Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 130: Anh ấy đến rồi

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hoắc Đình Viễn cầm ly rượu vang, đứng dậy rồi bướctừ từ đến trước mặt Ninh Thần.Ánh mắt của hắn ta vô cùng bỉ ổi, khiến cho Ninh Thầnphải lùi về mấy bước.Nhưng mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ phía sau đãchặn lại khiến cô không thể lùi thêm được nữa.Hoắc Đình Viễn vươn tay đưa về phía cằm của cô:“Không biết vào lúc làm chuyện đó thì cô có bình tĩnh vậykhông? Hay là, còn cuồng nhiệt hơn tôi nghĩ?”Ninh Thần không ngốc, cô đã là người làm mẹ rồi,đương nhiên sẽ hiểu ý của Hoắc Đình Viễn.Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn gấp bội, cô bắtđầu cảm thấy hoảng loạn.“Anh đừng có tới đây! Chồng tôi mà không tìm đượctôi thì sẽ báo cảnh sát đó! Giờ anh mà thả tôi thì tôi còncó thể khuyên anh ấy đừng làm vậy!”, Ninh Thần nắm chặtquần áo theo bản năng, lại tiếp tục khuyên Hoắc Đìnhviễn đổi ý.Nhưng dáng vẻ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của côlại càng kích thích dục vọng của Hoắc Đình Viễn.“Đừng sợ…” hắn ta đưa rượu cho người bên cạnh, sắcmặt hơi đỏ. Hoắc Đình Viễn vừa đi về phía Ninh Thần vừanói: “Người đẹp như cô ấy à, tôi sẽ không quá bạo lựcđâu”.“Anh đừng có qua đây! Anh mà dám tới, thì…, trongsự hoảng loạn cực độ, Ninh Thần chỉ nghĩ đến Hoắc Khải,cô hét to lên: “Chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu!”Nghe được câu này, bước chân của Hoắc Đình Viễnhơi ngưng lại một chút. Sau đó, hắn ta cười khẩy nói:“Không tha cho tôi á, có mà tôi không tha cho hắn ta thìcó. Dám láo lếu với tôi thì sẽ phải trả giá thôi. Khôngnhững tôi muốn cô, mà còn muốn hắn ta phải đau khổ cảđời! Để hắn ta vẫy đuôi với tôi như một con chó!”“Anh, anh ấy rất lợi hại đó, anh ấy cũng quen rất nhiềungười…”“Hahahaha…” Hoắc Đình Viễn cười như điên: “Dù hắnta quen có nhiều người đi nữa thì có nhiều bằng tôi đượckhông? Tôi là cậu chủ nhà họ Hoắc đấy, xếp hàng thừa kếthứ hai đấy! Cô có biết nó nghĩa là gì không hả? Là kể cảngười ghê gớm nhất thành phố này cũng chỉ là rác rưởikhi đứng trước mặt tôi mà thôi! Nếu không vì Hoắc GiaiMinh có mặt ở đó mấy ngày trước, thì cô nghĩ là tôi sợchồng cô, không dám trả thù các người chắc?”Trái tim Ninh Thần càng lúc càng lạnh, càng lúc càngtrầm. Cô thật sự không hiểu ý nghĩa của việc nằm tronghàng ngũ thừa kế thứ hai.Nhưng từ độ ngang ngược của Hoắc Đình Viễn mà nóithì có lẽ hắn ta là một người rất kinh khủng.Cho nên hắn ta mới làm ra truyện trái pháp luật nàymà không hề sợ hãi.Hoắc Đình Viễn từng bước áp sát, Ninh Thần khôngcòn đường lui nữa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt bỉ ổicủa tên đàn ông kia tới gần và giơ tay ra.Lúc ấy, cô như bị sợ đến đơ người ra.Hoắc Đình Viễn tưởng là cô đã sợ, ham muốn tronglòng lại càng mãnh liệt hơn, đồng thời đưa tay ra đụng vàomặt của Ninh Thần. Cái cảm giác mềm mại đó khiến hắnrun rẩy hết cả người.Đúng là “ngon” thật, chỉ mới là làn da thôi mà đã khiếnngười ta động lòng như vậy rồi. Nếu thật sự làm chuyệnđó thì chẳng phải là sẽ sướng như lên tiên sao?Chính vào lúc này, Ninh Thần đột ngột hét lên rồi vungtay tát một cái theo bản năng.Hoắc Đình Viễn không kịp phòng vệ, ăn trọn cái tát.Tiếng bạt tai vang lên làm cả công xưởng yên tĩnh hẳn lại.Mấy giây sau, một tên đàn ông nắm lấy đầu NinhThần, chử: “Mẹ kiếp, cô muốn chết à!”