Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 142: Điều kiện

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Sắc mặt Cơ Trấn Hùng hơi trầm lại, nói: “Cô gái,tôi đã khách sáo với cô lắm rồi đấy. Cô đừng tưởngrằng gia tộc cần cô là cô có thể đưa ra mấy cái điềukiện quá đáng như vậy”.“Tôi không uy hiếp ai cả, mong ông không hiểulầm. Tôi nói mười triệu không được là bởi vì tôi đã cókế hoạch phát triển cho công ty rồi, nên cần một trămtriệu để mở rộng kinh doanh. Mười triệu không thể đitranh giành thị phần với ai được, tôi mà lấy thì gia tộclại tưởng tôi lợi dụng gia tộc. Cho nên nếu ông đồng ýcho tôi một trăm triệu thì tôi sẽ cố gắng cho công tyvận hành thật tốt. Nếu ông không đồng ý thì cũngkhông sao cả. Tôi vẫn luôn muốn lấy Lưu Quân Bồi, dùkhông đưa tiền thì tôi vẫn đồng ý! Nói một câu khónghe thì hiện giờ tôi đã muốn lấy anh ấy để rời khỏiđây lắm rồi“ Cơ Hương Ngưng nói.Sắc mặt Cơ Trấn Hùng càng trầm xuống. Ông tathật sự muốn lấy Cơ Hương Ngưng để đổi lấy dòngtiền của tập đoàn Lưu Thị, nhưng cô ta lại nói muốnrời khỏi đây lắm rồi, đúng là có chút vả mặt.Cơ Bộc Tồn lại càng không nhịn được mà đập bàn:“Ý cô là gia tộc không tốt hả! Trước giờ gia tộc chưatệ với cô bao giờ, sao cô ăn nói vô lương tâm vậy hả!”“Thôi” Cơ Trấn Hùng gõ bàn, đanh giọng nói: “Ýcủa Hương Ngưng này đã rất rõ ràng rồi. Nếu cô gáinày đồng ý lấy chồng thì chúng ta cũng không còn gìđể nói nữa. Nhưng một trăm triệu này thì thực sự làkhông được. Hay là thế này, hai mươi triệu nhé. Cô cóthể chọn lấy hoặc không lấy”.“Vậy tôi không lấy nữa. Tôi nói rồi, hoặc là mộttrăm triệu, không thì thôi”, Cơ Hương Ngưng nóichuyện chắc nịch: “Ngoài ra, còn chuyện thứ ba nữa.Tôi mong rằng văn phòng chi nhánh có thể vận hànhđộc lập, nhất là trụ sở sẽ không nhúng tay vào phòngnhân sự và phòng kế toán của chúng tôi. Như vậy thìvăn phòng chỉ nhánh sẽ có một thể chế vận hànhhoàn thiện hơn, tự do hơn và có lợi cho sự phát triểncủa một thị trường cạnh tranh lành mạnh”.“Hoang đường! Mọi thứ của văn phòng chỉ nhánhtừ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là tài sảncủa gia tộc. Cô muốn gia tộc buông tay là điều si tâmvọng tưởng!“ Cơ Bộc Tồn cười lạnh.“Đúng vậy, đã là tài sản của gia tộc thì sao có thểchia ra được chứ, cô đây là muốn ăn cây táo rào câysung à”.“Hương Ngưng, cô yêu cầu hơi quá đáng rồi đó”.Từng thành viên trong hội đồng quản trị và tổnggiám sát đều lên tiếng biểu thị sự bất mãn với CơHương Ngưng.Cơ Hương Ngưng thì cười lạnh nhạt nói: “Tôi chỉđưa ra đề nghị của mình thôi, nếu tôi ở lại tiếp tục vậnhành văn phòng chỉ nhánh thì các yêu cầu của tôiphải được thông qua, còn không thì thà tôi về nhà họLưu hưởng phúc còn hơn”.Vẻ mặt Cơ Trấn Hùng dần dần bình tĩnh trở lại, nói:“Nếu đã vậy thì cô lấy chồng đi”.Là chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ, câunói này của ông ta đã tổng kết cho buổi họp ngàyhôm nay.Cơ Hương Ngưng không bày tỏ bất cứ ý kiến nàomà gật đầu ngồi xuống.Thái độ của này của cô ấy khiến tất cả mọi ngườivừa thả lỏng lại vừa khó chịu.Rõ ràng là đã xóa tan cái ước mơ hão huyền củacái đứa thuộc nhánh phụ này đi, và cũng phá vỡ đượcliên minh giữa dòng chính và nhánh phụ rồi, tại saotrong lòng vẫn thấy không thoải mái chứ.Cơ Trấn Hùng không nói nhiều thêm nữa mà chỉlên tiêng: “Chuyện đã có quyết định rồi thì cuộc họplâm thời hôm nay đến đây thôi, tan họp đi”.Chủ tịch hội đồng quản trị đã nói vậy thì ngườikhác cũng không ý kiến thêm gì nữa, dù sao ngườiđáng lẽ cần lên tiếng nhất là Cơ Hương Ngưng thì lạiđang giữ im lặng.