Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 95
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Thực ra có rất nhiều thứ đều là chịu ảnh hưởng từtâm lý, trước đây anh có từng bị ngã không? Kiểunghiêm trọng một chút ấy”. Phan Tư Mễ hỏi.Hoắc Khải lắc đầu đáp: “Không”.“Thế thì có từng xem những video liên quan đếnviệc ngã bị thương không, ví dụ như đầu lìa khỏi cổ,rất máu me, làm anh đến bây giờ vẫn không quênđược ấy” Phan Tư Mễ lại hỏi.Hoắc Khải vốn định nói không có, nhưng lại do dựmột chút rồi trả lời: “Hồi trước từng xem một video, cómột cậu trai trẻ lái xe máy đâm vào xe buýt, thảmthương lắm”.Phan Tư Mễ cúi đầu ghi chép vào quyển sổ, sauđó lại đặt thêm mấy câu hỏi nữa.Ninh Thần đi mua nước không mất nhiều thời gian,tầm khoảng 5 phút sau là đã quay lại.Ninh Thần cầm 3 chai nước lên tầng, đi đến gầnhỏi: “Thế nào rồi?”“Cũng ổn đấy”, Phan Tư Mễ cười híp mắt, đứngdậy nói: “Tình trạng của anh ấy không tệ đâu, có thểchỉ là do một vài chướng ngại tâm lý đơn giản, mỗituần đến đây một lần để làm trị liệu tâm lý, chắc là rấtnhanh sẽ khỏe lại thôi”.“Thật hả, thế thì tốt, Ninh Thần nghe xong thởphào một hơi.Cô đưa cho Phan Tư Mễ một chai nước, rồi lại cầmmột chai khác đưa cho Hoắc Khải, hỏi: “Cô bạn thờiđại học này của em được phết đấy chứ?”“Cũng được, chỉ là có hơi thích lái xe thôi” HoắcKhải cười đáp.“Lái xe?”Ninh Thần rõ ràng là không hiểu lắm về ý nghĩakhác của từ này, Phan Tư Mễ thì lại biết, nhưng cô ấykhông giải thích, chỉ là đánh giá về Hoắc Khải tronglòng lại giảm thêm một chút.Người đàn ông này quả nhiên là đang giả ngây giảngốc, chứ không phải thực sự không hiểu gì như vẻbề ngoài!Nhưng mà bây giờ cũng không cần thiết phải tínhtoán cái này, bởi vì đây chỉ là bước đầu để tìm hiểutình hình của bệnh nhân, điều trị những cái khác phảitiến hành từng bước một.Ninh Thần lại tiếp tục nói chuyện với Phan Tư Mễmột lúc rồi mới cùng Hoắc Khải rời khỏi phòng khám.Ra khỏi phòng khám, Ninh Thần hỏi: “Có phải anhkhông vui không?”“Sao lại không vui chứ?”, Hoắc Khải quay sangnhìn, thấy mặt cô thấp thỏm thì bật cười, nói: “Đừngnghĩ nhiều như thế, anh biết là em đều vì muốn tốtcho anh. Hơn nữa, anh cũng mong có thể sớm khỏelại mà”.“Vậy sao, thế thì tốt” khuôn mặt Ninh Thần hơiửng hồng, trông biểu cảm của cô ấy có vẻ là đã hiểunhầm rồi.Hoắc Khải chỉ nói đại vậy thôi, nhưng cô ấy lại lầmtưởng rằng người đàn ông này còn sốt ruột hơn mình.Hoắc Khải cũng không biết giải thích thế nào,chuyện như này càng nói chỉ càng rối rắm thêm.Còn trong lòng Ninh Thần bây giờ thì chỉ nghĩ đếnlời dặn dò của Phan Tư Mễ trước lúc rời đi.“Chồng của cậu chắc là do có bóng đen tâm lýnào đấy tạo thành tổn thương trong lòng, tình huốngnhư thế này thì chỉ dẫn về tâm lý là một phần, cònphần còn lại cũng phải dựa vào cậu, phải thân cận vớianh ấy nhiều hơn nữa, dẫn dắt anh ấy bước ra khỏi ámảnh đó. Đừng có mà hỏi tớ dẫn dắt thế nào đấy, concòn có rồi, mấy chuyện này còn đợi tớ dạy cậu chắc?Nói chung là làm mấy chuyện thân mật nhiều hơn mộchút, nhưng cũng đừng làm anh ấy áp lực quá làđược”.Những lời dặn dò này là quá trình bắt buộc củađiều trị tâm lý, vốn Ninh Thần cũng không phải làngười có tính cách quá bảo thủ, nếu không tối hôm đócũng không có ý định như thế.Nhưng nếu muốn cô thường làm mấy chuyện nhưvậy thì quả thật có chút hơi ngại ngùng.