Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 98: Hạ nhục
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Trước khi đến nhà Triệu Vĩnh An, Hoắc Khải đã đichợ rau mua một túi nguyên liệu nấu ăn cầm trên tay,sau đó mới thong thả đi tiếp.Khi anh đến ngôi nhà cổ của Triệu Vĩnh An, anhnhìn thấy xe của Hoắc Giai Minh đang đậu ở đó.Sau khi nhìn lướt qua biển số xe, Hoắc Khải sữngSỜ.Giống như nhà họ Cơ, con cháu của nhà họ Hoắccũng được phân chia thứ bậc.Xếp vào dòng chính, chính là có tư cách tranhđoạt vị trí làm chủ gia tộc.Xếp vào nhánh phụ, chỉ có thể cạnh tranh các vị tríthực quyền khác.Các thành viên gia tộc xếp vào hai hàng này, ngaycả xe cũng được trang bị biển số đặc biệt.Dòng chính là biển số từ 10001 đến 10010, vì chỉcó mười người.Số người xếp ở nhánh phụ thì nhiều hơn một chút,có 30 người, biển số xe từ 20001 đến 20030.Những biển số xe này cũng là từ những thế hệtrước truyền xuống, chỉ nhận vị trí không nhận người,một khi người ở vị trí đó rời đi, thì biển số xe cũngtheo đó mà thay đổi.Biển số xe của Hoắc Giai Minh là 20018. Từ nhữngcon số này mà đánh giá, cậu ta đang nằm ở một vị tríkhông quá cao cũng không quá thấp. Trên thực tế,người nằm trong nhánh phụ thì không phân cao thấpvới nhau.Nếu như không thể thăng vị lên dòng chính, thì dùcho có sở hữu biển số xe là 20001 cũng chỉ uổngcông.Nhớ lại biển số xe của gia đình, Hoắc Khải nhanhchóng nhớ ra rằng đây hẳn là xe của chú mình.Chú của Hoắc Khải là người không thích kinhdoanh, ông ấy thích thư pháp và hội họa. Ông ấy chưabao giờ quan tâm đến việc tranh giành quyền lực củagia đình.Con trai của ông ấy là Hoắc Giai Minh có mối quanhệ rất tốt với Hoắc Khải.Khi Hoắc Khải còn đi học, cả hai đã rất vui vẻ vớinhau.Tính cách của Hoắc Giai Minh được thừa hưởng từbố mình, có phần hơi xuề xòa, theo cậu ta thì dù saobản thân cũng không thiếu tiền, vậy sao cứ phải tranhgiành làm gì?Ai đảm nhận vị trí cao nhất liệu có quan trọng lắmkhông?Ngay cả khi sau này Hoắc Khải đã trở thành ngôisao của gia tộc, đứng đầu dòng chính và được côngnhận là người kế vị tiếp theo, mối quan hệ giữa HoắcGiai Minh và anh vẫn không thay đổi nhiều.Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Khải, cậu ta vẫn rất vui vẻgọi một tiếng anh ba, còn thường xuyên rủ rê đi uốngvài ly cùng nhau, cùng ăn xiên nướng.Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây, Hoắc Khảiliền cảm thấy rất xúc động.Nếu như thời gian có thể quay trở lại, có lẽ anh sẽcùng Hoắc Giai Minh đi uống rượu, cùng cậu ta đi ănxiên nướng nhiều hơn, chứ không phải mỗi ngày đầubận bịu công việc của gia tộc đến mức không thểtách rời.Lúc này, Hoắc Giai Minh cũng bước xuống xe. Trợlý Vương Hạn Dật mang một hộp rượu Phần Tửu từtrong cốp xe ra, đánh giá từ bao bì bên ngoài, đây làloại rượu đã được ủ mấy năm rồi.Nhìn thấy người anh em trước đây, Hoắc Khải bấtgiác liền muốn giơ tay chào.Nhưng tay chỉ giơ lên được phân nửa, anh chợtnhớ ra bây giờ mình đã không còn là Hoắc Khải củatrước đây nữa. Nếu như lúc này mà đến trước mặt cậuta bảo bản thân là anh ba của cậu ta, sợ rằng sẽ bịcậu ta phỉ nhổ vào mặt.Cảm thấy có chút thất vọng, Hoắc Khải cầm túi đồăn của mình, khẽ thở dài rồi bước tới trước.Hoắc Giai Minh gõ cửa ngôi nhà cổ, ông gác cửachậm rãi mở cửa ra, vừa nhìn thấy cậu ta liền gật đầunói: “Vào đi”.Hoắc Giai Minh tiến lên một bước chuẩn bị đi vào,đột nhiên cảm giác được phía sau còn có người đi bêncạnh Vương Hạn Dật, quay đầu lại thì thấy một ngườiđàn ông chỉ lớn hơn mình vài tuổi cũng đang đi theovào bên trong.Lúc này cậu ta đã bước vào nhà cổ, Hoắc Khải thìchỉ vừa bước lên bậc thầm, anh liền nói với ông gáccửa: “Xin chào, tôi là Lý Phong. Hôm qua tôi có hẹnvới ông Triệu cùng uống trà”.