Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 132: Tổ tiên giáo huấn

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Ninh Thần cũng rất sợ hãi khi nhìn thấy Hoắc Khảinhặt thanh sắt lên, mặc dù vừa rồi cô đã sợ chết khiếp, thậm chí còn muốn tự tử để cứu lấy danh tiết của mình.Nhưng nếu đánh hắn ta bằng một thanh sắt dày nhưvậy, e rằng không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.Người tự tử sẽ không nghĩ đến pháp luật vì nó khôngliên quan gì đến người khác.Nhưng làm hại đến tính mạng của người khác, nhấtđịnh sẽ bị trừng phạt.Ninh Thần cũng không phải loại người muốn lấy mạngngười khác khi bị ai đó xúc phạm, nên mặc dù rất muốnHoắc Đình Viễn chết nhưng cô vẫn can ngăn: “Lý Phong,anh đừng…”Cô chưa kịp nói xong, Hoắc Khải đã đi tới gần cô, đưacây gậy sắt trên tay cho cô và nói: “Em đánh hắn ta đi”.“Hả?”, Ninh Thần sững sờ.“Hắn ta thô lỗ với em, hắn ta còn có âm mưu khôngtốt đối với em, nhất định phải đánh. Nếu như em muốnđánh gãy luôn tay chân của hắn ta, anh cũng không có ýkiến”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói.Ninh Thần luống cuống tay chân, cô chưa từng gây gổvới ai, cũng chỉ có một vài lần từng xảy ra cãi vã.Làm sao cô ấy có thể tự mình làm những việc nàyđược chứ.“Hay là bỏ đi anh…”, Ninh Thần do dự nói.Hoắc Khải cũng không thuyết phục thêm nhiều, némthanh sắt về phía Đổng Thiên Thanh, nói: “Đánh gãy mộttay một chân hắn ta đi”.Đổng Thiên Thanh cầm cây gậy sắt, không nói lời nàomà đi thẳng về phía của Hoắc Đình Viễn.Kể từ thời điểm gã làm điều đó thì gã đã xúc phạmđến nhà họ Hoắc rồi, nên trong trường hợp này cũngkhông còn gì đáng ngại.Nhìn thấy Đổng Thiên Thanh đi tới, Hoắc Đình Viễn sợhãi hét lên: “Đổng Thiên Thanh, anh lại dám ra tay với tôi!Anh, anh không muốn sống nữa hả!”Đổng Thiên Thanh nhìn hắn ta, sau đó giơ thanh sắttrong tay lên nói: “Là vì tôi muốn sống, nên mới phải đánhcậu”.“Anh dám ra tay! Anh lớn của tôi là Hoắc Khải, anhdám dám động đến tôi, tôi liền bảo anh ấy…”Nói được nửa chừng thì lời nói của Hoắc Đình Viễn đãbiến thành một tiếng hét thảm thiết.Thanh sắt dày cộp đập vào cánh tay, tiếng vang lanhlảnh, sắc mặt của Hoắc Đình Viễn đã trở nên trắng bệt.Không đợi hắn ta kêu đến tiếng thứ hai, Đổng ThiênThanh lại giáng xuống một gậy, đánh gãy cả chân của hắnta.Hoắc Đình Viễn ngã xuống đất, muốn ôm lấy cánh taynhưng chân cũng đang đau đến chết đi sống lại, trợn mắtđến mức suýt ngất đi.Mà biểu hiện của Đổng Thiên Thanh vẫn rất bình tĩnh,giống như chỉ đang đánh một con chó hoang chứ khôngphải đang đánh một cậu chủ nào đó của nhà họ Hoắc.Hoắc Khải bước tới, mở điện thoại di động, phát đoạnvideo trên đó.Trong video, tất cả những gì Hoắc Đình Viễn đã làmvới Ninh Thần đều được ghi lại. Âm thanh khá rõ ràng. Ítnhất, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe được những gìhắn ta nói.“Đánh gãy một tay một chân của cậu chỉ là để dạy dỗchút ít, nếu như cậu bất mãn, tôi có thể cùng cậu đến nhàhọ Hoắc. Ngược lại tôi cũng muốn biết cậu ở trước mặt tổtiên của nhà họ Hoắc sẽ nhận được hình phạt như thếnào”.Nước mắt đau đớn của Hoắc Đình Viễn rơi xuống lãchã, hai mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Hoắc Khải, giống nhưmuốn chém chết người đàn ông này cả ngàn lần.Nhưng đoạn phim đó cũng khiến cho hắn ta hiểu rằng,lần này mình thật sự đã chọc sai người.Vào thời khắc mấu chốt như vậy, người đàn ông nàytrước hết vẫn có thể nắm giữ chứng cứ, xem ra cũng biếtrất rõ về nhà họ Hoắc.Một trong những giáo huấn của tổ tiên nhà họ Hoắcchính là: “Dù chết cũng không bắt nạt người yếu đuối,không ức hiếp phụ nữ, không làm tổn thương trẻ em”.Giáo huấn thứ hai của tổ tiên nhà họ Hoắc: “Khônggây họa cho người nhà”.Giáo huấn thứ nhất là dạy cho người nhà họ Hoắchành động ngay thẳng, không để bụng lời nói của ngườikhác. Giáo huấn thứ hai là dạy phải để cho người khácmột con đường thoát, cũng giống như cho bản thân mộtcon đường lùi, làm việc không được quá tuyệt tình.