Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 129: Vô cùng bình tĩnh

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hoắc Khải không hỏi Đổng Thiên Thanh chuyện vì saogã là trợ lý của Hoắc Đình Viễn mà lại nói bản thân không liên quan đến Hoắc Đình Viễn.Vì câu hỏi này liên quan đến sự an toàn của NinhThần, nếu đã không liên quan thì anh cũng không cóhứng thú biết đáp án.“Nói cho tôi vị trí, liên tục báo cáo đường đi, khôngđược ngắt điện thoại.Âm thanh của Hoắc Khải dứt khoát và lạnh lùng nhưthép, tạo thành một mệnh lệnh không thể kháng cự.Nhưng Đổng Thiên Thanh không hề cảm thấy khôngthoải mái, mà còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.Người đàn ông này nên dùng giọng điệu như vậy đểnói chuyện với người khác mới phải, cậu ta sinh ra để làmlãnh đạo.Đổng Thiên Thanh do dự một hồi nhưng vẫn khônghỏi khi nào Hoắc Khải sẽ nói cho gã biết chuyện Đông BátLượng mà chỉ đơn giản nói vị trí của bản thân bây giờ vàphương hướng có thể sẽ đi.Trong điện thoại, gã nghe được giọng Hoắc Khải đangnói chuyện với người khác về hướng đi. Khoảng chừngmười phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến âmthanh của Hoắc Khải.“Nếu chuyện này thật sự không liên quan đến anh, thìsau khi chuyện này kết thúc, tôi đảm bảo anh sẽ có mộtcuộc sống yên bình”.Giọng nói vẫn bình thản như cũ. Một chuyện với độkhó cao như thế mà từ trong miệng Hoắc Khải nói ra lạinhẹ tựa lông hồng. Giống như chỉ cần Hoắc Khải muốn thìsẽ được vậy.Điều càng làm người khác khó hiểu chính là, khi nghecâu này, tâm trạng của Đổng Thiên Thanh lại trở nên thảlỏng.Thật ra điều gã cần không phải là đáp án, mà là xóa bỏđi sự bất an trong lòng.Cái tên trong quá khứ, những chuyện đã xảy ra, gãkhông hối hận, nhưng cũng không mong nó sẽ ảnh hưởngđến cuộc sống nửa đời sau của gã.Tuổi gã đã lớn, cũng sẽ có nhiều cố ky, dù là người cóý chí lớn hơn thì cũng vậy.Đường Thế Minh lái xe rất nhanh, phi vun vút trongdòng xe qua lại. Anh ta chỉ tốn có mười lăm phút là đã tìmđược xe của Đổng Thiên Thanh.Anh ta một lần nữa gia tăng tốc độ, đuổi kịp ngay sauxe Đổng Thiên Thanh. Đường Thế Minh quay đầu, nhìnsang người đàn ông ngồi bên cửa sổ, chỉ về chiếc xe phíatrước.Anh ta nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Có cần chặn xe họkhông?”“Không cẩn, cứ bám theo thôi!”, Hoắc Khải bình thảnnói.Đường Thế Minh gật đầu, giữ một khoảng cách tươngđối với chiếc xe kia. Đồng thời, anh ta cũng tò mò liếc mắtsang đánh giá Hoắc Khải.Anh ta cũng nghe được đại khái cuộc trò chuyện bannãy.Đến lúc này, anh ta mới hiểu ra trong chiếc xe kia chắcchắn có người mà người đàn ông này quan tâm.Theo lý mà nói, cậu ta nên tỏ ra rất phẫn nộ hoặc lolắng mới phải.Nhưng cho đến bây giờ, Đường Thế Minh chưa hềnhìn thấy những cảm xúc đó trên mặt Hoắc Khải.Đây đâu phải cảm xúc mà một người bình thường nêncó chứ. Nếu là anh ta gặp phải chuyện như thế thì cũngkhó mà giữ được trạng thái này.Vậy thì sao một người chồng bình thường như vậy lạilàm được chứ?