Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 109: Hoắc Đình Viễn nghi ngờ… lại trong nháy mắt.
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lúc này, Hoắc Đình Viễn cũng tỉnh táo lại. Hắn ta thẹnquá hóa giận, nói với gã đàn ông kia: “Còn đứng ở đó làmgì! Đánh chết anh ta cho tôi! Có gì thì tôi lo hết! Đánh chếtđi!”Gã đàn ông trung niên kinh hoảng nhìn Hoắc Khải. Bâygiờ tên thật của gã là Đổng Thiên Thanh, cái tên Đông BátLượng này đã rất xa lạ với gã rồi. Nhưng dù có xa lạ cỡnào đi nữa thì nó vẫn đáng sợ như một cơn ác mộng vậy.Bởi vì lúc gã được sinh ra thì chỉ nặng có tám lạng,cho nên bị bố mẹ bỏ lại luôn ở bệnh viện không thèmchăm sóc. Cũng may gã phước lớn mạng lớn, vẫn sốngtiếp như một kỳ tích.Vì không tìm được bố mẹ, nên bệnh viện chăm sóc gãkhoảng một năm rồi đưa gã vào trại trẻ mồ côi.Gã sinh sống ở trại trẻ mồ côi từ hồi đó. Năm gã lênsáu, có một kẻ gian lẻn vào trại trẻ mồ côi trộm đồ và đãbị bắt. Lúc tên trộm được thả ra thì đã phóng hỏa đốtsạch trại trẻ mồ côi để trả thù.Tất cả mọi người ở trại trẻ mồ côi đầu bỏ mạng, ngoạitrừ Đổng Thiên Thanh khi ấy lén trốn ra ngoài bắt ếch.Khi gã xách một thùng ếch nhỏ, chuẩn bị quay vềtrong vinh quang thì đã thấy lửa cháy ngập trời. Gã sửngsốt hồi lâu, nhưng lại không chảy bất cứ một giọt nướcmắt nào.Sau đó, gã từ chối đến trại trẻ mồ côi khác, lấy tiềncứu trợ tạm thời đến trường dạy võ và học ba năm ở đó.Ba năm sau, Đổng Thiên Thanh rời khỏi trường dạy võ,đến các võ quán ở khắp nơi để khiêu chiến.Gã bị người ta đánh, cũng đánh người khác, trải quavô số trận chiến, rèn luyện được một thân võ nghệ caocường.Năm hai mươi mốt tuổi, gã biết được kẻ gian phónghỏa đốt trại trẻ mồ côi kia không hề bị xử bắn mà cònđược giảm án liên tục, và đã được ra tù vào lúc đó.Đêm ba mươi Tết năm gã hai mươi hai tuổi, ĐổngThiên Thanh giết chết cả nhà tên trộm đó, rồi bỏ đi biệtXỨ.Trước khi tới nhà họ Hoắc, gã đã thay đổi tên khác.Theo lý mà nói, phải không có ai biết được cái tên ĐôngBát Lượng này mới đúng.Không, có lẽ là có người biết.Gã đàn ông trung niên theo bản năng nghĩ đến “ngôisao hy vọng” của nhà họ Hoắc kia. Gã đã từng gặp ngườinày. Gì mà anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm, chỉ là bềngoài mà thôi.Là một người luyện võ từ nhỏ, sức quan sát của ĐổngThiên Thanh nhạy cảm hơn người bình thường nhiều.Gã cảm nhận tượng cái uy khó mà tưởng tượng đượctừ trên người của người đó. Cái uy này không chỉ là khíthế toát ra từ một người bề trên, mà còn là từ trong xươngcốt, trong tỉnh thần tỏa ra.Đứng trước mặt người này, Đổng Thiên Thanh cảmgiác bản thân như đang trần truồng vậy, không thể giấugiếm bất kỳ bí mật gì.Nếu như có ai biết bí mật của gã, thì hẳn phải là “ngôisao hy vọng” này.Nếu thật sự bị người đó điều tra ra bí mật của mình thìĐổng Thiên Thanh cũng chẳng thấy bất ngờ. Nhưngngười đàn ông trước mặt này rõ ràng không phải là ngườiđó, tại sao hắn ta lại biết đến “Đông Bát Lượng”?Giết người đòi mạng, có nợ phải trả là đạo lý không hềthay đổi từ xưa tới nay.Cho dù kẻ gian kia có hại chết mấy chục người củatrại trẻ mồ côi, thì đó cũng không phải là lý do để ĐổngThiên Thanh có tư cách giết chết kẻ đó, ít nhất về mặtpháp luật thì không có.Một khi bị người ta tra ra việc gã chính là hung thủtrong vụ án giết hại cả gia đình kia thì gã nhất định sẽ bịluật pháp trừng trị, cho dù hắn có cảm thấy việc nàykhông công bằng đi nữa.Cho nên Đổng Thiên Thanh không dám làm theo lời ralệnh của Hoắc Đình Viễn.Không chỉ là sợ bí mật của mình bị phơi bày ra ngoàiánh sáng mà còn vì gã cảm nhận được sự kính sợ giốngnhư lần đầu gã gặp “ngôi sao hy vọng”.Một gia đình nhìn có vẻ bình thường và một người đànông bình thường tại sao lại có một uy lực như vậy chứ?Nhất là ánh mắt của Hoắc Khải, nó vượt qua cả sự coikhinh bình thường. Nó sẽ không khiến