Đối với cô mà nói, thỉnh thoảng chủ động một chútcó thể coi là hứng thú giữa vợ chồng, nhưng thườnglàm như vậy thì cứ như là mình mắc nghiện việc đó rồivậy.Càng nghĩ đến chuyện này, mặt cô càng đỏ ửnglên.Tuy rằng Hoắc Khải có thể cảm nhận được sựkhác thường của cô, nhưng lại chỉ nghĩ đó là do hiểulầm trước đó mà thôi, không hề quan tâm quá nhiều.Bây giờ điều mà anh quan tâm nhất là tới đây làmthế nào lợi dụng được sức ảnh hưởng của nhà họ Cơđể có thể giao thiệp được với nhà họ Hoắc.Dạo gần đây nhà họ Hoắc rất ít khi truyền ra tintức gì đáng giá, người thế thân đó hình như biến điđâu mất, nhưng lại không ai cảm thấy có gì bấtthường.Nói thật, tình huống như thế này làm Hoắc Khảicảm thấy rất bất an.Anh cũng không biết rốt cuộc nhà họ Hoắc đã xảyra chuyện gì, có phải là đã xảy ra biến cố hay không,người thân của mình liệu có còn được bình an.Nếu mà có thể, Hoắc Khải rất muốn lập tức về nhàhọ Hoắc một chuyến, ít nhất là có thể làm rõ tìnhhuống hiện tại.Cho dù kết quả có ra sao thì cũng tốt hơn tìnhtrạng không biết gì như hiện nay.Đáng tiếc, là cậu chủ của nhà họ Hoắc, anh rất rõgia tộc lớn kiểu như thế này, không phải ai muốn vàocũng vào được, không phải muốn gặp ai thì có thểgặp người đó.Gia tộc càng lớn, càng phòng bị người ngoàinghiêm ngặt, quan hệ không tốt đến một mức nhấtđịnh nào đó thì cậu muốn đến gần bọn họ cũng khó.Nếu không phải vì lý do này thì Hoắc Khải cũngkhông cần dùng trăm phương ngàn kế để lợi dụng nhàhọ Cơ làm bàn đạp.Vốn hai người định về cửa hàng hoa quả để đónĐường Đường luôn, nhưng Ninh Thần nói cô muốnmua mấy quyển sách liên quan đến hoạt động kinhdoanh và luyện tập kỹ năng nói về xem.Mặt này là điểm yếu của Ninh Thần, tuy rằng HoắcKhải là một người thầy rất tốt, nhưng anh cũng khôngthể hôm nào cũng dạy riêng cho cô được.Ninh Thần cũng không muốn làm phiền anh suốt,dù sao bình thường lúc ở nhà trừ việc trả lời câu hỏicủa khách hàng và livestream ra, cơ bản cô cũngkhông có việc gì khác để làm.Nhà chỉ bé có tí tẹo thế, muốn làm việc nhà cũngkhó.Nếu Ninh Thần đã muốn học, thì Hoắc Khải đươngnhiên cũng không phản đối.Tuy rằng có câu nói xem ngàn quyển sách khôngbằng đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhưngtrong thực tế, đọc nhiều sách vẫn có rất nhiều lợi ích,thậm chí có thể nói là đối với phần lớn mọi người, lợiích khi xem ngàn cuốn sách còn có hiệu quả nhanhhơn so với đi một ngày đàng.Thế là hai người lại đi đến tiệm sách Tân Hoa, NinhThần giao lại việc chọn sách cho Hoắc Khải, mình thìđi đến khu sách cho trẻ em, định mua mấy quyểnsách thiếu nhi về cho Đường Đường.Hoắc Khải lướt qua giá sách một lượt, cuối cùngquyết định chọn mấy quyển vừa hay phù hợp vớinhững người mới nhập môn phương diện này.Ninh Thần ham học lại thông minh như vậy, chắclà không lâu sau sẽ có kết quả tốt.Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Hoắc Khải cảm thấy cóngười vỗ vai mình, anh quay đầu sang nhìn thì thấymột ông lão đội mũ, chống gậy, nói với anh: “Cậu traitrẻ, có thể giúp ông lấy quyển sách gáy đen đó xuốngkhông?”Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn, vừa kiếng chân lên lấyquyển sách, vừa thuận miệng hỏi: “Ông mua cho mìnhđọc hay sao ạ? Tập 3 quyển “Người học việc” củaFranklin thực ra không hợp cho người già đọc lắmđâu, văn phong có hơi u ám”.Ông ta nghe thấy thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Saocậu lại biết đây là tập 3 quyển “Người học việc” củaFranklin?”“Có lẽ là do trùng hợp thôi, tôi khá là thích xemmấy quyển sách ít được quan tâm, mấy quyển đen xìhoa văn chằng chịt này vốn không nhiều, cộng thêmđộ dày như vậy, lại đặt nơi giá sách của thể loại này,cho nên tôi mới biết”, Hoắc Khải nói rồi lấy quyển sáchxuống đưa cho ông lão, cười nói: “Có điều đây là bảndịch của thầy Mã Tiểu Thu, tuy rằng trình độ dịchtiếng Tây Ban Nha của ông ấy rất tốt, nhưng so vớibản gốc thì còn kém một chút”“Cậu biết tiếng Tây Ban Nha à?”, ông ta tò mò nhìnHoắc Khải từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, rồiđột nhiên chỉ vào một quyển sách khác trên giá, hỏi:“Cậu có thể nhìn ra đây là quyển sách nào không?”Hoắc Khải nhìn theo hướng tay của ông ta chỉ, hỏi:“Quyển màu đỏ có sọc đen đấy á?”“Đúng thế”.“Nếu như tôi không đoán nhầm thì đây chắc làsách của tác giả Donaldson, một nhà văn bất đắc chíở Bắc Mỹ. Cuốn sách này viết về cuộc sống nơi phốphường, bản bìa cứng, rất hiếm gặp”, Hoắc Khải vừanói vừa lấy quyển sách xuống.Trên đó viết rõ tên tác giả và tên sách bằng tiếngTrung, mở cuốn sách ra là có thể thấy được giới thiệunội dung, hoàn toàn khớp với lời anh nói.Ông ta trông có vẻ rất cao hứng, nói: “Cậu trai trẻkhá đấy nhỉ, tôi từng gặp qua không ít người thích đọcsách, nhưng loại sách ít người quan tâm thế này, cậulà người đầu tiên có thể chỉ cần nhìn gáy là có thểđoán ra quyển sách nào, trí nhớ không tồi đâu, hơnnữa lượng sách đọc chắc là rất lớn, từng học ở đâuvậy?”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Thực ra có rất nhiều thứ đều là chịu ảnh hưởng từtâm lý, trước đây anh có từng bị ngã không? Kiểunghiêm trọng một chút ấy”. Phan Tư Mễ hỏi.Hoắc Khải lắc đầu đáp: “Không”.“Thế thì có từng xem những video liên quan đếnviệc ngã bị thương không, ví dụ như đầu lìa khỏi cổ,rất máu me, làm anh đến bây giờ vẫn không quênđược ấy” Phan Tư Mễ lại hỏi.Hoắc Khải vốn định nói không có, nhưng lại do dựmột chút rồi trả lời: “Hồi trước từng xem một video, cómột cậu trai trẻ lái xe máy đâm vào xe buýt, thảmthương lắm”.Phan Tư Mễ cúi đầu ghi chép vào quyển sổ, sauđó lại đặt thêm mấy câu hỏi nữa.Ninh Thần đi mua nước không mất nhiều thời gian,tầm khoảng 5 phút sau là đã quay lại.Ninh Thần cầm 3 chai nước lên tầng, đi đến gầnhỏi: “Thế nào rồi?”“Cũng ổn đấy”, Phan Tư Mễ cười híp mắt, đứngdậy nói: “Tình trạng của anh ấy không tệ đâu, có thểchỉ là do một vài chướng ngại tâm lý đơn giản, mỗituần đến đây một lần để làm trị liệu tâm lý, chắc là rấtnhanh sẽ khỏe lại thôi”.