Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 143: Một con đường
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Thân là ngôi sao hi vọng nổi tiếng nhất của nhà họHoắc, lại đi làm trợ lý cho tổng giám đốc của một vănphòng chỉ nhánh chỉ có tổng tài sản hơn một trămtriệu nhân dân tệ, chuyện này mà để cho người khácbiết được, sợ rằng ngay cả cằm cũng rơi xuống đất.Cơ Hương Ngưng không nhịn được phải liếc anhmột cái, khen anh một tiếng, anh lại tự cho là thật.“Nhưng nói như vậy, chú ba của cô có thể tùy ýthừa cơ hội cấp cho cô hai mươi triệu, cũng có thểthấy nhà họ Cơ quả thật đã đi đến bước đường nguycấp rồi. Giám đốc tài chính không cần thông qua bangiám đốc mà đã trực tiếp xác nhận số tiền lớn nhưvậy, không phải là có hơi đáng sợ hay sao? Điều nàycho thấy sức mạnh của ông ta đã lớn đến mức gầnnhư có thể một tay che trời”, Hoắc Khải nói.“Điều này vốn cũng là điều bình thường trong nhàhọ Cơ. Mọi người đều muốn tận dụng cơ hội để kiếmchác tiền bạc. Vì vậy, họ cũng sẽ không tự nhiên đihạn chế quyền hạn của người khác. Bởi vì hạn chếngười khác, cũng như tự gông cùm chính mình lại”, CơHương Ngưng thở dài.Làm sao cô ấy có thể không biết tình hình hiện tạicủa nhà họ Cơ, nhưng dù có biết thì cô ấy cũng khôngthể làm gì hơn.Ngay cả chuyện của văn phòng chỉ nhánh cònchưa giải quyết được, cô ấy đâu còn dư thừa tỉnh lựccùng vốn liếng để quản tiếp những chuyện khác.“Trước kia không thể, không có nghĩa là sau nàycũng không thể”, Hoắc Khải nói.Cơ Hương Ngưng quay đầu nhìn anh: “Ý của anhlà gì?”Hoắc Khải nhìn cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng, đồngthời còn mang theo một chút mê hoặc khó tả: “Chẳnglẽ cô không muốn trở thành người như Cơ Trấn Hùng,khôi phục lại uy danh của nhà họ Cơ, thay đổi tất cảnhững chuyện không hợp lý hợp tình này sao?”Cơ Hương Ngưng mở to mắt nhìn anh, trong lòngvô cùng chấn động.“Anh… đang đùa phải không?”Từ trước đến nay, Cơ Hương Ngưng chưa bao giờnghĩ rằng bản thân có thể trở thành chủ tịch.Chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơtừ trước đến nay chỉ có người trong dòng chính đảmnhiệm, người trong nhánh phụ nhiều nhất cũng chỉlàm đến vị trí giám đốc, sau đó nắm giữ 30% số ghếcủa hội đồng quản trị.Chủ tịch, hai chữ này rất dễ viết, nhưng chúngdường như không tồn tại trong từ điển cuộc sống củacô ây.Bây giờ Hoắc Khải lại đang hỏi cô ấy có muốn trởthành một người như Cơ Trấn Hùng hay không, tronglòng Cơ Hương Ngưng như đang nổi lên sóng gió kinhhoàng.“Nếu như bản thân cô không có lý tưởng và hoàibão như vậy, thì dĩ nhiên lời vừa rồi của tôi chẳng quachỉ là nói đùa. Nhưng nếu như cô có lý tưởng và hoàibão đó, chuyện tương lai rốt cuộc cũng chỉ là tươnglai, sờ không được, nhìn không thấu, nhưng cũng tồntại vô số khả năng”, Hoắc Khải mỉm cười nói.Cơ Hương Ngưng lẳng lặng nhìn anh, người đànông trước mắt là người mà cô ấy quen biết đã lâu.Thậm chí, cô ấy còn biết anh trước cả Ninh Thần.Nhưng chưa bao giờ cô ấy cảm thấy anh xa lạ hơnlúc này.Làm sao anh có thể nói đến một sự kiện kinh thiênđộng địa một cách nhẹ nhàng như vậy, cứ như thể chỉcần cô ấy đồng ý thì anh có thể làm điều đó lúc nàocũng được.Nếu như là mấy tháng trước nghe được những lờinày, Cơ Hương Ngưng chắc chắn sẽ không thèm để ý.Mơ mộng hão huyền, bốn chữ đó là đủ để diễn tảtất cả.Nhưng bây giờ cô ấy lại đột nhiên phát hiện, bảnthân mình đã không còn quá kinh ngạc khi nghe loạichuyện bất khả thi này nữa.Mặc dù tim của cô ấy cũng có đập nhanh hơn vàcả người cũng đang nóng lên, nhưng thứ mà cô ấycảm nhận được nhiều nhất lúc này lại chính là sựhưng phấn.Có thể làm được không?Cô ấy không biết, cô ấy chỉ biết rằng khi chuyệnnày được người đàn ông trước mặt nói ra, trong lòngcủa cô ấy đã rất dao động.Sau khoảng nửa phút, Cơ Hương Ngưng đột nhiênnói: “Tham vọng của anh nằm ngoài sức tưởng tượngcủa tôi. Anh nảy ra ý tưởng này khi anh vẫn còn là mộttài xế sao? Tôi bây giờ đột nhiên có chút hoài nghị,anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy chỉ vì một ngày, chính làngày anh có thể lật đổ thế lực điều hành nhà họ Cơhiện tại, đẩy con rối của anh lên nắm quyền, sau đóchiếm đoạt toàn bộ mọi thứ của nhà họ Cơ?”Một người có xuất thân chỉ là tài xế bình thườngcó thể sẽ không làm được điều này, nhưng còn HoắcKhải, Cơ Hương Ngưng không thể chắc chắn.Bầu không khí nóng như lửa lúc nãy đã nhanhchóng biến mất, thay vào đó là một bầu không khí vôcùng lạnh lẽo.Tham vọng của người đàn ông này đã khiến cho cô ấy cảm thấy có chút sợ hãi.Rốt cuộc thì mục đích của anh là gì?