Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 97: Người nhà họ Hoặc

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Nửa giờ sau, Triệu Vĩnh An trở về dinh thự củamình ở trung tâm thành phố.Cái gọi là dinh thự, thực chất chính là một biệt thựtư nhân.Nơi này thuộc về một khu quy hoạch cũ, vốn đãsớm nên phá bỏ và di dời đi nơi khác.Nhưng danh tiếng của Triệu Vĩnh An quá lớn, biệtthự này lại là nhà tổ của ông ấy, người khác khôngđền bù cho ông ấy nổi, nhất thời cũng không có aidám hành động hấp tấp.Thật ra đối với Triệu Vĩnh An mà nói, nơi đây dù cólà nhà tổ hay không, ông ấy cũng hoàn toàn khôngquan tâm.Bởi vì mặc dù học trò của ông ấy có mặt ở khắpmọi nơi, nhưng vào năm ông ấy sáu mươi tuổi, cùngvới gia đình đi du lịch nước ngoài, lại gặp phải mộttrận lở đất.Một nhà già trẻ có năm người, ngoại trừ ông ấy ra,tất cả đều bỏ mạng.Triệu Vĩnh An từ đó đột ngột trở thành một ngườicô độc, không có con cháu thừa kế, vì vậy ông ấycũng không hề coi trọng sản nghiệp của mình.Nhưng có một tin đồn cho rằng Triệu Vĩnh An có ýđịnh thu nhận một người học trò trước khi chết, sauđó đem tất cả gia sản cùng mạng lưới giao thiệptruyền lại cho người đó.Tin tức này không bao giờ được Triệu Vĩnh Anthừa nhận, nhưng nó đã lan rộng trên khắp đất nướctrong vòng hai năm qua.Tuy chỉ là nhà văn, nhưng ông ấy lại giàu có ngoàisức tưởng tượng.Chỉ nói đến căn nhà cổ trăm năm của ông ấy đã làvô giá, lại nói đến bộ sưu tập sách cổ quý giá của ôngấy, đúng là không cách nào đếm hết.Có thể ngay cả chính bản thân Triệu Vĩnh An cũngkhông biết gia sản của ông ấy lớn đến nhường nào.Tiền tài của ông ấy đã khiến cho người ta trọngvọng, nhưng còn mạng lưới giao thiệp của ông ấy lạicàng khiến cho người ta phải thèm muốn.Ông ấy đã dạy dỗ qua biết bao nhiêu thế hệ họctrò, đừng nói là ai cũng trung thành với thầy, dù chỉ làmười lăm hai mươi phần trăm trong số những học tròđó trung thành với thầy, thì cũng đã đạt đến một consố khổng lồ.Một khi thân phận truyền nhân của Triệu Vĩnh Anđược xác nhận, dựa vào mạng lưới quan hệ rộng khắpnày của ông ấy, đủ để cho bất kỳ người nào cũng cóthể dễ dàng thăng quan tiến chức một cách nhanhchóng.Cho nên, trong hầu hết những người đến thămông ấy dạo gần đây, hơn phân nửa là vì chuyện nàymới đến.Ông Triệu trong lòng cũng hiểu rõ, cho nên ông ấyđối với những người đó đều có thái độ rất chiếu lệ. Đốivới ông ấy, gặp gỡ những người chỉ tỏ vẻ tôn trọngông ấy ở bề ngoài như thế này còn không bằng việcông ấy ở hiệu sách gặp được một người trẻ tuổi códuyên.Ngôi nhà cổ này đã được xây dựng cách đây cảtrăm năm, cũng chưa trải qua được bao nhiêu lần tubổ, tốt nhất cũng nên gia cố lại thêm một chút, tránhviệc để cho nó trở thành một ngôi nhà nguy hiểm.Triệu Vĩnh An cũng không thích kiểu nhà trông quásang trọng xa hoa, đối với nhà của ông ấy thì tốt nhấtnên trông cổ kính một chút.Vẻ ngoài cũ kỹ rêu phong chính là những gì nóthật sự nên có.Xe dừng trước cửa nhà cổ, người đàn ông mặc âuphục.Xe chạy vào trong, Triệu Vĩnh An lại nhìn thấytrong sân có thêm một chiếc xe hơi hạng sang.Trong tòa đình gỗ cách chiếc xe không xa, có haingười đang ngồi.Đó là một người trung niên và một người trẻ tuổi.Phụ trách việc mở cửa là một ông lão, từng làngười gác cổng của trường học, sau này khi TriệuVĩnh An về hưu đã thuê ông trông coi cửa nhà.Theo lời của ông Triệu, thì họ đã gặp nhau mấychục năm trời, mỗi một ngày đều như vậy, đã trởthành thói quen. Ngày nào không thấy được ông gáccổng, trong lòng ông ấy lại cảm thấy rất hoang mang.Một ông lão trạc tuổi Triệu Vĩnh An nhưng thân thểtrông vẫn có vẻ cứng cáp, bước tới đợi Triệu Vĩnh Anxuống xe rồi nói: “Có một chàng trai là người của nhàhọ Hoắc đến, cậu ta nói là đến để tặng quà cho ông,nên tôi cho cậu ta vào”.