“Thật hả, thế thì tốt, Ninh Thần nghe xong thởphào một hơi.Cô đưa cho Phan Tư Mễ một chai nước, rồi lại cầmmột chai khác đưa cho Hoắc Khải, hỏi: “Cô bạn thờiđại học này của em được phết đấy chứ?”“Cũng được, chỉ là có hơi thích lái xe thôi” HoắcKhải cười đáp.“Lái xe?”Ninh Thần rõ ràng là không hiểu lắm về ý nghĩakhác của từ này, Phan Tư Mễ thì lại biết, nhưng cô ấykhông giải thích, chỉ là đánh giá về Hoắc Khải tronglòng lại giảm thêm một chút.Người đàn ông này quả nhiên là đang giả ngây giảngốc, chứ không phải thực sự không hiểu gì như vẻbề ngoài!Nhưng mà bây giờ cũng không cần thiết phải tínhtoán cái này, bởi vì đây chỉ là bước đầu để tìm hiểutình hình của bệnh nhân, điều trị những cái khác phảitiến hành từng bước một.Ninh Thần lại tiếp tục nói chuyện với Phan Tư Mễmột lúc rồi mới cùng Hoắc Khải rời khỏi phòng khám.Ra khỏi phòng khám, Ninh Thần hỏi: “Có phải anhkhông vui không?”“Sao lại không vui chứ?”, Hoắc Khải quay sangnhìn, thấy mặt cô thấp thỏm thì bật cười, nói: “Đừngnghĩ nhiều như thế, anh biết là em đều vì muốn tốtcho anh. Hơn nữa, anh cũng mong có thể sớm khỏelại mà”.“Vậy sao, thế thì tốt” khuôn mặt Ninh Thần hơiửng hồng, trông biểu cảm của cô ấy có vẻ là đã hiểunhầm rồi.Hoắc Khải chỉ nói đại vậy thôi, nhưng cô ấy lại lầmtưởng rằng người đàn ông này còn sốt ruột hơn mình.Hoắc Khải cũng không biết giải thích thế nào,chuyện như này càng nói chỉ càng rối rắm thêm.Còn trong lòng Ninh Thần bây giờ thì chỉ nghĩ đếnlời dặn dò của Phan Tư Mễ trước lúc rời đi.“Chồng của cậu chắc là do có bóng đen tâm lýnào đấy tạo thành tổn thương trong lòng, tình huốngnhư thế này thì chỉ dẫn về tâm lý là một phần, cònphần còn lại cũng phải dựa vào cậu, phải thân cận vớianh ấy nhiều hơn nữa, dẫn dắt anh ấy bước ra khỏi ámảnh đó. Đừng có mà hỏi tớ dẫn dắt thế nào đấy, concòn có rồi, mấy chuyện này còn đợi tớ dạy cậu chắc?Nói chung là làm mấy chuyện thân mật nhiều hơn mộchút, nhưng cũng đừng làm anh ấy áp lực quá làđược”.Những lời dặn dò này là quá trình bắt buộc củađiều trị tâm lý, vốn Ninh Thần cũng không phải làngười có tính cách quá bảo thủ, nếu không tối hôm đócũng không có ý định như thế.Nhưng nếu muốn cô thường làm mấy chuyện nhưvậy thì quả thật có chút hơi ngại ngùng.Đối với cô mà nói, thỉnh thoảng chủ động một chútcó thể coi là hứng thú giữa vợ chồng, nhưng thườnglàm như vậy thì cứ như là mình mắc nghiện việc đó rồivậy.Càng nghĩ đến chuyện này, mặt cô càng đỏ ửnglên.Tuy rằng Hoắc Khải có thể cảm nhận được sựkhác thường của cô, nhưng lại chỉ nghĩ đó là do hiểulầm trước đó mà thôi, không hề quan tâm quá nhiều.Bây giờ điều mà anh quan tâm nhất là tới đây làmthế nào lợi dụng được sức ảnh hưởng của nhà họ Cơđể có thể giao thiệp được với nhà họ Hoắc.Dạo gần đây nhà họ Hoắc rất ít khi truyền ra tintức gì đáng giá, người thế thân đó hình như biến điđâu mất, nhưng lại không ai cảm thấy có gì bấtthường.Nói thật, tình huống như thế này làm Hoắc Khảicảm thấy rất bất an.Anh cũng không biết rốt cuộc nhà họ Hoắc đã xảyra chuyện gì, có phải là đã xảy ra biến cố hay không,người thân của mình liệu có còn được bình an.Nếu mà có thể, Hoắc Khải rất muốn lập tức về nhàhọ Hoắc một chuyến, ít nhất là có thể làm rõ tìnhhuống hiện tại.Cho dù kết quả có ra sao thì cũng tốt hơn tìnhtrạng không biết gì như hiện nay.