Đây đều là những chân lý cuộc sống mà tổ tiên nhà họHoắc trải qua quá trình tranh đấu đã rút ra được, đượckhắc trên bốn bức tường của đền thờ tổ tiên.Người nào không tuân theo, lập tức vào đền thờ tổtiên cõng cây gai, đọc lại giáo huấn bảy ngày bảy đêm.Trừ việc ăn cơm ra, miệng không thể ngừng, mắt khôngthể ngủ. Nếu như làm sai, lập tức có người rút cây gai raquất vào người.Đừng nói là cậu chủ nhà giàu từ nhỏ đã được cưngchiều, ngay cả người bình thường quen chịu cực khổcũng ít ai chịu nổi.Vì vậy, rất ít người nhà họ Hoắc chủ động gây chuyệnrắc rối.Nhưng trong khu rừng lớn có đủ mọi loài chim chóc,tất nhiên đã có giống loài quý giá thì cũng phải có giốngloài cặn bã, giống như Hoắc Đình Viễn vậy.Bọn họ đều biết gia tộc đối với những người khôngtuân theo giáo huấn của tổ tiên đều bị trừng phạt rấtnặng, vì vậy mỗi lần gây ra phiền toái, họ luôn sẽ nghĩ hếttất cả mọi biện pháp để đè nó xuống.Các vị cao niên trong gia tộc cũng chấp nhận hành viđó, chỉ cần không có ai tố cáo thì đều xem như là khôngbiết.Nếu như Hoắc Khải thật sự đem cái video này đưa chonhà họ Hoắc xem, thứ bậc của Hoắc Đình Viễn trong giatộc chắc chắn sẽ bị thay đổi, đồng thời còn phải gánhchịu hết khó khăn này đến trắc trở khác.Không phí lời với hắn ta nữa, Hoắc Khải thu lại điệnthoại, quay người kéo Ninh Thần rời đi.Ninh Thần trong lòng cũng rất hoang mang, chồng côlại làm việc dứt khoát như vậy, nói đánh gãy chân tay củađối phương là lập tức đánh gãy, tuyệt đối không phải tròđùa.Mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưngcô lại có chút lo lắng về chuyện rắc rối có thể phát sinhtrong tương lai.Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên như vừa nghĩ ra điều gìđó, anh dừng lại, quay đầu nói với Hoắc Đình Viễn: “Cònnữa, nếu như cậu còn muốn gây phiền phức cho tôi, thìtốt nhất đừng nói chuyện này với tên anh lớn của cậu.Nếu để cho tôi nghe được cậu dám làm điều đó, lần sautôi bảo đảm cậu so với bây giờ sẽ còn thê thảm hơn!”Ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc bây giờ chỉ là hàngnhái, còn bản thân mới là hàng hiệu chân chính, HoắcKhải đương nhiên không muốn có người lợi dụng tên tuổicủa mình để gây chuyện, đặc biệt là một kẻ hỗn láo nhưHoắc Đình Viễn.Hoắc Đình Viễn nằm trên mặt đất, nước mắt nước mũihòa lẫn máu tươi chảy ra ròng ròng, vẻ mặt vô cùng thốngkhổ.Hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Khảiđang rời đi, sự căm hận trong mắt không gì sánh kịp,nhưng chỉ tồn tại một cách ngắn ngủi.Khi Hoắc Khải và những người khác thật sự rời đi,trong xưởng chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn củamột người đàn ông to lớn, nỗi sợ hãi trong lòng Hoắc ĐìnhViễn lại dần dần được khơi dậy.Hắn ta cảm thấy rằng mình sắp chết…“Cứu mạng!”, Hoắc Đình Viễn hét lên theo bản năng:“Bọn rác rưởi, mau gọi xe cấp cứu!”Ninh Thần nghe thấy giọng của hắn ta hét ra bênngoài khu nhà xưởng, do dự một lúc, cô liền hỏi: “Có nêngọi xe cứu thương cho hắn ta không? Em sợ sẽ xảy rachuyện…”“Hai người bọn họ cũng biết điểm dừng mà, em đừnglo lắng”, Hoắc Khải nhẹ nhàng an ủi, sau đó hỏi: “Em saorồi, có bị thương ở chỗ nào không?”Giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt quan tâm của anhkhiến cho mọi sự uất ức của Ninh Thần bộc phát ngay lậptức.Nước mắt chảy ra, cô ôm lấy cổ Hoắc Khải khóc rưngrức: “Lúc đó em chỉ muốn cắn lưỡi tự tử. Em sợ đến mứctưởng như sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa”.Hoắc Khải nghe cô nói, ánh mắt như đông cứng lại,anh đã không nghĩ tới chuyện Ninh Thần sẽ nảy sinh suynghĩ đó.Anh hừ một tiếng, nói: “Xem ra chỉ đánh gãy một taymột chân là còn quá nương tay cho hắn ta”.