Tác giả:

Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…

Chương 191: Có biết lịch sự là gì không?

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hai chân của Mã Tuấn Quý cũngcó chút run rẩy, ông ta chỉ là một ngườibình thường, lúc nhà đất bị giải tỏa diđời, ông ta đã được hưởng lợi từ chínhSách hậu hĩnh nên mới có một dãy xenkế các cửa hàng mặt tiền hai trăm métvuông thế này. Nhưng ông ta bẩm sinhđã không nhạy bén trong kinh doanh,lần làm lớn nhất trước đó của ông tacũng chỉ là mở một siêu thị nhỏ mà thôi.Khi nói đến việc kiếm tiên, nhiềunhất ông ta cũng chỉ nghĩ đến việc baolâu mới có thế tăng tiền thuê nhà lênthêm một bậcBây giờ nhìn thấy Chương GiaCường tiếng xấu khäp nơi, ông ta tựnhiên cũng có chút sợ hãi, cho nên dùcó bị người khác chế giêu cũng khôngdám nói lại. Chỉ có thể trầm ngâmtrong lòng mà tự an ủi bản thân, rằnggiờ là xã hội pháp quyền, bọn họ chắccũng không dám làm càn.Chương Gia Cường đã quen vớithói coi trời bằng vung, mượn danhtiếng của ông gác cửa nhà Triệu VĩnhAn mà làm xăng làm bậy.Tiệm ăn này do con trai của lão tađầu tư, vì giá thuê tương đối rẻ, cảmthấy có thể kiếm được nhiều tiên nênđã đầu tư hơn ba trăm ngàn tệ vào đóCuối cùng thì con trai của lão tacũng không phải là người biết cách làmăn, rõ ràng có nền tảng quan hệ tốt nhưvậy, nhưng lại không biết tận dụng, cảngày chỉ biết kiêu căng ngạo mạn đi tớiđi lui, lõ mũi hếch lên trời, cứ như thể aicũng đang nợ hăn vậy.Đầu bếp trong tiệm cũng là do cóquan hệ mới được vào làm, chẳngnhững tay nghề nấu nướng tệ hại màtình hình vệ sinh trong bếp cũng vôcùng lộn xộn€ó không ít khách đã ăn phải ruồi,tóc hay những thứ tương tự khiến chongười ta kinh tởm.Khi khách phàn nàn, hắn vẫnkhông thèm quan tâm, thích ăn haykhông cũng mặc kệ mấy người, dù saocũng không hoàn lại tiền. Vì thái độ đómà hẳn thường xuyên xảy ra cãi vã vớikhách hàng, lại còn bị khách hàng tốcáo.Nhưng hầu hết những người đếnxử lý sau khi nhận được tin tố cáo đềubiết mối quan hệ giữa gia đình chủtiệm và giáo sư Triệu Vĩnh An, nên họchỉ có thể khiển trách vài câu rôi cũngmắt nhắm mắt mở cho qua.Thời gian trôi qua, hăn khôngnhững không học được bài học củamình mà còn hống hách hơn, tự chorăng bản thân có thế lực rất mạnhKhách hàng là thượng đế cái quáigì chứ, nói bậy bạ, ông đây không nợmấy người. Thích thì ăn, không thì biến!Một câu sáu chữ này, đúng là dùngvô cùng thuần thục.Hai tháng đầu thì tiệm ăn vẫn còncó khách đến, nhưng đến mười thángsau, có tìm đến mù mắt thì cũng chỉ cómấy con chuột cả ngày chạy tới chạy lui.Chỉ sau một năm, trong nhà ngaycả cái quần cũng chẳng còn để cầm cố.Vì vậy, Chương Gia Cường cũng rấttức giận, làm sao có thể gia hạn hợpđồng thuê tiệm ăn sang năm thứ hai đượcThật ra thì ngay từ sáu tháng trướcMã Tuấn Quý đã muốn bọn họ chuyển điHai bố con nhà này mở tiệm ăn màcứa tiệm lại bấn thỉu, cứ như sắp biếnthành một cái máng hôi thối vậy. Khäpphòng đều là khói dầu, trông khó coiđến không tả đượcCho thuê thêm một thời gian nữachäc là chỗ của ông ta sẽ thành mộtbãi rác luôn mấtCho nên ngay trước thời hạn kếtthúc hợp đồng thuê hai tháng, Mã TuấnQuý đã nói rõ rằng ông ta sẽ không chobọn họ thuê tiếp vào năm tới nữa.Hai bố con Chương Gia Cườngcũng không muốn thuê thêm, nhưngbản tính đã quen với việc lừa lọc kiếmchác từ người khác, vì vậy bọn họ nóivới Mã Tuấn Quý răng bắt dọn đi sớmthì tiền thuê phải được giảm. Thuê nhàcủa ông ta bị lỗ vốn không kiếm đượcđồng lời nào mà ông ta còn không biếtgiảm giá hay sao?Mã Tuấn Quý vì muốn bọn họ maudọn đi cho khuất mắt, cũng nhìn ra haibố con nhà này đều là phường vô lại,nên dứt khoát thí luôn cho nửa nămtiên thuêVốn dĩ nói là phải dọn đi trong haingày, nhưng ai mà biết được hôm nayMã Tuấn Quý lại nhận được điện thoạicủa bên môi giới nhà đất bảo đã cóngười đến xem nhà, vì vậy Mã Tuấn Quýliền vội vàng chạy tới thúc giục bọn họ.Khi ông ta đến nơi, chẳng biết bọn họcó chuyện gì, đột nhiên nói rẵng sếkhông dọn đi, cuối cùng Mã Tuấn Quýlại bị buộc phải đưa cho bố conChương Gia Cường một khoản phíchuyển nhà hai trăm ngàn nhân dân tệ.Nếu không thì đừng mong có thểcho người khác thuê.