người ta cảm thấybị sỉ nhục mà cảm thấy sự khác biệt to lớn không cáchnào vượt qua giữa hai bên.Thấy Đổng Thiên Thanh đứng im, Hoắc Đình Viễn tứcgiận mắng to: “Anh bị ngu à! Tôi bảo anh đánh chết hắn tacơ mài”“BốpI”Lại là một tiếng tát giòn giã vang lên. Nếu như nói cáitát đầu tiên đã khiến cho Hoắc Đình Viễn không dám tintưởng, thì cái tát thứ hai lại khiến hắn ta có chút nghi ngờcuộc đời.Từ nhỏ đến lớn hắn ta bị rất nhiều người đánh, nhưngđều mang họ Hoắc.Ngoại trừ người nhà họ Hoắc ra thì không có một aidám táy máy tay chân với hắn ta cả.Nhưng tiền lệ này cuối cùng cũng đã bị phá vào ngàyhôm nay.Một người đàn ông họ Lý tát cho hắn ta hai bạt taigiòn giã tới mức cả người mơ hồ.“Mẹ kiếp, anh dám đánh…” Hoắc Đình Viễn lần nàyphản ứng nhanh hơn lần trước nhiều. Hắn ta chỉ tốn haigiây để bắt đầu mắng mỏ.Nhưng đáp lại hắn ta lại là một tiếng “bốp” khác.Liên tục ba cái tát khiến trong đầu Hoắc Đình Viễntoàn là dấu hỏi chấm.Mà Hoắc Khải thì lạnh nhạt nói: “Tôi lớn tuổi hơn cậu.Dám mắng chửi người lớn tuổi hơn mình thì đáng bị đánh.Cậu chửi một câu tôi sẽ tát cậu một cái, không tin thì cứthử xem”.Hoắc Đình Viễn bị tát đến sắp phát điên lên rồi, ba cáitát đấy! Sao tên này lại dám chứ!Hoắc Giai Minh rất muốn hỏi, Vương Hạn Dật lại càngmuốn hỏi hơn: Làm sao anh ta dám?Đây không phải là người bình thường, mà là cậu ấmnhà họ Hoắc đấy, hơn nữa lại càng không phải hạngnhánh phụ không quyền không thế!Hoắc Đình Viễn nằm trong hàng ngũ người thừa kếhạng hai, cho dù là Hạ Hoằng Viễn cũng phải cẩn thận khigiao tiếp với hắn ta.Bởi vì đó là người nhà họ Hoắc!Mà nhà họ Hoắc có “ngôi sao hy vọng” kia đi trướcphù hộ, nên không một ai dám xem thường họ!Hoắc Giai Minh nhìn Hoắc Khải với ánh mắt tràn đầysự kinh ngạc, nghi hoặc và cả một chút sùng bái.Người này đỉnh thật! Hoắc Đình Viễn là người mà đếncậu ta còn không dám đánh, ấy thế mà anh ta lại tát choHoắc Đình Viễn mấy bạt tai liền. Đúng là hả giận quá!Đến cả ánh mắt của Vương Hạn Dật cũng có chút kinhngạc.Người này dám đánh cả Hoắc Đình Viễn, vậy lúc trướcông ta ra oai với người này thì phải nói sao đây? Liệu látnữa cậu ta có đập bàn đập ghế ném về phía ông takhông?Nghĩ đến đây, Vương Hạn Dật lùi lại phía sau một bướctheo phản xạ, vẻ mặt tràn đầy sự kính sợ và hoảng hốt.Hoắc Khải dĩ nhiên sẽ không đi đánh Vương Hạn Dậtlàm gì. Một con tép riu làm ra chuyện hơi quá đáng mộtchút thì cũng không đáng để anh phải quan tâm.Anh đánh Hoắc Đình Viễn là vì hắn ta mang họ Hoắc.Một thằng em vô học lại dám đi mắng người làm anhlà anh, lại còn ngả ngớn với chị dâu, không đánh hắn tathì đánh ai được?Nhất thời, tất cả mọi người trong căn phòng, ngoại trừHoắc Khải ra thì không ai nói gì, yên tĩnh vô cùng.Hoắc Đình Viễn đần mặt ra. Có những lúc hắn ta cũngsẽ chủ động đi đánh nhau với người khác, dù sao thì trướcgiờ chỉ có hắn ta đi đánh người chứ không có người nàodám đánh trả.Nhưng giờ thì hắn ta không dám.Bởi vì lúc đánh nhau bình thường, người khác sẽ kiêngky nhà họ Hoắc đứng sau lưng hắn ta, cộng thêm vớiĐổng Thiên Thanh sẽ đứng ra giúp đỡ.Nhưng bây giờ hai thủ đoạn mà hắn ta dựa dẫm vàođã vô dụng, chỉ có thể tự thân vận động.Đánh thắng nổi không?Nhìn thân thể không quá cường tráng của Hoắc Khải,Hoắc Đình Viễn nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ là không thắngnổi…Bởi vì cái bạt tai của người này quá nhanh gọn, giốngnhư một người thường hay tát người khác vậy.Quan trọng nhất là hắn ta giống với Đổng ThiênThanh, cảm nhận được một khí thế khiến cho hắn ta phảikính sợ từ trên người Hoắc Khải.Hắn ta rất không cam tâm. Tại sao hắn ta phải sợ hãimột thằng cha nghèo chứ?Nhưng bản năng của cơ thể lại vậy đấy, sẽ không vìhắn ta không cam tâm mà thay đổi phản xạ của não bộ.