Điều đó cũng có nghĩa là, cũng may Ninh Thần hiện tạiđã bình an vô sự, nếu không, Hoắc Khải có thể đã thật sựgiết chết Hoắc Đình Viễn ngay tại chỗ.Lý do anh không làm đến cùng là vì giáo huấn của tổtiên vẫn còn trong tâm trí anh, đặt cho anh một lằn ranhmà anh không thể vượt qua một cách dễ dàng. Mặt khác,đây cũng là vì anh còn phải tìm cơ hội để tiếp cận với nhàhọ Hoắc trong tương lai.Nếu Hoắc Đình Viễn bị giết, thế giới chẳng qua cũngchỉ mất đi một tên cặn bã, nhưng nó sẽ khiến cho việctiếp cận với nhà họ Hoắc của anh gặp khó khăn.Trên đời này, ngoài sự sống và cái chết, mọi thứ khácđều là tầm thường.Nhà họ Hoắc sẽ không làm xấu mặt kẻ chống trả saukhi bị ức hiếp, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận kẻ đãgiết con cháu của gia đình họ. Đây cũng là tôn chỉ của giađình.Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn thì chuyện lớn khônglàm được, lời này đúng là có đạo lý, nhưng lại khiến choHoắc Khải cảm thấy áy náy với Ninh Thần.Chỉ cần anh đến sớm hơn một chút, có lẽ Ninh Thầnđã bớt đi phần sợ hãi.“Anh xin lỗi”, Hoắc Khải nói.Ninh Thần ôm anh khóc rất lâu rồi mới lau nước mắtnói: “Sao anh lại xin lỗi em, hắn ta xấu xa cũng không phảilà lỗi của anh. Hơn nữa không phải anh đã giúp em báothù rồi hay sao. Mà phải rồi, hai vị đây là ai?”Đó là một cách chuyển chủ đề rất không tự nhiên.Hoắc Khải làm sao lại không hiểu, nhưng vào lúc này, chodù có hiểu anh cũng phải giả bộ không hiểu.Anh liền giới thiệu: “Đây là Đường Thế Minh, tài xế củagiáo sư Triệu Vĩnh An. Đây là Đổng Thiên Thanh, mộtngười bạn cũ”.Ninh Thần lau nước mắt, nhanh chóng bắt tay haingười kia mà nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người. Nếunhư không có hai người, hôm nay chúng tôi chắc chắn đãphải gặp điều tồi tệ rồi”.Đường Thế Minh vẫn rất lễ độ nói: “Không cần cảmơn, chính giáo sư đã bảo tôi đến. Muốn cảm ơn thì cũngnên cảm ơn giáo sư”.Về phần Đổng Thiên Thanh, thái độ của gã lạnh lùnghơn rất nhiều.Mục đích duy nhất của gã ở đây là tìm hiểu xem HoắcKhải đã biết được bao nhiêu, chứ không phải để nghe aiđó nói lời cảm ơn.Ninh Thần có chút lúng túng nhìn người đàn ôngkhông nói lời nào sau cái bắt tay ngắn ngủi.Hoắc Khải lập tức đằng hắng một tiếng, Đổng ThiênThanh mí mắt giật giật, khô khốc nói: “Không cần cámơn”.Nhìn Đổng Thiên Thanh với vẻ mặt thiếu tự nhiênđứng trước một Hoắc Khải thật điềm tĩnh, Ninh Thần luôncảm thấy mình như một đứa trẻ bị bắt nạt, trốn sau lưngbố để xem ông ta dạy dỗ người khác.Cảm giác này cũng rất tốt, giống như có một ngọn núisừng sững che sương chắn gió cho cô, cho dù gặp phảiphiền toái cũng không có gì đáng sợ.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Ninh Thần cũng rất sợ hãi khi nhìn thấy Hoắc Khảinhặt thanh sắt lên, mặc dù vừa rồi cô đã sợ chết khiếp, thậm chí còn muốn tự tử để cứu lấy danh tiết của mình.Nhưng nếu đánh hắn ta bằng một thanh sắt dày nhưvậy, e rằng không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.Người tự tử sẽ không nghĩ đến pháp luật vì nó khôngliên quan gì đến người khác.Nhưng làm hại đến tính mạng của người khác, nhấtđịnh sẽ bị trừng phạt.Ninh Thần cũng không phải loại người muốn lấy mạngngười khác khi bị ai đó xúc phạm, nên mặc dù rất muốnHoắc Đình Viễn chết nhưng cô vẫn can ngăn: “Lý Phong,anh đừng…”Cô chưa kịp nói xong, Hoắc Khải đã đi tới gần cô, đưacây gậy sắt trên tay cho cô và nói: “Em đánh hắn ta đi”.“Hả?”, Ninh Thần sững sờ.“Hắn ta thô lỗ với em, hắn ta còn có âm mưu khôngtốt đối với em, nhất định phải đánh. Nếu như em muốnđánh gãy luôn tay chân của hắn ta, anh cũng không có ýkiến”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói.Ninh Thần luống cuống tay chân, cô chưa từng gây gổvới ai, cũng chỉ có một vài lần từng xảy ra cãi vã.Làm sao cô ấy có thể tự mình làm những việc nàyđược chứ.