Đám người tản ra ai về nhà nấy, Cơ Trấn Hùng thìđặc biệt đi về phía Cơ Hương Ngưng. Khi đi qua cô ấy,ông ta dừng lại nói: “Mong rằng cô thật sự muốn lấycậu chủ nhà họ Lưu, giống như cô nói vậy, lấy cậu ấycũng giống như bắt được miếng bánh từ trên trời rơixuống”.“Tôi cũng thấy vậy. Một cơ hội tốt thì phải nắm bắtthôi, Cơ Hương Ngưng mỉm cười nói.Cơ Trấn Hùng cũng không còn gì để nói nữa, bènđi thẳng.Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đi hết. Phònghọp lớn chỉ còn mỗi Cơ Xuyên Hải, Cơ Hương Ngưngvà Hoắc Khải.Trong suốt cuộc họp, Hoắc Khải không hé răngnửa lời. Cơ Hương Ngưng biểu hiện rất tốt, không cầnanh phải giúp đỡ thêm gì nữa.“Cô đưa ra yêu cầu hay lắm, rất có gan”, Cơ XuyênHải cười, buông lời khen.Ông ta biết ẩn tình sau chuyện này cho nên cũnghiểu vì sao Cơ Hương Ngưng lại đưa ra những yêu cầukhiến nhà họ Cơ không thể đáp ứng nổi như vậy.Bọn họ không đồng ý lúc này, đến khi phiền phứckéo tới thì chắc chắn sẽ phải cầu xin Cơ HươngNgưng để đồng ý.“Đầu là lời thật lòng mà, có gì đâu chứ” Cơ HươngNgưng mỉm cười nói.Những ý kiến ban nãy của cô ấy không phải làkhông có chủ đích mà đó là tình huống tốt nhất mà côvà Hoắc Khải đã quyết định trong lúc bàn về chiến lược phát triển.Để văn phòng chi nhánh vận hành độc lập hoàntoàn rồi lấy một số tiền lớn để tấn công thị trường,tranh giành thị phần, rồi để cho địa vị của công tyđược tách biệt ra khỏi gia tộc. Đây chính là mục tiêumà Cơ Hương Ngưng muốn đạt được.Mắt thấy kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu, cảba người không thấy nhụt chí chút nào.“Hay là tôi đem hai mươi triệu ra trước rồi cho vàotài khoản của công ty luôn?”, Cơ Xuyên Hải đột nhiênhỏi.“Lấy hai mươi triệu này làm gì chứ? Lấy thì phải lấymột trăm triệu, không thì thôi! Cơ Hương Ngưng nói.Cơ Xuyên Hải đắc ý cười: “Cô đúng là vẫn còn quátrẻ. Nếu chủ tịch hội đồng quản trị đã có lời đó thì tôicó thể lấy ra hai mươi triệu, có lấy hay không thì là tùycô. Với thân phận là giám đốc tài chính, tôi đươngnhiên phải thi hành mệnh lệnh của chủ tịch hội đồngquản trị chứ. Tôi sẽ đưa cho cô hai mươi triệu trước,còn sau này họ có đưa cho chúng ta một trăm triệunữa hay không thì đó lại là chuyện của bọn họ”.Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, sau đó liền hiểu đượcngay Cơ Xuyên Hải đang muốn nhân cơ hội này để lấyhai mươi triệu!Có lẽ lúc ông ta chuyển tiền ra thì thậm chí cònkhông cần nói với hội đồng quản trị tiếng nào ấy chứ.Đến lúc phiền phức mò tới cửa, Cơ Hương Ngưngsẽ lại đi đòi một trăm triệu nữa. Nếu nhà họ Cơ đồngý, và sau chuyện này bọn họ lại phát hiện ra Cơ XuyênHải đã lấy thừa ra hai mươi triệu thì cũng chẳng làm gìđược.Hai mươi triệu này là Cơ Trấn Hùng tự mình nói ralà sẽ cho Cơ Hương Ngưng, cho nên họp xong là ôngta sẽ đưa luôn, ai mà biết được Cơ Hương Ngưng vàCơ Xuyên Hải sẽ đòi một trăm triệu chứ.Không nhân chứng vật chứng, không ai có thể nóiđược là Cơ Xuyên Hải cố ý làm vậy.Vả lại, nếu có được một trăm triệu thì tức là trongchuyện này Cơ Hương Ngưng đã nắm giữ vị trí chủđạo, nên dù có lấy nhiều hơn hai mươi triệu thì cũngkhông ai dám làm gì.