“Thả cô ta ra!” Hoắc Đình Viễn đột nhiên nói.Tên đàn ông nghe lời, thả tay ra khỏi Ninh Thần đangngấn lệ. Hoắc Đình Viễn sầm mặt nhìn cô, ôm bên má bịtát vẫn còn đang hơi run run, nói: “Đây là cái tát thứ nămmà hai vợ chồng cô ‘cho’ tôi rồi đấy. Cô yên tâm, một cáitát sẽ là một lần làm chuyện đó. Tôi mệt thì sẽ đến lượtbọn họ làm thay. Hôm nay mà không cho cô biết thế nàolà thảm thì tôi sẽ không mang họ Hoắc nữa!”“Anh, anh dám! Lý Phong sẽ không tha cho anh đâu!”“Tôi còn mong hắn ta tới đây này, tốt nhất là bây giờcó mặt luôn đi. Như vậy thì tôi sẽ cho hắn ta tận mắt nhìnthấy cuộc sống của mình thảm cỡ nào! Sau khi dạy dỗ côxong, tôi sẽ xử hắn ta!“ Hoắc Đình Viễn tàn nhẫn nói.Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị ngườikhác họ đánh.Bị Hoắc Khải đánh thì thôi đi, dù sao cũng vì hắn ta cóý xấu với vợ người ta. Nhưng người phụ nữ này lại dámđánh hắn ta, đúng là ăn gan hùm mà!“Mấy người cũng khởi động và chờ một bên dần đi.Lát nữa sẽ đến lượt mấy người đó”. Hoắc Đình Viễn lạnhlùng nói.Mấy tên đàn ông đầu lộ ra vẻ mặt mong chờ. Ánh mắtlúc nhìn Ninh Thần cũng mang sự thèm khát.Lúc bắt Ninh Thần, bọn họ không dám làm gì linh tinhvì Hoắc Đình Viễn đã yêu cầu phải nhìn thấy người phụ nữnày nguyên vẹn.Nhưng bây giờ, mấy cái tên ở tầng đáy của xã hội nàylàm gì có cơ hội được “làm thịt” một người đẹp mà bìnhthường bọn họ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vàonhư hôm nay chứ.Bọn họ cố ý vây thành nửa vòng tròn, khiến cho NinhThần không thể chạy trốn đi đâu cả, chỉ có thể nhìn HoắcĐình Viễn từng bước áp sát.Hoắc Đình Viễn vừa đi vừa cởi áo: “Cô yên tâm, tôi nóilà tôi sẽ không quá thô bạo, nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽcho cô biết cái giá phải trả khi tát tôi một cái. Tôi sẽ khiếncô phải hối hận về hành động của mình. Tôi cũng sẽ quayclip lại để cho toàn thế giới biết vợ của cái tên kia ngonđến cỡ nào! Cô có biết thế nào là sống không bằng chếtkhông? Tương lai của hai vợ chồng nhà cô đấy!”Ninh Thần tràn đầy tuyệt vọng. Trên đường đi tới đây,cô thấy ven đường càng ngày càng trở nên vắng vẻ.Mà cái nhà xưởng cũ nát này sẽ lại càng không có aibén mảng tới.Hôm nay cô thật sự sẽ tiêu đời, không ai có thể cứucô được nữa.Mặc dù sâu dưới đáy lòng, cô cực kỳ hy vọng chồngcô có thể xuất hiện và cứu cô ra khỏi nơi này, nhưng NinhThần biết chuyện này là không thể.Điện thoại của cô đã bị lấy đi từ lâu, Hoắc Khải có gọithì cũng chẳng biết được nơi cô đang ở là nơi nào.Có lẽ giờ anh đang hỏi bố mẹ cô, hoặc đang lo lắng đitìm cô.“Lý Phong… Ninh Thần đọc lại cái tên này, rồi độtngột như đã hạ quyết định gì đó mà nói với Hoắc ĐìnhViễn: “Nếu anh dám làm gì tôi thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”Hoắc Đình Viễn sửng sốt rồi cười to: “Cắn lưỡi tự sát?Cô muốn làm phụ nữ giữ trinh tiết như ngày xưa à? Được,cô cắn đi tôi xem nào. Chờ cô ngất rồi thì sẽ không thểphản kháng được nữa, cô cắn đi!”Mấy tên đàn ông ở bên cạnh cũng hét lên theo: “Cắnđi”Sự ngang ngược của đám người này khiến Ninh Thầncàng thêm tuyệt vọng. Cô đặt răng vào đầu lưỡi theo bảnnăng, thật sự chuẩn bị tự sát để ép đám người kia lùi