“Ổ, giáo sư đợi cậu lâu rồi, vào đi” ông gác cửavẫn rất lễ độ như cũ, chỉ có điều ông ta đối với HoắcKhải còn nói nhiều hơn đối với Hoắc Giai Minh.Nhìn thấy Hoắc Khải bước vào, Hoắc Giai Minh rấttò mò. Dù là vì phép lịch sự hay để thỏa mãn sự tò mòcủa bản thân, cậu ta đều chủ động nói: “Xin chào, tôilà Hoắc Giai Minh”.“Tôi là Lý Phong”. Hoắc Khải vươn tay ra bắt taycủa cậu ta.Có lẽ bởi vì nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Khải quáthản nhiên, Vương Hạn Dật đang cầm hộp rượu đã lêntiếng nhắc nhở: “Cậu Hoắc của nhà họ Hoắc”.Ý của ông ta rất đơn giản, đây là người nhà họHoắc chứ không phải người bình thường, không phảichỉ cần nói ra một cái tên là xong, dù sao cũng phải tỏra kinh ngạc một chút.Tuy nhiên, Hoắc Khải chỉ liếc nhìn ông ta một cáirồi lạnh nhạt nói: “Vì mang họ Hoắc nên đương nhiênlà người nhà họ Hoắc. Tôi không hiểu tại sao ông phảinhắc lại như thế”.Vương Hạn Dật bị nghẹn đến không nói nên lời,trong lòng đúng là có chút khó chịu, nhưng bởi vìkhông rõ lai lịch của Hoắc Khải, nên cũng không tiếptục lên tiếng.Bởi vì đây là nhà của Triệu Vĩnh An chứ không phảinhà của họ Hoắc.Về phần Hoắc Giai Minh, cậu ta cũng không quáđể tâm, cười nói: “Anh nói rất đúng, ông ta nói nhiềuquá. Đúng rồi, anh từ đâu đến vậy? Quan hệ của anhvới ông Triệu là…”“Tôi là một người dân địa phương, tình cờ gặpđược ông Triệu, được ông ấy mời đến uống trà” HoắcKhải giải thích ngắn gọn vài câu, sau đó mới hỏi: “Còncậu đến đây làm gì?”Hoắc Giai Minh cảm thấy sửng sốt một chút khi bịhỏi như vậy. Vấn đề này làm sao có thể hỏi thẳngthừng, hơn nữa trong giọng điệu của người hỏi lại cònẩn chứa thái độ chất vấn.Mặc dù cậu ta chỉ là nhánh phụ, nhưng trong nhàhọ Hoắc, những người có thể so sánh ngang hànghoặc xếp ở phía trước cậu ta cũng chỉ có mười mấyngười.Nghe thì nhiều, nhưng thật ra cũng chẳng là baoso với một đại gia tộc hơn mười ngàn người.Hoắc Khải trông không hề giống một nhân vật cóxuất thân cao quý. Trước hết, anh chỉ đi bộ tới đây. Kếđến, quần áo mà anh mặc trông cũng không giốngquần áo của người giàu có. Ngoài ra, một tay anh cầmtheo rau còn tay kia thì cầm theo sách, nhìn thế nàocũng chỉ là một người bình thường.Nhưng mà, một người bình thường làm sao có đủtư cách đến nhà của Triệu Vĩnh An để uống trà, và làmsao dám nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu như vậy?Nhưng Hoắc Giai Minh không hề giống như nhữngcậu chủ nhà giàu khác, những người vẫn luôn chorằng bản thân là người cao siêu và những người bìnhthường không xứng để giao du với bọn họ.Vì Hoắc Khải đã hỏi, cho nên cậu ta cũng trả lời:“Do không thể tham gia sinh nhật của ông Triệu lầntrước nên bố tôi đã chuẩn bị quà, là cây hoa Tố QuanHà Đỉnh quý hiếm, bảo tôi mang đến đây như một lờitạ lỗi”.Hoắc Khải ồ một tiếng, chú của anh từ trước đếngiờ vẫn yêu thích văn chương, nên đương nhiên sẽ coitrọng người như Triệu Vĩnh An, để con trai sang tặngquà cũng là điều dễ hiểu.Vương Hạn Dật đứng bên cạnh thấy Hoắc Khảivẫn thản nhiên như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấyrất bực mình.Trong căn nhà này, ngoại trừ Triệu Vĩnh An thì ôngta đều không coi những người khác ra gì.Bất kể là Đường Thế Minh hay ông gác cửa, chẳngqua chỉ là những người hầu dưới tay Triệu Vĩnh An,không thể so sánh được với người như cậu chủ HoắcGiai Minh.Người trước mặt này, chẳng qua là cùng ông Triệuvô tình gặp mặt, hiển nhiên cũng không phải là mộtnhân vật lớn gì, sao lại luôn thể hiện bản thân là mộtngười rất ghê gớm vậy?Vương Hạn Dật đã quen với việc được người kháctâng bốc và khen ngợi, đương nhiên không thể chịuđược thái độ lãnh đạm của Hoắc Khải.