Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 131: Người điên
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lời nói của Hoắc Khải, không hề khiến Hoắc Đình Viễnsợ hãi, mà trái lại hắn ta cười ầm lên, vẻ mặt điên cuồng,ngang ngược, nói: “Có phải não của thằng khốn nhà anhbị úng nước rồi không? Cũng không nhìn xem anh có mấyngười? Tôi có mấy người?“Một kẻ cao lớn đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáovang, lập tức có ít nhất mười người giống như trước chạyđến từ bốn phương tám hướng, trong tay kẻ nào cũngcầm gậy, lăm lăm tiến đến, nhìn rất hung hãn và dữ tợn.Ninh Thần còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị cảnhtượng này doạ cho mặt tái mét.Những kẻ này cười gần lên ác độc, quây thành vòngtròn xung quanh ba người Hoắc KhảiHoắc Đình Viễn cười lạnh, nói: “Bây giờ thì mày cảmthấy ai mới là người bị đánh gãy hết răng?”Hoắc Khải không thèm nhìn những kẻ cao lớn đangvây quanh, chỉ hỏi: “Các anh có thể xử lý mấy gã nàykhông?”Đương nhiên, Đường Thế Minh thì không cần nóinhiều. Bản thân anh ta là học trò của nhà vỡ, Triệu VĩnhAn phái anh ta đưa Hoắc Khải đi chính là có ý để anh tagiúp đỡ.“Mấy kẻ này không biết đánh nhau, tôi có thể một chọimười”, Đường Thế Minh thản nhiên nói.Hoắc Khải nhìn sang Đổng Thiên Thanh, gã vẫn chưatrả lời mà còn đang chần chừ.Gã chủ động báo tin cho Hoắc Khải là vì muốn biết đốiphương biết bao nhiêu bí mật của mình, nhưng sau khithật sự nhìn thấy Hoắc Đình Viễn thì trong lòng gã lạikiêng dè.Có cần phải đắc tội với cậu ấm nhà họ Hoắc vì ngườinày không?Có đáng không?“Bây giờ mà anh đi, nếu tôi không chết thì chắc chắnanh sẽ chết. Anh cảm thấy mấy người này dám giết tôi à?“Giọng nói của Hoắc Khải, khiến Đổng Thiên Thanhphát run.Anh nói không sai. Mấy người này nhìn thì rất hunghãn, nhưng chắc chắn không thể giết người bừa bãi.Chúng cũng không ngu. Một xã hội pháp quyền, xử lý vụán giết người vô cùng nghiêm trọng, coi như anh có bảnlĩnh bằng trời cũng khó thoát khỏi tấm lưới pháp luật.Có lẽ, người như Hoắc Đình Viễn còn có thể có cáchgiả bệnh để nộp tiền bảo lãnh, hoặc vào viện tâm thầnmấy tháng. Còn chúng, chỉ là đám người dưới đáy xã hội,lại không có bất kỳ thủ đoạn nào để tự bảo vệ mình.Cho nên, có hung hãn thế nào, vũ khí trên tay doạngười ra sao, nhiều nhất cũng chỉ gây trọng thương màthôi.Nhưng một khi Hoắc Khải còn sống, chắc chắn sẽ báocảnh sát, nói ra bí mật của gã.Vào giờ khắc này, Đổng Thiên Thanh đại khái đoán rađược, khả năng người đàn ông này biết rất nhiều điều, ítnhất anh cũng đã biết gã từng giết người, nếu không thìkhông thể uy hiếp gã hết lần này đến lần khác.Hiểu rõ điều này, Đổng Thiên Thanh thở dài trong lòngrồi mở miệng nói: “Tôi có thể đánh mười bốn, mười lămngười”.Đường Thế Minh liếc nhìn gã, khoé miệng khẽ động,không biết là muốn nói gì hay là muốn thể hiện sự xemthường của anh ta.Anh ta nói có thể đánh mười người, gã lại nói đánhđược mười bốn, mười lăm người, muốn tỏ vẻ sao?Không phải là Đổng Thiên Thanh muốn phân tranh,mà sau khi gã rời khỏi trường dạy võ thì đã học được cácloại kỹ thuật thực chiến. Có lẽ, không học hành chính quynhư Đường Thế Minh, nhưng cũng gọi là loạn quyền đánhchết sư phụ.Khi một người phản ứng linh hoạt, nhạy bén, lại hiểuđược làm thế nào để đối phó với điểm yếu của con ngườithì sự cách biệt về kỹ năng đã không còn quá lớn nữa.Những yếu tố thể hiện rõ nhất sự khác biệt giữa haibên đó là tốc độ và sức mạnh.Xét về điểm này, Đổng Thiên Thanh cũng không kémĐường Thế Minh. Hơn nữa, gã còn có một ưu thế, đó làthật sự đã từng giết người.Từng giết người và muốn giết người là hai kiểu trạngthái tâm lý hình thành khi đối mặt với nguy hiểm hoàntoàn khác biệt nhau.Giống như bây giờ. Đổng Thiên Thanh không hề nghĩđến lát nữa đánh nhau làm thế nào vừa có thể đánh đượckẻ địch vừa không phải giết người, còn Đường Thế Minhthì lại cân nhắc rất nhiều đến vấn đề này.Mười cộng mười bốn là hai mươi tư. Mấy gã to contrước mặt đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười bảy, mười támngười, không đủ để họ đánh.