lại.Ngoài chết ra thì cô không biết còn cách nào để khiếnđám người này sợ nữa.Vào lúc cô định dùng sức cắn lưỡi mình thì một giọngnói truyền vào tai đám người: “Hoắc Đình Viễn, hình nhưcậu không biết chữ “chết’ viết thế nào hả?”Giọng nói quen thuộc này làm Ninh Thần dừng lạiđộng tác. Cô mạnh mẽ xoay người lại thì vui mừng nhìnthấy Hoắc Khải cùng Đường Thế Minh và Đổng ThiênThanh đang bước nhanh về đây.Vào giây phút nhìn thấy chồng mình, nước mắt NinhThần đã tuôn ra như mưa. Cô vừa kích động lại vừa tủithân, càng nhiều hơn là nỗi sợ hãi bị đè nén trong lòng,tạo thành sự bộc phát áp lực tâm lý.Thấy giọt nước mắt của Ninh Thần, ánh mắt của HoắcKhải càng thêm lạnh lùng.Đến anh còn không nỡ làm Ninh Thần khóc mà lập lờithề sẽ không khiến hai mẹ con cô ấy chịu bất cứ phiềnnão nào. Thế mà bây giờ Hoắc Đình Viễn lại phá vỡ lời thểcủa anh.Hắn ta thật đáng chết!Thấy Hoắc Khải xuất hiện, Hoắc Đình Viễn rất ngạcnhiên. Hắn ta nhìn sang mấy tên đàn ông, hỏi: “Các ngườinói địa chỉ cho hắn ta biết à?”“Không hề, gọi điện thoại xong là tôi đã ném điệnthoại đi rồi, ngoài ra không hề có bất kỳ ai liên lạc với côta nữa!”, tên đàn ông vội vàng đáp.“Chẳng còn ích gì nữa…” Hoắc Đình Viễn lắc đầu,dùng ánh mắt ám thị. Mấy tên đàn ông lập tức cầm côncầm ghế, hoặc xích sắt lên tay.Sau đó, Hoắc Đình Viễn nhìn về phía ba người HoắcKhải. Khi nhìn thấy Đổng Thiên Thanh, hắn ta đã đoánđược là mọi chuyện có liên quan đến gã.Đổng Thiên Thanh có biết chuyện hắn ta muốn bắtcóc Ninh Thần, cho nên gã đã đi cáo trạng ư? Nhưng nếucáo trạng thì Hoắc Khải cũng không thể đuổi theo đượcmới đúng chứ, mấy tên kia chẳng phải đã nói là trước saukhông một bóng người hay sao?Nhưng cái này không quan trọng, Hoắc Đình Viễnthậm chí còn chẳng có ý định mắng chửi gì Đổng ThiênThanh. Giờ hắn ta đều đang tập trung vào Hoắc Khải.“Mặc dù không biết anh tới kiểu gì nhưng mà đã tới rồithì cũng tốt! Tôi đang mong anh có thể tận mắt nhìn thấyvợ anh bị làm nhục ra sao đây! Sao nào, anh cũng mongchờ lắm đúng không?”Nhìn người đàn ông ngang ngược trước mặt, HoắcKhải lạnh lùng nói: “Tôi không mong chờ chuyện cậu đangnói, nhưng tôi lại mong rằng vào lúc răng cậu bị đánh gãyhết thì cậu sẽ hối hận vì đã làm thế này”.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hoắc Đình Viễn cầm ly rượu vang, đứng dậy rồi bướctừ từ đến trước mặt Ninh Thần.Ánh mắt của hắn ta vô cùng bỉ ổi, khiến cho Ninh Thầnphải lùi về mấy bước.Nhưng mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ phía sau đãchặn lại khiến cô không thể lùi thêm được nữa.Hoắc Đình Viễn vươn tay đưa về phía cằm của cô:“Không biết vào lúc làm chuyện đó thì cô có bình tĩnh vậykhông? Hay là, còn cuồng nhiệt hơn tôi nghĩ?”Ninh Thần không ngốc, cô đã là người làm mẹ rồi,đương nhiên sẽ hiểu ý của Hoắc Đình Viễn.Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn gấp bội, cô bắtđầu cảm thấy hoảng loạn.“Anh đừng có tới đây! Chồng tôi mà không tìm đượctôi thì sẽ báo cảnh sát đó! Giờ anh mà thả tôi thì tôi còncó thể khuyên anh ấy đừng làm vậy!”, Ninh Thần nắm chặtquần áo theo bản năng, lại tiếp tục khuyên Hoắc Đìnhviễn đổi ý.Nhưng dáng vẻ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của côlại càng kích thích dục vọng của Hoắc Đình Viễn.