Ông ta bĩu môi nói: “Tố Quan Hà Đỉnh là một giốnghoa hồng quý hiếm. Không biết vị này đã thấy quachưa?”Hoắc Khải liếc ông ta một cái, sau đó nói với HoắcGiai Minh: “Nếu cấp dưới của tôi thậm chí còn khôngthể phân biệt được đâu là hoa lan còn đâu là hoahồng thì tôi đã sớm cho người đó nghỉ việc rồi”.Vương Hạn Dật sững sờ, sau đó đỏ bừng mặt.Nhìn cách ăn mặc của Hoắc Khải, ông ta cho rằngđây không phải là một người có xuất thân cao, nhưvậy đối với loài hoa lan trân quý có trị giá hơn mườitriệu như thế này, anh ta nhất định chưa từng thấyqua mới đúng.Vì vậy, ông ta mới cố tình nói đó là hoa hồng, cốgắng dẫn dụ Hoắc Khải để khiến cho anh mất mặt.Ông ta không ngờ rằng Hoắc Khải không chỉ biếtTố Quan Hà Đỉnh là hoa lan, mà còn dám trực tiếpphàn nàn với Hoắc Giai Minh.“Sao tôi lại không biết đó là hoa lan, tôi chỉ là…”,Vương Hạn Dật bất giác muốn phản bác, nhưng nửachừng lại không nói ra tiếp được, bởi vì do ông ta có ýđồ xấu trước, cho nên ông ta cũng không thể nói rasự thật.Hoắc Khải nhẹ giọng nói: “Chỉ là cái gì? Chỉ là ôngcho rằng tôi không biết Tố Quan Hà Đỉnh là hoa lan,muốn làm cho tôi xấu hổ phải không? Tôi không hềtrêu chọc ông, lại không đắc tội gì với ông, vậy mà lầnđầu gặp mặt ông liền cố ý muốn hạ nhục tôi, nếu nhưngười nhà họ Hoắc đều có tính cách như vậy, đúng làkhiến cho người khác phải chê cười”.“Anh đang nói bậy bạ gì vậy, có biết anh đang nóicái gì không!”, Vương Hạn Dật tức giận nói.“Câm miệng!“ Hoắc Giai Minh mắng, chuyện nàyrõ ràng do Vương Hạn Dật không đúng, bất kể ngườiđàn ông đối diện này có lai lịch ra sao thì cũng khôngnên nhằm vào anh ta.Vương Hạn Dật sau khi bị mắng thì không nói tiếngnào, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải.Hoắc Khải không chút bận tâm, khi anh vẫn còn ởtrong nhà họ Hoắc, người như Vương Hạn Dật nhìnthấy anh chỉ có thể cúi người gật đầu, ngay cả đầucũng không dám ngẩng lên.Bây giờ ở bên ngoài, lại dám mở miệng cắn người.Điều này khiến cho Hoắc Khải rất khó chịu, anhkhông tức giận vì Vương Hạn Dật thân là người củanhà họ Hoắc nhưng lại kém cỏi như vậy, mà chính làgiận Hoắc Giai Minh làm sao có thể tìm người này đếnlàm trợ lý. Người đàn ông trẻ tuổi đã làm việc với cậuta trước đây đâu?Mặc dù do đọc sách quá nhiều nên có chút ngâyngô, nhưng làm việc cũng rất đáng tin cậy.Người như Vương Hạn Dật luôn tỏ ra kiêu ngạo,sớm muộn gì cũng sẽ mang đến rắc rối cho Hoắc GiaiMinh.“Thật sự xin lỗi, tính tình của ông ta là như thế,mong anh đừng bận tâm”, Hoắc Giai Minh chủ động nói.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Trước khi đến nhà Triệu Vĩnh An, Hoắc Khải đã đichợ rau mua một túi nguyên liệu nấu ăn cầm trên tay,sau đó mới thong thả đi tiếp.Khi anh đến ngôi nhà cổ của Triệu Vĩnh An, anhnhìn thấy xe của Hoắc Giai Minh đang đậu ở đó.Sau khi nhìn lướt qua biển số xe, Hoắc Khải sữngSỜ.Giống như nhà họ Cơ, con cháu của nhà họ Hoắccũng được phân chia thứ bậc.Xếp vào dòng chính, chính là có tư cách tranhđoạt vị trí làm chủ gia tộc.Xếp vào nhánh phụ, chỉ có thể cạnh tranh các vị tríthực quyền khác.Các thành viên gia tộc xếp vào hai hàng này, ngaycả xe cũng được trang bị biển số đặc biệt.Dòng chính là biển số từ 10001 đến 10010, vì chỉcó mười người.Số người xếp ở nhánh phụ thì nhiều hơn một chút,có 30 người, biển số xe từ 20001 đến 20030.Những biển số xe này cũng là từ những thế hệtrước truyền xuống, chỉ nhận vị trí không nhận người,một khi người ở vị trí đó rời đi, thì biển số xe cũngtheo đó mà thay đổi.Biển số xe của Hoắc Giai Minh là 20018. Từ nhữngcon số này mà đánh giá, cậu ta đang nằm ở một vị tríkhông quá cao cũng không quá thấp. Trên thực tế,người nằm trong nhánh phụ thì không phân cao thấpvới nhau.Nếu