Đường Thế Minh đã giúp Triệu Vĩnh An điều tra bốicảnh của Hoắc Khải từ lâu, vợ là một người không nghềnghiệp, bố mẹ vợ mở một tiệm trái cây, Hoắc Khải là trẻmồ côi, không có họ hàng ở nơi đây.Thành tích tốt nhất mà cậu ta làm được chính là làmtài xế cho tổng giám đốc công ty chỉ nhánh của nhà họCd.Xét từ phương diện nào thì Hoắc Khải cũng chỉ làngười bình thường đến không thể bình thường hơn.Nhưng Triệu Vĩnh An lại rất thích cậu ta, cậu ấm nhàhọ Hoắc kia cũng vậy, đến cả ông lão cả ngày chỉ thíchsưởi nắng, không nhiệt tình với người ngoài bao giờ cũngrất thích Hoắc Khải.Hoắc Khải mang một sự thu hút khó tả khiến cho bấtcứ ai lại gần cậu ta đều không kìm được mà nảy sinh thiệncảm.Mà từng hành động của cậu ta cũng chưa bao giờkhiến những người thích cậu ta thất vọng.Mặc dù Đường Thế Minh và Hoắc Khải không nóichuyện nhiều, nhưng qua mấy lần gặp mặt anh ta vẫncảm thấy Hoắc Khải làm người ta rất thoải mái.Nhưng sự bình tĩnh của cậu ta thì thật sự hơi quá đà.“Cậu chắc chắn là không cần chặn bọn họ lại sao?Nhỡ bọn họ làm gì trong xe thì sao” Đường Thế Minh nói.“Trước khi bắt bọn họ trả giá thì tôi phải tìm đượcngười đứng sau vụ này đã”. Hoắc Khải trả lời, cũng coinhư giải thích một cách đơn giản.Đường Thế Minh “Ồ” một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa.Vì anh ta biết, nếu bản thân nói rằng cậu ta không nênbình tĩnh như thế, cậu ta sẽ chỉ đáp lại rằng: Chẳng lẽkhông bình tĩnh thì có ích gì trong lúc này sao?Anh ta không muốn nghe cuộc hội thoại như vậy.Đổng Thiên Thanh thì thỉnh thoảng liếc qua cửa kính.Gã nhìn thấy Đường Thế Minh đang lái xe, cũng thấy HoắcKhải đang ngồi ở ghế lái phụ.Cửa kính cực kỳ sạch sẽ, không dán kính ô tô, có thểnhìn rất rõ.Gương mặt bình tĩnh của Hoắc Khải khiến Đổng ThiênThanh thấy lạnh lẽo trong lòng.Giống Đường Thế Minh, gã cũng không thể hiểu nổi,đã đến lúc này rồi mà tại sao người đàn ông này vẫn cóthể bình tĩnh được như vậy?Lời giải thích duy nhất ở đây chính là, sự việc ngoài ýmuốn trước mắt này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kểtrong mắt cậu ta.Hoặc là người này tự tin có thể khống chế được cụcdiện.Điều này khiến Đổng Thiên Thanh có cảm giác maymắn. Việc bản thân không giúp đỡ Hoắc Đình Viễn có lẽ làmột lựa chọn hết sức chính xác.Ba chiếc xe, một chiếc đi trước, hai chiếc đi sau, vượtqua khu trung tâm, đến khu Tây Bắc hẻo lánh ít người.Gần đây có khá nhiều bất động sản đang được khaiphá, có lẽ vẫn còn một vài công xưởng cũ, nhà dân chưađược di dời và khai phá, nhưng hầu như là không cònnaười nào níĩa.Chiếc xe bắt cóc Ninh Thần nhanh chóng rời khỏiđường lớn mà đi vào một con đường nhỏ gồ ghề, cuốicùng thì dừng ở một công xưởng cũ nát hoang phế, chắcđã bị bỏ hoang được bảy, tám năm trở lên rồi.Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh cũng thôngminh, không hề bám quá sát để tránh bứt dây động rừng.Bọn họ dừng xe ở ngoài nhà máy, sau đó đi theo HoắcKhải tiến vào.Lúc xuống xe, hai người đánh mắt nhìn nhau, đều cảmthấy một hơi thở bén nhọn từ trên người đối phương.Bọn họ đều là những người giỏi võ, trên tay cũng từngdính máu. Bản năng của một con dã thú khiến bọn họ biếtđược đối phương không phải người dễ chọc.Cùng với cảnh báo trong lòng, bọn họ cũng lại kinhngạc với khả năng của Hoắc Khải.Đường Thế Minh tưởng Đổng Thiên Thanh là đàn emcủa Hoắc Khải, còn Đổng Thiên Thanh thì cũng lầm tưởngngược lại.Trong giây phút hiểu nhầm đó, hai người càng thêmkiêng ky Hoắc Khải.Còn Hoắc Khải thì lại không quan tâm đến đốm lửanhỏ đang cháy trong mắt hai người kia.Tiến vào công xưởng, anh lập tức bước nhanh về nơichiếc xe kia đang đậu.Lúc này, Ninh Thần đã bị mấy tên đàn ông kéo vào bêntrong của nhà xưởng.Bên trong nhà xưởng trống rỗng không còn gì, nhữngmón đồ đáng tiền đều đã bị bán sạch từ lâu.Ngoài một vài loại nhựa không đáng giá hoặc đống rácmà không biết ai vứt lại ra thì chỉ còn