Đáng tiếc, là cậu chủ của nhà họ Hoắc, anh rất rõgia tộc lớn kiểu như thế này, không phải ai muốn vàocũng vào được, không phải muốn gặp ai thì có thểgặp người đó.Gia tộc càng lớn, càng phòng bị người ngoàinghiêm ngặt, quan hệ không tốt đến một mức nhấtđịnh nào đó thì cậu muốn đến gần bọn họ cũng khó.Nếu không phải vì lý do này thì Hoắc Khải cũngkhông cần dùng trăm phương ngàn kế để lợi dụng nhàhọ Cơ làm bàn đạp.Vốn hai người định về cửa hàng hoa quả để đónĐường Đường luôn, nhưng Ninh Thần nói cô muốnmua mấy quyển sách liên quan đến hoạt động kinhdoanh và luyện tập kỹ năng nói về xem.Mặt này là điểm yếu của Ninh Thần, tuy rằng HoắcKhải là một người thầy rất tốt, nhưng anh cũng khôngthể hôm nào cũng dạy riêng cho cô được.Ninh Thần cũng không muốn làm phiền anh suốt,dù sao bình thường lúc ở nhà trừ việc trả lời câu hỏicủa khách hàng và livestream ra, cơ bản cô cũngkhông có việc gì khác để làm.Nhà chỉ bé có tí tẹo thế, muốn làm việc nhà cũngkhó.Nếu Ninh Thần đã muốn học, thì Hoắc Khải đươngnhiên cũng không phản đối.Tuy rằng có câu nói xem ngàn quyển sách khôngbằng đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhưngtrong thực tế, đọc nhiều sách vẫn có rất nhiều lợi ích,thậm chí có thể nói là đối với phần lớn mọi người, lợiích khi xem ngàn cuốn sách còn có hiệu quả nhanhhơn so với đi một ngày đàng.Thế là hai người lại đi đến tiệm sách Tân Hoa, NinhThần giao lại việc chọn sách cho Hoắc Khải, mình thìđi đến khu sách cho trẻ em, định mua mấy quyểnsách thiếu nhi về cho Đường Đường.Hoắc Khải lướt qua giá sách một lượt, cuối cùngquyết định chọn mấy quyển vừa hay phù hợp vớinhững người mới nhập môn phương diện này.Ninh Thần ham học lại thông minh như vậy, chắclà không lâu sau sẽ có kết quả tốt.Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Hoắc Khải cảm thấy cóngười vỗ vai mình, anh quay đầu sang nhìn thì thấymột ông lão đội mũ, chống gậy, nói với anh: “Cậu traitrẻ, có thể giúp ông lấy quyển sách gáy đen đó xuốngkhông?”Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn, vừa kiếng chân lên lấyquyển sách, vừa thuận miệng hỏi: “Ông mua cho mìnhđọc hay sao ạ? Tập 3 quyển “Người học việc” củaFranklin thực ra không hợp cho người già đọc lắmđâu, văn phong có hơi u ám”.Ông ta nghe thấy thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Saocậu lại biết đây là tập 3 quyển “Người học việc” củaFranklin?”“Có lẽ là do trùng hợp thôi, tôi khá là thích xemmấy quyển sách ít được quan tâm, mấy quyển đen xìhoa văn chằng chịt này vốn không nhiều, cộng thêmđộ dày như vậy, lại đặt nơi giá sách của thể loại này,cho nên tôi mới biết”, Hoắc Khải nói rồi lấy quyển sáchxuống đưa cho ông lão, cười nói: “Có điều đây là bảndịch của thầy Mã Tiểu Thu, tuy rằng trình độ dịchtiếng Tây Ban Nha của ông ấy rất tốt, nhưng so vớibản gốc thì còn kém một chút”“Cậu biết tiếng Tây Ban Nha à?”, ông ta tò mò nhìnHoắc Khải từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, rồiđột nhiên chỉ vào một quyển sách khác trên giá, hỏi:“Cậu có thể nhìn ra đây là quyển sách nào không?”Hoắc Khải nhìn theo hướng tay của ông ta chỉ, hỏi:“Quyển màu đỏ có sọc đen đấy á?”