơ bản của tâm lý học.Nếu bàn về nghiên cứu tâm lý học thì Hoắc Khảicũng không kém gì bác sĩ thông thường, nhưng anhlại hướng về buôn bán nhiều hơn chứ không phảichữa trị tâm lý.“Tư Mễ!” vừa lên tầng, Ninh Thần đã chào hỏi vớinữ bác sĩ đang ngồi phía sau bàn máy tính.Người phụ nữ mặc trang phục bác sĩ kia đứng dậy,sau khi nhìn thấy Ninh Thần thì mỉm cười. Cô ấy nhìnsang Hoắc Khải rồi chủ động chìa tay ra chào: “Anh làanh Lý phải không? Tôi nghe Ninh Thần nhắc đến anhlâu rồi, đúng là một người tài giỏi như cô ấy hay nói”.Cô ấy chính là bạn học của Ninh Thần, Phan TưMễ, ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn vô cùng chuyên nghiệp.Mặt có trang điểm một chút, nhìn rất xinh đẹp.Khác với Ninh Thần, nhìn Phan Tư Mễ lộng lẫy hơnmột chút. Nốt ruồi ở phía cằm phải càng làm cho côấy thêm phần quyến rũ.Vừa mở lời đã là một câu khen. Tính từ góc độ tâmlý học thì đây là một cách rất tốt để xóa bỏ gánh nặngtâm lý của bệnh nhân, tạo ra một mở đầu tốt đẹp.Hoắc Khải cũng biết rõ phương pháp này.Anh mỉm cười, bắt tay với Phan Tư Mễ: “Chẳngtrách vợ tôi chỉ giới thiệu là bạn học đại học, khôngngờ bác sĩ Phan lại xinh đẹp đến thế này, thật vinh dựquát”Phan Tư Mễ mỉm cười bắt tay với anh xong thì nhìnsang Ninh Thần nói: “Chồng cậu đâu có nói chuyệncứng ngắc như cậu bảo đâu. Tớ thấy anh ấy rất hàihước đấy”.“Chắc trước mặt người đẹp thì anh ấy nói chuyệnhài hước hơn đó”. Ninh Thần nói đùa.Thật ra lúc ở nhà Hoắc Khải cũng hay nói đùa làmcô cười không ngớt.Có khi cô cũng nghỉ ngờ trí nhớ bản thân liệu cóvấn đề gì không.Kết hôn bao lâu mà sao giờ mới phát hiện chồngmình thú vị như vậy nhỉ.“Hai người lại hợp lực nịnh hót tớ rồi, xem ra tìnhcảm tốt lắm nhỉ, thật đáng ngưỡng mộ”, Phan Tư Mễnói.Câu này nghe thì bình thường nhưng trên thực tếlà dùng phương pháp tâm lý học để cố gắng cởi bỏlớp phòng bị của bệnh nhân.Với hai vợ chồng thì điểm dễ thu hút bọn họ nhấtchính là tình cảm.Hiện tại Hoắc Khải thấy hành động và cử chỉ củaPhan Tư Mễ cũng khá hợp với yêu cầu cơ bản của mộtbác sĩ tâm lý, khiến Hoắc Khải yên tâm hơn. Ít nhất thìNinh Thần không bị người quen lừa.Sau đó Phan Tư Mễ dẫn hai người đi về hướng TâyBắc, nơi đó có một chiếc ghế đã được điều chỉnhthông qua giải phẫu học người, dù ngồi hay nằm cũngđều rất thoải mái.Ánh mặt trời không chiếu xuyên qua được tới đây,mà ánh đèn không sáng lắm cộng thêm tường vảimàu vàng xung quanh cũng giúp tâm lý chống cự củabệnh nhân được giảm xuống.Lúc đi bộ, Phan Tư Mễ kề tai Ninh Thần nói nhỏmấy câu.Ninh Thần nghe xong thì dừng lại rồi nói với HoắcKhải: “Em xuống dưới mua mấy chai nước. Anh với TưMễ cứ nói chuyện đi, lát nữa em sẽ quay lại”.Sau đó hai người làm bộ ngậm ngùi chia tay, HoắcKhải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễcho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữabệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tớiđây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anhbèn dứt khoát lên ghế ngồi.Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồixuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũngsốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôithì tôi cũng sốt ruột”.Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anhbiết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lýtruyền thống vậy sao?”Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ làless sao?Không đúng…Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan TưMễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùngmột chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đànông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoảiKhải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễcho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữabệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tớiđây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anhbèn dứt khoát lên ghế ngồi.Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồixuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũngsốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôithì tôi cũng sốt ruột”.Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anhbiết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lýtruyền thống vậy sao?”Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ làless sao?Không đúng…Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan TưMễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùngmột chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đànông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoảimái hơn.Hoắc Khải không nghiên cứu sâu về tâm lý họcnên cũng khá hứng thú với chuyện này.Hôm nay anh đến đây không phải vì khám bệnhmà giống như đi chơi hơn.Nhưng là người chơi hay người bị người ta chơi thìcũng chưa biết được.Nghĩ một lúc, Hoắc Khải vẫn quyết định phối hợpvới bác sĩ Phan, dẫu sao người bình thường thì sẽkhông bình tĩnh như anh bây giờ.Cho nên Hoắc Khải chớp mắt, làm ra vẻ vừa lolắng vừa mong đợi: “Bác sĩ Phan nói vậy là sao, tôikhông hiểu?”“Không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Đàn ôngcác anh chỉ thích dối gạt thôi, không thành thực trướcmặt đàn bà chút nào” Phan Tư Mễ híp mắt cười, ngồixuống bên cạnh anh.Mùi nớc hoa cực nhạt tỏa ra, nếu không ngửi kỹthì sẽ không nhận ra được. Nhưng mùi hương thoangthoảng thế này lại càng hấp dẫn hơn.Anh cho là nước hoa cũng được điều phối mộtcách đặc biệt rồi.“Chúng ta chữa bệnh thôi, nhưng thật ra tôi cũngchẳng có bệnh gì mà rất khỏe ấy”, Hoắc Khải nói.“Đương nhiên rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện với anhchút thôi, đừng nghĩ nhiều quá”.Phan Tư Mễ nói thế nhưng ánh mắt cô ấy lại càngtràn đầy sự khinh thường.Có lẽ trong mắt bác sĩ tâm lý thì đàn ông đều là lũdối trá.Rõ ràng là yếu sinh lý nhưng lại nói bản thân khỏemạnh. Nếu khỏe thật thì vợ anh còn dẫn anh đến đâylàm gì?

Chương 94: Bác sĩ tâm lý