một chiếc ghế dựa.Hoắc Đình Viễn nằm trên ghế, bên cạnh là một thùngđá, bên trong có một chai rượu vang.Hắn ta cầm ly rượu trên tay, lúc nhìn thấy Ninh Thần bịkéo vào thì khẽ nhấp một ngụm rồi nở nụ cười.Rượu vang tỉnh khiết thơm ngon làm tinh thần hắn taphấn chấn hẳn lên. Sự xuất hiện của Ninh Thần càng làmánh mắt hắn ta sáng hơn một cách quái dị.Người phụ nữ này thật sự quá đẹp, khiến hắn ta mơtưởng mấy ngày liền.Ai nói phụ nữ trẻ tuổi mới hấp dẫn? Gái một con trôngmòn con mắt, kiểu phụ nữ trưởng thành như thế mới hợpvới khẩu vị của Hoắc Đình Viễn.“Cậu Hoắc, tôi đã đưa người đến cho cậu rồi đây”, mộtngười đàn ông chạy tới với vẻ nịnh nọt.“Ừm, làm tốt lắm”, Hoắc Đình Viễn gật đầu khen, rồihỏi: “Có bị ai nhìn thấy không?”“Cậu cứ yên tâm đi. Tôi đã chọn một nơi vô cùng vắngvẻ, không một bóng người, đến cả camera giám sát cũngkhông có, đảm bảo an toàn!” tên đàn ông đó nói.Hoắc Đình Viễn không quan tâm hắn nữa. Lúc này,Ninh Thần đã bị đưa đến trước mặt hắn ta. Ngắm nhìn kỹcàng người phụ nữ này, Hoắc Đình Viễn ngày vàng trở nênhưng phấn.Ý định ban đầu của hắn ta là mượn cớ bắt cóc NinhThần để dạy dỗ Hoắc Khải, nhưng khi nhìn lại người phụnữ này thì trong đầu hắn ta lại dấy lên những ý nghĩ tà ác.Một người đẹp như thế sao lại để phí phạm cho mộttên rác rưởi chứ?Người như vậy nên để hắn ta hưởng thụ mới đúng!Mà lúc nhìn thấy Hoắc Đình Viễn, Ninh Thần cũngnhận ra hắn ta.Cô biết người đàn ông này có lai lịch, dường như làcon cháu nhà danh gia vọng tộc. Cô cũng nhớ chồngmình đã tát hắn ta mấy cái liền, vì hắn ta đã ngả ngớn vớimình.Trong lòng hơi sợ hãi, nhưng cô biết sợ cũng khônggiải quyết được việc gì.Chuyện này xảy ra chắc chắn là do người trước mặt cômuốn báo thù Hoắc Khải nên mới làm vậy.Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói: “Anh làm vậy làphạm pháp đấy. Nếu bây giờ anh thả tôi ra thì tôi sẽ coinhư là chưa có chuyện gì xảy ra”.Cô từng đọc những bài nhắc nhở về bảo vệ bản thân,khi đối diện với kẻ xấu thì an toàn nhất là làm theo ý hắn,không nên dọa là báo cảnh sát hay kiện cáo gì.Như vậy chỉ kích động sự phẫn nộ của đối phương,sau đó khiến bản thân bị thương mà thôi.Hoắc Đình Viễn nghe vậy thì bật cười: “Phản ứng củacô đã vượt ra ngoài dự liệu của tôi đấy. Tôi còn tưởng côsẽ cầu xin hoặc mắng chửi tôi cơ. Không ngờ cô lại bìnhtĩnh như vậy”.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hoắc Khải không hỏi Đổng Thiên Thanh chuyện vì saogã là trợ lý của Hoắc Đình Viễn mà lại nói bản thân không liên quan đến Hoắc Đình Viễn.Vì câu hỏi này liên quan đến sự an toàn của NinhThần, nếu đã không liên quan thì anh cũng không cóhứng thú biết đáp án.“Nói cho tôi vị trí, liên tục báo cáo đường đi, khôngđược ngắt điện thoại.Âm thanh của Hoắc Khải dứt khoát và lạnh lùng nhưthép, tạo thành một mệnh lệnh không thể kháng cự.Nhưng Đổng Thiên Thanh không hề cảm thấy khôngthoải mái, mà còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.Người đàn ông này nên dùng giọng điệu như vậy đểnói chuyện với người khác mới phải, cậu ta sinh ra để làmlãnh đạo.Đổng Thiên Thanh do dự một hồi nhưng vẫn khônghỏi khi nào Hoắc Khải sẽ nói cho gã biết chuyện Đông BátLượng mà chỉ đơn giản nói vị trí của bản thân bây giờ vàphương hướng có thể sẽ đi.Trong điện thoại, gã nghe được giọng Hoắc Khải đangnói chuyện với người khác về hướng đi. Khoảng chừngmười phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến âmthanh của Hoắc Khải.