“À, tôi biết rồi” Triệu Vĩnh An xua tay, tỏ ý khôngSao.Lúc này, hai người ngồi trong tòa đình gỗ đã bướctới.Người đàn ông trung niên bước tới và tự giới thiệu:“Xin chào ông Triệu, tôi là trợ lý của cậu Hoắc GiaiMinh, tôi tên là Vương Hạn Dật”.Sau đó, chàng trai trẻ kia cũng đưa tay về phía củaTriệu Vĩnh An, cười nói: “Chào ông Triệu, tôi là HoắcGiai Minh. Trong sinh nhật của ông lần trước, bố tôikhông thể đến tham gia vì một sự cố ngoài ý muốn,nên bố tôi luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Vậy nên hômnay tôi cố ý thay mặt bố tôi, mang quà đến đây để tạtội với ông”.“Bố của cậu là?”“Hoắc Ngọc Giang”.“Ồ, thì ra là người nhà họ Hoắc”. Triệu Vĩnh Anchợt nhận ra, mỉm cười bắt tay với cậu ta: “Tạ tội thìkhông cần, sau sáu mươi tuổi, tôi không bao giờ còntổ chức tiệc sinh nhật nữa, nên cũng không có gì phảitiếc. Nếu đã đến đây rồi thì cứ ở lại ăn một bữa cơm,còn quà thì mang về đi”.Giọng điệu của Triệu Vĩnh An không được nhiệttình cho lắm, ông ấy nói muốn mời hai người kia ở lạiăn tối, nhưng lại nói thêm câu mang quà về đi, chẳngkhác nào như đang đuổi người đi vậy.Hoắc Giai Minh có vẻ không hiểu, vẫn cười híp mắtnói: “Quà này sợ rằng đã mang đến thì không mang vềđược, chính là cây hoa Tố Quan Hà Đỉnh rất quý hiếm,hoa này chúng tôi cũng không biết cách dưỡng,mang về chỉ sợ hai ba ngày sau liền chết”.Triệu Vĩnh An khit mũi, xua tay nói: “Là hoa thì đểlại. Tiểu Đường, làm vài món phương Bắc đãi mấy vịđây”.“Dùng bữa thì thôi ạ, không thể quấy rầy sự thanhtịnh của ông thêm nữa. Hay là thế này, ngày mai tôi sẽmang rượu ngon đến, cùng ông uống vài ly”, HoắcGiai Minh nói.Triệu Vĩnh An cũng không ép buộc cậu ta thêm,nên sau vài câu xã giao, Hoắc Giai Minh đã rời đi cùngvới Vương Hạn Dật.Đường Thế Minh, tài xế kiêm vệ sĩ ở bên cạnhbước tới thầm thì vào tai của Triệu Vĩnh An: “Ôngchủ…”Triệu Vĩnh An biết anh ta muốn nói gì, từ trước đếngiờ ông ấy không bao giờ nhận quà của người khác,tại sao hôm nay lại phá lệ?“Dù sao cũng là người của nhà họ Hoắc, lại nhằmvào đúng khẩu vị của tôi, cho nên tôi mới nhận” TriệuVĩnh An trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, nói: “Hơn nữachàng trai trẻ tuổi của nhà họ Hoắc kia, sau này sẽphát triển không thể lường được. Tôi tuy sống mộtmình, nhưng cũng có mối quan hệ gắn bó chặt chẽvới nhiều người, đắc tội bọn họ thì cũng không nên”.Đường Thế Minh biết chàng trai trẻ tuổi mà ông ấyđang nói đến là ai, bèn nói: “Nhưng nếu như nhà họHoắc muốn tặng quà thì cũng nên để cho Hoắc Khảiđích thân đến, để cho một người không biết là thứbậc bao nhiêu trong nhà đến tặng quà, thật là thiếutôn trọng ông chủ”.Đường Thế Minh xuất thân từ một gia đình cótruyền thống võ thuật. Anh ta tập võ từ nhỏ, mười sáutuổi đã đạt được mấy giải vô địch quốc gia. Vào nămanh ta đạt được giải vô địch quốc gia thứ tư chỉ trongmột năm, anh ta đã bị một võ sĩ Tán Đả đánh đếnnhập viện.Kể từ đó, Đường Thế Minh từ bỏ võ thuật truyềnthống, chuyển sang các loại hình cận chiến hiện đại.Với nền tảng của anh ta, tự nhiên sẽ rất dễ tiếpthu.Bây giờ anh ta đã bước vào độ tuổi ba mươi, chínhlà thời kỳ mà khí huyết của con người thịnh vượngnhất, cho nên công phu cũng vô cùng lợi hại, khiếnngười khác phải kinh hãi.Tuy nhiên, một người chỉ quen với việc chiến đấunhư vậy mà lại cũng rất ngưỡng mộ văn chương.Theo như những gì mà anh ta nói thì chính là dosự dạy dỗ của bố anh ta quá cứng nhắc.Chính vì võ thuật của anh ta đã quá lợi hại, chonên mới cần được tôi luyện thêm trong môi trườngvăn chương, cương nhu hòa hợp, như vậy bản thânanh ta mới có thể đạt đến trình độ cao hơn.Vì vậy, năm năm trước Đường Thế Minh đã đếnđây xin làm tài xế kiêm vệ sĩ cho Triệu Vĩnh An, đồngthời nhiều lần tuyên bố rằng anh ta không phải đếnđây làm việc để kiếm tiền.Mặc dù nói như vậy, nhưng mỗi tháng Triệu VĩnhAn vẫn trả cho anh ta năm ngàn tệ.Có phù hợp với giá cả thị trường hay đủ cho anh tadùng hay không, Đường Thế Minh cũng không bậntâm.Mà trong năm năm qua, Đường Thế Minh đi theoTriệu Vĩnh An đã gặp được rất nhiều người, tiếp thuđược rất nhiều chuyện.Chuyện về ngôi sao sáng nhất của nhà họ Hoắccũng chính là một trong số đó.Trong số tất cả những người mà bọn họ đã gặptrong suốt năm năm qua, chắc chắn Hoắc Khải làngười đã khiến cho Triệu Vĩnh An ấn tượng nhất.Ngay cả bây giờ, Triệu Vĩnh An cũng thường xuyênnhắc đến người này với thái độ vô cùng ngưỡng mộ,nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối.Bởi vì trong mắt của ông ấy, Hoắc Khải thật sựthông minh tuyệt đỉnh, nếu như có thể đi theo conđường văn học thì nhất định sau này sẽ trở thành bậcthầy của giới văn học hậu hiện đại.Tiếc rằng Hoắc Khải lại sinh ra trong một gia tộcthương nghiệp, sinh ra đã sặc mùi tiền bạc, dù cho cóthông minh đến mấy thì cũng không phải là ngườicùng đường với ông ấy.