“Ngừng chửi rồi thì xin lỗi chị dâu cậu đi”, Hoắc Khảiđột ngột nói.Mặt Hoắc Đình Viễn xanh lại. Mẹ kiếp, anh đánh tôi màgiờ chỉ có hắn ta đi đánh người chứ không có người nàodám đánh trả.Nhưng giờ thì hắn ta không dám.Bởi vì lúc đánh nhau bình thường, người khác sẽ kiêngky nhà họ Hoắc đứng sau lưng hắn ta, cộng thêm vớiĐổng Thiên Thanh sẽ đứng ra giúp đỡ.Nhưng bây giờ hai thủ đoạn mà hắn ta dựa dẫm vàođã vô dụng, chỉ có thể tự thân vận động.Đánh thắng nổi không?Nhìn thân thể không quá cường tráng của Hoắc Khải,Hoắc Đình Viễn nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ là không thắngnổi…Bởi vì cái bạt tai của người này quá nhanh gọn, giốngnhư một người thường hay tát người khác vậy.Quan trọng nhất là hắn ta giống với Đổng ThiênThanh, cảm nhận được một khí thế khiến cho hắn ta phảikính sợ từ trên người Hoắc Khải.Hắn ta rất không cam tâm. Tại sao hắn ta phải sợ hãimột thằng cha nghèo chứ?Nhưng bản năng của cơ thể lại vậy đấy, sẽ không vìhắn ta không cam tâm mà thay đổi phản xạ của não bộ.“Ngừng chửi rồi thì xin lỗi chị dâu cậu đi”, Hoắc Khảiđột ngột nói.Mặt Hoắc Đình Viễn xanh lại. Mẹ kiếp, anh đánh tôi màtôi còn phải đi xin lỗi? Anh hơi bị quá đáng rồi đấy?Ninh Thần cũng cảm thấy đây là lần đầu tiên người tađến chơi, mặc dù lời nói và hành động có hơi khiếm nhã,nhưng tát ba cái rồi thì thôi bỏ qua cũng được.Nên cô chủ động nói: “Bỏ qua đi anh, anh đánh cậu tarồi mà. Xin lỗi thì…Hoắc Đình Viễn nghe vậy thì cảm động vô cùng, đâymới là người tốt chứ, có tri thức lại thấu tình đạt lý.Nhưng Hoắc Khải lại lắc đầu, nói: “Đánh cậu ta là vìcậu ta đáng phải chịu như vậy, còn xin lỗi là việc cậu taphải làm. Đây là hai chuyện khác nhau”:Trong lòng Hoắc Đình Viễn chửi thề, sao lại là haichuyện khác nhau chứ, rõ ràng là cùng một chuyện mà?Nhưng hắn ta lại không dám phản bác mà chỉ có thểthi thoảng nhìn sang phía Đổng Thiên Thanh, hy vọngngười đàn ông võ nghệ cao cường này sẽ đột nhiên bùngnổ và đánh cho thằng cha này một trận tơi bời, sau đóhắn ta sẽ có thể thừa cơ mà đạp mấy cái.Nhưng Đổng Thiên Thanh đã bị câu “Đông Bát Lượng”kia dọa cho hết hồn rồi, làm gì dám nhúc nhích nữa.Hoắc Khải ngước mắt nhìn, bình thản hỏi: “Sao, khôngphục à?”Thấy anh lại bắt đầu giơ tay lên, Hoắc Đình Viễn sợxanh mặt. Nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Hoắc,cứ thế mà quỳ xuống cấu xin thì mất mặt quá.Hắn ta nhắm mắt, định bảo vệ tôn nghiêm cuối cùngcủa bản thân: “Anh, anh đừng có mà quá đáng! Tôi là cậuchủ nhà họ Hoắc đấy, bố tôi là…”“Bố!”Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống, Hoắc Khải lạnhlùng nói: “Ÿ mạnh hiếp yếu, thể diện nhà họ Hoắc bị cậulàm mất sạch rồi! Cái tát này là tôi thay mặt cho nhà họHoắc đánh cậu!”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lúc này, Hoắc Đình Viễn cũng tỉnh táo lại. Hắn ta thẹnquá hóa giận, nói với gã đàn ông kia: “Còn đứng ở đó làmgì! Đánh chết anh ta cho tôi! Có gì thì tôi lo hết! Đánh chếtđi!”Gã đàn ông trung niên kinh hoảng nhìn Hoắc Khải. Bâygiờ tên thật của gã là Đổng Thiên Thanh, cái tên Đông BátLượng này đã rất xa lạ với gã rồi. Nhưng dù có xa lạ cỡnào đi nữa thì nó vẫn đáng sợ như một cơn ác mộng vậy.Bởi vì lúc gã được sinh ra thì chỉ nặng có tám lạng,cho nên bị bố mẹ bỏ lại luôn ở bệnh viện không thèmchăm sóc. Cũng may gã phước lớn mạng lớn, vẫn sốngtiếp như một kỳ tích.Vì không tìm được bố mẹ, nên bệnh viện chăm sóc gãkhoảng một năm rồi đưa gã vào trại trẻ mồ côi.Gã sinh sống ở trại trẻ mồ côi từ hồi đó. Năm gã lênsáu, có một kẻ gian lẻn vào trại trẻ mồ côi trộm đồ và đãbị bắt. Lúc tên trộm được thả ra thì đã phóng hỏa đốtsạch trại trẻ mồ côi để trả thù.Tất cả mọi người ở trại trẻ mồ côi đầu bỏ mạng, ngoạitrừ Đổng Thiên Thanh khi ấy lén trốn ra ngoài bắt ếch.Khi gã xách một thùng ếch nhỏ, chuẩn bị quay vềtrong vinh quang thì đã thấy lửa cháy ngập trời. Gã sửngsốt hồi lâu, nhưng lại không chảy bất cứ một giọt nướcmắt nào.Sau đó, gã từ chối đến trại trẻ mồ côi khác, lấy tiềncứu trợ tạm thời đến trường dạy võ và học ba năm ở đó.Ba năm sau, Đổng Thiên Thanh rời khỏi trường dạy võ,đến các võ quán ở khắp nơi để khiêu chiến.Gã bị người ta đánh, cũng đánh người khác, trải quavô số trận chiến, rèn luyện được một thân võ nghệ caocường.Năm hai mươi mốt tuổi, gã biết được kẻ gian phónghỏa đốt trại trẻ mồ côi kia không hề bị xử bắn mà cònđược giảm án liên tục, và đã được ra tù vào lúc đó.