“Đừng căng thẳng như vậy” Hoắc Khải lắc đầunói: “Nhà họ Cơ vẫn luôn là nhà họ Cơ, cho dù cô cótrở thành chủ tịch thì cô vẫn là người nhà họ Cơ. Conrối mà cô nói sẽ không bao giờ xuất hiện. Tôi chỉmong cuộc sống của cô có thể thú vị hơn một chút.Sẽ thật nhàm chán nếu như cô chỉ có toàn quyềnkiểm soát một chỉ nhánh công ty, bởi vì mục tiêu nàysẽ không mất nhiều thời gian để chúng ta đạt được.Hơn nữa cuộc đời của cô vẫn còn rất dài, vẫn còn đếnmười mấy năm để tranh đấu trong tương lai. Cô hivọng cuộc đời của mình sau mười mấy năm nữa vẫnchỉ đang đứng ở vị trí này thôi sao?”“Đương nhiên không phải…”, Cơ Hương Ngưngdừng lại sau khi nói được mấy chữ. Cô ấy không muốndừng lại. Nhưng ý tưởng trước đây của cô ấy chỉ làmuốn văn phòng chỉ nhánh có thể phát triển tốt hơn.Theo một ý nghĩa nào đó, cho dù văn phòng chỉnhánh có phát triển tốt đến đâu thì vẫn luôn chỉ là vănphòng chỉ nhánh, và cô ấy sẽ luôn chỉ là tổng giámđốc của một văn phòng chỉ nhánh.Cơ Hương Ngưng ngồi im lặng hồi lâu, nét mặttrông vô cùng phức tạp.Những lời nói của Hoắc Khải khiến cho cô ấy thấyđược những thiếu sót của bản thân, liệu những tiếnbộ trong thời gian qua có khiến cho cô ấy cảm thấy tựmãn, liệu cô ấy có đánh mất trái tim nhiệt huyết dámnghĩ dám làm của mình trong tương lai hay không.Nhưng, vị trí chủ tịch thì…Thật là một vị trí xa xôi, dường như không thể tiếpcận.Cô ấy bây giờ chỉ đang nằm ở hàng thừa kế thứ tư,là một đứa trẻ thuộc nhánh phụ, cố ấy thật sự có thểngồi vào vị trí đó sao?Từ từ ngẩng đầu lên, Cơ Hương Ngưng nhìn vềphía Hoắc Khải và nói: “Nếu anh muốn trả đũa tôi, đâykhông phải là cách tốt nhất, bởi vì tôi thật sự khônghiểu tại sao anh lại muốn làm như vậy”.“Tại sao tôi phải trả đũa cô? Cô đã giúp đỡ tôi rấtnhiều, rồi còn thăng chức và tăng lương. Chẳng lẽ côkhông hiểu đạo lý mang ơn phải trả sao?”“Bởi vì…”Cơ Hương Ngưng lại dừng lại, có một số điều côấy vẫn chưa thể nói, lại kiêng dè quá nhiều thứ.Hơn nữa, biểu cảm và giọng điệu của Hoắc Khải,tất cả đều rất chân thành, khiến cho cô ấy vô cùng bốirối.Là do cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều, hay là do cô ấyđã quá đơn giản?Tuy nhiên, khát vọng muốn trở thành chủ tịchđang từng bước ăn mòn trái tim của cô ấy.Đây là mục tiêu cuối cùng của tất cả con cháutrong gia đình, cho dù con cháu ở nhánh phụ biếtmình không thể làm được thì cũng không thể ngăncản được mục tiêu này trở thành một trong nhữngước mơ của chúng.“Anh muốn làm gì?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.Nụ cười trên gương mặt Hoắc Khải càng lúc càngsáng lên, anh nói: “Hiện tại thì chưa cần làm gì, chúngta chỉ cần làm tốt những việc trước mắt. Chỉ cần đitừng bước một”.Cơ Hương Ngưng cũng không ngạc nhiên với câutrả lời của anh, muốn trở thành chủ tịch không phải làđiều dễ dàng, phải liên quan đến đủ mọi loại người vàđủ mọi sự việc khác nhau.Suy cho cùng, nhà họ Cơ bây giờ dù cho có hỗnloạn đến đâu thì vẫn luôn là một gia tộc lớn với tài sảnhàng tỷ đồng.Nhìn nụ cười càng lúc càng sáng lên trên gươngmặt của Hoắc Khải, Cơ Hương Ngưng đột nhiên hỏi:“Nếu vừa nãy tôi nói là không muốn, vậy anh có rờikhỏi đây không?”Khi hỏi xong câu này, Cơ Hương Ngưng bất giáccảm thấy trong lòng nảy sinh một tia hoảng sợ.Nghĩ rằng người đàn ông này có thể rời đi, tựnhiên cô ấy lại cảm thấy khó thở.Cô ấy đã quen với sự tồn tại của Hoắc Khải, ngaycả trong những lúc khủng hoảng nhất, anh cũng đãđến để giúp cô ấy giải quyết nó.Nếu không có người đàn ông này, liệu tình hìnhcủa cô có còn như cá gặp nước ở trong gia đình nhưbây giờ hay không?Câu trả lời chắc chắc là không!Mưu lược của Hoắc Khải không biết là đã cao hơncô ấy biết bao nhiêu bậc. So với người đàn ông này,cô ấy chỉ giống như hạt bụi trên mặt đất mà thôi.Cơ Xương Minh và Cơ Xuyên Hải, những ngườimuốn chèn ép cô ấy đến tận cùng, giờ đã trở thànhđồng minh của cô ấy chỉ vì một vài lời nói. Trước đâydù có quỳ xuống van xin thì cũng không có chuyện CơXuyên Hải qua mặt nhà họ Cơ để đưa thẳng cho côhai mươi triệu.Càng nghĩ về điều đó, thì ngoài sự hoảng sợ, tronglòng của Cơ Hương Ngưng còn cảm thấy tự ti.