“Đúng thế”.“Nếu như tôi không đoán nhầm thì đây chắc làsách của tác giả Donaldson, một nhà văn bất đắc chíở Bắc Mỹ. Cuốn sách này viết về cuộc sống nơi phốphường, bản bìa cứng, rất hiếm gặp”, Hoắc Khải vừanói vừa lấy quyển sách xuống.Trên đó viết rõ tên tác giả và tên sách bằng tiếngTrung, mở cuốn sách ra là có thể thấy được giới thiệunội dung, hoàn toàn khớp với lời anh nói.Ông ta trông có vẻ rất cao hứng, nói: “Cậu trai trẻkhá đấy nhỉ, tôi từng gặp qua không ít người thích đọcsách, nhưng loại sách ít người quan tâm thế này, cậulà người đầu tiên có thể chỉ cần nhìn gáy là có thểđoán ra quyển sách nào, trí nhớ không tồi đâu, hơnnữa lượng sách đọc chắc là rất lớn, từng học ở đâuvậy?”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Thực ra có rất nhiều thứ đều là chịu ảnh hưởng từtâm lý, trước đây anh có từng bị ngã không? Kiểunghiêm trọng một chút ấy”. Phan Tư Mễ hỏi.Hoắc Khải lắc đầu đáp: “Không”.“Thế thì có từng xem những video liên quan đếnviệc ngã bị thương không, ví dụ như đầu lìa khỏi cổ,rất máu me, làm anh đến bây giờ vẫn không quênđược ấy” Phan Tư Mễ lại hỏi.Hoắc Khải vốn định nói không có, nhưng lại do dựmột chút rồi trả lời: “Hồi trước từng xem một video, cómột cậu trai trẻ lái xe máy đâm vào xe buýt, thảmthương lắm”.Phan Tư Mễ cúi đầu ghi chép vào quyển sổ, sauđó lại đặt thêm mấy câu hỏi nữa.Ninh Thần đi mua nước không mất nhiều thời gian,tầm khoảng 5 phút sau là đã quay lại.Ninh Thần cầm 3 chai nước lên tầng, đi đến gầnhỏi: “Thế nào rồi?”“Cũng ổn đấy”, Phan Tư Mễ cười híp mắt, đứngdậy nói: “Tình trạng của anh ấy không tệ đâu, có thểchỉ là do một vài chướng ngại tâm lý đơn giản, mỗituần đến đây một lần để làm trị liệu tâm lý, chắc là rấtnhanh sẽ khỏe lại thôi”.“Thật hả, thế thì tốt, Ninh Thần nghe xong thởphào một hơi.Cô đưa cho Phan Tư Mễ một chai nước, rồi lại cầmmột chai khác đưa cho Hoắc Khải, hỏi: “Cô bạn thờiđại học này của em được phết đấy chứ?”“Cũng được, chỉ là có hơi thích lái xe thôi” HoắcKhải cười đáp.“Lái xe?”Ninh Thần rõ ràng là không hiểu lắm về ý nghĩakhác của từ này, Phan Tư Mễ thì lại biết, nhưng cô ấykhông giải thích, chỉ là đánh giá về Hoắc Khải tronglòng lại giảm thêm một chút.Người đàn ông này quả nhiên là đang giả ngây giảngốc, chứ không phải thực sự không hiểu gì như vẻbề ngoài!Nhưng mà bây giờ cũng không cần thiết phải tínhtoán cái này, bởi vì đây chỉ là bước đầu để tìm hiểutình hình của bệnh nhân, điều trị những cái khác phảitiến hành từng bước một.Ninh Thần lại tiếp tục nói chuyện với Phan Tư Mễmột lúc rồi mới cùng Hoắc Khải rời khỏi phòng khám.Ra khỏi phòng khám, Ninh Thần hỏi: “Có phải anhkhông vui không?”