Đêm ba mươi Tết năm gã hai mươi hai tuổi, ĐổngThiên Thanh giết chết cả nhà tên trộm đó, rồi bỏ đi biệtXỨ.Trước khi tới nhà họ Hoắc, gã đã thay đổi tên khác.Theo lý mà nói, phải không có ai biết được cái tên ĐôngBát Lượng này mới đúng.Không, có lẽ là có người biết.Gã đàn ông trung niên theo bản năng nghĩ đến “ngôisao hy vọng” của nhà họ Hoắc kia. Gã đã từng gặp ngườinày. Gì mà anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm, chỉ là bềngoài mà thôi.Là một người luyện võ từ nhỏ, sức quan sát của ĐổngThiên Thanh nhạy cảm hơn người bình thường nhiều.Gã cảm nhận tượng cái uy khó mà tưởng tượng đượctừ trên người của người đó. Cái uy này không chỉ là khíthế toát ra từ một người bề trên, mà còn là từ trong xươngcốt, trong tỉnh thần tỏa ra.Đứng trước mặt người này, Đổng Thiên Thanh cảmgiác bản thân như đang trần truồng vậy, không thể giấugiếm bất kỳ bí mật gì.Nếu như có ai biết bí mật của gã, thì hẳn phải là “ngôisao hy vọng” này.Nếu thật sự bị người đó điều tra ra bí mật của mình thìĐổng Thiên Thanh cũng chẳng thấy bất ngờ. Nhưngngười đàn ông trước mặt này rõ ràng không phải là ngườiđó, tại sao hắn ta lại biết đến “Đông Bát Lượng”?Giết người đòi mạng, có nợ phải trả là đạo lý không hềthay đổi từ xưa tới nay.Cho dù kẻ gian kia có hại chết mấy chục người củatrại trẻ mồ côi, thì đó cũng không phải là lý do để ĐổngThiên Thanh có tư cách giết chết kẻ đó, ít nhất về mặtpháp luật thì không có.Một khi bị người ta tra ra việc gã chính là hung thủtrong vụ án giết hại cả gia đình kia thì gã nhất định sẽ bịluật pháp trừng trị, cho dù hắn có cảm thấy việc nàykhông công bằng đi nữa.Cho nên Đổng Thiên Thanh không dám làm theo lời ralệnh của Hoắc Đình Viễn.Không chỉ là sợ bí mật của mình bị phơi bày ra ngoàiánh sáng mà còn vì gã cảm nhận được sự kính sợ giốngnhư lần đầu gã gặp “ngôi sao hy vọng”.Một gia đình nhìn có vẻ bình thường và một người đànông bình thường tại sao lại có một uy lực như vậy chứ?Nhất là ánh mắt của Hoắc Khải, nó vượt qua cả sự coikhinh bình thường. Nó sẽ không khiến người ta cảm thấybị sỉ nhục mà cảm thấy sự khác biệt to lớn không cáchnào vượt qua giữa hai bên.Thấy Đổng Thiên Thanh đứng im, Hoắc Đình Viễn tứcgiận mắng to: “Anh bị ngu à! Tôi bảo anh đánh chết hắn tacơ mài”“BốpI”Lại là một tiếng tát giòn giã vang lên. Nếu như nói cáitát đầu tiên đã khiến cho Hoắc Đình Viễn không dám tintưởng, thì cái tát thứ hai lại khiến hắn ta có chút nghi ngờcuộc đời.Từ nhỏ đến lớn hắn ta bị rất nhiều người đánh, nhưngđều mang họ Hoắc.Ngoại trừ người nhà họ Hoắc ra thì không có một aidám táy máy tay chân với hắn ta cả.Nhưng tiền lệ này cuối cùng cũng đã bị phá vào ngàyhôm nay.Một người đàn ông họ Lý tát cho hắn ta hai bạt taigiòn giã tới mức cả người mơ hồ.“Mẹ kiếp, anh dám đánh…” Hoắc Đình Viễn lần nàyphản ứng nhanh hơn lần trước nhiều. Hắn ta chỉ tốn haigiây để bắt đầu mắng mỏ.Nhưng đáp lại hắn ta lại là một tiếng “bốp” khác.Liên tục ba cái tát khiến trong đầu Hoắc Đình Viễntoàn là dấu hỏi chấm.Mà Hoắc Khải thì lạnh nhạt nói: “Tôi lớn tuổi hơn cậu.Dám mắng chửi người lớn tuổi hơn mình thì đáng bị đánh.Cậu chửi một câu tôi sẽ tát cậu một cái, không tin thì cứthử xem”.Hoắc Đình Viễn bị tát đến sắp phát điên lên rồi, ba cáitát đấy! Sao tên này lại dám chứ!Hoắc Giai Minh rất muốn hỏi, Vương Hạn Dật lại càngmuốn hỏi hơn: Làm sao anh ta dám?