“Hay là bỏ đi anh…”, Ninh Thần do dự nói.Hoắc Khải cũng không thuyết phục thêm nhiều, némthanh sắt về phía Đổng Thiên Thanh, nói: “Đánh gãy mộttay một chân hắn ta đi”.Đổng Thiên Thanh cầm cây gậy sắt, không nói lời nàomà đi thẳng về phía của Hoắc Đình Viễn.Kể từ thời điểm gã làm điều đó thì gã đã xúc phạmđến nhà họ Hoắc rồi, nên trong trường hợp này cũngkhông còn gì đáng ngại.Nhìn thấy Đổng Thiên Thanh đi tới, Hoắc Đình Viễn sợhãi hét lên: “Đổng Thiên Thanh, anh lại dám ra tay với tôi!Anh, anh không muốn sống nữa hả!”Đổng Thiên Thanh nhìn hắn ta, sau đó giơ thanh sắttrong tay lên nói: “Là vì tôi muốn sống, nên mới phải đánhcậu”.“Anh dám ra tay! Anh lớn của tôi là Hoắc Khải, anhdám dám động đến tôi, tôi liền bảo anh ấy…”Nói được nửa chừng thì lời nói của Hoắc Đình Viễn đãbiến thành một tiếng hét thảm thiết.Thanh sắt dày cộp đập vào cánh tay, tiếng vang lanhlảnh, sắc mặt của Hoắc Đình Viễn đã trở nên trắng bệt.Không đợi hắn ta kêu đến tiếng thứ hai, Đổng ThiênThanh lại giáng xuống một gậy, đánh gãy cả chân của hắnta.Hoắc Đình Viễn ngã xuống đất, muốn ôm lấy cánh taynhưng chân cũng đang đau đến chết đi sống lại, trợn mắtđến mức suýt ngất đi.Mà biểu hiện của Đổng Thiên Thanh vẫn rất bình tĩnh,giống như chỉ đang đánh một con chó hoang chứ khôngphải đang đánh một cậu chủ nào đó của nhà họ Hoắc.Hoắc Khải bước tới, mở điện thoại di động, phát đoạnvideo trên đó.Trong video, tất cả những gì Hoắc Đình Viễn đã làmvới Ninh Thần đều được ghi lại. Âm thanh khá rõ ràng. Ítnhất, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe được những gìhắn ta nói.“Đánh gãy một tay một chân của cậu chỉ là để dạy dỗchút ít, nếu như cậu bất mãn, tôi có thể cùng cậu đến nhàhọ Hoắc. Ngược lại tôi cũng muốn biết cậu ở trước mặt tổtiên của nhà họ Hoắc sẽ nhận được hình phạt như thếnào”.Nước mắt đau đớn của Hoắc Đình Viễn rơi xuống lãchã, hai mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Hoắc Khải, giống nhưmuốn chém chết người đàn ông này cả ngàn lần.Nhưng đoạn phim đó cũng khiến cho hắn ta hiểu rằng,lần này mình thật sự đã chọc sai người.Vào thời khắc mấu chốt như vậy, người đàn ông nàytrước hết vẫn có thể nắm giữ chứng cứ, xem ra cũng biếtrất rõ về nhà họ Hoắc.Một trong những giáo huấn của tổ tiên nhà họ Hoắcchính là: “Dù chết cũng không bắt nạt người yếu đuối,không ức hiếp phụ nữ, không làm tổn thương trẻ em”.Giáo huấn thứ hai của tổ tiên nhà họ Hoắc: “Khônggây họa cho người nhà”.Giáo huấn thứ nhất là dạy cho người nhà họ Hoắchành động ngay thẳng, không để bụng lời nói của ngườikhác. Giáo huấn thứ hai là dạy phải để cho người khácmột con đường thoát, cũng giống như cho bản thân mộtcon đường lùi, làm việc không được quá tuyệt tình.Đây đều là những chân lý cuộc sống mà tổ tiên nhà họHoắc trải qua quá trình tranh đấu đã rút ra được, đượckhắc trên bốn bức tường của đền thờ tổ tiên.Người nào không tuân theo, lập tức vào đền thờ tổtiên cõng cây gai, đọc lại giáo huấn bảy ngày bảy đêm.Trừ việc ăn cơm ra, miệng không thể ngừng, mắt khôngthể ngủ. Nếu như làm sai, lập tức có người rút cây gai raquất vào người.Đừng nói là cậu chủ nhà giàu từ nhỏ đã được cưngchiều, ngay cả người bình thường quen chịu cực khổcũng ít ai chịu nổi.Vì vậy, rất ít người nhà họ Hoắc chủ động gây chuyệnrắc rối.Nhưng trong khu rừng lớn có đủ mọi loài chim chóc,tất nhiên đã có giống loài quý giá thì cũng phải có giốngloài cặn bã, giống như Hoắc Đình Viễn vậy.Bọn họ đều biết gia tộc đối với những người khôngtuân theo giáo huấn của tổ tiên đều bị trừng phạt rấtnặng, vì vậy mỗi lần gây ra phiền toái, họ luôn sẽ nghĩ hếttất cả mọi biện pháp để đè nó xuống.Các vị cao niên trong gia tộc cũng chấp nhận hành viđó, chỉ cần không có ai tố cáo thì đều xem như là khôngbiết.Nếu như Hoắc Khải thật sự đem cái video này đưa chonhà họ Hoắc xem, thứ bậc của Hoắc Đình Viễn trong giatộc chắc chắn sẽ bị thay đổi, đồng thời còn phải gánhchịu hết khó khăn này đến trắc trở khác.Không phí lời với hắn ta nữa, Hoắc Khải thu lại điệnthoại, quay người kéo Ninh Thần rời đi.Ninh Thần trong lòng cũng rất hoang mang, chồng côlại làm việc dứt khoát như vậy, nói đánh gãy chân tay củađối phương là lập tức đánh gãy, tuyệt đối không phải tròđùa.Mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưngcô lại có chút lo lắng về chuyện rắc rối có thể phát sinhtrong tương lai.Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên như vừa nghĩ ra điều gìđó, anh dừng lại, quay đầu nói với Hoắc Đình Viễn: “Cònnữa, nếu như cậu còn muốn gây phiền phức cho tôi, thìtốt nhất đừng nói chuyện này với tên anh lớn của cậu.Nếu để cho tôi nghe được cậu dám làm điều đó, lần sautôi bảo đảm cậu so với bây giờ sẽ còn thê thảm hơn!”Ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc bây giờ chỉ là hàngnhái, còn bản thân mới là hàng hiệu chân chính, HoắcKhải đương nhiên không muốn có người lợi dụng tên tuổicủa mình để gây chuyện, đặc biệt là một kẻ hỗn láo nhưHoắc Đình Viễn.Hoắc Đình Viễn nằm trên mặt đất, nước mắt nước mũihòa lẫn máu tươi chảy ra ròng ròng, vẻ mặt vô cùng thốngkhổ.Hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Khảiđang rời đi, sự căm hận trong mắt không gì sánh kịp,nhưng chỉ tồn tại một cách ngắn ngủi.Khi Hoắc Khải và những người khác thật sự rời đi,trong xưởng chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn củamột người đàn ông to lớn, nỗi sợ hãi trong lòng Hoắc ĐìnhViễn lại dần dần được khơi dậy.Hắn ta cảm thấy rằng mình sắp chết…“Cứu mạng!”, Hoắc Đình Viễn hét lên theo bản năng:“Bọn rác rưởi, mau gọi xe cấp cứu!”Ninh Thần nghe thấy giọng của hắn ta hét ra bênngoài khu nhà xưởng, do dự một lúc, cô liền hỏi: “Có nêngọi xe cứu thương cho hắn ta không? Em sợ sẽ xảy rachuyện…”“Hai người bọn họ cũng biết điểm dừng mà, em đừnglo lắng”, Hoắc Khải nhẹ nhàng an ủi, sau đó hỏi: “Em saorồi, có bị thương ở chỗ nào không?”Giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt quan tâm của anhkhiến cho mọi sự uất ức của Ninh Thần bộc phát ngay lậptức.Nước mắt chảy ra, cô ôm lấy cổ Hoắc Khải khóc rưngrức: “Lúc đó em chỉ muốn cắn lưỡi tự tử. Em sợ đến mứctưởng như sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa”.Hoắc Khải nghe cô nói, ánh mắt như đông cứng lại,anh đã không nghĩ tới chuyện Ninh Thần sẽ nảy sinh suynghĩ đó.Anh hừ một tiếng, nói: “Xem ra chỉ đánh gãy một taymột chân là còn quá nương tay cho hắn ta”.Điều đó cũng có nghĩa là, cũng may Ninh Thần hiện tạiđã bình an vô sự, nếu không, Hoắc Khải có thể đã thật sựgiết chết Hoắc Đình Viễn ngay tại chỗ.Lý do anh không làm đến cùng là vì giáo huấn của tổtiên vẫn còn trong tâm trí anh, đặt cho anh một lằn ranhmà anh không thể vượt qua một cách dễ dàng. Mặt khác,đây cũng là vì anh còn phải tìm cơ hội để tiếp cận với nhàhọ Hoắc trong tương lai.Nếu Hoắc Đình Viễn bị giết, thế giới chẳng qua cũngchỉ mất đi một tên cặn bã, nhưng nó sẽ khiến cho việctiếp cận với nhà họ Hoắc của anh gặp khó khăn.Trên đời này, ngoài sự sống và cái chết, mọi thứ khácđều là tầm thường.Nhà họ Hoắc sẽ không làm xấu mặt kẻ chống trả saukhi bị ức hiếp, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận kẻ đãgiết con cháu của gia đình họ. Đây cũng là tôn chỉ của giađình.Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn thì chuyện lớn khônglàm được, lời này đúng là có đạo lý, nhưng lại khiến choHoắc Khải cảm thấy áy náy với Ninh Thần.Chỉ cần anh đến sớm hơn một chút, có lẽ Ninh Thầnđã bớt đi phần sợ hãi.“Anh xin lỗi”, Hoắc Khải nói.Ninh Thần ôm anh khóc rất lâu rồi mới lau nước mắtnói: “Sao anh lại xin lỗi em, hắn ta xấu xa cũng không phảilà lỗi của anh. Hơn nữa không phải anh đã giúp em báothù rồi hay sao. Mà phải rồi, hai vị đây là ai?”