Ở trước mặt anh, cô ấy thật tự ti làm sao…Cơ Hương Ngưng cũng tự cảm thấy hơi nực cười,dù gì thì cô ấy cũng không cần có cảm xúc như vậy,dù sao anh ta cũng là một…Lúc này, Hoắc Khải mới cười nói: “Cô đừng suynghĩ nhiều, tôi cũng không nói nếu cô không muốn thìliền rời đi. Dù sao bây giờ tôi cũng là trợ lý của tổnggiám đốc, được làm một công việc trí thức lương caonhư vậy. Việc cô phải làm bây giờ là củng cố lòng tincủa mình, việc còn lại tôi sẽ giúp cô đạt được nó từngbước”.Câu trả lời khẳng định của Hoắc Khải không làmcho Cơ Hương Ngưng tin tưởng lắm, cô càng ngàycàng cảm thấy mình không hiểu rõ về người đàn ôngnày.Những lời mà anh nói có bao nhiêu phần trăm làthật, bao nhiêu phần trăm là giả, chỉ cần nghe là hiểu.Nếu như cô ấy kiên quyết phủ nhận khả năng trởthành chủ tịch của bản thân, có lẽ đây sẽ là cuộc tròchuyện cuối cùng giữa họ.Bây giờ lại nói không có ý như vậy, đơn giản làmuốn an ủi cô ấy một chút.“Tham vọng của anh quá lớn khiến cho tôi cảmthấy hơi sợ hãi, thậm chí tôi còn nghĩ rằng việc giúptôi kiểm soát nhà họ Cơ không phải là mục tiêu cuốicùng của anh”, Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằmvào Hoắc Khải, như muốn nhìn thấu trái tim anh.Hoắc Khải vẫn cười, thoải mái nói: “Đâu có phứctạp như cô nghĩ, tôi chỉ muốn làm trợ lý cho chủ tịchthôi. Tham vọng này có tính là quá lớn không?”Hoắc Khải đã không muốn thừa nhận, Cơ HươngNgưng biết mình có nói thêm thì cũng vô ích.Một lúc sau, cô ấy gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ nghetheo lời anh”.Chính một câu nói đơn giản như vậy đã quyết địnhcon đường mà họ sẽ đi trong tương lai.Một con đường đầy gian nan và chông gai màchưa một ai từng bước qua.Trên con đường này, chỉ có bọn họ đồng hànhcùng nhau, cho dù có người khác bên cạnh cũng vẫnsẽ cảm thấy cô độc, bởi vì không thể nào tồn tại quánhiều đồng minh.Ngay cả những người sẵn sàng giúp đỡ họ bây giờcũng có thể trở thành kẻ thù vào phút cuối.Vào ngày cuối cùng, sẽ có vô số cuộc tranh đấu,mà tất cả đều có thể được nhìn thấy trước.Nhưng khi anh nói ra điều này, nỗi sợ hãi của Cơ Hương Ngưng đã biến mất.Cô ấy cũng là một người phụ nữ rất tham vọng,bây giờ đã đưa ra quyết định này, không còn điều gìphải suy nghĩ nữa, vì vậy cô ấy sẽ chỉ nỗ lực để tiến về phía trước!Không chắc cô ấy sẽ có thể đi đến tận cùng,nhưng khi về già, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy tự hàokhi nghĩ đến quyết định mà mình đã đưa ra ngày hôm nay!
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Thân là ngôi sao hi vọng nổi tiếng nhất của nhà họHoắc, lại đi làm trợ lý cho tổng giám đốc của một vănphòng chỉ nhánh chỉ có tổng tài sản hơn một trămtriệu nhân dân tệ, chuyện này mà để cho người khácbiết được, sợ rằng ngay cả cằm cũng rơi xuống đất.Cơ Hương Ngưng không nhịn được phải liếc anhmột cái, khen anh một tiếng, anh lại tự cho là thật.“Nhưng nói như vậy, chú ba của cô có thể tùy ýthừa cơ hội cấp cho cô hai mươi triệu, cũng có thểthấy nhà họ Cơ quả thật đã đi đến bước đường nguycấp rồi. Giám đốc tài chính không cần thông qua bangiám đốc mà đã trực tiếp xác nhận số tiền lớn nhưvậy, không phải là có hơi đáng sợ hay sao? Điều nàycho thấy sức mạnh của ông ta đã lớn đến mức gầnnhư có thể một tay che trời”, Hoắc Khải nói.“Điều này vốn cũng là điều bình thường trong nhàhọ Cơ. Mọi người đều muốn tận dụng cơ hội để kiếmchác tiền bạc. Vì vậy, họ cũng sẽ không tự nhiên đihạn chế quyền hạn của người khác. Bởi vì hạn chếngười khác, cũng như tự gông cùm chính mình lại”, CơHương Ngưng thở dài.Làm sao cô ấy có thể không biết tình hình hiện tạicủa nhà họ Cơ, nhưng dù có biết thì cô ấy cũng khôngthể làm gì hơn.Ngay cả chuyện của văn phòng chỉ nhánh cònchưa giải quyết được, cô ấy đâu còn dư thừa tỉnh lựccùng vốn liếng để quản tiếp những chuyện khác.