“Tôi không nói nhiều nữa, cô cứ đi loanh quanh đi,tôi đến phòng kế toán lấy cho xong hai mươi triệu đã,còn phải tìm người chạy việc nữa”, Cơ Xuyên Hải nóirồi nháy mắt với Cơ Hương Ngưng, sau đó vui vẻ rờiđi.Hiện giờ ông ta vô cùng vui vẻ, đám người nhà họCơ kia cứ tưởng là bọn họ được lợi, cho rằng mình đãnắm thóp được Cơ Hương Ngưng nhưng thật ra chínhbọn họ lại đang từng bước rơi vào bẫy.Nhiều người như thế, bao gồm cả Cơ Trấn Hùngcòn không nhận ra mùi bẫy, thế mà giám đốc tài chínhđược cho là cô độc không ai giúp đỡ như ông ta lạibiết rõ sự thật. Trong lòng Cơ Xuyên Hải đang có cảmgiác rất thành tựu, hay còn gọi là vô cùng đắc ý.Cho mấy người suốt ngày khoe khoang này, tỏ vẻmình giỏi này. Chờ đến lúc bẫy rập xuống xem bọn họcó còn cười được nữa không!Không thể không nói, khi làm việc xấu thì hiệu suấtcủa con người thật sự cao không tưởng.Đến ba giờ chiều, Cơ Hương Ngưng đã nhận đượcđiện thoại của giám đốc tài chính từ văn phòng chỉnhánh nói: “Công ty nhận được hai mươi triệu từ trụSỞ”.Sau khi buông điện thoại, Cơ Hương Ngưng nói vớiHoắc Khải đang ngồi uống cà phê ở bên cạnh: “Haimươi triệu về tay rồi”.“Chú ba làm việc nhanh tay thật, chẳng trách màlên được giám đốc tài chính”, Hoắc Khải cười nói.Cơ Hương Ngưng không lên tiếng mà chỉ nhìn anhchằm chằm.Hoắc Khải bị cô ấy nhìn đến dựng cả tóc gáy,không nhịn được mà hỏi: “Cô nhìn tôi chằm chằm thếlàm gì?”“Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc anh có phải Lý Phongkhông”, Cơ Hương Ngưng cổ quái nhìn anh.“Ý cô là sao, tôi không phải Lý Phong thì là ai đượcchứ”.“Đương nhiên anh là Lý Phong, nhưng mỗi lần anhlại giúp tôi tạo nên kỳ tích vào những lúc tôi gặp nguyhiểm nhất. Có mấy lần tôi đều cảm thấy như chỉ mớigặp anh lần đầu tiên vậy, thật kỳ lạ và mới mẻ”, CơHương Ngưng nói.Hoắc Khải không cười nữa, hóa ra là vì cô ấy quákinh ngạc.Anh lắc đầu, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi. Thật ra khôngphải là tôi có nhiều cách mà là vì các cô ở trong cuộc,có góc nhìn khác với tôi là người ngoài. Vậy mới cócâu “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ đấy”.“Có lẽ vậy đi. Nhưng não anh thật sự hoạt độngrất nhanh ấy. Giờ tôi thấy thăng chức anh lên làm trợlý tổng giám đốc đúng là may mắn của tôi”, Cơ Hương Ngưng nói.Hoắc Khải bật cười: “Đúng là cô rất may mắn, cáinày tôi không có gì để mà khiêm tốn hết”

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Sắc mặt Cơ Trấn Hùng hơi trầm lại, nói: “Cô gái,tôi đã khách sáo với cô lắm rồi đấy. Cô đừng tưởngrằng gia tộc cần cô là cô có thể đưa ra mấy cái điềukiện quá đáng như vậy”.“Tôi không uy hiếp ai cả, mong ông không hiểulầm. Tôi nói mười triệu không được là bởi vì tôi đã cókế hoạch phát triển cho công ty rồi, nên cần một trămtriệu để mở rộng kinh doanh. Mười triệu không thể đitranh giành thị phần với ai được, tôi mà lấy thì gia tộclại tưởng tôi lợi dụng gia tộc. Cho nên nếu ông đồng ýcho tôi một trăm triệu thì tôi sẽ cố gắng cho công tyvận hành thật tốt. Nếu ông không đồng ý thì cũngkhông sao cả. Tôi vẫn luôn muốn lấy Lưu Quân Bồi, dùkhông đưa tiền thì tôi vẫn đồng ý! Nói một câu khónghe thì hiện giờ tôi đã muốn lấy anh ấy để rời khỏiđây lắm rồi“ Cơ Hương Ngưng nói.Sắc mặt Cơ Trấn Hùng càng trầm xuống. Ông tathật sự muốn lấy Cơ Hương Ngưng để đổi lấy dòngtiền của tập đoàn Lưu Thị, nhưng cô ta lại nói muốnrời khỏi đây lắm rồi, đúng là có chút vả mặt.Cơ Bộc Tồn lại càng không nhịn được mà đập bàn:“Ý cô là gia tộc không tốt hả! Trước giờ gia tộc chưatệ với cô bao giờ, sao cô ăn nói vô lương tâm vậy hả!”