Đường Thế Minh bày tỏ sự không hài lòng với việcHoắc Khải không đích thân đến tặng quà cho TriệuVĩnh An, nhưng Triệu Vĩnh An chỉ lắc đầu mỉm cười, lạinói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, tôi chỉ là mộtlão già, không nhất định đáng để cậu ta quan tâm.Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, cậu đi hái một íthành hương vào làm mì cho bữa tối đi”.Đường Thế Minh nhận lệnh, xắn tay áo lên, đi ravườn rau làm việc.Ngược lại, Triệu Vĩnh An đứng đó nhìn cây hoa lanquý hiếm có giá hơn mười triệu tệ đặt trong tòa đìnhgỗ, sau đó khẽ lắc đầu, không nhìn thêm nữa.Ngày hôm sau, vì đã xin phép Cơ Hương Ngưngnên Hoắc Khải đã thay Ninh Thần đưa Đường Đườngđến trường.Khi bọn họ đến trường thì nhìn thấy cô bé NhạcVăn Văn đang đi vào trường một mình.Hoắc Khải hơi ngạc nhiên liền hỏi: “Văn Văn, cháuđến trường một mình à?”“Chú Lý!” nhìn thấy Hoắc Khải, Nhạc Văn Văn vuivẻ chạy tới, ôm lấy chân anh, sau đó ngẩng mặt lênnói: “Cháu nhớ chú quá, khi nào chú lại đến nấu chocháu đồ ăn ngon vậy?”Thấy cô bé có vẻ gầy đi một chút, Hoắc Khải biếthai mẹ con dạo này sống không được tốt.Ngồi xuống xoa đầu Văn Văn, Hoắc Khải cười nói:“Việc này còn phải cần mẹ của cháu đồng ý nữa”.“Thật không ạ? Như vậy thì tốt rồi, cháu sẽ nói vớimẹ sau khi tan học!”, Nhạc Văn Văn vui vẻ nói.Hoắc Khải mỉm cười nhìn hai cô gái nhỏ tay trongtay bước vào trường trước khi quay người rời đỉ.Nhưng anh không biết rằng, Cố Phi Dương đangđứng dưới gốc cây cách trường khoảng ba mươi mét,nhìn nghiêng về phía này.Nhìn thấy sự thân thiết giữa con gái mình và HoắcKhải, cô ấy cảm thấy rất vui.Sở dĩ cô ấy không đưa con gái đến cổng trường làvì cô ấy đã nhìn thấy Hoắc Khải, cho nên cô ấy mới đểcho Nhạc Văn Văn tự mình đi vào trường.Bởi vì cô ấy cho rằng bản thân hiện tại vẫn chưađủ tư cách để nói chuyện trực diện với một người đànông ưu tú như vậy.Nhìn thấy Hoắc Khải rời đi, Cố Phi Dương mới từsau cây bước ra.Trong mắt của cô ấy hiện lên sự kiên định, niềm tintrong lòng không hề giảm bớt. Cô tin rằng nhất địnhsẽ có một ngày, cô có thể đứng trước mặt người đànông này với tư thế thẳng người ngẩng cao đầu, mỉmcười nói với anh: “Chào anh Lý, đã lâu không gặp”.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Nửa giờ sau, Triệu Vĩnh An trở về dinh thự củamình ở trung tâm thành phố.Cái gọi là dinh thự, thực chất chính là một biệt thựtư nhân.Nơi này thuộc về một khu quy hoạch cũ, vốn đãsớm nên phá bỏ và di dời đi nơi khác.Nhưng danh tiếng của Triệu Vĩnh An quá lớn, biệtthự này lại là nhà tổ của ông ấy, người khác khôngđền bù cho ông ấy nổi, nhất thời cũng không có aidám hành động hấp tấp.Thật ra đối với Triệu Vĩnh An mà nói, nơi đây dù cólà nhà tổ hay không, ông ấy cũng hoàn toàn khôngquan tâm.Bởi vì mặc dù học trò của ông ấy có mặt ở khắpmọi nơi, nhưng vào năm ông ấy sáu mươi tuổi, cùngvới gia đình đi du lịch nước ngoài, lại gặp phải mộttrận lở đất.Một nhà già trẻ có năm người, ngoại trừ ông ấy ra,tất cả đều bỏ mạng.Triệu Vĩnh An từ đó đột ngột trở thành một ngườicô độc, không có con cháu thừa kế, vì vậy ông ấycũng không hề coi trọng sản nghiệp của mình.Nhưng có một tin đồn cho rằng Triệu Vĩnh An có ýđịnh thu nhận một người học trò trước khi chết, sauđó đem tất cả gia sản cùng mạng lưới giao thiệptruyền lại cho người đó.Tin tức này không bao giờ được Triệu Vĩnh Anthừa nhận, nhưng nó đã lan rộng trên khắp đất nướctrong vòng hai năm qua.Tuy chỉ là nhà văn, nhưng ông ấy lại giàu có ngoàisức tưởng tượng.Chỉ nói đến căn nhà cổ trăm năm của ông ấy đã làvô giá, lại nói đến bộ sưu tập sách cổ quý giá của ôngấy, đúng là không cách nào đếm hết.Có thể ngay cả chính bản thân Triệu Vĩnh An cũngkhông biết gia sản của ông ấy lớn đến nhường nào.Tiền tài của ông ấy đã khiến cho người ta trọngvọng, nhưng còn mạng lưới giao thiệp của ông ấy lạicàng khiến cho người ta phải thèm muốn.