“Đừng sợ…” hắn ta đưa rượu cho người bên cạnh, sắcmặt hơi đỏ. Hoắc Đình Viễn vừa đi về phía Ninh Thần vừanói: “Người đẹp như cô ấy à, tôi sẽ không quá bạo lựcđâu”.“Anh đừng có qua đây! Anh mà dám tới, thì…, trongsự hoảng loạn cực độ, Ninh Thần chỉ nghĩ đến Hoắc Khải,cô hét to lên: “Chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu!”Nghe được câu này, bước chân của Hoắc Đình Viễnhơi ngưng lại một chút. Sau đó, hắn ta cười khẩy nói:“Không tha cho tôi á, có mà tôi không tha cho hắn ta thìcó. Dám láo lếu với tôi thì sẽ phải trả giá thôi. Khôngnhững tôi muốn cô, mà còn muốn hắn ta phải đau khổ cảđời! Để hắn ta vẫy đuôi với tôi như một con chó!”“Anh, anh ấy rất lợi hại đó, anh ấy cũng quen rất nhiềungười…”“Hahahaha…” Hoắc Đình Viễn cười như điên: “Dù hắnta quen có nhiều người đi nữa thì có nhiều bằng tôi đượckhông? Tôi là cậu chủ nhà họ Hoắc đấy, xếp hàng thừa kếthứ hai đấy! Cô có biết nó nghĩa là gì không hả? Là kể cảngười ghê gớm nhất thành phố này cũng chỉ là rác rưởikhi đứng trước mặt tôi mà thôi! Nếu không vì Hoắc GiaiMinh có mặt ở đó mấy ngày trước, thì cô nghĩ là tôi sợchồng cô, không dám trả thù các người chắc?”Trái tim Ninh Thần càng lúc càng lạnh, càng lúc càngtrầm. Cô thật sự không hiểu ý nghĩa của việc nằm tronghàng ngũ thừa kế thứ hai.Nhưng từ độ ngang ngược của Hoắc Đình Viễn mà nóithì có lẽ hắn ta là một người rất kinh khủng.Cho nên hắn ta mới làm ra truyện trái pháp luật nàymà không hề sợ hãi.Hoắc Đình Viễn từng bước áp sát, Ninh Thần khôngcòn đường lui nữa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt bỉ ổicủa tên đàn ông kia tới gần và giơ tay ra.Lúc ấy, cô như bị sợ đến đơ người ra.Hoắc Đình Viễn tưởng là cô đã sợ, ham muốn tronglòng lại càng mãnh liệt hơn, đồng thời đưa tay ra đụng vàomặt của Ninh Thần. Cái cảm giác mềm mại đó khiến hắnrun rẩy hết cả người.Đúng là “ngon” thật, chỉ mới là làn da thôi mà đã khiếnngười ta động lòng như vậy rồi. Nếu thật sự làm chuyệnđó thì chẳng phải là sẽ sướng như lên tiên sao?Chính vào lúc này, Ninh Thần đột ngột hét lên rồi vungtay tát một cái theo bản năng.Hoắc Đình Viễn không kịp phòng vệ, ăn trọn cái tát.Tiếng bạt tai vang lên làm cả công xưởng yên tĩnh hẳn lại.Mấy giây sau, một tên đàn ông nắm lấy đầu NinhThần, chử: “Mẹ kiếp, cô muốn chết à!”“Thả cô ta ra!” Hoắc Đình Viễn đột nhiên nói.Tên đàn ông nghe lời, thả tay ra khỏi Ninh Thần đangngấn lệ. Hoắc Đình Viễn sầm mặt nhìn cô, ôm bên má bịtát vẫn còn đang hơi run run, nói: “Đây là cái tát thứ nămmà hai vợ chồng cô ‘cho’ tôi rồi đấy. Cô yên tâm, một cáitát sẽ là một lần làm chuyện đó. Tôi mệt thì sẽ đến lượtbọn họ làm thay. Hôm nay mà không cho cô biết thế nàolà thảm thì tôi sẽ không mang họ Hoắc nữa!”“Anh, anh dám! Lý Phong sẽ không tha cho anh đâu!”“Tôi còn mong hắn ta tới đây này, tốt nhất là bây giờcó mặt luôn đi. Như vậy thì tôi sẽ cho hắn ta tận mắt nhìnthấy cuộc sống của mình thảm cỡ nào! Sau khi dạy dỗ côxong, tôi sẽ xử hắn ta!“ Hoắc Đình Viễn tàn nhẫn nói.Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị ngườikhác họ đánh.Bị Hoắc Khải đánh thì thôi đi, dù sao cũng vì hắn ta cóý xấu với vợ người ta. Nhưng người phụ nữ này lại dámđánh hắn ta, đúng là ăn gan hùm mà!