“Sau khi việc này kết thúc, anh không cần lo lắngnhững việc khác”. Hoắc Khải nói xong, bước từng bướclên phía trước.Đổng Thiên Thanh lặng lẽ đi theo sau, không biết cótin hay không nhưng hình như gã cũng không còn sự lựachọn nào khác?Thấy Hoắc Khải bình tĩnh tiến lên trước như thế, vẻmặt Hoắc Đình Viễn trở nên lạnh lẽo, nói: “Chú ý gã đitheo sau anh ta, có biết chút võ thuật, đánh gãy chânchúng, đừng đánh chết. Tôi muốn để lại cho anh ta mộthơi thở, để anh ta biết rằng, đắc tội với tôi thì phải nhậnkết cục như thế nào!”Một đám người cao lớn lên tiếng đồng thuận, một gãtrong số đó tính tình nóng nảy vung gậy đánh về phía đầucủa Hoắc Khải: “Thằng ranh con, đi chết đi!”Tuy rằng là gậy gỗ nhưng với sức lực của gã đó, nếuđập trúng đầu thì trăm phần trăm là gục.Hoắc Khải thậm chí còn không nhìn gã như thể anhvốn dĩ không chú đến hành động của người này.Đường Thế Minh đang đi theo bên cạnh hô vang mộttiếng, bay người lên tung một cước, đạp lên tay của gãkia, khiến hắn không cầm nổi gậy nữa, sau đó, xoay ngườitrên không đạp vào ngực hắn.Gã cao lớn kia, ít nhất cũng phải tám mươi, chín mươicân, hự một tiếng, bị đá bay ra xa bảy tám mét.Những gã khác nhìn thấy cảnh tượng đó cũng ầm ïchửi rủa, giơ vũ khí trong tay xông đến.Đường Thế Minh không may mảy sợ hãi, thậm chí cònkhông nghĩ đến việc hoà hoãn mà lùi lại, vẫn cứ thế xôngvề phía kia.Anh ta rất giỏi võ, lại có thể đối kháng, dù có bị ngườikhác đánh cho một gậy thì cũng không có vấn đề gì.Ngược lại gã cao to kia, bị anh ta đánh cho một quyềnđau đến nhe răng trợn mắt, mặt mũi trắng bệch.Cho dù là như thế thì Đường Thế Minh cũng không thểcùng một lúc ứng phó với mười bảy, mười tám người.May mà còn có thêm Đổng Thiên Thanh, sau khi chínhthức chọn đứng về phía Hoắc Khải, đối mặt với sự tấncông đang ập đến, Đổng Thiên Thanh khom lưng đấmmột quyền vào gã kia.Một cú đấm nham hiểm khiến cho khuôn mặt của gãcao lớn kia xanh như tàu lá, sau đó ôm lấy đũng quần ngãxuống đất kêu thảm thiết.Kẻ lăn lộn đầu đường cuối phố như Đổng Thiên Thanhtuy không học kỹ thuật gì cao xa, nhưng tất cả những thứgã học đều đầu rất quỷ quyệt và mang lại hiệu quả mạnhme.Đánh ở đâu có thể khiến kẻ khác lập tức mất ngay sứcchiến đấu thì gã đánh vào chỗ đó.Đấm vào đầu, khuỷu tay, đầu gối, chọc vào mắt, đáđũng quần, đánh vào mũi…Các kiểu tấn công khiến người khác nhìn thấy đềuphải xanh mặt liên tục được đánh ra chỉ trong ngắn ngủimười mấy giây, người đã nằm la liệt trên mặt đất.Những gã cao lớn mới vừa rồi còn hung hăng, cànquấy thì bây giờ đều hận không thể mọc thêm hai chân đểchạy thoát thân. Đáng tiếc, chúng không có thêm đôichân nào, chỉ có thể ôm chỗ bị thương la hét thảm thiết.Những tiếng kêu này khiến sắc mặt của Hoắc ĐìnhViễn ngày càng trở nên khó nhìn, từ xanh đến trắng, rồicuối cùng là tràn đầy sợ hãi.Khi gã cuối cùng bị Đường Thế Minh đá vào xươnghông, tiếng xương gãy vang lên “rắc rắc” giòn giã, thì vừađúng lúc Hoắc Khải bước đến trước mặt Hoắc Đình Viễn.Hoắc Khải đứng cách Hoắc Đình Viễn chưa đến mườicm, cao hơn hắn ta nửa cái đầu. Anh nhìn từ trên caoxuống, dùng thái độ trịnh thượng, giọng nói khinh thườngvà ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn ta.