Đây không phải là người bình thường, mà là cậu ấmnhà họ Hoắc đấy, hơn nữa lại càng không phải hạngnhánh phụ không quyền không thế!Hoắc Đình Viễn nằm trong hàng ngũ người thừa kếhạng hai, cho dù là Hạ Hoằng Viễn cũng phải cẩn thận khigiao tiếp với hắn ta.Bởi vì đó là người nhà họ Hoắc!Mà nhà họ Hoắc có “ngôi sao hy vọng” kia đi trướcphù hộ, nên không một ai dám xem thường họ!Hoắc Giai Minh nhìn Hoắc Khải với ánh mắt tràn đầysự kinh ngạc, nghi hoặc và cả một chút sùng bái.Người này đỉnh thật! Hoắc Đình Viễn là người mà đếncậu ta còn không dám đánh, ấy thế mà anh ta lại tát choHoắc Đình Viễn mấy bạt tai liền. Đúng là hả giận quá!Đến cả ánh mắt của Vương Hạn Dật cũng có chút kinhngạc.Người này dám đánh cả Hoắc Đình Viễn, vậy lúc trướcông ta ra oai với người này thì phải nói sao đây? Liệu látnữa cậu ta có đập bàn đập ghế ném về phía ông takhông?Nghĩ đến đây, Vương Hạn Dật lùi lại phía sau một bướctheo phản xạ, vẻ mặt tràn đầy sự kính sợ và hoảng hốt.Hoắc Khải dĩ nhiên sẽ không đi đánh Vương Hạn Dậtlàm gì. Một con tép riu làm ra chuyện hơi quá đáng mộtchút thì cũng không đáng để anh phải quan tâm.Anh đánh Hoắc Đình Viễn là vì hắn ta mang họ Hoắc.Một thằng em vô học lại dám đi mắng người làm anhlà anh, lại còn ngả ngớn với chị dâu, không đánh hắn tathì đánh ai được?Nhất thời, tất cả mọi người trong căn phòng, ngoại trừHoắc Khải ra thì không ai nói gì, yên tĩnh vô cùng.Hoắc Đình Viễn đần mặt ra. Có những lúc hắn ta cũngsẽ chủ động đi đánh nhau với người khác, dù sao thì trướcgiờ chỉ có hắn ta đi đánh người chứ không có người nàodám đánh trả.Nhưng giờ thì hắn ta không dám.Bởi vì lúc đánh nhau bình thường, người khác sẽ kiêngky nhà họ Hoắc đứng sau lưng hắn ta, cộng thêm vớiĐổng Thiên Thanh sẽ đứng ra giúp đỡ.Nhưng bây giờ hai thủ đoạn mà hắn ta dựa dẫm vàođã vô dụng, chỉ có thể tự thân vận động.Đánh thắng nổi không?Nhìn thân thể không quá cường tráng của Hoắc Khải,Hoắc Đình Viễn nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ là không thắngnổi…Bởi vì cái bạt tai của người này quá nhanh gọn, giốngnhư một người thường hay tát người khác vậy.Quan trọng nhất là hắn ta giống với Đổng ThiênThanh, cảm nhận được một khí thế khiến cho hắn ta phảikính sợ từ trên người Hoắc Khải.Hắn ta rất không cam tâm. Tại sao hắn ta phải sợ hãimột thằng cha nghèo chứ?Nhưng bản năng của cơ thể lại vậy đấy, sẽ không vìhắn ta không cam tâm mà thay đổi phản xạ của não bộ.“Ngừng chửi rồi thì xin lỗi chị dâu cậu đi”, Hoắc Khảiđột ngột nói.Mặt Hoắc Đình Viễn xanh lại. Mẹ kiếp, anh đánh tôi màgiờ chỉ có hắn ta đi đánh người chứ không có người nàodám đánh trả.Nhưng giờ thì hắn ta không dám.Bởi vì lúc đánh nhau bình thường, người khác sẽ kiêngky nhà họ Hoắc đứng sau lưng hắn ta, cộng thêm vớiĐổng Thiên Thanh sẽ đứng ra giúp đỡ.Nhưng bây giờ hai thủ đoạn mà hắn ta dựa dẫm vàođã vô dụng, chỉ có thể tự thân vận động.Đánh thắng nổi không?Nhìn thân thể không quá cường tráng của Hoắc Khải,Hoắc Đình Viễn nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ là không thắngnổi…Bởi vì cái bạt tai của người này quá nhanh gọn, giốngnhư một người thường hay tát người khác vậy.Quan trọng nhất là hắn ta giống với Đổng ThiênThanh, cảm nhận được một khí thế khiến cho hắn ta phảikính sợ từ trên người Hoắc Khải.Hắn ta rất không cam tâm. Tại sao hắn ta phải sợ hãimột thằng cha nghèo chứ?Nhưng bản năng của cơ thể lại vậy đấy, sẽ không vìhắn ta không cam tâm mà thay đổi phản xạ của não bộ.