“Nếu chuyện này thật sự không liên quan đến anh, thìsau khi chuyện này kết thúc, tôi đảm bảo anh sẽ có mộtcuộc sống yên bình”.Giọng nói vẫn bình thản như cũ. Một chuyện với độkhó cao như thế mà từ trong miệng Hoắc Khải nói ra lạinhẹ tựa lông hồng. Giống như chỉ cần Hoắc Khải muốn thìsẽ được vậy.Điều càng làm người khác khó hiểu chính là, khi nghecâu này, tâm trạng của Đổng Thiên Thanh lại trở nên thảlỏng.Thật ra điều gã cần không phải là đáp án, mà là xóa bỏđi sự bất an trong lòng.Cái tên trong quá khứ, những chuyện đã xảy ra, gãkhông hối hận, nhưng cũng không mong nó sẽ ảnh hưởngđến cuộc sống nửa đời sau của gã.Tuổi gã đã lớn, cũng sẽ có nhiều cố ky, dù là người cóý chí lớn hơn thì cũng vậy.Đường Thế Minh lái xe rất nhanh, phi vun vút trongdòng xe qua lại. Anh ta chỉ tốn có mười lăm phút là đã tìmđược xe của Đổng Thiên Thanh.Anh ta một lần nữa gia tăng tốc độ, đuổi kịp ngay sauxe Đổng Thiên Thanh. Đường Thế Minh quay đầu, nhìnsang người đàn ông ngồi bên cửa sổ, chỉ về chiếc xe phíatrước.Anh ta nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Có cần chặn xe họkhông?”“Không cẩn, cứ bám theo thôi!”, Hoắc Khải bình thảnnói.Đường Thế Minh gật đầu, giữ một khoảng cách tươngđối với chiếc xe kia. Đồng thời, anh ta cũng tò mò liếc mắtsang đánh giá Hoắc Khải.Anh ta cũng nghe được đại khái cuộc trò chuyện bannãy.Đến lúc này, anh ta mới hiểu ra trong chiếc xe kia chắcchắn có người mà người đàn ông này quan tâm.Theo lý mà nói, cậu ta nên tỏ ra rất phẫn nộ hoặc lolắng mới phải.Nhưng cho đến bây giờ, Đường Thế Minh chưa hềnhìn thấy những cảm xúc đó trên mặt Hoắc Khải.Đây đâu phải cảm xúc mà một người bình thường nêncó chứ. Nếu là anh ta gặp phải chuyện như thế thì cũngkhó mà giữ được trạng thái này.Vậy thì sao một người chồng bình thường như vậy lạilàm được chứ?Đường Thế Minh đã giúp Triệu Vĩnh An điều tra bốicảnh của Hoắc Khải từ lâu, vợ là một người không nghềnghiệp, bố mẹ vợ mở một tiệm trái cây, Hoắc Khải là trẻmồ côi, không có họ hàng ở nơi đây.Thành tích tốt nhất mà cậu ta làm được chính là làmtài xế cho tổng giám đốc công ty chỉ nhánh của nhà họCd.Xét từ phương diện nào thì Hoắc Khải cũng chỉ làngười bình thường đến không thể bình thường hơn.Nhưng Triệu Vĩnh An lại rất thích cậu ta, cậu ấm nhàhọ Hoắc kia cũng vậy, đến cả ông lão cả ngày chỉ thíchsưởi nắng, không nhiệt tình với người ngoài bao giờ cũngrất thích Hoắc Khải.Hoắc Khải mang một sự thu hút khó tả khiến cho bấtcứ ai lại gần cậu ta đều không kìm được mà nảy sinh thiệncảm.Mà từng hành động của cậu ta cũng chưa bao giờkhiến những người thích cậu ta thất vọng.Mặc dù Đường Thế Minh và Hoắc Khải không nóichuyện nhiều, nhưng qua mấy lần gặp mặt anh ta vẫncảm thấy Hoắc Khải làm người ta rất thoải mái.Nhưng sự bình tĩnh của cậu ta thì thật sự hơi quá đà.“Cậu chắc chắn là không cần chặn bọn họ lại sao?Nhỡ bọn họ làm gì trong xe thì sao” Đường Thế Minh nói.“Trước khi bắt bọn họ trả giá thì tôi phải tìm đượcngười đứng sau vụ này đã”. Hoắc Khải trả lời, cũng coinhư giải thích một cách đơn giản.Đường Thế Minh “Ồ” một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa.Vì anh ta biết, nếu bản thân nói rằng cậu ta không nênbình tĩnh như thế, cậu ta sẽ chỉ đáp lại rằng: Chẳng lẽkhông bình tĩnh thì có ích gì trong lúc này sao?Anh ta không muốn nghe cuộc hội thoại như vậy.