“Trước kia không thể, không có nghĩa là sau nàycũng không thể”, Hoắc Khải nói.Cơ Hương Ngưng quay đầu nhìn anh: “Ý của anhlà gì?”Hoắc Khải nhìn cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng, đồngthời còn mang theo một chút mê hoặc khó tả: “Chẳnglẽ cô không muốn trở thành người như Cơ Trấn Hùng,khôi phục lại uy danh của nhà họ Cơ, thay đổi tất cảnhững chuyện không hợp lý hợp tình này sao?”Cơ Hương Ngưng mở to mắt nhìn anh, trong lòngvô cùng chấn động.“Anh… đang đùa phải không?”Từ trước đến nay, Cơ Hương Ngưng chưa bao giờnghĩ rằng bản thân có thể trở thành chủ tịch.Chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơtừ trước đến nay chỉ có người trong dòng chính đảmnhiệm, người trong nhánh phụ nhiều nhất cũng chỉlàm đến vị trí giám đốc, sau đó nắm giữ 30% số ghếcủa hội đồng quản trị.Chủ tịch, hai chữ này rất dễ viết, nhưng chúngdường như không tồn tại trong từ điển cuộc sống củacô ây.Bây giờ Hoắc Khải lại đang hỏi cô ấy có muốn trởthành một người như Cơ Trấn Hùng hay không, tronglòng Cơ Hương Ngưng như đang nổi lên sóng gió kinhhoàng.“Nếu như bản thân cô không có lý tưởng và hoàibão như vậy, thì dĩ nhiên lời vừa rồi của tôi chẳng quachỉ là nói đùa. Nhưng nếu như cô có lý tưởng và hoàibão đó, chuyện tương lai rốt cuộc cũng chỉ là tươnglai, sờ không được, nhìn không thấu, nhưng cũng tồntại vô số khả năng”, Hoắc Khải mỉm cười nói.Cơ Hương Ngưng lẳng lặng nhìn anh, người đànông trước mắt là người mà cô ấy quen biết đã lâu.Thậm chí, cô ấy còn biết anh trước cả Ninh Thần.Nhưng chưa bao giờ cô ấy cảm thấy anh xa lạ hơnlúc này.Làm sao anh có thể nói đến một sự kiện kinh thiênđộng địa một cách nhẹ nhàng như vậy, cứ như thể chỉcần cô ấy đồng ý thì anh có thể làm điều đó lúc nàocũng được.Nếu như là mấy tháng trước nghe được những lờinày, Cơ Hương Ngưng chắc chắn sẽ không thèm để ý.Mơ mộng hão huyền, bốn chữ đó là đủ để diễn tảtất cả.Nhưng bây giờ cô ấy lại đột nhiên phát hiện, bảnthân mình đã không còn quá kinh ngạc khi nghe loạichuyện bất khả thi này nữa.Mặc dù tim của cô ấy cũng có đập nhanh hơn vàcả người cũng đang nóng lên, nhưng thứ mà cô ấycảm nhận được nhiều nhất lúc này lại chính là sựhưng phấn.Có thể làm được không?Cô ấy không biết, cô ấy chỉ biết rằng khi chuyệnnày được người đàn ông trước mặt nói ra, trong lòngcủa cô ấy đã rất dao động.Sau khoảng nửa phút, Cơ Hương Ngưng đột nhiênnói: “Tham vọng của anh nằm ngoài sức tưởng tượngcủa tôi. Anh nảy ra ý tưởng này khi anh vẫn còn là mộttài xế sao? Tôi bây giờ đột nhiên có chút hoài nghị,anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy chỉ vì một ngày, chính làngày anh có thể lật đổ thế lực điều hành nhà họ Cơhiện tại, đẩy con rối của anh lên nắm quyền, sau đóchiếm đoạt toàn bộ mọi thứ của nhà họ Cơ?”Một người có xuất thân chỉ là tài xế bình thườngcó thể sẽ không làm được điều này, nhưng còn HoắcKhải, Cơ Hương Ngưng không thể chắc chắn.Bầu không khí nóng như lửa lúc nãy đã nhanhchóng biến mất, thay vào đó là một bầu không khí vôcùng lạnh lẽo.Tham vọng của người đàn ông này đã khiến cho cô ấy cảm thấy có chút sợ hãi.Rốt cuộc thì mục đích của anh là gì?“Đừng căng thẳng như vậy” Hoắc Khải lắc đầunói: “Nhà họ Cơ vẫn luôn là nhà họ Cơ, cho dù cô cótrở thành chủ tịch thì cô vẫn là người nhà họ Cơ. Conrối mà cô nói sẽ không bao giờ xuất hiện. Tôi chỉmong cuộc sống của cô có thể thú vị hơn một chút.Sẽ thật nhàm chán nếu như cô chỉ có toàn quyềnkiểm soát một chỉ nhánh công ty, bởi vì mục tiêu nàysẽ không mất nhiều thời gian để chúng ta đạt được.Hơn nữa cuộc đời của cô vẫn còn rất dài, vẫn còn đếnmười mấy năm để tranh đấu trong tương lai. Cô hivọng cuộc đời của mình sau mười mấy năm nữa vẫnchỉ đang đứng ở vị trí này thôi sao?”