“Ngừng chửi rồi thì xin lỗi chị dâu cậu đi”, Hoắc Khảiđột ngột nói.Mặt Hoắc Đình Viễn xanh lại. Mẹ kiếp, anh đánh tôi màtôi còn phải đi xin lỗi? Anh hơi bị quá đáng rồi đấy?Ninh Thần cũng cảm thấy đây là lần đầu tiên người tađến chơi, mặc dù lời nói và hành động có hơi khiếm nhã,nhưng tát ba cái rồi thì thôi bỏ qua cũng được.Nên cô chủ động nói: “Bỏ qua đi anh, anh đánh cậu tarồi mà. Xin lỗi thì…Hoắc Đình Viễn nghe vậy thì cảm động vô cùng, đâymới là người tốt chứ, có tri thức lại thấu tình đạt lý.Nhưng Hoắc Khải lại lắc đầu, nói: “Đánh cậu ta là vìcậu ta đáng phải chịu như vậy, còn xin lỗi là việc cậu taphải làm. Đây là hai chuyện khác nhau”:Trong lòng Hoắc Đình Viễn chửi thề, sao lại là haichuyện khác nhau chứ, rõ ràng là cùng một chuyện mà?Nhưng hắn ta lại không dám phản bác mà chỉ có thểthi thoảng nhìn sang phía Đổng Thiên Thanh, hy vọngngười đàn ông võ nghệ cao cường này sẽ đột nhiên bùngnổ và đánh cho thằng cha này một trận tơi bời, sau đóhắn ta sẽ có thể thừa cơ mà đạp mấy cái.Nhưng Đổng Thiên Thanh đã bị câu “Đông Bát Lượng”kia dọa cho hết hồn rồi, làm gì dám nhúc nhích nữa.Hoắc Khải ngước mắt nhìn, bình thản hỏi: “Sao, khôngphục à?”Thấy anh lại bắt đầu giơ tay lên, Hoắc Đình Viễn sợxanh mặt. Nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Hoắc,cứ thế mà quỳ xuống cấu xin thì mất mặt quá.Hắn ta nhắm mắt, định bảo vệ tôn nghiêm cuối cùngcủa bản thân: “Anh, anh đừng có mà quá đáng! Tôi là cậuchủ nhà họ Hoắc đấy, bố tôi là…”“Bố!”Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống, Hoắc Khải lạnhlùng nói: “Ÿ mạnh hiếp yếu, thể diện nhà họ Hoắc bị cậulàm mất sạch rồi! Cái tát này là tôi thay mặt cho nhà họHoắc đánh cậu!”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lúc này, Hoắc Đình Viễn cũng tỉnh táo lại. Hắn ta thẹnquá hóa giận, nói với gã đàn ông kia: “Còn đứng ở đó làmgì! Đánh chết anh ta cho tôi! Có gì thì tôi lo hết! Đánh chếtđi!”Gã đàn ông trung niên kinh hoảng nhìn Hoắc Khải. Bâygiờ tên thật của gã là Đổng Thiên Thanh, cái tên Đông BátLượng này đã rất xa lạ với gã rồi. Nhưng dù có xa lạ cỡnào đi nữa thì nó vẫn đáng sợ như một cơn ác mộng vậy.Bởi vì lúc gã được sinh ra thì chỉ nặng có tám lạng,cho nên bị bố mẹ bỏ lại luôn ở bệnh viện không thèmchăm sóc. Cũng may gã phước lớn mạng lớn, vẫn sốngtiếp như một kỳ tích.Vì không tìm được bố mẹ, nên bệnh viện chăm sóc gãkhoảng một năm rồi đưa gã vào trại trẻ mồ côi.Gã sinh sống ở trại trẻ mồ côi từ hồi đó. Năm gã lênsáu, có một kẻ gian lẻn vào trại trẻ mồ côi trộm đồ và đãbị bắt. Lúc tên trộm được thả ra thì đã phóng hỏa đốtsạch trại trẻ mồ côi để trả thù.Tất cả mọi người ở trại trẻ mồ côi đầu bỏ mạng, ngoạitrừ Đổng Thiên Thanh khi ấy lén trốn ra ngoài bắt ếch.Khi gã xách một thùng ếch nhỏ, chuẩn bị quay vềtrong vinh quang thì đã thấy lửa cháy ngập trời. Gã sửngsốt hồi lâu, nhưng lại không chảy bất cứ một giọt nướcmắt nào.Sau đó, gã từ chối đến trại trẻ mồ côi khác, lấy tiềncứu trợ tạm thời đến trường dạy võ và học ba năm ở đó.Ba năm sau, Đổng Thiên Thanh rời khỏi trường dạy võ,đến các võ quán ở khắp nơi để khiêu chiến.Gã bị người ta đánh, cũng đánh người khác, trải quavô số trận chiến, rèn luyện được một thân võ nghệ caocường.Năm hai mươi mốt tuổi, gã biết được kẻ gian phónghỏa đốt trại trẻ mồ côi kia không hề bị xử bắn mà cònđược giảm án liên tục, và đã được ra tù vào lúc đó.Đêm ba mươi Tết năm gã hai mươi hai tuổi, ĐổngThiên Thanh giết chết cả nhà tên trộm đó, rồi bỏ đi biệtXỨ.Trước khi tới nhà họ Hoắc, gã đã thay đổi tên khác.Theo lý mà nói, phải không có ai biết được cái tên ĐôngBát Lượng này mới đúng.Không, có lẽ là có người biết.Gã đàn ông trung niên theo bản năng nghĩ đến “ngôisao hy vọng” của nhà họ Hoắc kia. Gã đã từng gặp ngườinày. Gì mà anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm, chỉ là bềngoài mà thôi.Là một người luyện võ từ nhỏ, sức quan sát của ĐổngThiên Thanh nhạy cảm hơn người bình thường nhiều.Gã cảm nhận tượng cái uy khó mà tưởng tượng đượctừ trên người của người đó. Cái uy này không chỉ là khíthế toát ra từ một người bề trên, mà còn là từ trong xươngcốt, trong tỉnh thần tỏa ra.