Đổng Thiên Thanh thì thỉnh thoảng liếc qua cửa kính.Gã nhìn thấy Đường Thế Minh đang lái xe, cũng thấy HoắcKhải đang ngồi ở ghế lái phụ.Cửa kính cực kỳ sạch sẽ, không dán kính ô tô, có thểnhìn rất rõ.Gương mặt bình tĩnh của Hoắc Khải khiến Đổng ThiênThanh thấy lạnh lẽo trong lòng.Giống Đường Thế Minh, gã cũng không thể hiểu nổi,đã đến lúc này rồi mà tại sao người đàn ông này vẫn cóthể bình tĩnh được như vậy?Lời giải thích duy nhất ở đây chính là, sự việc ngoài ýmuốn trước mắt này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kểtrong mắt cậu ta.Hoặc là người này tự tin có thể khống chế được cụcdiện.Điều này khiến Đổng Thiên Thanh có cảm giác maymắn. Việc bản thân không giúp đỡ Hoắc Đình Viễn có lẽ làmột lựa chọn hết sức chính xác.Ba chiếc xe, một chiếc đi trước, hai chiếc đi sau, vượtqua khu trung tâm, đến khu Tây Bắc hẻo lánh ít người.Gần đây có khá nhiều bất động sản đang được khaiphá, có lẽ vẫn còn một vài công xưởng cũ, nhà dân chưađược di dời và khai phá, nhưng hầu như là không cònnaười nào níĩa.Chiếc xe bắt cóc Ninh Thần nhanh chóng rời khỏiđường lớn mà đi vào một con đường nhỏ gồ ghề, cuốicùng thì dừng ở một công xưởng cũ nát hoang phế, chắcđã bị bỏ hoang được bảy, tám năm trở lên rồi.Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh cũng thôngminh, không hề bám quá sát để tránh bứt dây động rừng.Bọn họ dừng xe ở ngoài nhà máy, sau đó đi theo HoắcKhải tiến vào.Lúc xuống xe, hai người đánh mắt nhìn nhau, đều cảmthấy một hơi thở bén nhọn từ trên người đối phương.Bọn họ đều là những người giỏi võ, trên tay cũng từngdính máu. Bản năng của một con dã thú khiến bọn họ biếtđược đối phương không phải người dễ chọc.Cùng với cảnh báo trong lòng, bọn họ cũng lại kinhngạc với khả năng của Hoắc Khải.Đường Thế Minh tưởng Đổng Thiên Thanh là đàn emcủa Hoắc Khải, còn Đổng Thiên Thanh thì cũng lầm tưởngngược lại.Trong giây phút hiểu nhầm đó, hai người càng thêmkiêng ky Hoắc Khải.Còn Hoắc Khải thì lại không quan tâm đến đốm lửanhỏ đang cháy trong mắt hai người kia.Tiến vào công xưởng, anh lập tức bước nhanh về nơichiếc xe kia đang đậu.Lúc này, Ninh Thần đã bị mấy tên đàn ông kéo vào bêntrong của nhà xưởng.Bên trong nhà xưởng trống rỗng không còn gì, nhữngmón đồ đáng tiền đều đã bị bán sạch từ lâu.Ngoài một vài loại nhựa không đáng giá hoặc đống rácmà không biết ai vứt lại ra thì chỉ còn một chiếc ghế dựa.Hoắc Đình Viễn nằm trên ghế, bên cạnh là một thùngđá, bên trong có một chai rượu vang.Hắn ta cầm ly rượu trên tay, lúc nhìn thấy Ninh Thần bịkéo vào thì khẽ nhấp một ngụm rồi nở nụ cười.Rượu vang tỉnh khiết thơm ngon làm tinh thần hắn taphấn chấn hẳn lên. Sự xuất hiện của Ninh Thần càng làmánh mắt hắn ta sáng hơn một cách quái dị.Người phụ nữ này thật sự quá đẹp, khiến hắn ta mơtưởng mấy ngày liền.Ai nói phụ nữ trẻ tuổi mới hấp dẫn? Gái một con trôngmòn con mắt, kiểu phụ nữ trưởng thành như thế mới hợpvới khẩu vị của Hoắc Đình Viễn.“Cậu Hoắc, tôi đã đưa người đến cho cậu rồi đây”, mộtngười đàn ông chạy tới với vẻ nịnh nọt.“Ừm, làm tốt lắm”, Hoắc Đình Viễn gật đầu khen, rồihỏi: “Có bị ai nhìn thấy không?”“Cậu cứ yên tâm đi. Tôi đã chọn một nơi vô cùng vắngvẻ, không một bóng người, đến cả camera giám sát cũngkhông có, đảm bảo an toàn!” tên đàn ông đó nói.Hoắc Đình Viễn không quan tâm hắn nữa. Lúc này,Ninh Thần đã bị đưa đến trước mặt hắn ta. Ngắm nhìn kỹcàng người phụ nữ này, Hoắc Đình Viễn ngày vàng trở nênhưng phấn.