“Cậu cảm thấy, tôi sẽ phải trả giá như thế nào?”Giọng nói của Hoắc Khải vô cùng lạnh lẽo, lạnh đếnmức toàn thân Hoắc Đình Viễn run rẩy.Lần trước ở trong nhà, hắn đã bị anh không chút kiêngdè cho mấy cái bạt tai. Bây giờ, sự việc ồn ào lớn đến mứcđộ này, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn so với lúctrước.Sự ám ảnh ở trong lòng khiến hắn không thể suy nghĩđược gì, chỉ run rẩy nói: “Tôi, tôi là cậu ấm của Hoắc…““BốpI”Sau một tiếng vang giòn giã, nhìn Hoắc Đình Viễn ômlấy hai bên má, Hoắc Khải lạnh nhạt nói: “Cái tát này, làthay cho bố mẹ cậu, thay nhà họ Hoắc dạy bảo cậu. Cậukhông xứng là con cháu nhà họ Hoắc”.“Anh. Anh…”Hoắc Đình Viễn vừa mới nói ra hai chữ thì cảm thấythân dưới vô cùng đau đớn.Hoắc Khải hung hăng đá cho hắn ta một cái thậtmạnh, sau đó nhấc đầu gối đập vào miệng hắn ta.Hoắc Đình Viễn kêu gào thảm thiết, một tay ôm đũngquần, một tay ôm miệng. Máu tươi không từ chảy ra từmiệng vết thương. Một đòn đó của Hoắc Khải dùng lực rấtmạnh khiến hắn ta có thể cảm thấy răng lợi lỏng lẻo hếtrồi.“Đàn ông có một số thứ dài hơn phụ nữ, không phải làđể cậu coi thường phụ nữ mà để dạy cậu tôn trọng tựnhiên, duy trì nòi giống. Nhưng cậu đã không học đượcthì cũng có thể không cần dùng nó nữa”.“Bố mẹ cho cậu cái răng, là để cậu biết ăn no bụng,cho cậu cái lưỡi là để cậu hiếu kính với người già và anhem. Nếu cậu không dùng được, tôi có thể thay cậu bỏ nócủ:Bây giờ, cả hai chỗ đó của Hoắc Đình Viễn đầu đaunhư muối xát kim châm, nào có thể nói được gì.Vừa mới hai phút trước, hắn ta còn hung hăng, kiêungạo. Nào ngờ chỉ qua hai phút ngắn ngủi, hắn ta đã bithảm tới mức độ này.Mười giây trước, hắn ta đã từng nghĩ, người này có thểsẽ đánh hắn, nhưng không ngờ, anh có thể đánh đến mứcđộc ác như vậy.Nét mặt và ánh mắt của Hoắc Đình Viễn tràn đầy sựsợ hãi. Hắn ta không thể hiểu được, tại sao người này lạikhông sợ nhà họ Hoắc. Lẽ nào, anh không sợ nhà họHoắc báo thù sao?Tại saoDựa vào cái gì!Không ai dám coi thường sự tồn tại của nhà họ Hoắc,cũng không có ai dám đối xử với người nhà họ Hoắc nhưthế này!Nhưng mà bây giờ, Hoắc Đình Viễn gặp được rồi. Hắnta trở thành người đầu tiên ăn con cua này.Nhưng đáng tiếc, mai cua quá cứng, làm gẫy hết răngtrong mồm hắn.Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh xử lý xong đámkia thì cũng đi đến. Cả hai người đều có dấu vết bị tấncông, nhưng không nghiêm trọng, cùng lắm thì cũng chỉcoi là vết thương ngoài da mà thôi.Hoắc Khải quay lại nhìn sang bên cạnh, rồi đi qua đó.Lúc anh nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, HoắcĐình Viễn như muốn hét lên cứu mạng.Người này…người này con mẹ nó điên rồi sao!Anh ta muốn làm gì!
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lời nói của Hoắc Khải, không hề khiến Hoắc Đình Viễnsợ hãi, mà trái lại hắn ta cười ầm lên, vẻ mặt điên cuồng,ngang ngược, nói: “Có phải não của thằng khốn nhà anhbị úng nước rồi không? Cũng không nhìn xem anh có mấyngười? Tôi có mấy người?“Một kẻ cao lớn đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáovang, lập tức có ít nhất mười người giống như trước chạyđến từ bốn phương tám hướng, trong tay kẻ nào cũngcầm gậy, lăm lăm tiến đến, nhìn rất hung hãn và dữ tợn.Ninh Thần còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị cảnhtượng này doạ cho mặt tái mét.Những kẻ này cười gần lên ác độc, quây thành vòngtròn xung quanh ba người Hoắc KhảiHoắc Đình Viễn cười lạnh, nói: “Bây giờ thì mày cảmthấy ai mới là người bị đánh gãy hết răng?”Hoắc Khải không thèm nhìn những kẻ cao lớn đangvây quanh, chỉ hỏi: “Các anh có thể xử lý mấy gã nàykhông?”Đương nhiên, Đường Thế Minh thì không cần nóinhiều. Bản thân anh ta là học trò của nhà vỡ, Triệu VĩnhAn phái anh ta đưa Hoắc Khải đi chính là có ý để anh tagiúp đỡ.