“Thôi” Cơ Trấn Hùng gõ bàn, đanh giọng nói: “Ýcủa Hương Ngưng này đã rất rõ ràng rồi. Nếu cô gáinày đồng ý lấy chồng thì chúng ta cũng không còn gìđể nói nữa. Nhưng một trăm triệu này thì thực sự làkhông được. Hay là thế này, hai mươi triệu nhé. Cô cóthể chọn lấy hoặc không lấy”.“Vậy tôi không lấy nữa. Tôi nói rồi, hoặc là mộttrăm triệu, không thì thôi”, Cơ Hương Ngưng nóichuyện chắc nịch: “Ngoài ra, còn chuyện thứ ba nữa.Tôi mong rằng văn phòng chi nhánh có thể vận hànhđộc lập, nhất là trụ sở sẽ không nhúng tay vào phòngnhân sự và phòng kế toán của chúng tôi. Như vậy thìvăn phòng chỉ nhánh sẽ có một thể chế vận hànhhoàn thiện hơn, tự do hơn và có lợi cho sự phát triểncủa một thị trường cạnh tranh lành mạnh”.“Hoang đường! Mọi thứ của văn phòng chỉ nhánhtừ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là tài sảncủa gia tộc. Cô muốn gia tộc buông tay là điều si tâmvọng tưởng!“ Cơ Bộc Tồn cười lạnh.“Đúng vậy, đã là tài sản của gia tộc thì sao có thểchia ra được chứ, cô đây là muốn ăn cây táo rào câysung à”.“Hương Ngưng, cô yêu cầu hơi quá đáng rồi đó”.Từng thành viên trong hội đồng quản trị và tổnggiám sát đều lên tiếng biểu thị sự bất mãn với CơHương Ngưng.Cơ Hương Ngưng thì cười lạnh nhạt nói: “Tôi chỉđưa ra đề nghị của mình thôi, nếu tôi ở lại tiếp tục vậnhành văn phòng chỉ nhánh thì các yêu cầu của tôiphải được thông qua, còn không thì thà tôi về nhà họLưu hưởng phúc còn hơn”.Vẻ mặt Cơ Trấn Hùng dần dần bình tĩnh trở lại, nói:“Nếu đã vậy thì cô lấy chồng đi”.Là chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ, câunói này của ông ta đã tổng kết cho buổi họp ngàyhôm nay.Cơ Hương Ngưng không bày tỏ bất cứ ý kiến nàomà gật đầu ngồi xuống.Thái độ của này của cô ấy khiến tất cả mọi ngườivừa thả lỏng lại vừa khó chịu.Rõ ràng là đã xóa tan cái ước mơ hão huyền củacái đứa thuộc nhánh phụ này đi, và cũng phá vỡ đượcliên minh giữa dòng chính và nhánh phụ rồi, tại saotrong lòng vẫn thấy không thoải mái chứ.Cơ Trấn Hùng không nói nhiều thêm nữa mà chỉlên tiêng: “Chuyện đã có quyết định rồi thì cuộc họplâm thời hôm nay đến đây thôi, tan họp đi”.Chủ tịch hội đồng quản trị đã nói vậy thì ngườikhác cũng không ý kiến thêm gì nữa, dù sao ngườiđáng lẽ cần lên tiếng nhất là Cơ Hương Ngưng thì lạiđang giữ im lặng.Đám người tản ra ai về nhà nấy, Cơ Trấn Hùng thìđặc biệt đi về phía Cơ Hương Ngưng. Khi đi qua cô ấy,ông ta dừng lại nói: “Mong rằng cô thật sự muốn lấycậu chủ nhà họ Lưu, giống như cô nói vậy, lấy cậu ấycũng giống như bắt được miếng bánh từ trên trời rơixuống”.“Tôi cũng thấy vậy. Một cơ hội tốt thì phải nắm bắtthôi, Cơ Hương Ngưng mỉm cười nói.Cơ Trấn Hùng cũng không còn gì để nói nữa, bènđi thẳng.Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đi hết. Phònghọp lớn chỉ còn mỗi Cơ Xuyên Hải, Cơ Hương Ngưngvà Hoắc Khải.Trong suốt cuộc họp, Hoắc Khải không hé răngnửa lời. Cơ Hương Ngưng biểu hiện rất tốt, không cầnanh phải giúp đỡ thêm gì nữa.“Cô đưa ra yêu cầu hay lắm, rất có gan”, Cơ XuyênHải cười, buông lời khen.Ông ta biết ẩn tình sau chuyện này cho nên cũnghiểu vì sao Cơ Hương Ngưng lại đưa ra những yêu cầukhiến nhà họ Cơ không thể đáp ứng nổi như vậy.Bọn họ không đồng ý lúc này, đến khi phiền phứckéo tới thì chắc chắn sẽ phải cầu xin Cơ HươngNgưng để đồng ý.