“Sao lại không vui chứ?”, Hoắc Khải quay sangnhìn, thấy mặt cô thấp thỏm thì bật cười, nói: “Đừngnghĩ nhiều như thế, anh biết là em đều vì muốn tốtcho anh. Hơn nữa, anh cũng mong có thể sớm khỏelại mà”.“Vậy sao, thế thì tốt” khuôn mặt Ninh Thần hơiửng hồng, trông biểu cảm của cô ấy có vẻ là đã hiểunhầm rồi.Hoắc Khải chỉ nói đại vậy thôi, nhưng cô ấy lại lầmtưởng rằng người đàn ông này còn sốt ruột hơn mình.Hoắc Khải cũng không biết giải thích thế nào,chuyện như này càng nói chỉ càng rối rắm thêm.Còn trong lòng Ninh Thần bây giờ thì chỉ nghĩ đếnlời dặn dò của Phan Tư Mễ trước lúc rời đi.“Chồng của cậu chắc là do có bóng đen tâm lýnào đấy tạo thành tổn thương trong lòng, tình huốngnhư thế này thì chỉ dẫn về tâm lý là một phần, cònphần còn lại cũng phải dựa vào cậu, phải thân cận vớianh ấy nhiều hơn nữa, dẫn dắt anh ấy bước ra khỏi ámảnh đó. Đừng có mà hỏi tớ dẫn dắt thế nào đấy, concòn có rồi, mấy chuyện này còn đợi tớ dạy cậu chắc?Nói chung là làm mấy chuyện thân mật nhiều hơn mộchút, nhưng cũng đừng làm anh ấy áp lực quá làđược”.Những lời dặn dò này là quá trình bắt buộc củađiều trị tâm lý, vốn Ninh Thần cũng không phải làngười có tính cách quá bảo thủ, nếu không tối hôm đócũng không có ý định như thế.Nhưng nếu muốn cô thường làm mấy chuyện nhưvậy thì quả thật có chút hơi ngại ngùng.Đối với cô mà nói, thỉnh thoảng chủ động một chútcó thể coi là hứng thú giữa vợ chồng, nhưng thườnglàm như vậy thì cứ như là mình mắc nghiện việc đó rồivậy.Càng nghĩ đến chuyện này, mặt cô càng đỏ ửnglên.Tuy rằng Hoắc Khải có thể cảm nhận được sựkhác thường của cô, nhưng lại chỉ nghĩ đó là do hiểulầm trước đó mà thôi, không hề quan tâm quá nhiều.Bây giờ điều mà anh quan tâm nhất là tới đây làmthế nào lợi dụng được sức ảnh hưởng của nhà họ Cơđể có thể giao thiệp được với nhà họ Hoắc.Dạo gần đây nhà họ Hoắc rất ít khi truyền ra tintức gì đáng giá, người thế thân đó hình như biến điđâu mất, nhưng lại không ai cảm thấy có gì bấtthường.Nói thật, tình huống như thế này làm Hoắc Khảicảm thấy rất bất an.Anh cũng không biết rốt cuộc nhà họ Hoắc đã xảyra chuyện gì, có phải là đã xảy ra biến cố hay không,người thân của mình liệu có còn được bình an.Nếu mà có thể, Hoắc Khải rất muốn lập tức về nhàhọ Hoắc một chuyến, ít nhất là có thể làm rõ tìnhhuống hiện tại.Cho dù kết quả có ra sao thì cũng tốt hơn tìnhtrạng không biết gì như hiện nay.Đáng tiếc, là cậu chủ của nhà họ Hoắc, anh rất rõgia tộc lớn kiểu như thế này, không phải ai muốn vàocũng vào được, không phải muốn gặp ai thì có thểgặp người đó.Gia tộc càng lớn, càng phòng bị người ngoàinghiêm ngặt, quan hệ không tốt đến một mức nhấtđịnh nào đó thì cậu muốn đến gần bọn họ cũng khó.Nếu không phải vì lý do này thì Hoắc Khải cũngkhông cần dùng trăm phương ngàn kế để lợi dụng nhàhọ Cơ làm bàn đạp.Vốn hai người định về cửa hàng hoa quả để đónĐường Đường luôn, nhưng Ninh Thần nói cô muốnmua mấy quyển sách liên quan đến hoạt động kinhdoanh và luyện tập kỹ năng nói về xem.Mặt này là điểm yếu của Ninh Thần, tuy rằng HoắcKhải là một người thầy rất tốt, nhưng anh cũng khôngthể hôm nào cũng dạy riêng cho cô được.Ninh Thần cũng không muốn