“Đương nhiên không phải…”, Cơ Hương Ngưngdừng lại sau khi nói được mấy chữ. Cô ấy không muốndừng lại. Nhưng ý tưởng trước đây của cô ấy chỉ làmuốn văn phòng chỉ nhánh có thể phát triển tốt hơn.Theo một ý nghĩa nào đó, cho dù văn phòng chỉnhánh có phát triển tốt đến đâu thì vẫn luôn chỉ là vănphòng chỉ nhánh, và cô ấy sẽ luôn chỉ là tổng giámđốc của một văn phòng chỉ nhánh.Cơ Hương Ngưng ngồi im lặng hồi lâu, nét mặttrông vô cùng phức tạp.Những lời nói của Hoắc Khải khiến cho cô ấy thấyđược những thiếu sót của bản thân, liệu những tiếnbộ trong thời gian qua có khiến cho cô ấy cảm thấy tựmãn, liệu cô ấy có đánh mất trái tim nhiệt huyết dámnghĩ dám làm của mình trong tương lai hay không.Nhưng, vị trí chủ tịch thì…Thật là một vị trí xa xôi, dường như không thể tiếpcận.Cô ấy bây giờ chỉ đang nằm ở hàng thừa kế thứ tư,là một đứa trẻ thuộc nhánh phụ, cố ấy thật sự có thểngồi vào vị trí đó sao?Từ từ ngẩng đầu lên, Cơ Hương Ngưng nhìn vềphía Hoắc Khải và nói: “Nếu anh muốn trả đũa tôi, đâykhông phải là cách tốt nhất, bởi vì tôi thật sự khônghiểu tại sao anh lại muốn làm như vậy”.“Tại sao tôi phải trả đũa cô? Cô đã giúp đỡ tôi rấtnhiều, rồi còn thăng chức và tăng lương. Chẳng lẽ côkhông hiểu đạo lý mang ơn phải trả sao?”“Bởi vì…”Cơ Hương Ngưng lại dừng lại, có một số điều côấy vẫn chưa thể nói, lại kiêng dè quá nhiều thứ.Hơn nữa, biểu cảm và giọng điệu của Hoắc Khải,tất cả đều rất chân thành, khiến cho cô ấy vô cùng bốirối.Là do cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều, hay là do cô ấyđã quá đơn giản?Tuy nhiên, khát vọng muốn trở thành chủ tịchđang từng bước ăn mòn trái tim của cô ấy.Đây là mục tiêu cuối cùng của tất cả con cháutrong gia đình, cho dù con cháu ở nhánh phụ biếtmình không thể làm được thì cũng không thể ngăncản được mục tiêu này trở thành một trong nhữngước mơ của chúng.“Anh muốn làm gì?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.Nụ cười trên gương mặt Hoắc Khải càng lúc càngsáng lên, anh nói: “Hiện tại thì chưa cần làm gì, chúngta chỉ cần làm tốt những việc trước mắt. Chỉ cần đitừng bước một”.Cơ Hương Ngưng cũng không ngạc nhiên với câutrả lời của anh, muốn trở thành chủ tịch không phải làđiều dễ dàng, phải liên quan đến đủ mọi loại người vàđủ mọi sự việc khác nhau.Suy cho cùng, nhà họ Cơ bây giờ dù cho có hỗnloạn đến đâu thì vẫn luôn là một gia tộc lớn với tài sảnhàng tỷ đồng.Nhìn nụ cười càng lúc càng sáng lên trên gươngmặt của Hoắc Khải, Cơ Hương Ngưng đột nhiên hỏi:“Nếu vừa nãy tôi nói là không muốn, vậy anh có rờikhỏi đây không?”Khi hỏi xong câu này, Cơ Hương Ngưng bất giáccảm thấy trong lòng nảy sinh một tia hoảng sợ.Nghĩ rằng người đàn ông này có thể rời đi, tựnhiên cô ấy lại cảm thấy khó thở.Cô ấy đã quen với sự tồn tại của Hoắc Khải, ngaycả trong những lúc khủng hoảng nhất, anh cũng đãđến để giúp cô ấy giải quyết nó.Nếu không có người đàn ông này, liệu tình hìnhcủa cô có còn như cá gặp nước ở trong gia đình nhưbây giờ hay không?Câu trả lời chắc chắc là không!Mưu lược của Hoắc Khải không biết là đã cao hơncô ấy biết bao nhiêu bậc. So với người đàn ông này,cô ấy chỉ giống như hạt bụi trên mặt đất mà thôi.Cơ Xương Minh và Cơ Xuyên Hải, những ngườimuốn chèn ép cô ấy đến tận cùng, giờ đã trở thànhđồng minh của cô ấy chỉ vì một vài lời nói. Trước đâydù có quỳ xuống van xin thì cũng không có chuyện CơXuyên Hải qua mặt nhà họ Cơ để đưa thẳng cho côhai mươi triệu.Càng nghĩ về điều đó, thì ngoài sự hoảng sợ, tronglòng của Cơ Hương Ngưng còn cảm thấy tự ti.Ở trước mặt anh, cô ấy thật tự ti làm sao…Cơ Hương Ngưng cũng tự cảm thấy hơi nực cười,dù gì thì cô ấy cũng không cần có cảm xúc như vậy,dù sao anh ta cũng là một…Lúc này, Hoắc Khải mới cười nói: “Cô đừng suynghĩ nhiều, tôi cũng không nói nếu cô không muốn thìliền rời đi. Dù sao bây giờ tôi cũng là trợ lý của tổnggiám đốc, được làm một công việc trí thức lương caonhư vậy. Việc cô phải làm bây giờ là củng cố lòng tincủa mình, việc còn lại tôi sẽ giúp cô đạt được nó từngbước”.Câu trả lời khẳng định của Hoắc Khải không làmcho Cơ Hương Ngưng tin tưởng lắm, cô càng ngàycàng cảm thấy mình không hiểu rõ về người đàn ôngnày.Những lời mà anh nói có bao nhiêu phần trăm làthật, bao nhiêu phần trăm là giả, chỉ cần nghe là hiểu.Nếu như cô ấy kiên quyết phủ nhận khả năng trởthành chủ tịch của bản thân, có lẽ đây sẽ là cuộc tròchuyện cuối cùng giữa họ.Bây giờ lại nói không có ý như vậy, đơn giản làmuốn an ủi cô ấy một chút.