như không thể thăng vị lên dòng chính, thì dùcho có sở hữu biển số xe là 20001 cũng chỉ uổngcông.Nhớ lại biển số xe của gia đình, Hoắc Khải nhanhchóng nhớ ra rằng đây hẳn là xe của chú mình.Chú của Hoắc Khải là người không thích kinhdoanh, ông ấy thích thư pháp và hội họa. Ông ấy chưabao giờ quan tâm đến việc tranh giành quyền lực củagia đình.Con trai của ông ấy là Hoắc Giai Minh có mối quanhệ rất tốt với Hoắc Khải.Khi Hoắc Khải còn đi học, cả hai đã rất vui vẻ vớinhau.Tính cách của Hoắc Giai Minh được thừa hưởng từbố mình, có phần hơi xuề xòa, theo cậu ta thì dù saobản thân cũng không thiếu tiền, vậy sao cứ phải tranhgiành làm gì?Ai đảm nhận vị trí cao nhất liệu có quan trọng lắmkhông?Ngay cả khi sau này Hoắc Khải đã trở thành ngôisao của gia tộc, đứng đầu dòng chính và được côngnhận là người kế vị tiếp theo, mối quan hệ giữa HoắcGiai Minh và anh vẫn không thay đổi nhiều.Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Khải, cậu ta vẫn rất vui vẻgọi một tiếng anh ba, còn thường xuyên rủ rê đi uốngvài ly cùng nhau, cùng ăn xiên nướng.Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây, Hoắc Khảiliền cảm thấy rất xúc động.Nếu như thời gian có thể quay trở lại, có lẽ anh sẽcùng Hoắc Giai Minh đi uống rượu, cùng cậu ta đi ănxiên nướng nhiều hơn, chứ không phải mỗi ngày đầubận bịu công việc của gia tộc đến mức không thểtách rời.Lúc này, Hoắc Giai Minh cũng bước xuống xe. Trợlý Vương Hạn Dật mang một hộp rượu Phần Tửu từtrong cốp xe ra, đánh giá từ bao bì bên ngoài, đây làloại rượu đã được ủ mấy năm rồi.Nhìn thấy người anh em trước đây, Hoắc Khải bấtgiác liền muốn giơ tay chào.Nhưng tay chỉ giơ lên được phân nửa, anh chợtnhớ ra bây giờ mình đã không còn là Hoắc Khải củatrước đây nữa. Nếu như lúc này mà đến trước mặt cậuta bảo bản thân là anh ba của cậu ta, sợ rằng sẽ bịcậu ta phỉ nhổ vào mặt.Cảm thấy có chút thất vọng, Hoắc Khải cầm túi đồăn của mình, khẽ thở dài rồi bước tới trước.Hoắc Giai Minh gõ cửa ngôi nhà cổ, ông gác cửachậm rãi mở cửa ra, vừa nhìn thấy cậu ta liền gật đầunói: “Vào đi”.Hoắc Giai Minh tiến lên một bước chuẩn bị đi vào,đột nhiên cảm giác được phía sau còn có người đi bêncạnh Vương Hạn Dật, quay đầu lại thì thấy một ngườiđàn ông chỉ lớn hơn mình vài tuổi cũng đang đi theovào bên trong.Lúc này cậu ta đã bước vào nhà cổ, Hoắc Khải thìchỉ vừa bước lên bậc thầm, anh liền nói với ông gáccửa: “Xin chào, tôi là Lý Phong. Hôm qua tôi có hẹnvới ông Triệu cùng uống trà”.“Ổ, giáo sư đợi cậu lâu rồi, vào đi” ông gác cửavẫn rất lễ độ như cũ, chỉ có điều ông ta đối với HoắcKhải còn nói nhiều hơn đối với Hoắc Giai Minh.Nhìn thấy Hoắc Khải bước vào, Hoắc Giai Minh rấttò mò. Dù là vì phép lịch sự hay để thỏa mãn sự tò mòcủa bản thân, cậu ta đều chủ động nói: “Xin chào, tôilà Hoắc Giai Minh”.“Tôi là Lý Phong”. Hoắc Khải vươn tay ra bắt taycủa cậu ta.Có lẽ bởi vì nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Khải quáthản nhiên, Vương Hạn Dật đang cầm hộp rượu đã lêntiếng nhắc nhở: “Cậu Hoắc của nhà họ Hoắc”.Ý của ông ta rất đơn giản, đây là người nhà họHoắc chứ không phải người bình thường, không phảichỉ cần nói ra một cái tên là xong, dù sao cũng phải tỏra kinh ngạc một chút.Tuy nhiên, Hoắc Khải chỉ liếc nhìn ông ta một cáirồi lạnh nhạt nói: “Vì mang họ Hoắc nên đương nhiênlà người nhà họ Hoắc. Tôi không hiểu tại sao ông phảinhắc lại như thế”.Vương Hạn Dật bị nghẹn đến không nói nên lời,trong lòng đúng là có chút khó chịu, nhưng bởi vìkhông rõ lai lịch của Hoắc Khải, nên cũng không tiếptục lên tiếng.Bởi vì đây là nhà của Triệu Vĩnh An chứ không phảinhà của họ Hoắc.Về phần Hoắc Giai Minh, cậu ta cũng không quáđể tâm, cười nói: “Anh nói