“Mấy người cũng khởi động và chờ một bên dần đi.Lát nữa sẽ đến lượt mấy người đó”. Hoắc Đình Viễn lạnhlùng nói.Mấy tên đàn ông đầu lộ ra vẻ mặt mong chờ. Ánh mắtlúc nhìn Ninh Thần cũng mang sự thèm khát.Lúc bắt Ninh Thần, bọn họ không dám làm gì linh tinhvì Hoắc Đình Viễn đã yêu cầu phải nhìn thấy người phụ nữnày nguyên vẹn.Nhưng bây giờ, mấy cái tên ở tầng đáy của xã hội nàylàm gì có cơ hội được “làm thịt” một người đẹp mà bìnhthường bọn họ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vàonhư hôm nay chứ.Bọn họ cố ý vây thành nửa vòng tròn, khiến cho NinhThần không thể chạy trốn đi đâu cả, chỉ có thể nhìn HoắcĐình Viễn từng bước áp sát.Hoắc Đình Viễn vừa đi vừa cởi áo: “Cô yên tâm, tôi nóilà tôi sẽ không quá thô bạo, nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽcho cô biết cái giá phải trả khi tát tôi một cái. Tôi sẽ khiếncô phải hối hận về hành động của mình. Tôi cũng sẽ quayclip lại để cho toàn thế giới biết vợ của cái tên kia ngonđến cỡ nào! Cô có biết thế nào là sống không bằng chếtkhông? Tương lai của hai vợ chồng nhà cô đấy!”Ninh Thần tràn đầy tuyệt vọng. Trên đường đi tới đây,cô thấy ven đường càng ngày càng trở nên vắng vẻ.Mà cái nhà xưởng cũ nát này sẽ lại càng không có aibén mảng tới.Hôm nay cô thật sự sẽ tiêu đời, không ai có thể cứucô được nữa.Mặc dù sâu dưới đáy lòng, cô cực kỳ hy vọng chồngcô có thể xuất hiện và cứu cô ra khỏi nơi này, nhưng NinhThần biết chuyện này là không thể.Điện thoại của cô đã bị lấy đi từ lâu, Hoắc Khải có gọithì cũng chẳng biết được nơi cô đang ở là nơi nào.Có lẽ giờ anh đang hỏi bố mẹ cô, hoặc đang lo lắng đitìm cô.“Lý Phong… Ninh Thần đọc lại cái tên này, rồi độtngột như đã hạ quyết định gì đó mà nói với Hoắc ĐìnhViễn: “Nếu anh dám làm gì tôi thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”Hoắc Đình Viễn sửng sốt rồi cười to: “Cắn lưỡi tự sát?Cô muốn làm phụ nữ giữ trinh tiết như ngày xưa à? Được,cô cắn đi tôi xem nào. Chờ cô ngất rồi thì sẽ không thểphản kháng được nữa, cô cắn đi!”Mấy tên đàn ông ở bên cạnh cũng hét lên theo: “Cắnđi”Sự ngang ngược của đám người này khiến Ninh Thầncàng thêm tuyệt vọng. Cô đặt răng vào đầu lưỡi theo bảnnăng, thật sự chuẩn bị tự sát để ép đám người kia lùi lại.Ngoài chết ra thì cô không biết còn cách nào để khiếnđám người này sợ nữa.Vào lúc cô định dùng sức cắn lưỡi mình thì một giọngnói truyền vào tai đám người: “Hoắc Đình Viễn, hình nhưcậu không biết chữ “chết’ viết thế nào hả?”Giọng nói quen thuộc này làm Ninh Thần dừng lạiđộng tác. Cô mạnh mẽ xoay người lại thì vui mừng nhìnthấy Hoắc Khải cùng Đường Thế Minh và Đổng ThiênThanh đang bước nhanh về đây.Vào giây phút nhìn thấy chồng mình, nước mắt NinhThần đã tuôn ra như mưa. Cô vừa kích động lại vừa tủithân, càng nhiều hơn là nỗi sợ hãi bị đè nén trong lòng,tạo thành sự bộc phát áp lực tâm lý.Thấy giọt nước mắt của Ninh Thần, ánh mắt của HoắcKhải càng thêm lạnh lùng.Đến anh còn không nỡ làm Ninh Thần khóc mà lập lờithề sẽ không khiến hai mẹ con cô ấy chịu bất cứ phiềnnão nào. Thế mà bây giờ Hoắc Đình Viễn lại phá vỡ lời thểcủa anh.Hắn ta thật đáng chết!Thấy Hoắc Khải xuất hiện, Hoắc Đình Viễn rất ngạcnhiên. Hắn ta nhìn sang mấy tên đàn ông, hỏi: “Các ngườinói địa chỉ cho hắn ta biết à?”“Không hề, gọi điện thoại xong là tôi đã ném điệnthoại đi rồi, ngoài ra không hề có bất kỳ ai liên lạc với côta nữa!”, tên đàn ông vội vàng đáp.