“Tham vọng của anh quá lớn khiến cho tôi cảmthấy hơi sợ hãi, thậm chí tôi còn nghĩ rằng việc giúptôi kiểm soát nhà họ Cơ không phải là mục tiêu cuốicùng của anh”, Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằmvào Hoắc Khải, như muốn nhìn thấu trái tim anh.Hoắc Khải vẫn cười, thoải mái nói: “Đâu có phứctạp như cô nghĩ, tôi chỉ muốn làm trợ lý cho chủ tịchthôi. Tham vọng này có tính là quá lớn không?”Hoắc Khải đã không muốn thừa nhận, Cơ HươngNgưng biết mình có nói thêm thì cũng vô ích.Một lúc sau, cô ấy gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ nghetheo lời anh”.Chính một câu nói đơn giản như vậy đã quyết địnhcon đường mà họ sẽ đi trong tương lai.Một con đường đầy gian nan và chông gai màchưa một ai từng bước qua.Trên con đường này, chỉ có bọn họ đồng hànhcùng nhau, cho dù có người khác bên cạnh cũng vẫnsẽ cảm thấy cô độc, bởi vì không thể nào tồn tại quánhiều đồng minh.Ngay cả những người sẵn sàng giúp đỡ họ bây giờcũng có thể trở thành kẻ thù vào phút cuối.Vào ngày cuối cùng, sẽ có vô số cuộc tranh đấu,mà tất cả đều có thể được nhìn thấy trước.Nhưng khi anh nói ra điều này, nỗi sợ hãi của Cơ Hương Ngưng đã biến mất.Cô ấy cũng là một người phụ nữ rất tham vọng,bây giờ đã đưa ra quyết định này, không còn điều gìphải suy nghĩ nữa, vì vậy cô ấy sẽ chỉ nỗ lực để tiến về phía trước!Không chắc cô ấy sẽ có thể đi đến tận cùng,nhưng khi về già, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy tự hàokhi nghĩ đến quyết định mà mình đã đưa ra ngày hôm nay!
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Thân là ngôi sao hi vọng nổi tiếng nhất của nhà họHoắc, lại đi làm trợ lý cho tổng giám đốc của một vănphòng chỉ nhánh chỉ có tổng tài sản hơn một trămtriệu nhân dân tệ, chuyện này mà để cho người khácbiết được, sợ rằng ngay cả cằm cũng rơi xuống đất.Cơ Hương Ngưng không nhịn được phải liếc anhmột cái, khen anh một tiếng, anh lại tự cho là thật.“Nhưng nói như vậy, chú ba của cô có thể tùy ýthừa cơ hội cấp cho cô hai mươi triệu, cũng có thểthấy nhà họ Cơ quả thật đã đi đến bước đường nguycấp rồi. Giám đốc tài chính không cần thông qua bangiám đốc mà đã trực tiếp xác nhận số tiền lớn nhưvậy, không phải là có hơi đáng sợ hay sao? Điều nàycho thấy sức mạnh của ông ta đã lớn đến mức gầnnhư có thể một tay che trời”, Hoắc Khải nói.“Điều này vốn cũng là điều bình thường trong nhàhọ Cơ. Mọi người đều muốn tận dụng cơ hội để kiếmchác tiền bạc. Vì vậy, họ cũng sẽ không tự nhiên đihạn chế quyền hạn của người khác. Bởi vì hạn chếngười khác, cũng như tự gông cùm chính mình lại”, CơHương Ngưng thở dài.Làm sao cô ấy có thể không biết tình hình hiện tạicủa nhà họ Cơ, nhưng dù có biết thì cô ấy cũng khôngthể làm gì hơn.Ngay cả chuyện của văn phòng chỉ nhánh cònchưa giải quyết được, cô ấy đâu còn dư thừa tỉnh lựccùng vốn liếng để quản tiếp những chuyện khác.“Trước kia không thể, không có nghĩa là sau nàycũng không thể”, Hoắc Khải nói.Cơ Hương Ngưng quay đầu nhìn anh: “Ý của anhlà gì?”Hoắc Khải nhìn cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng, đồngthời còn mang theo một chút mê hoặc khó tả: “Chẳnglẽ cô không muốn trở thành người như Cơ Trấn Hùng,khôi phục lại uy danh của nhà họ Cơ, thay đổi tất cảnhững chuyện không hợp lý hợp tình này sao?”Cơ Hương Ngưng mở to mắt nhìn anh, trong lòngvô cùng chấn động.“Anh… đang đùa phải không?”Từ trước đến nay, Cơ Hương Ngưng chưa bao giờnghĩ rằng bản thân có thể trở thành chủ tịch.Chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơtừ trước đến nay chỉ có người trong dòng chính đảmnhiệm, người trong nhánh phụ nhiều nhất cũng chỉlàm đến vị trí giám đốc, sau đó nắm giữ 30% số ghếcủa hội đồng quản trị.Chủ tịch, hai chữ này rất dễ viết, nhưng chúngdường như không tồn tại trong từ điển cuộc sống củacô ây.Bây giờ Hoắc Khải lại đang hỏi cô ấy có muốn trởthành một người như Cơ Trấn Hùng hay không, tronglòng Cơ Hương Ngưng như đang nổi lên sóng gió kinhhoàng.