rất đúng, ông ta nói nhiềuquá. Đúng rồi, anh từ đâu đến vậy? Quan hệ của anhvới ông Triệu là…”“Tôi là một người dân địa phương, tình cờ gặpđược ông Triệu, được ông ấy mời đến uống trà” HoắcKhải giải thích ngắn gọn vài câu, sau đó mới hỏi: “Còncậu đến đây làm gì?”Hoắc Giai Minh cảm thấy sửng sốt một chút khi bịhỏi như vậy. Vấn đề này làm sao có thể hỏi thẳngthừng, hơn nữa trong giọng điệu của người hỏi lại cònẩn chứa thái độ chất vấn.Mặc dù cậu ta chỉ là nhánh phụ, nhưng trong nhàhọ Hoắc, những người có thể so sánh ngang hànghoặc xếp ở phía trước cậu ta cũng chỉ có mười mấyngười.Nghe thì nhiều, nhưng thật ra cũng chẳng là baoso với một đại gia tộc hơn mười ngàn người.Hoắc Khải trông không hề giống một nhân vật cóxuất thân cao quý. Trước hết, anh chỉ đi bộ tới đây. Kếđến, quần áo mà anh mặc trông cũng không giốngquần áo của người giàu có. Ngoài ra, một tay anh cầmtheo rau còn tay kia thì cầm theo sách, nhìn thế nàocũng chỉ là một người bình thường.Nhưng mà, một người bình thường làm sao có đủtư cách đến nhà của Triệu Vĩnh An để uống trà, và làmsao dám nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu như vậy?Nhưng Hoắc Giai Minh không hề giống như nhữngcậu chủ nhà giàu khác, những người vẫn luôn chorằng bản thân là người cao siêu và những người bìnhthường không xứng để giao du với bọn họ.Vì Hoắc Khải đã hỏi, cho nên cậu ta cũng trả lời:“Do không thể tham gia sinh nhật của ông Triệu lầntrước nên bố tôi đã chuẩn bị quà, là cây hoa Tố QuanHà Đỉnh quý hiếm, bảo tôi mang đến đây như một lờitạ lỗi”.Hoắc Khải ồ một tiếng, chú của anh từ trước đếngiờ vẫn yêu thích văn chương, nên đương nhiên sẽ coitrọng người như Triệu Vĩnh An, để con trai sang tặngquà cũng là điều dễ hiểu.Vương Hạn Dật đứng bên cạnh thấy Hoắc Khảivẫn thản nhiên như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấyrất bực mình.Trong căn nhà này, ngoại trừ Triệu Vĩnh An thì ôngta đều không coi những người khác ra gì.Bất kể là Đường Thế Minh hay ông gác cửa, chẳngqua chỉ là những người hầu dưới tay Triệu Vĩnh An,không thể so sánh được với người như cậu chủ HoắcGiai Minh.Người trước mặt này, chẳng qua là cùng ông Triệuvô tình gặp mặt, hiển nhiên cũng không phải là mộtnhân vật lớn gì, sao lại luôn thể hiện bản thân là mộtngười rất ghê gớm vậy?Vương Hạn Dật đã quen với việc được người kháctâng bốc và khen ngợi, đương nhiên không thể chịuđược thái độ lãnh đạm của Hoắc Khải.Ông ta bĩu môi nói: “Tố Quan Hà Đỉnh là một giốnghoa hồng quý hiếm. Không biết vị này đã thấy quachưa?”Hoắc Khải liếc ông ta một cái, sau đó nói với HoắcGiai Minh: “Nếu cấp dưới của tôi thậm chí còn khôngthể phân biệt được đâu là hoa lan còn đâu là hoahồng thì tôi đã sớm cho người đó nghỉ việc rồi”.Vương Hạn Dật sững sờ, sau đó đỏ bừng mặt.Nhìn cách ăn mặc của Hoắc Khải, ông ta cho rằngđây không phải là một người có xuất thân cao, nhưvậy đối với loài hoa lan trân quý có trị giá hơn mườitriệu như thế này, anh ta nhất định chưa từng thấyqua mới đúng.Vì vậy, ông ta mới cố tình nói đó là hoa hồng, cốgắng dẫn dụ Hoắc Khải để khiến cho anh mất mặt.Ông ta không ngờ rằng Hoắc Khải không chỉ biếtTố Quan Hà Đỉnh là hoa lan, mà còn dám trực tiếpphàn nàn với Hoắc Giai Minh.“Sao tôi lại không biết đó là hoa lan, tôi chỉ là…”,Vương Hạn Dật bất giác muốn phản bác, nhưng nửachừng lại không nói ra tiếp được, bởi vì do ông ta có ýđồ xấu trước, cho nên ông ta cũng không thể nói rasự thật.Hoắc Khải nhẹ giọng nói: “Chỉ là cái gì? Chỉ là ôngcho rằng tôi không biết Tố Quan Hà Đỉnh là hoa lan,muốn làm cho tôi xấu hổ phải không? Tôi không hềtrêu chọc ông, lại không đắc tội gì với ông, vậy mà lầnđầu gặp mặt ông liền cố ý muốn hạ nhục tôi, nếu nhưngười nhà họ Hoắc đều có tính cách như vậy, đúng làkhiến cho người khác phải chê cười”.