Ông ấy đã dạy dỗ qua biết bao nhiêu thế hệ họctrò, đừng nói là ai cũng trung thành với thầy, dù chỉ làmười lăm hai mươi phần trăm trong số những học tròđó trung thành với thầy, thì cũng đã đạt đến một consố khổng lồ.Một khi thân phận truyền nhân của Triệu Vĩnh Anđược xác nhận, dựa vào mạng lưới quan hệ rộng khắpnày của ông ấy, đủ để cho bất kỳ người nào cũng cóthể dễ dàng thăng quan tiến chức một cách nhanhchóng.Cho nên, trong hầu hết những người đến thămông ấy dạo gần đây, hơn phân nửa là vì chuyện nàymới đến.Ông Triệu trong lòng cũng hiểu rõ, cho nên ông ấyđối với những người đó đều có thái độ rất chiếu lệ. Đốivới ông ấy, gặp gỡ những người chỉ tỏ vẻ tôn trọngông ấy ở bề ngoài như thế này còn không bằng việcông ấy ở hiệu sách gặp được một người trẻ tuổi códuyên.Ngôi nhà cổ này đã được xây dựng cách đây cảtrăm năm, cũng chưa trải qua được bao nhiêu lần tubổ, tốt nhất cũng nên gia cố lại thêm một chút, tránhviệc để cho nó trở thành một ngôi nhà nguy hiểm.Triệu Vĩnh An cũng không thích kiểu nhà trông quásang trọng xa hoa, đối với nhà của ông ấy thì tốt nhấtnên trông cổ kính một chút.Vẻ ngoài cũ kỹ rêu phong chính là những gì nóthật sự nên có.Xe dừng trước cửa nhà cổ, người đàn ông mặc âuphục.Xe chạy vào trong, Triệu Vĩnh An lại nhìn thấytrong sân có thêm một chiếc xe hơi hạng sang.Trong tòa đình gỗ cách chiếc xe không xa, có haingười đang ngồi.Đó là một người trung niên và một người trẻ tuổi.Phụ trách việc mở cửa là một ông lão, từng làngười gác cổng của trường học, sau này khi TriệuVĩnh An về hưu đã thuê ông trông coi cửa nhà.Theo lời của ông Triệu, thì họ đã gặp nhau mấychục năm trời, mỗi một ngày đều như vậy, đã trởthành thói quen. Ngày nào không thấy được ông gáccổng, trong lòng ông ấy lại cảm thấy rất hoang mang.Một ông lão trạc tuổi Triệu Vĩnh An nhưng thân thểtrông vẫn có vẻ cứng cáp, bước tới đợi Triệu Vĩnh Anxuống xe rồi nói: “Có một chàng trai là người của nhàhọ Hoắc đến, cậu ta nói là đến để tặng quà cho ông,nên tôi cho cậu ta vào”.“À, tôi biết rồi” Triệu Vĩnh An xua tay, tỏ ý khôngSao.Lúc này, hai người ngồi trong tòa đình gỗ đã bướctới.Người đàn ông trung niên bước tới và tự giới thiệu:“Xin chào ông Triệu, tôi là trợ lý của cậu Hoắc GiaiMinh, tôi tên là Vương Hạn Dật”.Sau đó, chàng trai trẻ kia cũng đưa tay về phía củaTriệu Vĩnh An, cười nói: “Chào ông Triệu, tôi là HoắcGiai Minh. Trong sinh nhật của ông lần trước, bố tôikhông thể đến tham gia vì một sự cố ngoài ý muốn,nên bố tôi luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Vậy nên hômnay tôi cố ý thay mặt bố tôi, mang quà đến đây để tạtội với ông”.“Bố của cậu là?”“Hoắc Ngọc Giang”.“Ồ, thì ra là người nhà họ Hoắc”. Triệu Vĩnh Anchợt nhận ra, mỉm cười bắt tay với cậu ta: “Tạ tội thìkhông cần, sau sáu mươi tuổi, tôi không bao giờ còntổ chức tiệc sinh nhật nữa, nên cũng không có gì phảitiếc. Nếu đã đến đây rồi thì cứ ở lại ăn một bữa cơm,còn quà thì mang về đi”.Giọng điệu của Triệu Vĩnh An không được nhiệttình cho lắm, ông ấy nói muốn mời hai người kia ở lạiăn tối, nhưng lại nói thêm câu mang quà về đi, chẳngkhác nào như đang đuổi người đi vậy.Hoắc Giai Minh có vẻ không hiểu, vẫn cười híp mắtnói: “Quà này sợ rằng đã mang đến thì không mang vềđược, chính là cây hoa Tố Quan Hà Đỉnh rất quý hiếm,hoa này chúng tôi cũng không biết cách dưỡng,mang về chỉ sợ hai ba ngày sau liền chết”.Triệu Vĩnh An khit mũi, xua tay nói: “Là hoa thì đểlại. Tiểu Đường, làm vài món phương Bắc đãi mấy vịđây”.“Dùng bữa thì thôi ạ, không thể quấy rầy sự thanhtịnh của ông thêm nữa. Hay là thế này, ngày mai tôi sẽmang rượu ngon đến, cùng ông uống vài ly”, HoắcGiai Minh nói.Triệu Vĩnh An cũng không ép buộc cậu ta thêm,nên sau vài câu xã giao, Hoắc Giai Minh đã rời đi cùngvới Vương Hạn Dật.