Ý định ban đầu của hắn ta là mượn cớ bắt cóc NinhThần để dạy dỗ Hoắc Khải, nhưng khi nhìn lại người phụnữ này thì trong đầu hắn ta lại dấy lên những ý nghĩ tà ác.Một người đẹp như thế sao lại để phí phạm cho mộttên rác rưởi chứ?Người như vậy nên để hắn ta hưởng thụ mới đúng!Mà lúc nhìn thấy Hoắc Đình Viễn, Ninh Thần cũngnhận ra hắn ta.Cô biết người đàn ông này có lai lịch, dường như làcon cháu nhà danh gia vọng tộc. Cô cũng nhớ chồngmình đã tát hắn ta mấy cái liền, vì hắn ta đã ngả ngớn vớimình.Trong lòng hơi sợ hãi, nhưng cô biết sợ cũng khônggiải quyết được việc gì.Chuyện này xảy ra chắc chắn là do người trước mặt cômuốn báo thù Hoắc Khải nên mới làm vậy.Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói: “Anh làm vậy làphạm pháp đấy. Nếu bây giờ anh thả tôi ra thì tôi sẽ coinhư là chưa có chuyện gì xảy ra”.Cô từng đọc những bài nhắc nhở về bảo vệ bản thân,khi đối diện với kẻ xấu thì an toàn nhất là làm theo ý hắn,không nên dọa là báo cảnh sát hay kiện cáo gì.Như vậy chỉ kích động sự phẫn nộ của đối phương,sau đó khiến bản thân bị thương mà thôi.Hoắc Đình Viễn nghe vậy thì bật cười: “Phản ứng củacô đã vượt ra ngoài dự liệu của tôi đấy. Tôi còn tưởng côsẽ cầu xin hoặc mắng chửi tôi cơ. Không ngờ cô lại bìnhtĩnh như vậy”.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hoắc Khải không hỏi Đổng Thiên Thanh chuyện vì saogã là trợ lý của Hoắc Đình Viễn mà lại nói bản thân không liên quan đến Hoắc Đình Viễn.Vì câu hỏi này liên quan đến sự an toàn của NinhThần, nếu đã không liên quan thì anh cũng không cóhứng thú biết đáp án.“Nói cho tôi vị trí, liên tục báo cáo đường đi, khôngđược ngắt điện thoại.Âm thanh của Hoắc Khải dứt khoát và lạnh lùng nhưthép, tạo thành một mệnh lệnh không thể kháng cự.Nhưng Đổng Thiên Thanh không hề cảm thấy khôngthoải mái, mà còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.Người đàn ông này nên dùng giọng điệu như vậy đểnói chuyện với người khác mới phải, cậu ta sinh ra để làmlãnh đạo.Đổng Thiên Thanh do dự một hồi nhưng vẫn khônghỏi khi nào Hoắc Khải sẽ nói cho gã biết chuyện Đông BátLượng mà chỉ đơn giản nói vị trí của bản thân bây giờ vàphương hướng có thể sẽ đi.Trong điện thoại, gã nghe được giọng Hoắc Khải đangnói chuyện với người khác về hướng đi. Khoảng chừngmười phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến âmthanh của Hoắc Khải.“Nếu chuyện này thật sự không liên quan đến anh, thìsau khi chuyện này kết thúc, tôi đảm bảo anh sẽ có mộtcuộc sống yên bình”.Giọng nói vẫn bình thản như cũ. Một chuyện với độkhó cao như thế mà từ trong miệng Hoắc Khải nói ra lạinhẹ tựa lông hồng. Giống như chỉ cần Hoắc Khải muốn thìsẽ được vậy.Điều càng làm người khác khó hiểu chính là, khi nghecâu này, tâm trạng của Đổng Thiên Thanh lại trở nên thảlỏng.Thật ra điều gã cần không phải là đáp án, mà là xóa bỏđi sự bất an trong lòng.Cái tên trong quá khứ, những chuyện đã xảy ra, gãkhông hối hận, nhưng cũng không mong nó sẽ ảnh hưởngđến cuộc sống nửa đời sau của gã.Tuổi gã đã lớn, cũng sẽ có nhiều cố ky, dù là người cóý chí lớn hơn thì cũng vậy.Đường Thế Minh lái xe rất nhanh, phi vun vút trongdòng xe qua lại. Anh ta chỉ tốn có mười lăm phút là đã tìmđược xe của Đổng Thiên Thanh.Anh ta một lần nữa gia tăng tốc độ, đuổi kịp ngay sauxe Đổng Thiên Thanh. Đường Thế Minh quay đầu, nhìnsang người đàn ông ngồi bên cửa sổ, chỉ về chiếc xe phíatrước.Anh ta nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Có cần chặn xe họkhông?”“Không cẩn, cứ bám theo thôi!”, Hoắc Khải bình thảnnói.