“Mấy kẻ này không biết đánh nhau, tôi có thể một chọimười”, Đường Thế Minh thản nhiên nói.Hoắc Khải nhìn sang Đổng Thiên Thanh, gã vẫn chưatrả lời mà còn đang chần chừ.Gã chủ động báo tin cho Hoắc Khải là vì muốn biết đốiphương biết bao nhiêu bí mật của mình, nhưng sau khithật sự nhìn thấy Hoắc Đình Viễn thì trong lòng gã lạikiêng dè.Có cần phải đắc tội với cậu ấm nhà họ Hoắc vì ngườinày không?Có đáng không?“Bây giờ mà anh đi, nếu tôi không chết thì chắc chắnanh sẽ chết. Anh cảm thấy mấy người này dám giết tôi à?“Giọng nói của Hoắc Khải, khiến Đổng Thiên Thanhphát run.Anh nói không sai. Mấy người này nhìn thì rất hunghãn, nhưng chắc chắn không thể giết người bừa bãi.Chúng cũng không ngu. Một xã hội pháp quyền, xử lý vụán giết người vô cùng nghiêm trọng, coi như anh có bảnlĩnh bằng trời cũng khó thoát khỏi tấm lưới pháp luật.Có lẽ, người như Hoắc Đình Viễn còn có thể có cáchgiả bệnh để nộp tiền bảo lãnh, hoặc vào viện tâm thầnmấy tháng. Còn chúng, chỉ là đám người dưới đáy xã hội,lại không có bất kỳ thủ đoạn nào để tự bảo vệ mình.Cho nên, có hung hãn thế nào, vũ khí trên tay doạngười ra sao, nhiều nhất cũng chỉ gây trọng thương màthôi.Nhưng một khi Hoắc Khải còn sống, chắc chắn sẽ báocảnh sát, nói ra bí mật của gã.Vào giờ khắc này, Đổng Thiên Thanh đại khái đoán rađược, khả năng người đàn ông này biết rất nhiều điều, ítnhất anh cũng đã biết gã từng giết người, nếu không thìkhông thể uy hiếp gã hết lần này đến lần khác.Hiểu rõ điều này, Đổng Thiên Thanh thở dài trong lòngrồi mở miệng nói: “Tôi có thể đánh mười bốn, mười lămngười”.Đường Thế Minh liếc nhìn gã, khoé miệng khẽ động,không biết là muốn nói gì hay là muốn thể hiện sự xemthường của anh ta.Anh ta nói có thể đánh mười người, gã lại nói đánhđược mười bốn, mười lăm người, muốn tỏ vẻ sao?Không phải là Đổng Thiên Thanh muốn phân tranh,mà sau khi gã rời khỏi trường dạy võ thì đã học được cácloại kỹ thuật thực chiến. Có lẽ, không học hành chính quynhư Đường Thế Minh, nhưng cũng gọi là loạn quyền đánhchết sư phụ.Khi một người phản ứng linh hoạt, nhạy bén, lại hiểuđược làm thế nào để đối phó với điểm yếu của con ngườithì sự cách biệt về kỹ năng đã không còn quá lớn nữa.Những yếu tố thể hiện rõ nhất sự khác biệt giữa haibên đó là tốc độ và sức mạnh.Xét về điểm này, Đổng Thiên Thanh cũng không kémĐường Thế Minh. Hơn nữa, gã còn có một ưu thế, đó làthật sự đã từng giết người.Từng giết người và muốn giết người là hai kiểu trạngthái tâm lý hình thành khi đối mặt với nguy hiểm hoàntoàn khác biệt nhau.Giống như bây giờ. Đổng Thiên Thanh không hề nghĩđến lát nữa đánh nhau làm thế nào vừa có thể đánh đượckẻ địch vừa không phải giết người, còn Đường Thế Minhthì lại cân nhắc rất nhiều đến vấn đề này.Mười cộng mười bốn là hai mươi tư. Mấy gã to contrước mặt đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười bảy, mười támngười, không đủ để họ đánh.“Sau khi việc này kết thúc, anh không cần lo lắngnhững việc khác”. Hoắc Khải nói xong, bước từng bướclên phía trước.Đổng Thiên Thanh lặng lẽ đi theo sau, không biết cótin hay không nhưng hình như gã cũng không còn sự lựachọn nào khác?Thấy Hoắc Khải bình tĩnh tiến lên trước như thế, vẻmặt Hoắc Đình Viễn trở nên lạnh lẽo, nói: “Chú ý gã đitheo sau anh ta, có biết chút võ thuật, đánh gãy chânchúng, đừng đánh chết. Tôi muốn để lại cho anh ta mộthơi thở, để anh ta biết rằng, đắc tội với tôi thì phải nhậnkết cục như thế nào!”Một đám người cao lớn lên tiếng đồng thuận, một gãtrong số đó tính tình nóng nảy vung gậy đánh về phía đầucủa Hoắc Khải: “Thằng ranh con, đi chết đi!”Tuy rằng là gậy gỗ nhưng với sức lực của gã đó, nếuđập trúng đầu thì trăm phần trăm là gục.Hoắc Khải thậm chí còn không nhìn gã như thể anhvốn dĩ không chú đến hành động của người này.