làm phiền anh suốt,dù sao bình thường lúc ở nhà trừ việc trả lời câu hỏicủa khách hàng và livestream ra, cơ bản cô cũngkhông có việc gì khác để làm.Nhà chỉ bé có tí tẹo thế, muốn làm việc nhà cũngkhó.Nếu Ninh Thần đã muốn học, thì Hoắc Khải đươngnhiên cũng không phản đối.Tuy rằng có câu nói xem ngàn quyển sách khôngbằng đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhưngtrong thực tế, đọc nhiều sách vẫn có rất nhiều lợi ích,thậm chí có thể nói là đối với phần lớn mọi người, lợiích khi xem ngàn cuốn sách còn có hiệu quả nhanhhơn so với đi một ngày đàng.Thế là hai người lại đi đến tiệm sách Tân Hoa, NinhThần giao lại việc chọn sách cho Hoắc Khải, mình thìđi đến khu sách cho trẻ em, định mua mấy quyểnsách thiếu nhi về cho Đường Đường.Hoắc Khải lướt qua giá sách một lượt, cuối cùngquyết định chọn mấy quyển vừa hay phù hợp vớinhững người mới nhập môn phương diện này.Ninh Thần ham học lại thông minh như vậy, chắclà không lâu sau sẽ có kết quả tốt.Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Hoắc Khải cảm thấy cóngười vỗ vai mình, anh quay đầu sang nhìn thì thấymột ông lão đội mũ, chống gậy, nói với anh: “Cậu traitrẻ, có thể giúp ông lấy quyển sách gáy đen đó xuốngkhông?”Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn, vừa kiếng chân lên lấyquyển sách, vừa thuận miệng hỏi: “Ông mua cho mìnhđọc hay sao ạ? Tập 3 quyển “Người học việc” củaFranklin thực ra không hợp cho người già đọc lắmđâu, văn phong có hơi u ám”.Ông ta nghe thấy thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Saocậu lại biết đây là tập 3 quyển “Người học việc” củaFranklin?”“Có lẽ là do trùng hợp thôi, tôi khá là thích xemmấy quyển sách ít được quan tâm, mấy quyển đen xìhoa văn chằng chịt này vốn không nhiều, cộng thêmđộ dày như vậy, lại đặt nơi giá sách của thể loại này,cho nên tôi mới biết”, Hoắc Khải nói rồi lấy quyển sáchxuống đưa cho ông lão, cười nói: “Có điều đây là bảndịch của thầy Mã Tiểu Thu, tuy rằng trình độ dịchtiếng Tây Ban Nha của ông ấy rất tốt, nhưng so vớibản gốc thì còn kém một chút”“Cậu biết tiếng Tây Ban Nha à?”, ông ta tò mò nhìnHoắc Khải từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, rồiđột nhiên chỉ vào một quyển sách khác trên giá, hỏi:“Cậu có thể nhìn ra đây là quyển sách nào không?”Hoắc Khải nhìn theo hướng tay của ông ta chỉ, hỏi:“Quyển màu đỏ có sọc đen đấy á?”“Đúng thế”.“Nếu như tôi không đoán nhầm thì đây chắc làsách của tác giả Donaldson, một nhà văn bất đắc chíở Bắc Mỹ. Cuốn sách này viết về cuộc sống nơi phốphường, bản bìa cứng, rất hiếm gặp”, Hoắc Khải vừanói vừa lấy quyển sách xuống.Trên đó viết rõ tên tác giả và tên sách bằng tiếngTrung, mở cuốn sách ra là có thể thấy được giới thiệunội dung, hoàn toàn khớp với lời anh nói.Ông ta trông có vẻ rất cao hứng, nói: “Cậu trai trẻkhá đấy nhỉ, tôi từng gặp qua không ít người thích đọcsách, nhưng loại sách ít người quan tâm thế này, cậulà người đầu tiên có thể chỉ cần nhìn gáy là có thểđoán ra quyển sách nào, trí nhớ không tồi đâu, hơnnữa lượng sách đọc chắc là rất lớn, từng học ở đâuvậy?”