Đường Thế Minh, tài xế kiêm vệ sĩ ở bên cạnhbước tới thầm thì vào tai của Triệu Vĩnh An: “Ôngchủ…”Triệu Vĩnh An biết anh ta muốn nói gì, từ trước đếngiờ ông ấy không bao giờ nhận quà của người khác,tại sao hôm nay lại phá lệ?“Dù sao cũng là người của nhà họ Hoắc, lại nhằmvào đúng khẩu vị của tôi, cho nên tôi mới nhận” TriệuVĩnh An trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, nói: “Hơn nữachàng trai trẻ tuổi của nhà họ Hoắc kia, sau này sẽphát triển không thể lường được. Tôi tuy sống mộtmình, nhưng cũng có mối quan hệ gắn bó chặt chẽvới nhiều người, đắc tội bọn họ thì cũng không nên”.Đường Thế Minh biết chàng trai trẻ tuổi mà ông ấyđang nói đến là ai, bèn nói: “Nhưng nếu như nhà họHoắc muốn tặng quà thì cũng nên để cho Hoắc Khảiđích thân đến, để cho một người không biết là thứbậc bao nhiêu trong nhà đến tặng quà, thật là thiếutôn trọng ông chủ”.Đường Thế Minh xuất thân từ một gia đình cótruyền thống võ thuật. Anh ta tập võ từ nhỏ, mười sáutuổi đã đạt được mấy giải vô địch quốc gia. Vào nămanh ta đạt được giải vô địch quốc gia thứ tư chỉ trongmột năm, anh ta đã bị một võ sĩ Tán Đả đánh đếnnhập viện.Kể từ đó, Đường Thế Minh từ bỏ võ thuật truyềnthống, chuyển sang các loại hình cận chiến hiện đại.Với nền tảng của anh ta, tự nhiên sẽ rất dễ tiếpthu.Bây giờ anh ta đã bước vào độ tuổi ba mươi, chínhlà thời kỳ mà khí huyết của con người thịnh vượngnhất, cho nên công phu cũng vô cùng lợi hại, khiếnngười khác phải kinh hãi.Tuy nhiên, một người chỉ quen với việc chiến đấunhư vậy mà lại cũng rất ngưỡng mộ văn chương.Theo như những gì mà anh ta nói thì chính là dosự dạy dỗ của bố anh ta quá cứng nhắc.Chính vì võ thuật của anh ta đã quá lợi hại, chonên mới cần được tôi luyện thêm trong môi trườngvăn chương, cương nhu hòa hợp, như vậy bản thânanh ta mới có thể đạt đến trình độ cao hơn.Vì vậy, năm năm trước Đường Thế Minh đã đếnđây xin làm tài xế kiêm vệ sĩ cho Triệu Vĩnh An, đồngthời nhiều lần tuyên bố rằng anh ta không phải đếnđây làm việc để kiếm tiền.Mặc dù nói như vậy, nhưng mỗi tháng Triệu VĩnhAn vẫn trả cho anh ta năm ngàn tệ.Có phù hợp với giá cả thị trường hay đủ cho anh tadùng hay không, Đường Thế Minh cũng không bậntâm.Mà trong năm năm qua, Đường Thế Minh đi theoTriệu Vĩnh An đã gặp được rất nhiều người, tiếp thuđược rất nhiều chuyện.Chuyện về ngôi sao sáng nhất của nhà họ Hoắccũng chính là một trong số đó.Trong số tất cả những người mà bọn họ đã gặptrong suốt năm năm qua, chắc chắn Hoắc Khải làngười đã khiến cho Triệu Vĩnh An ấn tượng nhất.Ngay cả bây giờ, Triệu Vĩnh An cũng thường xuyênnhắc đến người này với thái độ vô cùng ngưỡng mộ,nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối.Bởi vì trong mắt của ông ấy, Hoắc Khải thật sựthông minh tuyệt đỉnh, nếu như có thể đi theo conđường văn học thì nhất định sau này sẽ trở thành bậcthầy của giới văn học hậu hiện đại.Tiếc rằng Hoắc Khải lại sinh ra trong một gia tộcthương nghiệp, sinh ra đã sặc mùi tiền bạc, dù cho cóthông minh đến mấy thì cũng không phải là ngườicùng đường với ông ấy.Đường Thế Minh bày tỏ sự không hài lòng với việcHoắc Khải không đích thân đến tặng quà cho TriệuVĩnh An, nhưng Triệu Vĩnh An chỉ lắc đầu mỉm cười, lạinói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, tôi chỉ là mộtlão già, không nhất định đáng để cậu ta quan tâm.Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, cậu đi hái một íthành hương vào làm mì cho bữa tối đi”.Đường Thế Minh nhận lệnh, xắn tay áo lên, đi ravườn rau làm việc.Ngược lại, Triệu Vĩnh An đứng đó nhìn cây hoa lanquý hiếm có giá hơn mười triệu tệ đặt trong tòa đìnhgỗ, sau đó khẽ lắc đầu, không nhìn thêm nữa.Ngày hôm sau, vì đã xin phép Cơ Hương Ngưngnên Hoắc Khải đã thay Ninh Thần đưa Đường Đườngđến trường.Khi bọn họ đến trường thì nhìn thấy cô bé NhạcVăn Văn đang đi vào trường một mình.Hoắc Khải hơi ngạc nhiên liền hỏi: “Văn Văn, cháuđến trường một mình à?”