“Chẳng còn ích gì nữa…” Hoắc Đình Viễn lắc đầu,dùng ánh mắt ám thị. Mấy tên đàn ông lập tức cầm côncầm ghế, hoặc xích sắt lên tay.Sau đó, Hoắc Đình Viễn nhìn về phía ba người HoắcKhải. Khi nhìn thấy Đổng Thiên Thanh, hắn ta đã đoánđược là mọi chuyện có liên quan đến gã.Đổng Thiên Thanh có biết chuyện hắn ta muốn bắtcóc Ninh Thần, cho nên gã đã đi cáo trạng ư? Nhưng nếucáo trạng thì Hoắc Khải cũng không thể đuổi theo đượcmới đúng chứ, mấy tên kia chẳng phải đã nói là trước saukhông một bóng người hay sao?Nhưng cái này không quan trọng, Hoắc Đình Viễnthậm chí còn chẳng có ý định mắng chửi gì Đổng ThiênThanh. Giờ hắn ta đều đang tập trung vào Hoắc Khải.“Mặc dù không biết anh tới kiểu gì nhưng mà đã tới rồithì cũng tốt! Tôi đang mong anh có thể tận mắt nhìn thấyvợ anh bị làm nhục ra sao đây! Sao nào, anh cũng mongchờ lắm đúng không?”Nhìn người đàn ông ngang ngược trước mặt, HoắcKhải lạnh lùng nói: “Tôi không mong chờ chuyện cậu đangnói, nhưng tôi lại mong rằng vào lúc răng cậu bị đánh gãyhết thì cậu sẽ hối hận vì đã làm thế này”.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hoắc Đình Viễn cầm ly rượu vang, đứng dậy rồi bướctừ từ đến trước mặt Ninh Thần.Ánh mắt của hắn ta vô cùng bỉ ổi, khiến cho Ninh Thầnphải lùi về mấy bước.Nhưng mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ phía sau đãchặn lại khiến cô không thể lùi thêm được nữa.Hoắc Đình Viễn vươn tay đưa về phía cằm của cô:“Không biết vào lúc làm chuyện đó thì cô có bình tĩnh vậykhông? Hay là, còn cuồng nhiệt hơn tôi nghĩ?”Ninh Thần không ngốc, cô đã là người làm mẹ rồi,đương nhiên sẽ hiểu ý của Hoắc Đình Viễn.Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn gấp bội, cô bắtđầu cảm thấy hoảng loạn.“Anh đừng có tới đây! Chồng tôi mà không tìm đượctôi thì sẽ báo cảnh sát đó! Giờ anh mà thả tôi thì tôi còncó thể khuyên anh ấy đừng làm vậy!”, Ninh Thần nắm chặtquần áo theo bản năng, lại tiếp tục khuyên Hoắc Đìnhviễn đổi ý.Nhưng dáng vẻ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của côlại càng kích thích dục vọng của Hoắc Đình Viễn.“Đừng sợ…” hắn ta đưa rượu cho người bên cạnh, sắcmặt hơi đỏ. Hoắc Đình Viễn vừa đi về phía Ninh Thần vừanói: “Người đẹp như cô ấy à, tôi sẽ không quá bạo lựcđâu”.“Anh đừng có qua đây! Anh mà dám tới, thì…, trongsự hoảng loạn cực độ, Ninh Thần chỉ nghĩ đến Hoắc Khải,cô hét to lên: “Chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu!”Nghe được câu này, bước chân của Hoắc Đình Viễnhơi ngưng lại một chút. Sau đó, hắn ta cười khẩy nói:“Không tha cho tôi á, có mà tôi không tha cho hắn ta thìcó. Dám láo lếu với tôi thì sẽ phải trả giá thôi. Khôngnhững tôi muốn cô, mà còn muốn hắn ta phải đau khổ cảđời! Để hắn ta vẫy đuôi với tôi như một con chó!”