Đứng trước mặt người này, Đổng Thiên Thanh cảmgiác bản thân như đang trần truồng vậy, không thể giấugiếm bất kỳ bí mật gì.Nếu như có ai biết bí mật của gã, thì hẳn phải là “ngôisao hy vọng” này.Nếu thật sự bị người đó điều tra ra bí mật của mình thìĐổng Thiên Thanh cũng chẳng thấy bất ngờ. Nhưngngười đàn ông trước mặt này rõ ràng không phải là ngườiđó, tại sao hắn ta lại biết đến “Đông Bát Lượng”?Giết người đòi mạng, có nợ phải trả là đạo lý không hềthay đổi từ xưa tới nay.Cho dù kẻ gian kia có hại chết mấy chục người củatrại trẻ mồ côi, thì đó cũng không phải là lý do để ĐổngThiên Thanh có tư cách giết chết kẻ đó, ít nhất về mặtpháp luật thì không có.Một khi bị người ta tra ra việc gã chính là hung thủtrong vụ án giết hại cả gia đình kia thì gã nhất định sẽ bịluật pháp trừng trị, cho dù hắn có cảm thấy việc nàykhông công bằng đi nữa.Cho nên Đổng Thiên Thanh không dám làm theo lời ralệnh của Hoắc Đình Viễn.Không chỉ là sợ bí mật của mình bị phơi bày ra ngoàiánh sáng mà còn vì gã cảm nhận được sự kính sợ giốngnhư lần đầu gã gặp “ngôi sao hy vọng”.Một gia đình nhìn có vẻ bình thường và một người đànông bình thường tại sao lại có một uy lực như vậy chứ?Nhất là ánh mắt của Hoắc Khải, nó vượt qua cả sự coikhinh bình thường. Nó sẽ không khiến người ta cảm thấybị sỉ nhục mà cảm thấy sự khác biệt to lớn không cáchnào vượt qua giữa hai bên.Thấy Đổng Thiên Thanh đứng im, Hoắc Đình Viễn tứcgiận mắng to: “Anh bị ngu à! Tôi bảo anh đánh chết hắn tacơ mài”“BốpI”Lại là một tiếng tát giòn giã vang lên. Nếu như nói cáitát đầu tiên đã khiến cho Hoắc Đình Viễn không dám tintưởng, thì cái tát thứ hai lại khiến hắn ta có chút nghi ngờcuộc đời.Từ nhỏ đến lớn hắn ta bị rất nhiều người đánh, nhưngđều mang họ Hoắc.Ngoại trừ người nhà họ Hoắc ra thì không có một aidám táy máy tay chân với hắn ta cả.Nhưng tiền lệ này cuối cùng cũng đã bị phá vào ngàyhôm nay.Một người đàn ông họ Lý tát cho hắn ta hai bạt taigiòn giã tới mức cả người mơ hồ.“Mẹ kiếp, anh dám đánh…” Hoắc Đình Viễn lần nàyphản ứng nhanh hơn lần trước nhiều. Hắn ta chỉ tốn haigiây để bắt đầu mắng mỏ.Nhưng đáp lại hắn ta lại là một tiếng “bốp” khác.Liên tục ba cái tát khiến trong đầu Hoắc Đình Viễntoàn là dấu hỏi chấm.Mà Hoắc Khải thì lạnh nhạt nói: “Tôi lớn tuổi hơn cậu.Dám mắng chửi người lớn tuổi hơn mình thì đáng bị đánh.Cậu chửi một câu tôi sẽ tát cậu một cái, không tin thì cứthử xem”.Hoắc Đình Viễn bị tát đến sắp phát điên lên rồi, ba cáitát đấy! Sao tên này lại dám chứ!Hoắc Giai Minh rất muốn hỏi, Vương Hạn Dật lại càngmuốn hỏi hơn: Làm sao anh ta dám?Đây không phải là người bình thường, mà là cậu ấmnhà họ Hoắc đấy, hơn nữa lại càng không phải hạngnhánh phụ không quyền không thế!Hoắc Đình Viễn nằm trong hàng ngũ người thừa kếhạng hai, cho dù là Hạ Hoằng Viễn cũng phải cẩn thận khigiao tiếp với hắn ta.Bởi vì đó là người nhà họ Hoắc!Mà nhà họ Hoắc có “ngôi sao hy vọng” kia đi trướcphù hộ, nên không một ai dám xem thường họ!Hoắc Giai Minh nhìn Hoắc Khải với ánh mắt tràn đầysự kinh ngạc, nghi hoặc và cả một chút sùng bái.Người này đỉnh thật! Hoắc Đình Viễn là người mà đếncậu ta còn không dám đánh, ấy thế mà anh ta lại tát choHoắc Đình Viễn mấy bạt tai liền. Đúng là hả giận quá!Đến cả ánh mắt của Vương Hạn Dật cũng có chút kinhngạc.Người này dám đánh cả Hoắc Đình Viễn, vậy lúc trướcông ta ra oai với người này thì phải nói sao đây? Liệu látnữa cậu ta có đập bàn đập ghế ném về phía ông takhông?Nghĩ đến đây, Vương Hạn Dật lùi lại phía sau một bướctheo phản xạ, vẻ mặt tràn đầy sự kính sợ và hoảng hốt.Hoắc Khải dĩ nhiên sẽ không đi đánh Vương Hạn Dậtlàm gì. Một con tép riu làm ra chuyện hơi quá đáng mộtchút thì cũng không đáng để anh phải quan tâm.Anh đánh Hoắc Đình Viễn là vì hắn ta mang họ Hoắc.Một thằng em vô học lại dám đi mắng người làm anhlà anh, lại còn ngả ngớn với chị dâu, không đánh hắn tathì đánh ai được?Nhất thời, tất cả mọi người trong căn phòng, ngoại trừHoắc Khải ra thì không ai nói gì, yên tĩnh vô cùng.Hoắc Đình Viễn đần mặt ra. Có những lúc hắn ta cũngsẽ chủ động đi đánh nhau với người khác, dù sao thì trướcgiờ chỉ có hắn ta đi đánh người chứ không có người nàodám đánh trả.Nhưng giờ thì hắn ta không dám.Bởi vì lúc đánh nhau bình thường, người khác sẽ kiêngky nhà họ Hoắc đứng sau lưng hắn ta, cộng thêm vớiĐổng Thiên Thanh sẽ đứng ra giúp đỡ.Nhưng bây giờ hai thủ đoạn mà hắn ta dựa dẫm vàođã vô dụng, chỉ có thể tự thân vận động.