“Chú Lý!” nhìn thấy Hoắc Khải, Nhạc Văn Văn vuivẻ chạy tới, ôm lấy chân anh, sau đó ngẩng mặt lênnói: “Cháu nhớ chú quá, khi nào chú lại đến nấu chocháu đồ ăn ngon vậy?”Thấy cô bé có vẻ gầy đi một chút, Hoắc Khải biếthai mẹ con dạo này sống không được tốt.Ngồi xuống xoa đầu Văn Văn, Hoắc Khải cười nói:“Việc này còn phải cần mẹ của cháu đồng ý nữa”.“Thật không ạ? Như vậy thì tốt rồi, cháu sẽ nói vớimẹ sau khi tan học!”, Nhạc Văn Văn vui vẻ nói.Hoắc Khải mỉm cười nhìn hai cô gái nhỏ tay trongtay bước vào trường trước khi quay người rời đỉ.Nhưng anh không biết rằng, Cố Phi Dương đangđứng dưới gốc cây cách trường khoảng ba mươi mét,nhìn nghiêng về phía này.Nhìn thấy sự thân thiết giữa con gái mình và HoắcKhải, cô ấy cảm thấy rất vui.Sở dĩ cô ấy không đưa con gái đến cổng trường làvì cô ấy đã nhìn thấy Hoắc Khải, cho nên cô ấy mới đểcho Nhạc Văn Văn tự mình đi vào trường.Bởi vì cô ấy cho rằng bản thân hiện tại vẫn chưađủ tư cách để nói chuyện trực diện với một người đànông ưu tú như vậy.Nhìn thấy Hoắc Khải rời đi, Cố Phi Dương mới từsau cây bước ra.Trong mắt của cô ấy hiện lên sự kiên định, niềm tintrong lòng không hề giảm bớt. Cô tin rằng nhất địnhsẽ có một ngày, cô có thể đứng trước mặt người đànông này với tư thế thẳng người ngẩng cao đầu, mỉmcười nói với anh: “Chào anh Lý, đã lâu không gặp”.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Nửa giờ sau, Triệu Vĩnh An trở về dinh thự củamình ở trung tâm thành phố.Cái gọi là dinh thự, thực chất chính là một biệt thựtư nhân.Nơi này thuộc về một khu quy hoạch cũ, vốn đãsớm nên phá bỏ và di dời đi nơi khác.Nhưng danh tiếng của Triệu Vĩnh An quá lớn, biệtthự này lại là nhà tổ của ông ấy, người khác khôngđền bù cho ông ấy nổi, nhất thời cũng không có aidám hành động hấp tấp.Thật ra đối với Triệu Vĩnh An mà nói, nơi đây dù cólà nhà tổ hay không, ông ấy cũng hoàn toàn khôngquan tâm.Bởi vì mặc dù học trò của ông ấy có mặt ở khắpmọi nơi, nhưng vào năm ông ấy sáu mươi tuổi, cùngvới gia đình đi du lịch nước ngoài, lại gặp phải mộttrận lở đất.Một nhà già trẻ có năm người, ngoại trừ ông ấy ra,tất cả đều bỏ mạng.Triệu Vĩnh An từ đó đột ngột trở thành một ngườicô độc, không có con cháu thừa kế, vì vậy ông ấycũng không hề coi trọng sản nghiệp của mình.Nhưng có một tin đồn cho rằng Triệu Vĩnh An có ýđịnh thu nhận một người học trò trước khi chết, sauđó đem tất cả gia sản cùng mạng lưới giao thiệptruyền lại cho người đó.Tin tức này không bao giờ được Triệu Vĩnh Anthừa nhận, nhưng nó đã lan rộng trên khắp đất nướctrong vòng hai năm qua.Tuy chỉ là nhà văn, nhưng ông ấy lại giàu có ngoàisức tưởng tượng.Chỉ nói đến căn nhà cổ trăm năm của ông ấy đã làvô giá, lại nói đến bộ sưu tập sách cổ quý giá của ôngấy, đúng là không cách nào đếm hết.Có thể ngay cả chính bản thân Triệu Vĩnh An cũngkhông biết gia sản của ông ấy lớn đến nhường nào.Tiền tài của ông ấy đã khiến cho người ta trọngvọng, nhưng còn mạng lưới giao thiệp của ông ấy lạicàng khiến cho người ta phải thèm muốn.Ông ấy đã dạy dỗ qua biết bao nhiêu thế hệ họctrò, đừng nói là ai cũng trung thành với thầy, dù chỉ làmười lăm hai mươi phần trăm trong số những học tròđó trung thành với thầy, thì cũng đã đạt đến một consố khổng lồ.Một khi thân phận truyền nhân của Triệu Vĩnh Anđược xác nhận, dựa vào mạng lưới quan hệ rộng khắpnày của ông ấy, đủ để cho bất kỳ người nào cũng cóthể dễ dàng thăng quan tiến chức một cách nhanhchóng.Cho nên, trong hầu hết những người đến thămông ấy dạo gần đây, hơn phân nửa là vì chuyện nàymới đến.Ông Triệu trong lòng cũng hiểu rõ, cho nên ông ấyđối với những người đó đều có thái độ rất chiếu lệ. Đốivới ông ấy, gặp gỡ những người chỉ tỏ vẻ tôn trọngông ấy ở bề ngoài như thế này còn không bằng việcông ấy ở hiệu sách gặp được một người trẻ tuổi códuyên.Ngôi nhà cổ này đã được xây dựng cách đây cảtrăm năm, cũng chưa trải qua được bao nhiêu lần tubổ, tốt nhất cũng nên gia cố lại thêm một chút, tránhviệc để cho nó trở thành một ngôi nhà nguy hiểm.Triệu Vĩnh An cũng không thích kiểu nhà trông quásang trọng xa hoa, đối với nhà của ông ấy thì tốt nhấtnên trông cổ kính một chút.Vẻ ngoài cũ kỹ rêu phong chính là những gì nóthật sự nên có.Xe dừng trước cửa nhà cổ, người đàn ông mặc âuphục.Xe chạy vào trong, Triệu Vĩnh An lại nhìn thấytrong sân có thêm một chiếc xe hơi hạng sang.Trong tòa đình gỗ cách chiếc xe không xa, có haingười đang ngồi.