“Nếu như bản thân cô không có lý tưởng và hoàibão như vậy, thì dĩ nhiên lời vừa rồi của tôi chẳng quachỉ là nói đùa. Nhưng nếu như cô có lý tưởng và hoàibão đó, chuyện tương lai rốt cuộc cũng chỉ là tươnglai, sờ không được, nhìn không thấu, nhưng cũng tồntại vô số khả năng”, Hoắc Khải mỉm cười nói.Cơ Hương Ngưng lẳng lặng nhìn anh, người đànông trước mắt là người mà cô ấy quen biết đã lâu.Thậm chí, cô ấy còn biết anh trước cả Ninh Thần.Nhưng chưa bao giờ cô ấy cảm thấy anh xa lạ hơnlúc này.Làm sao anh có thể nói đến một sự kiện kinh thiênđộng địa một cách nhẹ nhàng như vậy, cứ như thể chỉcần cô ấy đồng ý thì anh có thể làm điều đó lúc nàocũng được.Nếu như là mấy tháng trước nghe được những lờinày, Cơ Hương Ngưng chắc chắn sẽ không thèm để ý.Mơ mộng hão huyền, bốn chữ đó là đủ để diễn tảtất cả.Nhưng bây giờ cô ấy lại đột nhiên phát hiện, bảnthân mình đã không còn quá kinh ngạc khi nghe loạichuyện bất khả thi này nữa.Mặc dù tim của cô ấy cũng có đập nhanh hơn vàcả người cũng đang nóng lên, nhưng thứ mà cô ấycảm nhận được nhiều nhất lúc này lại chính là sựhưng phấn.Có thể làm được không?Cô ấy không biết, cô ấy chỉ biết rằng khi chuyệnnày được người đàn ông trước mặt nói ra, trong lòngcủa cô ấy đã rất dao động.Sau khoảng nửa phút, Cơ Hương Ngưng đột nhiênnói: “Tham vọng của anh nằm ngoài sức tưởng tượngcủa tôi. Anh nảy ra ý tưởng này khi anh vẫn còn là mộttài xế sao? Tôi bây giờ đột nhiên có chút hoài nghị,anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy chỉ vì một ngày, chính làngày anh có thể lật đổ thế lực điều hành nhà họ Cơhiện tại, đẩy con rối của anh lên nắm quyền, sau đóchiếm đoạt toàn bộ mọi thứ của nhà họ Cơ?”Một người có xuất thân chỉ là tài xế bình thườngcó thể sẽ không làm được điều này, nhưng còn HoắcKhải, Cơ Hương Ngưng không thể chắc chắn.Bầu không khí nóng như lửa lúc nãy đã nhanhchóng biến mất, thay vào đó là một bầu không khí vôcùng lạnh lẽo.Tham vọng của người đàn ông này đã khiến cho cô ấy cảm thấy có chút sợ hãi.Rốt cuộc thì mục đích của anh là gì?“Đừng căng thẳng như vậy” Hoắc Khải lắc đầunói: “Nhà họ Cơ vẫn luôn là nhà họ Cơ, cho dù cô cótrở thành chủ tịch thì cô vẫn là người nhà họ Cơ. Conrối mà cô nói sẽ không bao giờ xuất hiện. Tôi chỉmong cuộc sống của cô có thể thú vị hơn một chút.Sẽ thật nhàm chán nếu như cô chỉ có toàn quyềnkiểm soát một chỉ nhánh công ty, bởi vì mục tiêu nàysẽ không mất nhiều thời gian để chúng ta đạt được.Hơn nữa cuộc đời của cô vẫn còn rất dài, vẫn còn đếnmười mấy năm để tranh đấu trong tương lai. Cô hivọng cuộc đời của mình sau mười mấy năm nữa vẫnchỉ đang đứng ở vị trí này thôi sao?”“Đương nhiên không phải…”, Cơ Hương Ngưngdừng lại sau khi nói được mấy chữ. Cô ấy không muốndừng lại. Nhưng ý tưởng trước đây của cô ấy chỉ làmuốn văn phòng chỉ nhánh có thể phát triển tốt hơn.Theo một ý nghĩa nào đó, cho dù văn phòng chỉnhánh có phát triển tốt đến đâu thì vẫn luôn chỉ là vănphòng chỉ nhánh, và cô ấy sẽ luôn chỉ là tổng giámđốc của một văn phòng chỉ nhánh.Cơ Hương Ngưng ngồi im lặng hồi lâu, nét mặttrông vô cùng phức tạp.Những lời nói của Hoắc Khải khiến cho cô ấy thấyđược những thiếu sót của bản thân, liệu những tiếnbộ trong thời gian qua có khiến cho cô ấy cảm thấy tựmãn, liệu cô ấy có đánh mất trái tim nhiệt huyết dámnghĩ dám làm của mình trong tương lai hay không.Nhưng, vị trí chủ tịch thì…Thật là một vị trí xa xôi, dường như không thể tiếpcận.Cô ấy bây giờ chỉ đang nằm ở hàng thừa kế thứ tư,là một đứa trẻ thuộc nhánh phụ, cố ấy thật sự có thểngồi vào vị trí đó sao?Từ từ ngẩng đầu lên, Cơ Hương Ngưng nhìn vềphía Hoắc Khải và nói: “Nếu anh muốn trả đũa tôi, đâykhông phải là cách tốt nhất, bởi vì tôi thật sự khônghiểu tại sao anh lại muốn làm như vậy”.“Tại sao tôi phải trả đũa cô? Cô đã giúp đỡ tôi rấtnhiều, rồi còn thăng chức và tăng lương. Chẳng lẽ côkhông hiểu đạo lý mang ơn phải trả sao?”“Bởi vì…”Cơ Hương Ngưng lại dừng lại, có một số điều côấy vẫn chưa thể nói, lại kiêng dè quá nhiều thứ.Hơn nữa, biểu cảm và giọng điệu của Hoắc Khải,tất cả đều rất chân thành, khiến cho cô ấy vô cùng bốirối.Là do cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều, hay là do cô ấyđã quá đơn giản?Tuy nhiên, khát vọng muốn trở thành chủ tịchđang từng bước ăn mòn trái tim của cô ấy.Đây là mục tiêu cuối cùng của tất cả con cháutrong gia đình, cho dù con cháu ở nhánh phụ biếtmình không thể làm được thì cũng không thể ngăncản được mục tiêu này trở thành một trong nhữngước mơ của chúng.