Đánh thắng nổi không?Nhìn thân thể không quá cường tráng của Hoắc Khải,Hoắc Đình Viễn nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ là không thắngnổi…Bởi vì cái bạt tai của người này quá nhanh gọn, giốngnhư một người thường hay tát người khác vậy.Quan trọng nhất là hắn ta giống với Đổng ThiênThanh, cảm nhận được một khí thế khiến cho hắn ta phảikính sợ từ trên người Hoắc Khải.Hắn ta rất không cam tâm. Tại sao hắn ta phải sợ hãimột thằng cha nghèo chứ?Nhưng bản năng của cơ thể lại vậy đấy, sẽ không vìhắn ta không cam tâm mà thay đổi phản xạ của não bộ.“Ngừng chửi rồi thì xin lỗi chị dâu cậu đi”, Hoắc Khảiđột ngột nói.Mặt Hoắc Đình Viễn xanh lại. Mẹ kiếp, anh đánh tôi màgiờ chỉ có hắn ta đi đánh người chứ không có người nàodám đánh trả.Nhưng giờ thì hắn ta không dám.Bởi vì lúc đánh nhau bình thường, người khác sẽ kiêngky nhà họ Hoắc đứng sau lưng hắn ta, cộng thêm vớiĐổng Thiên Thanh sẽ đứng ra giúp đỡ.Nhưng bây giờ hai thủ đoạn mà hắn ta dựa dẫm vàođã vô dụng, chỉ có thể tự thân vận động.Đánh thắng nổi không?Nhìn thân thể không quá cường tráng của Hoắc Khải,Hoắc Đình Viễn nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ là không thắngnổi…Bởi vì cái bạt tai của người này quá nhanh gọn, giốngnhư một người thường hay tát người khác vậy.Quan trọng nhất là hắn ta giống với Đổng ThiênThanh, cảm nhận được một khí thế khiến cho hắn ta phảikính sợ từ trên người Hoắc Khải.Hắn ta rất không cam tâm. Tại sao hắn ta phải sợ hãimột thằng cha nghèo chứ?Nhưng bản năng của cơ thể lại vậy đấy, sẽ không vìhắn ta không cam tâm mà thay đổi phản xạ của não bộ.“Ngừng chửi rồi thì xin lỗi chị dâu cậu đi”, Hoắc Khảiđột ngột nói.Mặt Hoắc Đình Viễn xanh lại. Mẹ kiếp, anh đánh tôi màtôi còn phải đi xin lỗi? Anh hơi bị quá đáng rồi đấy?Ninh Thần cũng cảm thấy đây là lần đầu tiên người tađến chơi, mặc dù lời nói và hành động có hơi khiếm nhã,nhưng tát ba cái rồi thì thôi bỏ qua cũng được.Nên cô chủ động nói: “Bỏ qua đi anh, anh đánh cậu tarồi mà. Xin lỗi thì…Hoắc Đình Viễn nghe vậy thì cảm động vô cùng, đâymới là người tốt chứ, có tri thức lại thấu tình đạt lý.Nhưng Hoắc Khải lại lắc đầu, nói: “Đánh cậu ta là vìcậu ta đáng phải chịu như vậy, còn xin lỗi là việc cậu taphải làm. Đây là hai chuyện khác nhau”:Trong lòng Hoắc Đình Viễn chửi thề, sao lại là haichuyện khác nhau chứ, rõ ràng là cùng một chuyện mà?Nhưng hắn ta lại không dám phản bác mà chỉ có thểthi thoảng nhìn sang phía Đổng Thiên Thanh, hy vọngngười đàn ông võ nghệ cao cường này sẽ đột nhiên bùngnổ và đánh cho thằng cha này một trận tơi bời, sau đóhắn ta sẽ có thể thừa cơ mà đạp mấy cái.Nhưng Đổng Thiên Thanh đã bị câu “Đông Bát Lượng”kia dọa cho hết hồn rồi, làm gì dám nhúc nhích nữa.Hoắc Khải ngước mắt nhìn, bình thản hỏi: “Sao, khôngphục à?”Thấy anh lại bắt đầu giơ tay lên, Hoắc Đình Viễn sợxanh mặt. Nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Hoắc,cứ thế mà quỳ xuống cấu xin thì mất mặt quá.Hắn ta nhắm mắt, định bảo vệ tôn nghiêm cuối cùngcủa bản thân: “Anh, anh đừng có mà quá đáng! Tôi là cậuchủ nhà họ Hoắc đấy, bố tôi là…”“Bố!”Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống, Hoắc Khải lạnhlùng nói: “Ÿ mạnh hiếp yếu, thể diện nhà họ Hoắc bị cậulàm mất sạch rồi! Cái tát này là tôi thay mặt cho nhà họHoắc đánh cậu!”