Đó là một người trung niên và một người trẻ tuổi.Phụ trách việc mở cửa là một ông lão, từng làngười gác cổng của trường học, sau này khi TriệuVĩnh An về hưu đã thuê ông trông coi cửa nhà.Theo lời của ông Triệu, thì họ đã gặp nhau mấychục năm trời, mỗi một ngày đều như vậy, đã trởthành thói quen. Ngày nào không thấy được ông gáccổng, trong lòng ông ấy lại cảm thấy rất hoang mang.Một ông lão trạc tuổi Triệu Vĩnh An nhưng thân thểtrông vẫn có vẻ cứng cáp, bước tới đợi Triệu Vĩnh Anxuống xe rồi nói: “Có một chàng trai là người của nhàhọ Hoắc đến, cậu ta nói là đến để tặng quà cho ông,nên tôi cho cậu ta vào”.“À, tôi biết rồi” Triệu Vĩnh An xua tay, tỏ ý khôngSao.Lúc này, hai người ngồi trong tòa đình gỗ đã bướctới.Người đàn ông trung niên bước tới và tự giới thiệu:“Xin chào ông Triệu, tôi là trợ lý của cậu Hoắc GiaiMinh, tôi tên là Vương Hạn Dật”.Sau đó, chàng trai trẻ kia cũng đưa tay về phía củaTriệu Vĩnh An, cười nói: “Chào ông Triệu, tôi là HoắcGiai Minh. Trong sinh nhật của ông lần trước, bố tôikhông thể đến tham gia vì một sự cố ngoài ý muốn,nên bố tôi luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Vậy nên hômnay tôi cố ý thay mặt bố tôi, mang quà đến đây để tạtội với ông”.“Bố của cậu là?”“Hoắc Ngọc Giang”.“Ồ, thì ra là người nhà họ Hoắc”. Triệu Vĩnh Anchợt nhận ra, mỉm cười bắt tay với cậu ta: “Tạ tội thìkhông cần, sau sáu mươi tuổi, tôi không bao giờ còntổ chức tiệc sinh nhật nữa, nên cũng không có gì phảitiếc. Nếu đã đến đây rồi thì cứ ở lại ăn một bữa cơm,còn quà thì mang về đi”.Giọng điệu của Triệu Vĩnh An không được nhiệttình cho lắm, ông ấy nói muốn mời hai người kia ở lạiăn tối, nhưng lại nói thêm câu mang quà về đi, chẳngkhác nào như đang đuổi người đi vậy.Hoắc Giai Minh có vẻ không hiểu, vẫn cười híp mắtnói: “Quà này sợ rằng đã mang đến thì không mang vềđược, chính là cây hoa Tố Quan Hà Đỉnh rất quý hiếm,hoa này chúng tôi cũng không biết cách dưỡng,mang về chỉ sợ hai ba ngày sau liền chết”.Triệu Vĩnh An khit mũi, xua tay nói: “Là hoa thì đểlại. Tiểu Đường, làm vài món phương Bắc đãi mấy vịđây”.“Dùng bữa thì thôi ạ, không thể quấy rầy sự thanhtịnh của ông thêm nữa. Hay là thế này, ngày mai tôi sẽmang rượu ngon đến, cùng ông uống vài ly”, HoắcGiai Minh nói.Triệu Vĩnh An cũng không ép buộc cậu ta thêm,nên sau vài câu xã giao, Hoắc Giai Minh đã rời đi cùngvới Vương Hạn Dật.Đường Thế Minh, tài xế kiêm vệ sĩ ở bên cạnhbước tới thầm thì vào tai của Triệu Vĩnh An: “Ôngchủ…”Triệu Vĩnh An biết anh ta muốn nói gì, từ trước đếngiờ ông ấy không bao giờ nhận quà của người khác,tại sao hôm nay lại phá lệ?“Dù sao cũng là người của nhà họ Hoắc, lại nhằmvào đúng khẩu vị của tôi, cho nên tôi mới nhận” TriệuVĩnh An trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, nói: “Hơn nữachàng trai trẻ tuổi của nhà họ Hoắc kia, sau này sẽphát triển không thể lường được. Tôi tuy sống mộtmình, nhưng cũng có mối quan hệ gắn bó chặt chẽvới nhiều người, đắc tội bọn họ thì cũng không nên”.Đường Thế Minh biết chàng trai trẻ tuổi mà ông ấyđang nói đến là ai, bèn nói: “Nhưng nếu như nhà họHoắc muốn tặng quà thì cũng nên để cho Hoắc Khảiđích thân đến, để cho một người không biết là thứbậc bao nhiêu trong nhà đến tặng quà, thật là thiếutôn trọng ông chủ”.