“Anh đang nói bậy bạ gì vậy, có biết anh đang nóicái gì không!”, Vương Hạn Dật tức giận nói.“Câm miệng!“ Hoắc Giai Minh mắng, chuyện nàyrõ ràng do Vương Hạn Dật không đúng, bất kể ngườiđàn ông đối diện này có lai lịch ra sao thì cũng khôngnên nhằm vào anh ta.Vương Hạn Dật sau khi bị mắng thì không nói tiếngnào, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải.Hoắc Khải không chút bận tâm, khi anh vẫn còn ởtrong nhà họ Hoắc, người như Vương Hạn Dật nhìnthấy anh chỉ có thể cúi người gật đầu, ngay cả đầucũng không dám ngẩng lên.Bây giờ ở bên ngoài, lại dám mở miệng cắn người.Điều này khiến cho Hoắc Khải rất khó chịu, anhkhông tức giận vì Vương Hạn Dật thân là người củanhà họ Hoắc nhưng lại kém cỏi như vậy, mà chính làgiận Hoắc Giai Minh làm sao có thể tìm người này đếnlàm trợ lý. Người đàn ông trẻ tuổi đã làm việc với cậuta trước đây đâu?Mặc dù do đọc sách quá nhiều nên có chút ngâyngô, nhưng làm việc cũng rất đáng tin cậy.Người như Vương Hạn Dật luôn tỏ ra kiêu ngạo,sớm muộn gì cũng sẽ mang đến rắc rối cho Hoắc GiaiMinh.“Thật sự xin lỗi, tính tình của ông ta là như thế,mong anh đừng bận tâm”, Hoắc Giai Minh chủ động nói.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Trước khi đến nhà Triệu Vĩnh An, Hoắc Khải đã đichợ rau mua một túi nguyên liệu nấu ăn cầm trên tay,sau đó mới thong thả đi tiếp.Khi anh đến ngôi nhà cổ của Triệu Vĩnh An, anhnhìn thấy xe của Hoắc Giai Minh đang đậu ở đó.Sau khi nhìn lướt qua biển số xe, Hoắc Khải sữngSỜ.Giống như nhà họ Cơ, con cháu của nhà họ Hoắccũng được phân chia thứ bậc.Xếp vào dòng chính, chính là có tư cách tranhđoạt vị trí làm chủ gia tộc.Xếp vào nhánh phụ, chỉ có thể cạnh tranh các vị tríthực quyền khác.Các thành viên gia tộc xếp vào hai hàng này, ngaycả xe cũng được trang bị biển số đặc biệt.Dòng chính là biển số từ 10001 đến 10010, vì chỉcó mười người.Số người xếp ở nhánh phụ thì nhiều hơn một chút,có 30 người, biển số xe từ 20001 đến 20030.Những biển số xe này cũng là từ những thế hệtrước truyền xuống, chỉ nhận vị trí không nhận người,một khi người ở vị trí đó rời đi, thì biển số xe cũngtheo đó mà thay đổi.Biển số xe của Hoắc Giai Minh là 20018. Từ nhữngcon số này mà đánh giá, cậu ta đang nằm ở một vị tríkhông quá cao cũng không quá thấp. Trên thực tế,người nằm trong nhánh phụ thì không phân cao thấpvới nhau.Nếu như không thể thăng vị lên dòng chính, thì dùcho có sở hữu biển số xe là 20001 cũng chỉ uổngcông.Nhớ lại biển số xe của gia đình, Hoắc Khải nhanhchóng nhớ ra rằng đây hẳn là xe của chú mình.Chú của Hoắc Khải là người không thích kinhdoanh, ông ấy thích thư pháp và hội họa. Ông ấy chưabao giờ quan tâm đến việc tranh giành quyền lực củagia đình.Con trai của ông ấy là Hoắc Giai Minh có mối quanhệ rất tốt với Hoắc Khải.Khi Hoắc Khải còn đi học, cả hai đã rất vui vẻ vớinhau.Tính cách của Hoắc Giai Minh được thừa hưởng từbố mình, có phần hơi xuề xòa, theo cậu ta thì dù saobản thân cũng không thiếu tiền, vậy sao cứ phải tranhgiành làm gì?Ai đảm nhận vị trí cao nhất liệu có quan trọng lắmkhông?Ngay cả khi sau này Hoắc Khải đã trở thành ngôisao của gia tộc, đứng đầu dòng chính và được côngnhận là người kế vị tiếp theo, mối quan hệ giữa HoắcGiai Minh và anh vẫn không thay đổi nhiều.Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Khải, cậu ta vẫn rất vui vẻgọi một tiếng anh ba, còn thường xuyên rủ rê đi uốngvài ly cùng nhau, cùng ăn xiên nướng.Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây, Hoắc Khảiliền cảm thấy rất xúc động.Nếu như thời gian có thể quay trở lại, có lẽ anh sẽcùng Hoắc Giai Minh đi uống rượu, cùng cậu ta đi ănxiên nướng nhiều hơn, chứ không phải mỗi ngày đầubận bịu công việc của gia tộc đến mức không thểtách rời.Lúc này, Hoắc Giai Minh cũng bước xuống xe. Trợlý Vương Hạn Dật mang một hộp rượu Phần Tửu từtrong cốp xe ra, đánh giá từ bao bì bên ngoài, đây làloại rượu đã được ủ mấy năm rồi.Nhìn thấy người anh em trước đây, Hoắc Khải bấtgiác liền muốn giơ tay chào.Nhưng tay chỉ giơ lên được phân nửa, anh chợtnhớ ra bây giờ mình đã không còn là Hoắc Khải củatrước đây nữa. Nếu như lúc này mà đến trước mặt cậuta bảo bản thân là anh ba của cậu ta, sợ rằng sẽ bịcậu ta phỉ nhổ vào mặt.Cảm thấy có chút thất vọng, Hoắc Khải cầm túi đồăn của mình, khẽ thở dài rồi bước tới trước.Hoắc Giai Minh gõ cửa ngôi nhà cổ, ông gác cửachậm rãi mở cửa ra, vừa nhìn thấy cậu ta liền gật đầunói: “Vào đi”.Hoắc Giai Minh tiến lên một bước chuẩn bị đi vào,đột nhiên cảm giác được phía sau còn có người đi bêncạnh Vương Hạn Dật, quay đầu lại thì thấy một ngườiđàn ông chỉ lớn hơn mình vài tuổi cũng đang đi theovào bên trong.Lúc này cậu ta đã bước vào nhà cổ, Hoắc Khải thìchỉ vừa bước lên bậc thầm, anh liền nói với ông gáccửa: “Xin chào, tôi là Lý Phong. Hôm qua tôi có hẹnvới ông Triệu cùng uống trà”.“Ổ, giáo sư đợi cậu lâu rồi, vào đi” ông gác cửavẫn rất lễ độ như cũ, chỉ có điều ông ta đối với HoắcKhải còn nói nhiều hơn đối với Hoắc Giai Minh.Nhìn thấy Hoắc Khải bước vào, Hoắc Giai Minh rấttò mò. Dù là vì phép lịch sự hay để thỏa mãn sự tò mòcủa bản thân, cậu ta đều chủ động nói: “Xin chào, tôilà Hoắc Giai Minh”.“Tôi là Lý Phong”. Hoắc Khải vươn tay ra bắt taycủa cậu ta.Có lẽ bởi vì nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Khải quáthản nhiên, Vương Hạn Dật đang cầm hộp rượu đã lêntiếng nhắc nhở: “Cậu Hoắc của nhà họ Hoắc”.Ý của ông ta rất đơn giản, đây là người nhà họHoắc chứ không phải người bình thường, không phảichỉ cần nói ra một cái tên là xong, dù sao cũng phải tỏra kinh ngạc một chút.Tuy nhiên, Hoắc Khải chỉ liếc nhìn ông ta một cáirồi lạnh nhạt nói: “Vì mang họ Hoắc nên đương nhiênlà người nhà họ Hoắc. Tôi không hiểu tại sao ông phảinhắc lại như thế”.Vương Hạn Dật bị nghẹn đến không nói nên lời,trong lòng đúng là có chút khó chịu, nhưng bởi vìkhông rõ lai lịch của Hoắc Khải, nên cũng không tiếptục lên tiếng.Bởi vì đây là nhà của Triệu Vĩnh An chứ không phảinhà của họ Hoắc.Về phần Hoắc Giai Minh, cậu ta cũng không quáđể tâm, cười nói: “Anh nói rất đúng, ông ta nói nhiềuquá. Đúng rồi, anh từ đâu đến vậy? Quan hệ của anhvới ông Triệu là…”“Tôi là một người dân địa phương, tình cờ gặpđược ông Triệu, được ông ấy mời đến uống trà” HoắcKhải giải thích ngắn gọn vài câu, sau đó mới hỏi: “Còncậu đến đây làm gì?”Hoắc Giai Minh cảm thấy sửng sốt một chút khi bịhỏi như vậy. Vấn đề này làm sao có thể hỏi thẳngthừng, hơn nữa trong giọng điệu của người hỏi lại cònẩn chứa thái độ chất vấn.Mặc dù cậu ta chỉ là nhánh phụ, nhưng trong nhàhọ Hoắc, những người có thể so sánh ngang hànghoặc xếp ở phía trước cậu ta cũng chỉ có mười mấyngười.Nghe thì nhiều, nhưng thật ra cũng chẳng là baoso với một đại gia tộc hơn mười ngàn người.Hoắc Khải trông không hề giống một nhân vật cóxuất thân cao quý. Trước hết, anh chỉ đi bộ tới đây. Kếđến, quần áo mà anh mặc trông cũng không giốngquần áo của người giàu có. Ngoài ra, một tay anh cầmtheo rau còn tay kia thì cầm theo sách, nhìn thế nàocũng chỉ là một người bình thường.Nhưng mà, một người bình thường làm sao có đủtư cách đến nhà của Triệu Vĩnh An để uống trà, và làmsao dám nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu như vậy?Nhưng Hoắc Giai Minh không hề giống như nhữngcậu chủ nhà giàu khác, những người vẫn luôn chorằng bản