Đường Thế Minh đang đi theo bên cạnh hô vang mộttiếng, bay người lên tung một cước, đạp lên tay của gãkia, khiến hắn không cầm nổi gậy nữa, sau đó, xoay ngườitrên không đạp vào ngực hắn.Gã cao lớn kia, ít nhất cũng phải tám mươi, chín mươicân, hự một tiếng, bị đá bay ra xa bảy tám mét.Những gã khác nhìn thấy cảnh tượng đó cũng ầm ïchửi rủa, giơ vũ khí trong tay xông đến.Đường Thế Minh không may mảy sợ hãi, thậm chí cònkhông nghĩ đến việc hoà hoãn mà lùi lại, vẫn cứ thế xôngvề phía kia.Anh ta rất giỏi võ, lại có thể đối kháng, dù có bị ngườikhác đánh cho một gậy thì cũng không có vấn đề gì.Ngược lại gã cao to kia, bị anh ta đánh cho một quyềnđau đến nhe răng trợn mắt, mặt mũi trắng bệch.Cho dù là như thế thì Đường Thế Minh cũng không thểcùng một lúc ứng phó với mười bảy, mười tám người.May mà còn có thêm Đổng Thiên Thanh, sau khi chínhthức chọn đứng về phía Hoắc Khải, đối mặt với sự tấncông đang ập đến, Đổng Thiên Thanh khom lưng đấmmột quyền vào gã kia.Một cú đấm nham hiểm khiến cho khuôn mặt của gãcao lớn kia xanh như tàu lá, sau đó ôm lấy đũng quần ngãxuống đất kêu thảm thiết.Kẻ lăn lộn đầu đường cuối phố như Đổng Thiên Thanhtuy không học kỹ thuật gì cao xa, nhưng tất cả những thứgã học đều đầu rất quỷ quyệt và mang lại hiệu quả mạnhme.Đánh ở đâu có thể khiến kẻ khác lập tức mất ngay sứcchiến đấu thì gã đánh vào chỗ đó.Đấm vào đầu, khuỷu tay, đầu gối, chọc vào mắt, đáđũng quần, đánh vào mũi…Các kiểu tấn công khiến người khác nhìn thấy đềuphải xanh mặt liên tục được đánh ra chỉ trong ngắn ngủimười mấy giây, người đã nằm la liệt trên mặt đất.Những gã cao lớn mới vừa rồi còn hung hăng, cànquấy thì bây giờ đều hận không thể mọc thêm hai chân đểchạy thoát thân. Đáng tiếc, chúng không có thêm đôichân nào, chỉ có thể ôm chỗ bị thương la hét thảm thiết.Những tiếng kêu này khiến sắc mặt của Hoắc ĐìnhViễn ngày càng trở nên khó nhìn, từ xanh đến trắng, rồicuối cùng là tràn đầy sợ hãi.Khi gã cuối cùng bị Đường Thế Minh đá vào xươnghông, tiếng xương gãy vang lên “rắc rắc” giòn giã, thì vừađúng lúc Hoắc Khải bước đến trước mặt Hoắc Đình Viễn.Hoắc Khải đứng cách Hoắc Đình Viễn chưa đến mườicm, cao hơn hắn ta nửa cái đầu. Anh nhìn từ trên caoxuống, dùng thái độ trịnh thượng, giọng nói khinh thườngvà ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn ta.“Cậu cảm thấy, tôi sẽ phải trả giá như thế nào?”Giọng nói của Hoắc Khải vô cùng lạnh lẽo, lạnh đếnmức toàn thân Hoắc Đình Viễn run rẩy.Lần trước ở trong nhà, hắn đã bị anh không chút kiêngdè cho mấy cái bạt tai. Bây giờ, sự việc ồn ào lớn đến mứcđộ này, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn so với lúctrước.Sự ám ảnh ở trong lòng khiến hắn không thể suy nghĩđược gì, chỉ run rẩy nói: “Tôi, tôi là cậu ấm của Hoắc…““BốpI”Sau một tiếng vang giòn giã, nhìn Hoắc Đình Viễn ômlấy hai bên má, Hoắc Khải lạnh nhạt nói: “Cái tát này, làthay cho bố mẹ cậu, thay nhà họ Hoắc dạy bảo cậu. Cậukhông xứng là con cháu nhà họ Hoắc”.“Anh. Anh…”Hoắc Đình Viễn vừa mới nói ra hai chữ thì cảm thấythân dưới vô cùng đau đớn.Hoắc Khải hung hăng đá cho hắn ta một cái thậtmạnh, sau đó nhấc đầu gối đập vào miệng hắn ta.Hoắc Đình Viễn kêu gào thảm thiết, một tay ôm đũngquần, một tay ôm miệng. Máu tươi không từ chảy ra từmiệng vết thương. Một đòn đó của Hoắc Khải dùng lực rấtmạnh khiến hắn ta có thể cảm thấy răng lợi lỏng lẻo hếtrồi.“Đàn ông có một số thứ dài hơn phụ nữ, không phải làđể cậu coi thường phụ nữ mà để dạy cậu tôn trọng tựnhiên, duy trì nòi giống. Nhưng cậu đã không học đượcthì cũng có thể không cần dùng nó nữa”.