“Anh, anh ấy rất lợi hại đó, anh ấy cũng quen rất nhiềungười…”“Hahahaha…” Hoắc Đình Viễn cười như điên: “Dù hắnta quen có nhiều người đi nữa thì có nhiều bằng tôi đượckhông? Tôi là cậu chủ nhà họ Hoắc đấy, xếp hàng thừa kếthứ hai đấy! Cô có biết nó nghĩa là gì không hả? Là kể cảngười ghê gớm nhất thành phố này cũng chỉ là rác rưởikhi đứng trước mặt tôi mà thôi! Nếu không vì Hoắc GiaiMinh có mặt ở đó mấy ngày trước, thì cô nghĩ là tôi sợchồng cô, không dám trả thù các người chắc?”Trái tim Ninh Thần càng lúc càng lạnh, càng lúc càngtrầm. Cô thật sự không hiểu ý nghĩa của việc nằm tronghàng ngũ thừa kế thứ hai.Nhưng từ độ ngang ngược của Hoắc Đình Viễn mà nóithì có lẽ hắn ta là một người rất kinh khủng.Cho nên hắn ta mới làm ra truyện trái pháp luật nàymà không hề sợ hãi.Hoắc Đình Viễn từng bước áp sát, Ninh Thần khôngcòn đường lui nữa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt bỉ ổicủa tên đàn ông kia tới gần và giơ tay ra.Lúc ấy, cô như bị sợ đến đơ người ra.Hoắc Đình Viễn tưởng là cô đã sợ, ham muốn tronglòng lại càng mãnh liệt hơn, đồng thời đưa tay ra đụng vàomặt của Ninh Thần. Cái cảm giác mềm mại đó khiến hắnrun rẩy hết cả người.Đúng là “ngon” thật, chỉ mới là làn da thôi mà đã khiếnngười ta động lòng như vậy rồi. Nếu thật sự làm chuyệnđó thì chẳng phải là sẽ sướng như lên tiên sao?Chính vào lúc này, Ninh Thần đột ngột hét lên rồi vungtay tát một cái theo bản năng.Hoắc Đình Viễn không kịp phòng vệ, ăn trọn cái tát.Tiếng bạt tai vang lên làm cả công xưởng yên tĩnh hẳn lại.Mấy giây sau, một tên đàn ông nắm lấy đầu NinhThần, chử: “Mẹ kiếp, cô muốn chết à!”“Thả cô ta ra!” Hoắc Đình Viễn đột nhiên nói.Tên đàn ông nghe lời, thả tay ra khỏi Ninh Thần đangngấn lệ. Hoắc Đình Viễn sầm mặt nhìn cô, ôm bên má bịtát vẫn còn đang hơi run run, nói: “Đây là cái tát thứ nămmà hai vợ chồng cô ‘cho’ tôi rồi đấy. Cô yên tâm, một cáitát sẽ là một lần làm chuyện đó. Tôi mệt thì sẽ đến lượtbọn họ làm thay. Hôm nay mà không cho cô biết thế nàolà thảm thì tôi sẽ không mang họ Hoắc nữa!”“Anh, anh dám! Lý Phong sẽ không tha cho anh đâu!”“Tôi còn mong hắn ta tới đây này, tốt nhất là bây giờcó mặt luôn đi. Như vậy thì tôi sẽ cho hắn ta tận mắt nhìnthấy cuộc sống của mình thảm cỡ nào! Sau khi dạy dỗ côxong, tôi sẽ xử hắn ta!“ Hoắc Đình Viễn tàn nhẫn nói.Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị ngườikhác họ đánh.Bị Hoắc Khải đánh thì thôi đi, dù sao cũng vì hắn ta cóý xấu với vợ người ta. Nhưng người phụ nữ này lại dámđánh hắn ta, đúng là ăn gan hùm mà!“Mấy người cũng khởi động và chờ một bên dần đi.Lát nữa sẽ đến lượt mấy người đó”. Hoắc Đình Viễn lạnhlùng nói.Mấy tên đàn ông đầu lộ ra vẻ mặt mong chờ. Ánh mắtlúc nhìn Ninh Thần cũng mang sự thèm khát.Lúc bắt Ninh Thần, bọn họ không dám làm gì linh tinhvì Hoắc Đình Viễn đã yêu cầu phải nhìn thấy người phụ nữnày nguyên vẹn.Nhưng bây giờ, mấy cái tên ở tầng đáy của xã hội nàylàm gì có cơ hội được “làm thịt” một người đẹp mà bìnhthường bọn họ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vàonhư hôm nay chứ.Bọn họ cố ý vây thành nửa vòng tròn, khiến cho NinhThần không thể chạy trốn đi đâu cả, chỉ có thể nhìn HoắcĐình Viễn từng bước áp sát.Hoắc Đình Viễn vừa đi vừa cởi áo: “Cô yên tâm, tôi nóilà tôi sẽ không quá thô bạo, nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽcho cô biết cái giá phải trả khi tát tôi một cái. Tôi sẽ khiếncô phải hối hận về hành động của mình. Tôi cũng sẽ quayclip lại để cho toàn thế giới biết vợ của cái tên kia ngonđến cỡ nào! Cô có biết thế nào là sống không bằng chếtkhông? Tương lai của hai vợ chồng nhà cô đấy!”Ninh Thần tràn đầy tuyệt vọng. Trên đường đi tới đây,cô thấy ven đường càng ngày càng trở nên vắng vẻ.Mà cái nhà xưởng cũ nát này sẽ lại càng không có aibén mảng tới.Hôm nay cô thật sự sẽ tiêu đời, không ai có thể cứucô được nữa.Mặc dù sâu dưới đáy lòng, cô cực kỳ hy vọng chồngcô có thể xuất hiện và cứu cô ra khỏi nơi này, nhưng NinhThần biết chuyện này là không thể.