thân là người cao siêu và những người bìnhthường không xứng để giao du với bọn họ.Vì Hoắc Khải đã hỏi, cho nên cậu ta cũng trả lời:“Do không thể tham gia sinh nhật của ông Triệu lầntrước nên bố tôi đã chuẩn bị quà, là cây hoa Tố QuanHà Đỉnh quý hiếm, bảo tôi mang đến đây như một lờitạ lỗi”.Hoắc Khải ồ một tiếng, chú của anh từ trước đếngiờ vẫn yêu thích văn chương, nên đương nhiên sẽ coitrọng người như Triệu Vĩnh An, để con trai sang tặngquà cũng là điều dễ hiểu.Vương Hạn Dật đứng bên cạnh thấy Hoắc Khảivẫn thản nhiên như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấyrất bực mình.Trong căn nhà này, ngoại trừ Triệu Vĩnh An thì ôngta đều không coi những người khác ra gì.Bất kể là Đường Thế Minh hay ông gác cửa, chẳngqua chỉ là những người hầu dưới tay Triệu Vĩnh An,không thể so sánh được với người như cậu chủ HoắcGiai Minh.Người trước mặt này, chẳng qua là cùng ông Triệuvô tình gặp mặt, hiển nhiên cũng không phải là mộtnhân vật lớn gì, sao lại luôn thể hiện bản thân là mộtngười rất ghê gớm vậy?Vương Hạn Dật đã quen với việc được người kháctâng bốc và khen ngợi, đương nhiên không thể chịuđược thái độ lãnh đạm của Hoắc Khải.Ông ta bĩu môi nói: “Tố Quan Hà Đỉnh là một giốnghoa hồng quý hiếm. Không biết vị này đã thấy quachưa?”Hoắc Khải liếc ông ta một cái, sau đó nói với HoắcGiai Minh: “Nếu cấp dưới của tôi thậm chí còn khôngthể phân biệt được đâu là hoa lan còn đâu là hoahồng thì tôi đã sớm cho người đó nghỉ việc rồi”.Vương Hạn Dật sững sờ, sau đó đỏ bừng mặt.Nhìn cách ăn mặc của Hoắc Khải, ông ta cho rằngđây không phải là một người có xuất thân cao, nhưvậy đối với loài hoa lan trân quý có trị giá hơn mườitriệu như thế này, anh ta nhất định chưa từng thấyqua mới đúng.Vì vậy, ông ta mới cố tình nói đó là hoa hồng, cốgắng dẫn dụ Hoắc Khải để khiến cho anh mất mặt.Ông ta không ngờ rằng Hoắc Khải không chỉ biếtTố Quan Hà Đỉnh là hoa lan, mà còn dám trực tiếpphàn nàn với Hoắc Giai Minh.“Sao tôi lại không biết đó là hoa lan, tôi chỉ là…”,Vương Hạn Dật bất giác muốn phản bác, nhưng nửachừng lại không nói ra tiếp được, bởi vì do ông ta có ýđồ xấu trước, cho nên ông ta cũng không thể nói rasự thật.Hoắc Khải nhẹ giọng nói: “Chỉ là cái gì? Chỉ là ôngcho rằng tôi không biết Tố Quan Hà Đỉnh là hoa lan,muốn làm cho tôi xấu hổ phải không? Tôi không hềtrêu chọc ông, lại không đắc tội gì với ông, vậy mà lầnđầu gặp mặt ông liền cố ý muốn hạ nhục tôi, nếu nhưngười nhà họ Hoắc đều có tính cách như vậy, đúng làkhiến cho người khác phải chê cười”.“Anh đang nói bậy bạ gì vậy, có biết anh đang nóicái gì không!”, Vương Hạn Dật tức giận nói.“Câm miệng!“ Hoắc Giai Minh mắng, chuyện nàyrõ ràng do Vương Hạn Dật không đúng, bất kể ngườiđàn ông đối diện này có lai lịch ra sao thì cũng khôngnên nhằm vào anh ta.Vương Hạn Dật sau khi bị mắng thì không nói tiếngnào, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải.Hoắc Khải không chút bận tâm, khi anh vẫn còn ởtrong nhà họ Hoắc, người như Vương Hạn Dật nhìnthấy anh chỉ có thể cúi người gật đầu, ngay cả đầucũng không dám ngẩng lên.Bây giờ ở bên ngoài, lại dám mở miệng cắn người.Điều này khiến cho Hoắc Khải rất khó chịu, anhkhông tức giận vì Vương Hạn Dật thân là người củanhà họ Hoắc nhưng lại kém cỏi như vậy, mà chính làgiận Hoắc Giai Minh làm sao có thể tìm người này đếnlàm trợ lý. Người đàn ông trẻ tuổi đã làm việc với cậuta trước đây đâu?Mặc dù do đọc sách quá nhiều nên có chút ngâyngô, nhưng làm việc cũng rất đáng tin cậy.Người như Vương Hạn Dật luôn tỏ ra kiêu ngạo,sớm muộn gì cũng sẽ mang đến rắc rối cho Hoắc GiaiMinh.“Thật sự xin lỗi, tính tình của ông ta là như thế,mong anh đừng bận tâm”, Hoắc Giai Minh chủ động nói.