“Bố mẹ cho cậu cái răng, là để cậu biết ăn no bụng,cho cậu cái lưỡi là để cậu hiếu kính với người già và anhem. Nếu cậu không dùng được, tôi có thể thay cậu bỏ nócủ:Bây giờ, cả hai chỗ đó của Hoắc Đình Viễn đầu đaunhư muối xát kim châm, nào có thể nói được gì.Vừa mới hai phút trước, hắn ta còn hung hăng, kiêungạo. Nào ngờ chỉ qua hai phút ngắn ngủi, hắn ta đã bithảm tới mức độ này.Mười giây trước, hắn ta đã từng nghĩ, người này có thểsẽ đánh hắn, nhưng không ngờ, anh có thể đánh đến mứcđộc ác như vậy.Nét mặt và ánh mắt của Hoắc Đình Viễn tràn đầy sựsợ hãi. Hắn ta không thể hiểu được, tại sao người này lạikhông sợ nhà họ Hoắc. Lẽ nào, anh không sợ nhà họHoắc báo thù sao?Tại saoDựa vào cái gì!Không ai dám coi thường sự tồn tại của nhà họ Hoắc,cũng không có ai dám đối xử với người nhà họ Hoắc nhưthế này!Nhưng mà bây giờ, Hoắc Đình Viễn gặp được rồi. Hắnta trở thành người đầu tiên ăn con cua này.Nhưng đáng tiếc, mai cua quá cứng, làm gẫy hết răngtrong mồm hắn.Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh xử lý xong đámkia thì cũng đi đến. Cả hai người đều có dấu vết bị tấncông, nhưng không nghiêm trọng, cùng lắm thì cũng chỉcoi là vết thương ngoài da mà thôi.Hoắc Khải quay lại nhìn sang bên cạnh, rồi đi qua đó.Lúc anh nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, HoắcĐình Viễn như muốn hét lên cứu mạng.Người này…người này con mẹ nó điên rồi sao!Anh ta muốn làm gì!
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Lời nói của Hoắc Khải, không hề khiến Hoắc Đình Viễnsợ hãi, mà trái lại hắn ta cười ầm lên, vẻ mặt điên cuồng,ngang ngược, nói: “Có phải não của thằng khốn nhà anhbị úng nước rồi không? Cũng không nhìn xem anh có mấyngười? Tôi có mấy người?“Một kẻ cao lớn đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáovang, lập tức có ít nhất mười người giống như trước chạyđến từ bốn phương tám hướng, trong tay kẻ nào cũngcầm gậy, lăm lăm tiến đến, nhìn rất hung hãn và dữ tợn.Ninh Thần còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị cảnhtượng này doạ cho mặt tái mét.Những kẻ này cười gần lên ác độc, quây thành vòngtròn xung quanh ba người Hoắc KhảiHoắc Đình Viễn cười lạnh, nói: “Bây giờ thì mày cảmthấy ai mới là người bị đánh gãy hết răng?”Hoắc Khải không thèm nhìn những kẻ cao lớn đangvây quanh, chỉ hỏi: “Các anh có thể xử lý mấy gã nàykhông?”Đương nhiên, Đường Thế Minh thì không cần nóinhiều. Bản thân anh ta là học trò của nhà vỡ, Triệu VĩnhAn phái anh ta đưa Hoắc Khải đi chính là có ý để anh tagiúp đỡ.“Mấy kẻ này không biết đánh nhau, tôi có thể một chọimười”, Đường Thế Minh thản nhiên nói.Hoắc Khải nhìn sang Đổng Thiên Thanh, gã vẫn chưatrả lời mà còn đang chần chừ.Gã chủ động báo tin cho Hoắc Khải là vì muốn biết đốiphương biết bao nhiêu bí mật của mình, nhưng sau khithật sự nhìn thấy Hoắc Đình Viễn thì trong lòng gã lạikiêng dè.Có cần phải đắc tội với cậu ấm nhà họ Hoắc vì ngườinày không?Có đáng không?“Bây giờ mà anh đi, nếu tôi không chết thì chắc chắnanh sẽ chết. Anh cảm thấy mấy người này dám giết tôi à?“Giọng nói của Hoắc Khải, khiến Đổng Thiên Thanhphát run.Anh nói không sai. Mấy người này nhìn thì rất hunghãn, nhưng chắc chắn không thể giết người bừa bãi.Chúng cũng không ngu. Một xã hội pháp quyền, xử lý vụán giết người vô cùng nghiêm trọng, coi như anh có bảnlĩnh bằng trời cũng khó thoát khỏi tấm lưới pháp luật.Có lẽ, người như Hoắc Đình Viễn còn có thể có cáchgiả bệnh để nộp tiền bảo lãnh, hoặc vào viện tâm thầnmấy tháng. Còn chúng, chỉ là đám người dưới đáy xã hội,lại không có bất kỳ thủ đoạn nào để tự bảo vệ mình.Cho nên, có hung hãn thế nào, vũ khí trên tay doạngười ra sao, nhiều nhất cũng chỉ gây trọng thương màthôi.Nhưng một khi Hoắc Khải còn sống, chắc chắn sẽ báocảnh sát, nói ra bí mật của gã.Vào giờ khắc này, Đổng Thiên Thanh đại khái đoán rađược, khả năng người đàn ông này biết rất nhiều điều, ítnhất anh cũng đã biết gã từng giết người, nếu không thìkhông thể uy hiếp gã hết lần này đến lần khác.Hiểu rõ điều này, Đổng Thiên Thanh thở dài trong lòngrồi mở miệng nói: “Tôi có thể đánh mười bốn, mười lămngười”.