“Anh muốn làm gì?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.Nụ cười trên gương mặt Hoắc Khải càng lúc càngsáng lên, anh nói: “Hiện tại thì chưa cần làm gì, chúngta chỉ cần làm tốt những việc trước mắt. Chỉ cần đitừng bước một”.Cơ Hương Ngưng cũng không ngạc nhiên với câutrả lời của anh, muốn trở thành chủ tịch không phải làđiều dễ dàng, phải liên quan đến đủ mọi loại người vàđủ mọi sự việc khác nhau.Suy cho cùng, nhà họ Cơ bây giờ dù cho có hỗnloạn đến đâu thì vẫn luôn là một gia tộc lớn với tài sảnhàng tỷ đồng.Nhìn nụ cười càng lúc càng sáng lên trên gươngmặt của Hoắc Khải, Cơ Hương Ngưng đột nhiên hỏi:“Nếu vừa nãy tôi nói là không muốn, vậy anh có rờikhỏi đây không?”Khi hỏi xong câu này, Cơ Hương Ngưng bất giáccảm thấy trong lòng nảy sinh một tia hoảng sợ.Nghĩ rằng người đàn ông này có thể rời đi, tựnhiên cô ấy lại cảm thấy khó thở.Cô ấy đã quen với sự tồn tại của Hoắc Khải, ngaycả trong những lúc khủng hoảng nhất, anh cũng đãđến để giúp cô ấy giải quyết nó.Nếu không có người đàn ông này, liệu tình hìnhcủa cô có còn như cá gặp nước ở trong gia đình nhưbây giờ hay không?Câu trả lời chắc chắc là không!Mưu lược của Hoắc Khải không biết là đã cao hơncô ấy biết bao nhiêu bậc. So với người đàn ông này,cô ấy chỉ giống như hạt bụi trên mặt đất mà thôi.Cơ Xương Minh và Cơ Xuyên Hải, những ngườimuốn chèn ép cô ấy đến tận cùng, giờ đã trở thànhđồng minh của cô ấy chỉ vì một vài lời nói. Trước đâydù có quỳ xuống van xin thì cũng không có chuyện CơXuyên Hải qua mặt nhà họ Cơ để đưa thẳng cho côhai mươi triệu.Càng nghĩ về điều đó, thì ngoài sự hoảng sợ, tronglòng của Cơ Hương Ngưng còn cảm thấy tự ti.Ở trước mặt anh, cô ấy thật tự ti làm sao…Cơ Hương Ngưng cũng tự cảm thấy hơi nực cười,dù gì thì cô ấy cũng không cần có cảm xúc như vậy,dù sao anh ta cũng là một…Lúc này, Hoắc Khải mới cười nói: “Cô đừng suynghĩ nhiều, tôi cũng không nói nếu cô không muốn thìliền rời đi. Dù sao bây giờ tôi cũng là trợ lý của tổnggiám đốc, được làm một công việc trí thức lương caonhư vậy. Việc cô phải làm bây giờ là củng cố lòng tincủa mình, việc còn lại tôi sẽ giúp cô đạt được nó từngbước”.Câu trả lời khẳng định của Hoắc Khải không làmcho Cơ Hương Ngưng tin tưởng lắm, cô càng ngàycàng cảm thấy mình không hiểu rõ về người đàn ôngnày.Những lời mà anh nói có bao nhiêu phần trăm làthật, bao nhiêu phần trăm là giả, chỉ cần nghe là hiểu.Nếu như cô ấy kiên quyết phủ nhận khả năng trởthành chủ tịch của bản thân, có lẽ đây sẽ là cuộc tròchuyện cuối cùng giữa họ.Bây giờ lại nói không có ý như vậy, đơn giản làmuốn an ủi cô ấy một chút.“Tham vọng của anh quá lớn khiến cho tôi cảmthấy hơi sợ hãi, thậm chí tôi còn nghĩ rằng việc giúptôi kiểm soát nhà họ Cơ không phải là mục tiêu cuốicùng của anh”, Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằmvào Hoắc Khải, như muốn nhìn thấu trái tim anh.Hoắc Khải vẫn cười, thoải mái nói: “Đâu có phứctạp như cô nghĩ, tôi chỉ muốn làm trợ lý cho chủ tịchthôi. Tham vọng này có tính là quá lớn không?”Hoắc Khải đã không muốn thừa nhận, Cơ HươngNgưng biết mình có nói thêm thì cũng vô ích.Một lúc sau, cô ấy gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ nghetheo lời anh”.Chính một câu nói đơn giản như vậy đã quyết địnhcon đường mà họ sẽ đi trong tương lai.Một con đường đầy gian nan và chông gai màchưa một ai từng bước qua.Trên con đường này, chỉ có bọn họ đồng hànhcùng nhau, cho dù có người khác bên cạnh cũng vẫnsẽ cảm thấy cô độc, bởi vì không thể nào tồn tại quánhiều đồng minh.Ngay cả những người sẵn sàng giúp đỡ họ bây giờcũng có thể trở thành kẻ thù vào phút cuối.Vào ngày cuối cùng, sẽ có vô số cuộc tranh đấu,mà tất cả đều có thể được nhìn thấy trước.Nhưng khi anh nói ra điều này, nỗi sợ hãi của Cơ Hương Ngưng đã biến mất.Cô ấy cũng là một người phụ nữ rất tham vọng,bây giờ đã đưa ra quyết định này, không còn điều gìphải suy nghĩ nữa, vì vậy cô ấy sẽ chỉ nỗ lực để tiến về phía trước!Không chắc cô ấy sẽ có thể đi đến tận cùng,nhưng khi về già, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy tự hàokhi nghĩ đến quyết định mà mình đã đưa ra ngày hôm nay!