Đường Thế Minh gật đầu, giữ một khoảng cách tươngđối với chiếc xe kia. Đồng thời, anh ta cũng tò mò liếc mắtsang đánh giá Hoắc Khải.Anh ta cũng nghe được đại khái cuộc trò chuyện bannãy.Đến lúc này, anh ta mới hiểu ra trong chiếc xe kia chắcchắn có người mà người đàn ông này quan tâm.Theo lý mà nói, cậu ta nên tỏ ra rất phẫn nộ hoặc lolắng mới phải.Nhưng cho đến bây giờ, Đường Thế Minh chưa hềnhìn thấy những cảm xúc đó trên mặt Hoắc Khải.Đây đâu phải cảm xúc mà một người bình thường nêncó chứ. Nếu là anh ta gặp phải chuyện như thế thì cũngkhó mà giữ được trạng thái này.Vậy thì sao một người chồng bình thường như vậy lạilàm được chứ?Đường Thế Minh đã giúp Triệu Vĩnh An điều tra bốicảnh của Hoắc Khải từ lâu, vợ là một người không nghềnghiệp, bố mẹ vợ mở một tiệm trái cây, Hoắc Khải là trẻmồ côi, không có họ hàng ở nơi đây.Thành tích tốt nhất mà cậu ta làm được chính là làmtài xế cho tổng giám đốc công ty chỉ nhánh của nhà họCd.Xét từ phương diện nào thì Hoắc Khải cũng chỉ làngười bình thường đến không thể bình thường hơn.Nhưng Triệu Vĩnh An lại rất thích cậu ta, cậu ấm nhàhọ Hoắc kia cũng vậy, đến cả ông lão cả ngày chỉ thíchsưởi nắng, không nhiệt tình với người ngoài bao giờ cũngrất thích Hoắc Khải.Hoắc Khải mang một sự thu hút khó tả khiến cho bấtcứ ai lại gần cậu ta đều không kìm được mà nảy sinh thiệncảm.Mà từng hành động của cậu ta cũng chưa bao giờkhiến những người thích cậu ta thất vọng.Mặc dù Đường Thế Minh và Hoắc Khải không nóichuyện nhiều, nhưng qua mấy lần gặp mặt anh ta vẫncảm thấy Hoắc Khải làm người ta rất thoải mái.Nhưng sự bình tĩnh của cậu ta thì thật sự hơi quá đà.“Cậu chắc chắn là không cần chặn bọn họ lại sao?Nhỡ bọn họ làm gì trong xe thì sao” Đường Thế Minh nói.“Trước khi bắt bọn họ trả giá thì tôi phải tìm đượcngười đứng sau vụ này đã”. Hoắc Khải trả lời, cũng coinhư giải thích một cách đơn giản.Đường Thế Minh “Ồ” một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa.Vì anh ta biết, nếu bản thân nói rằng cậu ta không nênbình tĩnh như thế, cậu ta sẽ chỉ đáp lại rằng: Chẳng lẽkhông bình tĩnh thì có ích gì trong lúc này sao?Anh ta không muốn nghe cuộc hội thoại như vậy.Đổng Thiên Thanh thì thỉnh thoảng liếc qua cửa kính.Gã nhìn thấy Đường Thế Minh đang lái xe, cũng thấy HoắcKhải đang ngồi ở ghế lái phụ.Cửa kính cực kỳ sạch sẽ, không dán kính ô tô, có thểnhìn rất rõ.Gương mặt bình tĩnh của Hoắc Khải khiến Đổng ThiênThanh thấy lạnh lẽo trong lòng.Giống Đường Thế Minh, gã cũng không thể hiểu nổi,đã đến lúc này rồi mà tại sao người đàn ông này vẫn cóthể bình tĩnh được như vậy?Lời giải thích duy nhất ở đây chính là, sự việc ngoài ýmuốn trước mắt này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kểtrong mắt cậu ta.Hoặc là người này tự tin có thể khống chế được cụcdiện.Điều này khiến Đổng Thiên Thanh có cảm giác maymắn. Việc bản thân không giúp đỡ Hoắc Đình Viễn có lẽ làmột lựa chọn hết sức chính xác.Ba chiếc xe, một chiếc đi trước, hai chiếc đi sau, vượtqua khu trung tâm, đến khu Tây Bắc hẻo lánh ít người.Gần đây có khá nhiều bất động sản đang được khaiphá, có lẽ vẫn còn một vài công xưởng cũ, nhà dân chưađược di dời và khai phá, nhưng hầu như là không cònnaười nào níĩa.Chiếc xe bắt cóc Ninh Thần nhanh chóng rời khỏiđường lớn mà đi vào một con đường nhỏ gồ ghề, cuốicùng thì dừng ở một công xưởng cũ nát hoang phế, chắcđã bị bỏ hoang được bảy, tám năm trở lên rồi.Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh cũng thôngminh, không hề bám quá sát để tránh bứt dây động rừng.Bọn họ dừng xe ở ngoài nhà máy, sau đó đi theo HoắcKhải tiến vào.Lúc xuống xe, hai người đánh mắt nhìn nhau, đều cảmthấy một hơi thở bén nhọn từ trên người đối phương.Bọn họ đều là những người giỏi võ, trên tay cũng từngdính máu. Bản năng của một con dã thú khiến bọn họ biếtđược đối phương không phải người dễ chọc.Cùng với cảnh báo trong lòng, bọn họ cũng lại kinhngạc với khả năng của Hoắc Khải.Đường Thế Minh tưởng Đổng Thiên Thanh là đàn emcủa Hoắc Khải, còn Đổng Thiên Thanh thì cũng lầm tưởngngược lại.Trong giây phút hiểu nhầm đó, hai người càng thêmkiêng ky Hoắc Khải.Còn Hoắc Khải thì lại không quan tâm đến đốm lửanhỏ đang cháy trong mắt hai người kia.Tiến vào công xưởng, anh lập tức bước nhanh về nơichiếc xe kia đang đậu.Lúc này, Ninh Thần đã bị mấy tên đàn ông kéo vào bêntrong của nhà xưởng.Bên trong nhà xưởng trống rỗng không còn gì, nhữngmón đồ đáng tiền đều đã bị bán sạch từ lâu.Ngoài một vài loại nhựa không đáng giá hoặc đống rácmà không biết ai vứt lại ra thì chỉ còn một chiếc ghế dựa.Hoắc Đình Viễn nằm trên ghế, bên cạnh là một thùngđá, bên trong có một chai rượu vang.Hắn ta cầm ly rượu trên tay, lúc nhìn thấy Ninh Thần bịkéo vào thì khẽ nhấp một ngụm rồi nở nụ cười.Rượu vang tỉnh khiết thơm ngon làm tinh thần hắn taphấn chấn hẳn lên. Sự xuất hiện của Ninh Thần càng làmánh mắt hắn ta sáng hơn một cách quái dị.Người phụ nữ này thật sự quá đẹp, khiến hắn ta mơtưởng mấy ngày liền.Ai nói phụ nữ trẻ tuổi mới hấp dẫn? Gái một con trôngmòn con mắt, kiểu phụ nữ trưởng thành như thế mới hợpvới khẩu vị của Hoắc Đình Viễn.“Cậu Hoắc, tôi đã đưa người đến cho cậu rồi đây”, mộtngười đàn ông chạy tới với vẻ nịnh nọt.“Ừm, làm tốt lắm”, Hoắc Đình Viễn gật đầu khen, rồihỏi: “Có bị ai nhìn thấy không?”“Cậu cứ yên tâm đi. Tôi đã chọn một nơi vô cùng vắngvẻ, không một bóng người, đến cả camera giám sát cũngkhông có, đảm bảo an toàn!” tên đàn ông đó nói.Hoắc Đình Viễn không quan tâm hắn nữa. Lúc này,Ninh Thần đã bị đưa đến trước mặt hắn ta. Ngắm nhìn kỹcàng người phụ nữ này, Hoắc Đình Viễn ngày vàng trở nênhưng phấn.Ý định ban đầu của hắn ta là mượn cớ bắt cóc NinhThần để dạy dỗ Hoắc Khải, nhưng khi nhìn lại người phụnữ này thì trong đầu hắn ta lại dấy lên những ý nghĩ tà ác.Một người đẹp như thế sao lại để phí phạm cho mộttên rác rưởi chứ?Người như vậy nên để hắn ta hưởng thụ mới đúng!Mà lúc nhìn thấy Hoắc Đình Viễn, Ninh Thần cũngnhận ra hắn ta.Cô biết người đàn ông này có lai lịch, dường như làcon cháu nhà danh gia vọng tộc. Cô cũng nhớ chồngmình đã tát hắn ta mấy cái liền, vì hắn ta đã ngả ngớn vớimình.Trong lòng hơi sợ hãi, nhưng cô biết sợ cũng khônggiải quyết được việc gì.Chuyện này xảy ra chắc chắn là do người trước mặt cômuốn báo thù Hoắc Khải nên mới làm vậy.Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói: “Anh làm vậy làphạm pháp đấy. Nếu bây giờ anh thả tôi ra thì tôi sẽ coinhư là chưa có chuyện gì xảy ra”.Cô từng đọc những bài nhắc nhở về bảo vệ bản thân,khi đối diện với kẻ xấu thì an toàn nhất là làm theo ý hắn,không nên dọa là báo cảnh sát hay kiện cáo gì.Như vậy chỉ kích động sự phẫn nộ của đối phương,sau đó khiến bản thân bị thương mà thôi.Hoắc Đình Viễn nghe vậy thì bật cười: “Phản ứng củacô đã vượt ra ngoài dự liệu của tôi đấy. Tôi còn tưởng côsẽ cầu xin hoặc mắng chửi tôi cơ. Không ngờ cô lại bìnhtĩnh như vậy”.

Chương 129: Vô cùng bình tĩnh