Điện thoại của cô đã bị lấy đi từ lâu, Hoắc Khải có gọithì cũng chẳng biết được nơi cô đang ở là nơi nào.Có lẽ giờ anh đang hỏi bố mẹ cô, hoặc đang lo lắng đitìm cô.“Lý Phong… Ninh Thần đọc lại cái tên này, rồi độtngột như đã hạ quyết định gì đó mà nói với Hoắc ĐìnhViễn: “Nếu anh dám làm gì tôi thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”Hoắc Đình Viễn sửng sốt rồi cười to: “Cắn lưỡi tự sát?Cô muốn làm phụ nữ giữ trinh tiết như ngày xưa à? Được,cô cắn đi tôi xem nào. Chờ cô ngất rồi thì sẽ không thểphản kháng được nữa, cô cắn đi!”Mấy tên đàn ông ở bên cạnh cũng hét lên theo: “Cắnđi”Sự ngang ngược của đám người này khiến Ninh Thầncàng thêm tuyệt vọng. Cô đặt răng vào đầu lưỡi theo bảnnăng, thật sự chuẩn bị tự sát để ép đám người kia lùi lại.Ngoài chết ra thì cô không biết còn cách nào để khiếnđám người này sợ nữa.Vào lúc cô định dùng sức cắn lưỡi mình thì một giọngnói truyền vào tai đám người: “Hoắc Đình Viễn, hình nhưcậu không biết chữ “chết’ viết thế nào hả?”Giọng nói quen thuộc này làm Ninh Thần dừng lạiđộng tác. Cô mạnh mẽ xoay người lại thì vui mừng nhìnthấy Hoắc Khải cùng Đường Thế Minh và Đổng ThiênThanh đang bước nhanh về đây.Vào giây phút nhìn thấy chồng mình, nước mắt NinhThần đã tuôn ra như mưa. Cô vừa kích động lại vừa tủithân, càng nhiều hơn là nỗi sợ hãi bị đè nén trong lòng,tạo thành sự bộc phát áp lực tâm lý.Thấy giọt nước mắt của Ninh Thần, ánh mắt của HoắcKhải càng thêm lạnh lùng.Đến anh còn không nỡ làm Ninh Thần khóc mà lập lờithề sẽ không khiến hai mẹ con cô ấy chịu bất cứ phiềnnão nào. Thế mà bây giờ Hoắc Đình Viễn lại phá vỡ lời thểcủa anh.Hắn ta thật đáng chết!Thấy Hoắc Khải xuất hiện, Hoắc Đình Viễn rất ngạcnhiên. Hắn ta nhìn sang mấy tên đàn ông, hỏi: “Các ngườinói địa chỉ cho hắn ta biết à?”“Không hề, gọi điện thoại xong là tôi đã ném điệnthoại đi rồi, ngoài ra không hề có bất kỳ ai liên lạc với côta nữa!”, tên đàn ông vội vàng đáp.“Chẳng còn ích gì nữa…” Hoắc Đình Viễn lắc đầu,dùng ánh mắt ám thị. Mấy tên đàn ông lập tức cầm côncầm ghế, hoặc xích sắt lên tay.Sau đó, Hoắc Đình Viễn nhìn về phía ba người HoắcKhải. Khi nhìn thấy Đổng Thiên Thanh, hắn ta đã đoánđược là mọi chuyện có liên quan đến gã.Đổng Thiên Thanh có biết chuyện hắn ta muốn bắtcóc Ninh Thần, cho nên gã đã đi cáo trạng ư? Nhưng nếucáo trạng thì Hoắc Khải cũng không thể đuổi theo đượcmới đúng chứ, mấy tên kia chẳng phải đã nói là trước saukhông một bóng người hay sao?Nhưng cái này không quan trọng, Hoắc Đình Viễnthậm chí còn chẳng có ý định mắng chửi gì Đổng ThiênThanh. Giờ hắn ta đều đang tập trung vào Hoắc Khải.“Mặc dù không biết anh tới kiểu gì nhưng mà đã tới rồithì cũng tốt! Tôi đang mong anh có thể tận mắt nhìn thấyvợ anh bị làm nhục ra sao đây! Sao nào, anh cũng mongchờ lắm đúng không?”Nhìn người đàn ông ngang ngược trước mặt, HoắcKhải lạnh lùng nói: “Tôi không mong chờ chuyện cậu đangnói, nhưng tôi lại mong rằng vào lúc răng cậu bị đánh gãyhết thì cậu sẽ hối hận vì đã làm thế này”.

Chương 130: Anh ấy đến rồi