Đường Thế Minh liếc nhìn gã, khoé miệng khẽ động,không biết là muốn nói gì hay là muốn thể hiện sự xemthường của anh ta.Anh ta nói có thể đánh mười người, gã lại nói đánhđược mười bốn, mười lăm người, muốn tỏ vẻ sao?Không phải là Đổng Thiên Thanh muốn phân tranh,mà sau khi gã rời khỏi trường dạy võ thì đã học được cácloại kỹ thuật thực chiến. Có lẽ, không học hành chính quynhư Đường Thế Minh, nhưng cũng gọi là loạn quyền đánhchết sư phụ.Khi một người phản ứng linh hoạt, nhạy bén, lại hiểuđược làm thế nào để đối phó với điểm yếu của con ngườithì sự cách biệt về kỹ năng đã không còn quá lớn nữa.Những yếu tố thể hiện rõ nhất sự khác biệt giữa haibên đó là tốc độ và sức mạnh.Xét về điểm này, Đổng Thiên Thanh cũng không kémĐường Thế Minh. Hơn nữa, gã còn có một ưu thế, đó làthật sự đã từng giết người.Từng giết người và muốn giết người là hai kiểu trạngthái tâm lý hình thành khi đối mặt với nguy hiểm hoàntoàn khác biệt nhau.Giống như bây giờ. Đổng Thiên Thanh không hề nghĩđến lát nữa đánh nhau làm thế nào vừa có thể đánh đượckẻ địch vừa không phải giết người, còn Đường Thế Minhthì lại cân nhắc rất nhiều đến vấn đề này.Mười cộng mười bốn là hai mươi tư. Mấy gã to contrước mặt đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười bảy, mười támngười, không đủ để họ đánh.“Sau khi việc này kết thúc, anh không cần lo lắngnhững việc khác”. Hoắc Khải nói xong, bước từng bướclên phía trước.Đổng Thiên Thanh lặng lẽ đi theo sau, không biết cótin hay không nhưng hình như gã cũng không còn sự lựachọn nào khác?Thấy Hoắc Khải bình tĩnh tiến lên trước như thế, vẻmặt Hoắc Đình Viễn trở nên lạnh lẽo, nói: “Chú ý gã đitheo sau anh ta, có biết chút võ thuật, đánh gãy chânchúng, đừng đánh chết. Tôi muốn để lại cho anh ta mộthơi thở, để anh ta biết rằng, đắc tội với tôi thì phải nhậnkết cục như thế nào!”Một đám người cao lớn lên tiếng đồng thuận, một gãtrong số đó tính tình nóng nảy vung gậy đánh về phía đầucủa Hoắc Khải: “Thằng ranh con, đi chết đi!”Tuy rằng là gậy gỗ nhưng với sức lực của gã đó, nếuđập trúng đầu thì trăm phần trăm là gục.Hoắc Khải thậm chí còn không nhìn gã như thể anhvốn dĩ không chú đến hành động của người này.Đường Thế Minh đang đi theo bên cạnh hô vang mộttiếng, bay người lên tung một cước, đạp lên tay của gãkia, khiến hắn không cầm nổi gậy nữa, sau đó, xoay ngườitrên không đạp vào ngực hắn.Gã cao lớn kia, ít nhất cũng phải tám mươi, chín mươicân, hự một tiếng, bị đá bay ra xa bảy tám mét.Những gã khác nhìn thấy cảnh tượng đó cũng ầm ïchửi rủa, giơ vũ khí trong tay xông đến.Đường Thế Minh không may mảy sợ hãi, thậm chí cònkhông nghĩ đến việc hoà hoãn mà lùi lại, vẫn cứ thế xôngvề phía kia.Anh ta rất giỏi võ, lại có thể đối kháng, dù có bị ngườikhác đánh cho một gậy thì cũng không có vấn đề gì.Ngược lại gã cao to kia, bị anh ta đánh cho một quyềnđau đến nhe răng trợn mắt, mặt mũi trắng bệch.Cho dù là như thế thì Đường Thế Minh cũng không thểcùng một lúc ứng phó với mười bảy, mười tám người.May mà còn có thêm Đổng Thiên Thanh, sau khi chínhthức chọn đứng về phía Hoắc Khải, đối mặt với sự tấncông đang ập đến, Đổng Thiên Thanh khom lưng đấmmột quyền vào gã kia.Một cú đấm nham hiểm khiến cho khuôn mặt của gãcao lớn kia xanh như tàu lá, sau đó ôm lấy đũng quần ngãxuống đất kêu thảm thiết.Kẻ lăn lộn đầu đường cuối phố như Đổng Thiên Thanhtuy không học kỹ thuật gì cao xa, nhưng tất cả những thứgã học đều đầu rất quỷ quyệt và mang lại hiệu quả mạnhme.