Đó là một cách chuyển chủ đề rất không tự nhiên.Hoắc Khải làm sao lại không hiểu, nhưng vào lúc này, chodù có hiểu anh cũng phải giả bộ không hiểu.Anh liền giới thiệu: “Đây là Đường Thế Minh, tài xế củagiáo sư Triệu Vĩnh An. Đây là Đổng Thiên Thanh, mộtngười bạn cũ”.Ninh Thần lau nước mắt, nhanh chóng bắt tay haingười kia mà nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người. Nếunhư không có hai người, hôm nay chúng tôi chắc chắn đãphải gặp điều tồi tệ rồi”.Đường Thế Minh vẫn rất lễ độ nói: “Không cần cảmơn, chính giáo sư đã bảo tôi đến. Muốn cảm ơn thì cũngnên cảm ơn giáo sư”.Về phần Đổng Thiên Thanh, thái độ của gã lạnh lùnghơn rất nhiều.Mục đích duy nhất của gã ở đây là tìm hiểu xem HoắcKhải đã biết được bao nhiêu, chứ không phải để nghe aiđó nói lời cảm ơn.Ninh Thần có chút lúng túng nhìn người đàn ôngkhông nói lời nào sau cái bắt tay ngắn ngủi.Hoắc Khải lập tức đằng hắng một tiếng, Đổng ThiênThanh mí mắt giật giật, khô khốc nói: “Không cần cámơn”.Nhìn Đổng Thiên Thanh với vẻ mặt thiếu tự nhiênđứng trước một Hoắc Khải thật điềm tĩnh, Ninh Thần luôncảm thấy mình như một đứa trẻ bị bắt nạt, trốn sau lưngbố để xem ông ta dạy dỗ người khác.Cảm giác này cũng rất tốt, giống như có một ngọn núisừng sững che sương chắn gió cho cô, cho dù gặp phảiphiền toái cũng không có gì đáng sợ.

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Ninh Thần cũng rất sợ hãi khi nhìn thấy Hoắc Khảinhặt thanh sắt lên, mặc dù vừa rồi cô đã sợ chết khiếp, thậm chí còn muốn tự tử để cứu lấy danh tiết của mình.Nhưng nếu đánh hắn ta bằng một thanh sắt dày nhưvậy, e rằng không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.Người tự tử sẽ không nghĩ đến pháp luật vì nó khôngliên quan gì đến người khác.Nhưng làm hại đến tính mạng của người khác, nhấtđịnh sẽ bị trừng phạt.Ninh Thần cũng không phải loại người muốn lấy mạngngười khác khi bị ai đó xúc phạm, nên mặc dù rất muốnHoắc Đình Viễn chết nhưng cô vẫn can ngăn: “Lý Phong,anh đừng…”Cô chưa kịp nói xong, Hoắc Khải đã đi tới gần cô, đưacây gậy sắt trên tay cho cô và nói: “Em đánh hắn ta đi”.“Hả?”, Ninh Thần sững sờ.“Hắn ta thô lỗ với em, hắn ta còn có âm mưu khôngtốt đối với em, nhất định phải đánh. Nếu như em muốnđánh gãy luôn tay chân của hắn ta, anh cũng không có ýkiến”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói.Ninh Thần luống cuống tay chân, cô chưa từng gây gổvới ai, cũng chỉ có một vài lần từng xảy ra cãi vã.Làm sao cô ấy có thể tự mình làm những việc nàyđược chứ.“Hay là bỏ đi anh…”, Ninh Thần do dự nói.Hoắc Khải cũng không thuyết phục thêm nhiều, némthanh sắt về phía Đổng Thiên Thanh, nói: “Đánh gãy mộttay một chân hắn ta đi”.Đổng Thiên Thanh cầm cây gậy sắt, không nói lời nàomà đi thẳng về phía của Hoắc Đình Viễn.Kể từ thời điểm gã làm điều đó thì gã đã xúc phạmđến nhà họ Hoắc rồi, nên trong trường hợp này cũngkhông còn gì đáng ngại.Nhìn thấy Đổng Thiên Thanh đi tới, Hoắc Đình Viễn sợhãi hét lên: “Đổng Thiên Thanh, anh lại dám ra tay với tôi!Anh, anh không muốn sống nữa hả!”Đổng Thiên Thanh nhìn hắn ta, sau đó giơ thanh sắttrong tay lên nói: “Là vì tôi muốn sống, nên mới phải đánhcậu”.“Anh dám ra tay! Anh lớn của tôi là Hoắc Khải, anhdám dám động đến tôi, tôi liền bảo anh ấy…”Nói được nửa chừng thì lời nói của Hoắc Đình Viễn đãbiến thành một tiếng hét thảm thiết.Thanh sắt dày cộp đập vào cánh tay, tiếng vang lanhlảnh, sắc mặt của Hoắc Đình Viễn đã trở nên trắng bệt.Không đợi hắn ta kêu đến tiếng thứ hai, Đổng ThiênThanh lại giáng xuống một gậy, đánh gãy cả chân của hắnta.Hoắc Đình Viễn ngã xuống đất, muốn ôm lấy cánh taynhưng chân cũng đang đau đến chết đi sống lại, trợn mắtđến mức suýt ngất đi.Mà biểu hiện của Đổng Thiên Thanh vẫn rất bình tĩnh,giống như chỉ đang đánh một con chó hoang chứ khôngphải đang đánh một cậu chủ nào đó của nhà họ Hoắc.Hoắc Khải bước tới, mở điện thoại di động, phát đoạnvideo trên đó.Trong video, tất cả những gì Hoắc Đình Viễn đã làmvới Ninh Thần đều được ghi lại. Âm thanh khá rõ ràng. Ítnhất, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe được những gìhắn ta nói.