“Đầu là lời thật lòng mà, có gì đâu chứ” Cơ HươngNgưng mỉm cười nói.Những ý kiến ban nãy của cô ấy không phải làkhông có chủ đích mà đó là tình huống tốt nhất mà côvà Hoắc Khải đã quyết định trong lúc bàn về chiến lược phát triển.Để văn phòng chi nhánh vận hành độc lập hoàntoàn rồi lấy một số tiền lớn để tấn công thị trường,tranh giành thị phần, rồi để cho địa vị của công tyđược tách biệt ra khỏi gia tộc. Đây chính là mục tiêumà Cơ Hương Ngưng muốn đạt được.Mắt thấy kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu, cảba người không thấy nhụt chí chút nào.“Hay là tôi đem hai mươi triệu ra trước rồi cho vàotài khoản của công ty luôn?”, Cơ Xuyên Hải đột nhiênhỏi.“Lấy hai mươi triệu này làm gì chứ? Lấy thì phải lấymột trăm triệu, không thì thôi! Cơ Hương Ngưng nói.Cơ Xuyên Hải đắc ý cười: “Cô đúng là vẫn còn quátrẻ. Nếu chủ tịch hội đồng quản trị đã có lời đó thì tôicó thể lấy ra hai mươi triệu, có lấy hay không thì là tùycô. Với thân phận là giám đốc tài chính, tôi đươngnhiên phải thi hành mệnh lệnh của chủ tịch hội đồngquản trị chứ. Tôi sẽ đưa cho cô hai mươi triệu trước,còn sau này họ có đưa cho chúng ta một trăm triệunữa hay không thì đó lại là chuyện của bọn họ”.Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, sau đó liền hiểu đượcngay Cơ Xuyên Hải đang muốn nhân cơ hội này để lấyhai mươi triệu!Có lẽ lúc ông ta chuyển tiền ra thì thậm chí cònkhông cần nói với hội đồng quản trị tiếng nào ấy chứ.Đến lúc phiền phức mò tới cửa, Cơ Hương Ngưngsẽ lại đi đòi một trăm triệu nữa. Nếu nhà họ Cơ đồngý, và sau chuyện này bọn họ lại phát hiện ra Cơ XuyênHải đã lấy thừa ra hai mươi triệu thì cũng chẳng làm gìđược.Hai mươi triệu này là Cơ Trấn Hùng tự mình nói ralà sẽ cho Cơ Hương Ngưng, cho nên họp xong là ôngta sẽ đưa luôn, ai mà biết được Cơ Hương Ngưng vàCơ Xuyên Hải sẽ đòi một trăm triệu chứ.Không nhân chứng vật chứng, không ai có thể nóiđược là Cơ Xuyên Hải cố ý làm vậy.Vả lại, nếu có được một trăm triệu thì tức là trongchuyện này Cơ Hương Ngưng đã nắm giữ vị trí chủđạo, nên dù có lấy nhiều hơn hai mươi triệu thì cũngkhông ai dám làm gì.“Tôi không nói nhiều nữa, cô cứ đi loanh quanh đi,tôi đến phòng kế toán lấy cho xong hai mươi triệu đã,còn phải tìm người chạy việc nữa”, Cơ Xuyên Hải nóirồi nháy mắt với Cơ Hương Ngưng, sau đó vui vẻ rờiđi.Hiện giờ ông ta vô cùng vui vẻ, đám người nhà họCơ kia cứ tưởng là bọn họ được lợi, cho rằng mình đãnắm thóp được Cơ Hương Ngưng nhưng thật ra chínhbọn họ lại đang từng bước rơi vào bẫy.Nhiều người như thế, bao gồm cả Cơ Trấn Hùngcòn không nhận ra mùi bẫy, thế mà giám đốc tài chínhđược cho là cô độc không ai giúp đỡ như ông ta lạibiết rõ sự thật. Trong lòng Cơ Xuyên Hải đang có cảmgiác rất thành tựu, hay còn gọi là vô cùng đắc ý.Cho mấy người suốt ngày khoe khoang này, tỏ vẻmình giỏi này. Chờ đến lúc bẫy rập xuống xem bọn họcó còn cười được nữa không!Không thể không nói, khi làm việc xấu thì hiệu suấtcủa con người thật sự cao không tưởng.Đến ba giờ chiều, Cơ Hương Ngưng đã nhận đượcđiện thoại của giám đốc tài chính từ văn phòng chỉnhánh nói: “Công ty nhận được hai mươi triệu từ trụSỞ”.Sau khi buông điện thoại, Cơ Hương Ngưng nói vớiHoắc Khải đang ngồi uống cà phê ở bên cạnh: “Haimươi triệu về tay rồi”.