Đánh ở đâu có thể khiến kẻ khác lập tức mất ngay sứcchiến đấu thì gã đánh vào chỗ đó.Đấm vào đầu, khuỷu tay, đầu gối, chọc vào mắt, đáđũng quần, đánh vào mũi…Các kiểu tấn công khiến người khác nhìn thấy đềuphải xanh mặt liên tục được đánh ra chỉ trong ngắn ngủimười mấy giây, người đã nằm la liệt trên mặt đất.Những gã cao lớn mới vừa rồi còn hung hăng, cànquấy thì bây giờ đều hận không thể mọc thêm hai chân đểchạy thoát thân. Đáng tiếc, chúng không có thêm đôichân nào, chỉ có thể ôm chỗ bị thương la hét thảm thiết.Những tiếng kêu này khiến sắc mặt của Hoắc ĐìnhViễn ngày càng trở nên khó nhìn, từ xanh đến trắng, rồicuối cùng là tràn đầy sợ hãi.Khi gã cuối cùng bị Đường Thế Minh đá vào xươnghông, tiếng xương gãy vang lên “rắc rắc” giòn giã, thì vừađúng lúc Hoắc Khải bước đến trước mặt Hoắc Đình Viễn.Hoắc Khải đứng cách Hoắc Đình Viễn chưa đến mườicm, cao hơn hắn ta nửa cái đầu. Anh nhìn từ trên caoxuống, dùng thái độ trịnh thượng, giọng nói khinh thườngvà ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn ta.“Cậu cảm thấy, tôi sẽ phải trả giá như thế nào?”Giọng nói của Hoắc Khải vô cùng lạnh lẽo, lạnh đếnmức toàn thân Hoắc Đình Viễn run rẩy.Lần trước ở trong nhà, hắn đã bị anh không chút kiêngdè cho mấy cái bạt tai. Bây giờ, sự việc ồn ào lớn đến mứcđộ này, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn so với lúctrước.Sự ám ảnh ở trong lòng khiến hắn không thể suy nghĩđược gì, chỉ run rẩy nói: “Tôi, tôi là cậu ấm của Hoắc…““BốpI”Sau một tiếng vang giòn giã, nhìn Hoắc Đình Viễn ômlấy hai bên má, Hoắc Khải lạnh nhạt nói: “Cái tát này, làthay cho bố mẹ cậu, thay nhà họ Hoắc dạy bảo cậu. Cậukhông xứng là con cháu nhà họ Hoắc”.“Anh. Anh…”Hoắc Đình Viễn vừa mới nói ra hai chữ thì cảm thấythân dưới vô cùng đau đớn.Hoắc Khải hung hăng đá cho hắn ta một cái thậtmạnh, sau đó nhấc đầu gối đập vào miệng hắn ta.Hoắc Đình Viễn kêu gào thảm thiết, một tay ôm đũngquần, một tay ôm miệng. Máu tươi không từ chảy ra từmiệng vết thương. Một đòn đó của Hoắc Khải dùng lực rấtmạnh khiến hắn ta có thể cảm thấy răng lợi lỏng lẻo hếtrồi.“Đàn ông có một số thứ dài hơn phụ nữ, không phải làđể cậu coi thường phụ nữ mà để dạy cậu tôn trọng tựnhiên, duy trì nòi giống. Nhưng cậu đã không học đượcthì cũng có thể không cần dùng nó nữa”.“Bố mẹ cho cậu cái răng, là để cậu biết ăn no bụng,cho cậu cái lưỡi là để cậu hiếu kính với người già và anhem. Nếu cậu không dùng được, tôi có thể thay cậu bỏ nócủ:Bây giờ, cả hai chỗ đó của Hoắc Đình Viễn đầu đaunhư muối xát kim châm, nào có thể nói được gì.Vừa mới hai phút trước, hắn ta còn hung hăng, kiêungạo. Nào ngờ chỉ qua hai phút ngắn ngủi, hắn ta đã bithảm tới mức độ này.Mười giây trước, hắn ta đã từng nghĩ, người này có thểsẽ đánh hắn, nhưng không ngờ, anh có thể đánh đến mứcđộc ác như vậy.Nét mặt và ánh mắt của Hoắc Đình Viễn tràn đầy sựsợ hãi. Hắn ta không thể hiểu được, tại sao người này lạikhông sợ nhà họ Hoắc. Lẽ nào, anh không sợ nhà họHoắc báo thù sao?Tại saoDựa vào cái gì!Không ai dám coi thường sự tồn tại của nhà họ Hoắc,cũng không có ai dám đối xử với người nhà họ Hoắc nhưthế này!Nhưng mà bây giờ, Hoắc Đình Viễn gặp được rồi. Hắnta trở thành người đầu tiên ăn con cua này.Nhưng đáng tiếc, mai cua quá cứng, làm gẫy hết răngtrong mồm hắn.Đường Thế Minh và Đổng Thiên Thanh xử lý xong đámkia thì cũng đi đến. Cả hai người đều có dấu vết bị tấncông, nhưng không nghiêm trọng, cùng lắm thì cũng chỉcoi là vết thương ngoài da mà thôi.Hoắc Khải quay lại nhìn sang bên cạnh, rồi đi qua đó.Lúc anh nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, HoắcĐình Viễn như muốn hét lên cứu mạng.Người này…người này con mẹ nó điên rồi sao!Anh ta muốn làm gì!