“Đánh gãy một tay một chân của cậu chỉ là để dạy dỗchút ít, nếu như cậu bất mãn, tôi có thể cùng cậu đến nhàhọ Hoắc. Ngược lại tôi cũng muốn biết cậu ở trước mặt tổtiên của nhà họ Hoắc sẽ nhận được hình phạt như thếnào”.Nước mắt đau đớn của Hoắc Đình Viễn rơi xuống lãchã, hai mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Hoắc Khải, giống nhưmuốn chém chết người đàn ông này cả ngàn lần.Nhưng đoạn phim đó cũng khiến cho hắn ta hiểu rằng,lần này mình thật sự đã chọc sai người.Vào thời khắc mấu chốt như vậy, người đàn ông nàytrước hết vẫn có thể nắm giữ chứng cứ, xem ra cũng biếtrất rõ về nhà họ Hoắc.Một trong những giáo huấn của tổ tiên nhà họ Hoắcchính là: “Dù chết cũng không bắt nạt người yếu đuối,không ức hiếp phụ nữ, không làm tổn thương trẻ em”.Giáo huấn thứ hai của tổ tiên nhà họ Hoắc: “Khônggây họa cho người nhà”.Giáo huấn thứ nhất là dạy cho người nhà họ Hoắchành động ngay thẳng, không để bụng lời nói của ngườikhác. Giáo huấn thứ hai là dạy phải để cho người khácmột con đường thoát, cũng giống như cho bản thân mộtcon đường lùi, làm việc không được quá tuyệt tình.Đây đều là những chân lý cuộc sống mà tổ tiên nhà họHoắc trải qua quá trình tranh đấu đã rút ra được, đượckhắc trên bốn bức tường của đền thờ tổ tiên.Người nào không tuân theo, lập tức vào đền thờ tổtiên cõng cây gai, đọc lại giáo huấn bảy ngày bảy đêm.Trừ việc ăn cơm ra, miệng không thể ngừng, mắt khôngthể ngủ. Nếu như làm sai, lập tức có người rút cây gai raquất vào người.Đừng nói là cậu chủ nhà giàu từ nhỏ đã được cưngchiều, ngay cả người bình thường quen chịu cực khổcũng ít ai chịu nổi.Vì vậy, rất ít người nhà họ Hoắc chủ động gây chuyệnrắc rối.Nhưng trong khu rừng lớn có đủ mọi loài chim chóc,tất nhiên đã có giống loài quý giá thì cũng phải có giốngloài cặn bã, giống như Hoắc Đình Viễn vậy.Bọn họ đều biết gia tộc đối với những người khôngtuân theo giáo huấn của tổ tiên đều bị trừng phạt rấtnặng, vì vậy mỗi lần gây ra phiền toái, họ luôn sẽ nghĩ hếttất cả mọi biện pháp để đè nó xuống.Các vị cao niên trong gia tộc cũng chấp nhận hành viđó, chỉ cần không có ai tố cáo thì đều xem như là khôngbiết.Nếu như Hoắc Khải thật sự đem cái video này đưa chonhà họ Hoắc xem, thứ bậc của Hoắc Đình Viễn trong giatộc chắc chắn sẽ bị thay đổi, đồng thời còn phải gánhchịu hết khó khăn này đến trắc trở khác.Không phí lời với hắn ta nữa, Hoắc Khải thu lại điệnthoại, quay người kéo Ninh Thần rời đi.Ninh Thần trong lòng cũng rất hoang mang, chồng côlại làm việc dứt khoát như vậy, nói đánh gãy chân tay củađối phương là lập tức đánh gãy, tuyệt đối không phải tròđùa.Mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưngcô lại có chút lo lắng về chuyện rắc rối có thể phát sinhtrong tương lai.Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên như vừa nghĩ ra điều gìđó, anh dừng lại, quay đầu nói với Hoắc Đình Viễn: “Cònnữa, nếu như cậu còn muốn gây phiền phức cho tôi, thìtốt nhất đừng nói chuyện này với tên anh lớn của cậu.Nếu để cho tôi nghe được cậu dám làm điều đó, lần sautôi bảo đảm cậu so với bây giờ sẽ còn thê thảm hơn!”Ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc bây giờ chỉ là hàngnhái, còn bản thân mới là hàng hiệu chân chính, HoắcKhải đương nhiên không muốn có người lợi dụng tên tuổicủa mình để gây chuyện, đặc biệt là một kẻ hỗn láo nhưHoắc Đình Viễn.Hoắc Đình Viễn nằm trên mặt đất, nước mắt nước mũihòa lẫn máu tươi chảy ra ròng ròng, vẻ mặt vô cùng thốngkhổ.Hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Khảiđang rời đi, sự căm hận trong mắt không gì sánh kịp,nhưng chỉ tồn tại một cách ngắn ngủi.Khi Hoắc Khải và những người khác thật sự rời đi,trong xưởng chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn củamột người đàn ông to lớn, nỗi sợ hãi trong lòng Hoắc ĐìnhViễn lại dần dần được khơi dậy.Hắn ta cảm thấy rằng mình sắp chết…“Cứu mạng!”, Hoắc Đình Viễn hét lên theo bản năng:“Bọn rác rưởi, mau gọi xe cấp cứu!”Ninh Thần nghe thấy giọng của hắn ta hét ra bênngoài khu nhà xưởng, do dự một lúc, cô liền hỏi: “Có nêngọi xe cứu thương cho hắn ta không? Em sợ sẽ xảy rachuyện…”“Hai người bọn họ cũng biết điểm dừng mà, em đừnglo lắng”, Hoắc Khải nhẹ nhàng an ủi, sau đó hỏi: “Em saorồi, có bị thương ở chỗ nào không?”Giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt quan tâm của anhkhiến cho mọi sự uất ức của Ninh Thần bộc phát ngay lậptức.Nước mắt chảy ra, cô ôm lấy cổ Hoắc Khải khóc rưngrức: “Lúc đó em chỉ muốn cắn lưỡi tự tử. Em sợ đến mứctưởng như sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa”.Hoắc Khải nghe cô nói, ánh mắt như đông cứng lại,anh đã không nghĩ tới chuyện Ninh Thần sẽ nảy sinh suynghĩ đó.Anh hừ một tiếng, nói: “Xem ra chỉ đánh gãy một taymột chân là còn quá nương tay cho hắn ta”.Điều đó cũng có nghĩa là, cũng may Ninh Thần hiện tạiđã bình an vô sự, nếu không, Hoắc Khải có thể đã thật sựgiết chết Hoắc Đình Viễn ngay tại chỗ.Lý do anh không làm đến cùng là vì giáo huấn của tổtiên vẫn còn trong tâm trí anh, đặt cho anh một lằn ranhmà anh không thể vượt qua một cách dễ dàng. Mặt khác,đây cũng là vì anh còn phải tìm cơ hội để tiếp cận với nhàhọ Hoắc trong tương lai.Nếu Hoắc Đình Viễn bị giết, thế giới chẳng qua cũngchỉ mất đi một tên cặn bã, nhưng nó sẽ khiến cho việctiếp cận với nhà họ Hoắc của anh gặp khó khăn.Trên đời này, ngoài sự sống và cái chết, mọi thứ khácđều là tầm thường.Nhà họ Hoắc sẽ không làm xấu mặt kẻ chống trả saukhi bị ức hiếp, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận kẻ đãgiết con cháu của gia đình họ. Đây cũng là tôn chỉ của giađình.Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn thì chuyện lớn khônglàm được, lời này đúng là có đạo lý, nhưng lại khiến choHoắc Khải cảm thấy áy náy với Ninh Thần.Chỉ cần anh đến sớm hơn một chút, có lẽ Ninh Thầnđã bớt đi phần sợ hãi.“Anh xin lỗi”, Hoắc Khải nói.Ninh Thần ôm anh khóc rất lâu rồi mới lau nước mắtnói: “Sao anh lại xin lỗi em, hắn ta xấu xa cũng không phảilà lỗi của anh. Hơn nữa không phải anh đã giúp em báothù rồi hay sao. Mà phải rồi, hai vị đây là ai?”Đó là một cách chuyển chủ đề rất không tự nhiên.Hoắc Khải làm sao lại không hiểu, nhưng vào lúc này, chodù có hiểu anh cũng phải giả bộ không hiểu.Anh liền giới thiệu: “Đây là Đường Thế Minh, tài xế củagiáo sư Triệu Vĩnh An. Đây là Đổng Thiên Thanh, mộtngười bạn cũ”.Ninh Thần lau nước mắt, nhanh chóng bắt tay haingười kia mà nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người. Nếunhư không có hai người, hôm nay chúng tôi chắc chắn đãphải gặp điều tồi tệ rồi”.Đường Thế Minh vẫn rất lễ độ nói: “Không cần cảmơn, chính giáo sư đã bảo tôi đến. Muốn cảm ơn thì cũngnên cảm ơn giáo sư”.Về phần Đổng Thiên Thanh, thái độ của gã lạnh lùnghơn rất nhiều.Mục đích duy nhất của gã ở đây là tìm hiểu xem HoắcKhải đã biết được bao nhiêu, chứ không phải để nghe aiđó nói lời cảm ơn.Ninh Thần có chút lúng túng nhìn người đàn ôngkhông nói lời nào sau cái bắt tay ngắn ngủi.Hoắc Khải lập tức đằng hắng một tiếng, Đổng ThiênThanh mí mắt giật giật, khô khốc nói: “Không cần cámơn”.Nhìn Đổng Thiên Thanh với vẻ mặt thiếu tự nhiênđứng trước một Hoắc Khải thật điềm tĩnh, Ninh Thần luôncảm thấy mình như một đứa trẻ bị bắt nạt, trốn sau lưngbố để xem ông ta dạy dỗ người khác.Cảm giác này cũng rất tốt, giống như có một ngọn núisừng sững che sương chắn gió cho cô, cho dù gặp phảiphiền toái cũng không có gì đáng sợ.

Chương 132: Tổ tiên giáo huấn