“Chú ba làm việc nhanh tay thật, chẳng trách màlên được giám đốc tài chính”, Hoắc Khải cười nói.Cơ Hương Ngưng không lên tiếng mà chỉ nhìn anhchằm chằm.Hoắc Khải bị cô ấy nhìn đến dựng cả tóc gáy,không nhịn được mà hỏi: “Cô nhìn tôi chằm chằm thếlàm gì?”“Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc anh có phải Lý Phongkhông”, Cơ Hương Ngưng cổ quái nhìn anh.“Ý cô là sao, tôi không phải Lý Phong thì là ai đượcchứ”.“Đương nhiên anh là Lý Phong, nhưng mỗi lần anhlại giúp tôi tạo nên kỳ tích vào những lúc tôi gặp nguyhiểm nhất. Có mấy lần tôi đều cảm thấy như chỉ mớigặp anh lần đầu tiên vậy, thật kỳ lạ và mới mẻ”, CơHương Ngưng nói.Hoắc Khải không cười nữa, hóa ra là vì cô ấy quákinh ngạc.Anh lắc đầu, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi. Thật ra khôngphải là tôi có nhiều cách mà là vì các cô ở trong cuộc,có góc nhìn khác với tôi là người ngoài. Vậy mới cócâu “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ đấy”.“Có lẽ vậy đi. Nhưng não anh thật sự hoạt độngrất nhanh ấy. Giờ tôi thấy thăng chức anh lên làm trợlý tổng giám đốc đúng là may mắn của tôi”, Cơ Hương Ngưng nói.Hoắc Khải bật cười: “Đúng là cô rất may mắn, cáinày tôi không có gì để mà khiêm tốn hết”

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Sắc mặt Cơ Trấn Hùng hơi trầm lại, nói: “Cô gái,tôi đã khách sáo với cô lắm rồi đấy. Cô đừng tưởngrằng gia tộc cần cô là cô có thể đưa ra mấy cái điềukiện quá đáng như vậy”.“Tôi không uy hiếp ai cả, mong ông không hiểulầm. Tôi nói mười triệu không được là bởi vì tôi đã cókế hoạch phát triển cho công ty rồi, nên cần một trămtriệu để mở rộng kinh doanh. Mười triệu không thể đitranh giành thị phần với ai được, tôi mà lấy thì gia tộclại tưởng tôi lợi dụng gia tộc. Cho nên nếu ông đồng ýcho tôi một trăm triệu thì tôi sẽ cố gắng cho công tyvận hành thật tốt. Nếu ông không đồng ý thì cũngkhông sao cả. Tôi vẫn luôn muốn lấy Lưu Quân Bồi, dùkhông đưa tiền thì tôi vẫn đồng ý! Nói một câu khónghe thì hiện giờ tôi đã muốn lấy anh ấy để rời khỏiđây lắm rồi“ Cơ Hương Ngưng nói.Sắc mặt Cơ Trấn Hùng càng trầm xuống. Ông tathật sự muốn lấy Cơ Hương Ngưng để đổi lấy dòngtiền của tập đoàn Lưu Thị, nhưng cô ta lại nói muốnrời khỏi đây lắm rồi, đúng là có chút vả mặt.Cơ Bộc Tồn lại càng không nhịn được mà đập bàn:“Ý cô là gia tộc không tốt hả! Trước giờ gia tộc chưatệ với cô bao giờ, sao cô ăn nói vô lương tâm vậy hả!”“Thôi” Cơ Trấn Hùng gõ bàn, đanh giọng nói: “Ýcủa Hương Ngưng này đã rất rõ ràng rồi. Nếu cô gáinày đồng ý lấy chồng thì chúng ta cũng không còn gìđể nói nữa. Nhưng một trăm triệu này thì thực sự làkhông được. Hay là thế này, hai mươi triệu nhé. Cô cóthể chọn lấy hoặc không lấy”.“Vậy tôi không lấy nữa. Tôi nói rồi, hoặc là mộttrăm triệu, không thì thôi”, Cơ Hương Ngưng nóichuyện chắc nịch: “Ngoài ra, còn chuyện thứ ba nữa.Tôi mong rằng văn phòng chi nhánh có thể vận hànhđộc lập, nhất là trụ sở sẽ không nhúng tay vào phòngnhân sự và phòng kế toán của chúng tôi. Như vậy thìvăn phòng chỉ nhánh sẽ có một thể chế vận hànhhoàn thiện hơn, tự do hơn và có lợi cho sự phát triểncủa một thị trường cạnh tranh lành mạnh”.“Hoang đường! Mọi thứ của văn phòng chỉ nhánhtừ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là tài sảncủa gia tộc. Cô muốn gia tộc buông tay là điều si tâmvọng tưởng!“ Cơ Bộc Tồn cười lạnh.“Đúng vậy, đã là tài sản của gia tộc thì sao có thểchia ra được chứ, cô đây là muốn ăn cây táo rào câysung à”.