Đường Thế Minh xuất thân từ một gia đình cótruyền thống võ thuật. Anh ta tập võ từ nhỏ, mười sáutuổi đã đạt được mấy giải vô địch quốc gia. Vào nămanh ta đạt được giải vô địch quốc gia thứ tư chỉ trongmột năm, anh ta đã bị một võ sĩ Tán Đả đánh đếnnhập viện.Kể từ đó, Đường Thế Minh từ bỏ võ thuật truyềnthống, chuyển sang các loại hình cận chiến hiện đại.Với nền tảng của anh ta, tự nhiên sẽ rất dễ tiếpthu.Bây giờ anh ta đã bước vào độ tuổi ba mươi, chínhlà thời kỳ mà khí huyết của con người thịnh vượngnhất, cho nên công phu cũng vô cùng lợi hại, khiếnngười khác phải kinh hãi.Tuy nhiên, một người chỉ quen với việc chiến đấunhư vậy mà lại cũng rất ngưỡng mộ văn chương.Theo như những gì mà anh ta nói thì chính là dosự dạy dỗ của bố anh ta quá cứng nhắc.Chính vì võ thuật của anh ta đã quá lợi hại, chonên mới cần được tôi luyện thêm trong môi trườngvăn chương, cương nhu hòa hợp, như vậy bản thânanh ta mới có thể đạt đến trình độ cao hơn.Vì vậy, năm năm trước Đường Thế Minh đã đếnđây xin làm tài xế kiêm vệ sĩ cho Triệu Vĩnh An, đồngthời nhiều lần tuyên bố rằng anh ta không phải đếnđây làm việc để kiếm tiền.Mặc dù nói như vậy, nhưng mỗi tháng Triệu VĩnhAn vẫn trả cho anh ta năm ngàn tệ.Có phù hợp với giá cả thị trường hay đủ cho anh tadùng hay không, Đường Thế Minh cũng không bậntâm.Mà trong năm năm qua, Đường Thế Minh đi theoTriệu Vĩnh An đã gặp được rất nhiều người, tiếp thuđược rất nhiều chuyện.Chuyện về ngôi sao sáng nhất của nhà họ Hoắccũng chính là một trong số đó.Trong số tất cả những người mà bọn họ đã gặptrong suốt năm năm qua, chắc chắn Hoắc Khải làngười đã khiến cho Triệu Vĩnh An ấn tượng nhất.Ngay cả bây giờ, Triệu Vĩnh An cũng thường xuyênnhắc đến người này với thái độ vô cùng ngưỡng mộ,nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối.Bởi vì trong mắt của ông ấy, Hoắc Khải thật sựthông minh tuyệt đỉnh, nếu như có thể đi theo conđường văn học thì nhất định sau này sẽ trở thành bậcthầy của giới văn học hậu hiện đại.Tiếc rằng Hoắc Khải lại sinh ra trong một gia tộcthương nghiệp, sinh ra đã sặc mùi tiền bạc, dù cho cóthông minh đến mấy thì cũng không phải là ngườicùng đường với ông ấy.Đường Thế Minh bày tỏ sự không hài lòng với việcHoắc Khải không đích thân đến tặng quà cho TriệuVĩnh An, nhưng Triệu Vĩnh An chỉ lắc đầu mỉm cười, lạinói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, tôi chỉ là mộtlão già, không nhất định đáng để cậu ta quan tâm.Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, cậu đi hái một íthành hương vào làm mì cho bữa tối đi”.Đường Thế Minh nhận lệnh, xắn tay áo lên, đi ravườn rau làm việc.Ngược lại, Triệu Vĩnh An đứng đó nhìn cây hoa lanquý hiếm có giá hơn mười triệu tệ đặt trong tòa đìnhgỗ, sau đó khẽ lắc đầu, không nhìn thêm nữa.Ngày hôm sau, vì đã xin phép Cơ Hương Ngưngnên Hoắc Khải đã thay Ninh Thần đưa Đường Đườngđến trường.Khi bọn họ đến trường thì nhìn thấy cô bé NhạcVăn Văn đang đi vào trường một mình.Hoắc Khải hơi ngạc nhiên liền hỏi: “Văn Văn, cháuđến trường một mình à?”“Chú Lý!” nhìn thấy Hoắc Khải, Nhạc Văn Văn vuivẻ chạy tới, ôm lấy chân anh, sau đó ngẩng mặt lênnói: “Cháu nhớ chú quá, khi nào chú lại đến nấu chocháu đồ ăn ngon vậy?”Thấy cô bé có vẻ gầy đi một chút, Hoắc Khải biếthai mẹ con dạo này sống không được tốt.Ngồi xuống xoa đầu Văn Văn, Hoắc Khải cười nói:“Việc này còn phải cần mẹ của cháu đồng ý nữa”.“Thật không ạ? Như vậy thì tốt rồi, cháu sẽ nói vớimẹ sau khi tan học!”, Nhạc Văn Văn vui vẻ nói.Hoắc Khải mỉm cười nhìn hai cô gái nhỏ tay trongtay bước vào trường trước khi quay người rời đỉ.Nhưng anh không biết rằng, Cố Phi Dương đangđứng dưới gốc cây cách trường khoảng ba mươi mét,nhìn nghiêng về phía này.Nhìn thấy sự thân thiết giữa con gái mình và HoắcKhải, cô ấy cảm thấy rất vui.Sở dĩ cô ấy không đưa con gái đến cổng trường làvì cô ấy đã nhìn thấy Hoắc Khải, cho nên cô ấy mới đểcho Nhạc Văn Văn tự mình đi vào trường.Bởi vì cô ấy cho rằng bản thân hiện tại vẫn chưađủ tư cách để nói chuyện trực diện với một người đànông ưu tú như vậy.Nhìn thấy Hoắc Khải rời đi, Cố Phi Dương mới từsau cây bước ra.Trong mắt của cô ấy hiện lên sự kiên định, niềm tintrong lòng không hề giảm bớt. Cô tin rằng nhất địnhsẽ có một ngày, cô có thể đứng trước mặt người đànông này với tư thế thẳng người ngẩng cao đầu, mỉmcười nói với anh: “Chào anh Lý, đã lâu không gặp”.

Chương 97: Người nhà họ Hoặc