“Hương Ngưng, cô yêu cầu hơi quá đáng rồi đó”.Từng thành viên trong hội đồng quản trị và tổnggiám sát đều lên tiếng biểu thị sự bất mãn với CơHương Ngưng.Cơ Hương Ngưng thì cười lạnh nhạt nói: “Tôi chỉđưa ra đề nghị của mình thôi, nếu tôi ở lại tiếp tục vậnhành văn phòng chỉ nhánh thì các yêu cầu của tôiphải được thông qua, còn không thì thà tôi về nhà họLưu hưởng phúc còn hơn”.Vẻ mặt Cơ Trấn Hùng dần dần bình tĩnh trở lại, nói:“Nếu đã vậy thì cô lấy chồng đi”.Là chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ, câunói này của ông ta đã tổng kết cho buổi họp ngàyhôm nay.Cơ Hương Ngưng không bày tỏ bất cứ ý kiến nàomà gật đầu ngồi xuống.Thái độ của này của cô ấy khiến tất cả mọi ngườivừa thả lỏng lại vừa khó chịu.Rõ ràng là đã xóa tan cái ước mơ hão huyền củacái đứa thuộc nhánh phụ này đi, và cũng phá vỡ đượcliên minh giữa dòng chính và nhánh phụ rồi, tại saotrong lòng vẫn thấy không thoải mái chứ.Cơ Trấn Hùng không nói nhiều thêm nữa mà chỉlên tiêng: “Chuyện đã có quyết định rồi thì cuộc họplâm thời hôm nay đến đây thôi, tan họp đi”.Chủ tịch hội đồng quản trị đã nói vậy thì ngườikhác cũng không ý kiến thêm gì nữa, dù sao ngườiđáng lẽ cần lên tiếng nhất là Cơ Hương Ngưng thì lạiđang giữ im lặng.Đám người tản ra ai về nhà nấy, Cơ Trấn Hùng thìđặc biệt đi về phía Cơ Hương Ngưng. Khi đi qua cô ấy,ông ta dừng lại nói: “Mong rằng cô thật sự muốn lấycậu chủ nhà họ Lưu, giống như cô nói vậy, lấy cậu ấycũng giống như bắt được miếng bánh từ trên trời rơixuống”.“Tôi cũng thấy vậy. Một cơ hội tốt thì phải nắm bắtthôi, Cơ Hương Ngưng mỉm cười nói.Cơ Trấn Hùng cũng không còn gì để nói nữa, bènđi thẳng.Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đi hết. Phònghọp lớn chỉ còn mỗi Cơ Xuyên Hải, Cơ Hương Ngưngvà Hoắc Khải.Trong suốt cuộc họp, Hoắc Khải không hé răngnửa lời. Cơ Hương Ngưng biểu hiện rất tốt, không cầnanh phải giúp đỡ thêm gì nữa.“Cô đưa ra yêu cầu hay lắm, rất có gan”, Cơ XuyênHải cười, buông lời khen.Ông ta biết ẩn tình sau chuyện này cho nên cũnghiểu vì sao Cơ Hương Ngưng lại đưa ra những yêu cầukhiến nhà họ Cơ không thể đáp ứng nổi như vậy.Bọn họ không đồng ý lúc này, đến khi phiền phứckéo tới thì chắc chắn sẽ phải cầu xin Cơ HươngNgưng để đồng ý.“Đầu là lời thật lòng mà, có gì đâu chứ” Cơ HươngNgưng mỉm cười nói.Những ý kiến ban nãy của cô ấy không phải làkhông có chủ đích mà đó là tình huống tốt nhất mà côvà Hoắc Khải đã quyết định trong lúc bàn về chiến lược phát triển.Để văn phòng chi nhánh vận hành độc lập hoàntoàn rồi lấy một số tiền lớn để tấn công thị trường,tranh giành thị phần, rồi để cho địa vị của công tyđược tách biệt ra khỏi gia tộc. Đây chính là mục tiêumà Cơ Hương Ngưng muốn đạt được.Mắt thấy kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu, cảba người không thấy nhụt chí chút nào.“Hay là tôi đem hai mươi triệu ra trước rồi cho vàotài khoản của công ty luôn?”, Cơ Xuyên Hải đột nhiênhỏi.“Lấy hai mươi triệu này làm gì chứ? Lấy thì phải lấymột trăm triệu, không thì thôi! Cơ Hương Ngưng nói.Cơ Xuyên Hải đắc ý cười: “Cô đúng là vẫn còn quátrẻ. Nếu chủ tịch hội đồng quản trị đã có lời đó thì tôicó thể lấy ra hai mươi triệu, có lấy hay không thì là tùycô. Với thân phận là giám đốc tài chính, tôi đươngnhiên phải thi hành mệnh lệnh của chủ tịch hội đồngquản trị chứ. Tôi sẽ đưa cho cô hai mươi triệu trước,còn sau này họ có đưa cho chúng ta một trăm triệunữa hay không thì đó lại là chuyện của bọn họ”.Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, sau đó liền hiểu đượcngay Cơ Xuyên Hải đang muốn nhân cơ hội này để lấyhai mươi triệu!Có lẽ lúc ông ta chuyển tiền ra thì thậm chí cònkhông cần nói với hội đồng quản trị tiếng nào ấy chứ.Đến lúc phiền phức mò tới cửa, Cơ Hương Ngưngsẽ lại đi đòi một trăm triệu nữa. Nếu nhà họ Cơ đồngý, và sau chuyện này bọn họ lại phát hiện ra Cơ XuyênHải đã lấy thừa ra hai mươi triệu thì cũng chẳng làm gìđược.Hai mươi triệu này là Cơ Trấn Hùng tự mình nói ralà sẽ cho Cơ Hương Ngưng, cho nên họp xong là ôngta sẽ đưa luôn, ai mà biết được Cơ Hương Ngưng vàCơ Xuyên Hải sẽ đòi một trăm triệu chứ.Không nhân chứng vật chứng, không ai có thể nóiđược là Cơ Xuyên Hải cố ý làm vậy.Vả lại, nếu có được một trăm triệu thì tức là trongchuyện này Cơ Hương Ngưng đã nắm giữ vị trí chủđạo, nên dù có lấy nhiều hơn hai mươi triệu thì cũngkhông ai dám làm gì.“Tôi không nói nhiều nữa, cô cứ đi loanh quanh đi,tôi đến phòng kế toán lấy cho xong hai mươi triệu đã,còn phải tìm người chạy việc nữa”, Cơ Xuyên Hải nóirồi nháy mắt với Cơ Hương Ngưng, sau đó vui vẻ rờiđi.Hiện giờ ông ta vô cùng vui vẻ, đám người nhà họCơ kia cứ tưởng là bọn họ được lợi, cho rằng mình đãnắm thóp được Cơ Hương Ngưng nhưng thật ra chínhbọn họ lại đang từng bước rơi vào bẫy.Nhiều người như thế, bao gồm cả Cơ Trấn Hùngcòn không nhận ra mùi bẫy, thế mà giám đốc tài chínhđược cho là cô độc không ai giúp đỡ như ông ta lạibiết rõ sự thật. Trong lòng Cơ Xuyên Hải đang có cảmgiác rất thành tựu, hay còn gọi là vô cùng đắc ý.Cho mấy người suốt ngày khoe khoang này, tỏ vẻmình giỏi này. Chờ đến lúc bẫy rập xuống xem bọn họcó còn cười được nữa không!Không thể không nói, khi làm việc xấu thì hiệu suấtcủa con người thật sự cao không tưởng.Đến ba giờ chiều, Cơ Hương Ngưng đã nhận đượcđiện thoại của giám đốc tài chính từ văn phòng chỉnhánh nói: “Công ty nhận được hai mươi triệu từ trụSỞ”.Sau khi buông điện thoại, Cơ Hương Ngưng nói vớiHoắc Khải đang ngồi uống cà phê ở bên cạnh: “Haimươi triệu về tay rồi”.“Chú ba làm việc nhanh tay thật, chẳng trách màlên được giám đốc tài chính”, Hoắc Khải cười nói.Cơ Hương Ngưng không lên tiếng mà chỉ nhìn anhchằm chằm.Hoắc Khải bị cô ấy nhìn đến dựng cả tóc gáy,không nhịn được mà hỏi: “Cô nhìn tôi chằm chằm thếlàm gì?”“Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc anh có phải Lý Phongkhông”, Cơ Hương Ngưng cổ quái nhìn anh.“Ý cô là sao, tôi không phải Lý Phong thì là ai đượcchứ”.“Đương nhiên anh là Lý Phong, nhưng mỗi lần anhlại giúp tôi tạo nên kỳ tích vào những lúc tôi gặp nguyhiểm nhất. Có mấy lần tôi đều cảm thấy như chỉ mớigặp anh lần đầu tiên vậy, thật kỳ lạ và mới mẻ”, CơHương Ngưng nói.Hoắc Khải không cười nữa, hóa ra là vì cô ấy quákinh ngạc.Anh lắc đầu, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi. Thật ra khôngphải là tôi có nhiều cách mà là vì các cô ở trong cuộc,có góc nhìn khác với tôi là người ngoài. Vậy mới cócâu “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ đấy”.“Có lẽ vậy đi. Nhưng não anh thật sự hoạt độngrất nhanh ấy. Giờ tôi thấy thăng chức anh lên làm trợlý tổng giám đốc đúng là may mắn của tôi”, Cơ Hương Ngưng nói.Hoắc Khải bật cười: “Đúng là cô rất may mắn, cáinày tôi không có gì để mà khiêm tốn hết”

Chương 142: Điều kiện