Ý đồ tồi tệ này hoàn toàn là doChương Gia Cường nghe theo lời củangười khác, giờ muốn dọn đi thì phảitính thêm phí chuyển nhà, dù sao thì vịtrí này cũng thật sự tốt, mặt băng rộngcòn giá thuê lại thấp, chăc chăn sau khibố con lão ta dọn đi vẫn sẽ có ngườiđâm đầu vào cho bố con lão ta dễ bềlợi dụng.Chương Gia Cường vốn không giỏichuyện gì ngoài chuyện hại người.Vì vậy, chuyện này dù là có lý hayvô lý, thì lão ta cũng nhất quyết bảo.con trai của mình làm.Làm mấy chuyện xấu xa lâu nhưvậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõvậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõràng về những tranh chấp và rắc rối cóthể phát sinh sau này. Vì vậy lão taluôn luôn dẫn theo một vài người thâncận, sẵn sàng quay lại hỗ trợ bất cứ khinào lão ta gặp khó khăn.Chương Gia Cường không hề xemMã Tuấn Quý ra gì, trong mắt của lãota, ông ta chỉ đơn giản là một tên chủnhà đần độnSau khi nhận điện thoại của contrai Chương Viên Côn, Chương GiaCường ngay lập tức kéo người đến,chuẩn bị dạy cho chủ nhà một bài học.Khi tới nơi, lão ta nhìn thấy MãTuấn Quý và người môi giới đang bịcon trai mình chặn lại, chỉ là Hoăc Khảiđang bận đang quan sát cửa tiệm,chưa nhìn thấy lão ta ngay.Hùng hổ bước về phía người môigiới, Chương Gia Cường nhìn từ trênxuống dưới một cái, liền quay sang hỏicon trai của lão ta là Chương Viên Côn:“Tên này cũng đến gây sự sao?”“Thẳng này là người môi giới,nhưng thích lo chuyện bao đồng, rõràng là ngứa đòn!”, Chương Viên Côn nói.Người môi giới tái mặt sợ hãi,nhanh chóng nở một nụ cười hòa hoãn:“Anh, anh Cường, tôi…’“Ai là anh của mày? Muốn qua mặttao hả?”, Chương Viên Côn lúc này mớicó tự tin mà đạp tới một cước.Người môi giới bị đá lui mấy bước,nhưng không dám nổi giận, chỉ có thểnuốt cục tức vào trong và nói: “Chú Cường…“Sao, bố của cậu lớn tuổi hơn ôngđây chäc?”, Chương Gia Cường trừngmắt hỏi.Người môi giới vội vàng thay đổixưng hô: “Ông Cường…”Chương Gia Cường bật cười thànhtiếng, vươn tay võ vào mặt của ngườimôi giới, tuy răng không dùng nhiều lựcnhưng vẫn phát ra tiếng: “Nhìn cậu tuổicũng còn trẻ, sao đầu óc lại hồ đồ nhưvậy, đây là chuyện mà cậu có thể xenvào được hả?”“Vâng vâng, tôi đã sai rồi, tôi không“Được rồi, cậu cứ đứng sang mộtbên đi, tôi sẽ giải quyết với cậu sau”,nói đoạn, Chương Gia Cường đưa mặtnhìn Mã Tuấn Quý nói: “Cái tên họ Mãkia, nay lại không thèm nế mặt ông đâyà? Là do Chương Gia Cường này khôngđủ nối danh, hay là do anh quá nôngnổi, cho răng bản thân là chủ nhà thìliền muốn lên mặt?’Mã Tuấn Quý bây giờ trông vôcùng căng thắng, bất giác muốn nóiđiều gì đó tốt đẹp, nhưng rồi lại nghĩrăng hai bố con này đang muốn lừa lọckiếm chác, nếu mà bây giờ ông ta cònlên tiếng xin lôi, vậy chẳng phải là ông†a còn phải gánh thêm một khoản phíchuyển nhà để đưa cho bố con bọn họsao?Lúc này, Chương Viên Côn lại chỉvào Hoäc Khải mà nói: “Còn có tên tớithuê mặt bằng kia nữa, dám động đếnông đây!”“Ha ha, vậy sao? Ông đây cũngmuốn xem thử rốt cuộc là ai có mătnhư mù, chắc không biết chữ “chết”viết thế nào đúng không…”Nếu như Chương Gia Cường khôngphun ra mấy tiếng chửi thề thì HoắcKhải cũng chẳng thèm nói chuyện vớilão ta làm gì. Nhưng lời nói của lão tacàng lúc càng tệ hại đến mức HoăcKhải phải quay mặt lạiKhi nhìn thấy gương mặt của HoäcKhải, tiếng nói của Chương Gia Cườngđột ngột dừng lại.Lão ta đứng chết trân tại chỗ, thậmchí không nhúc nhích được bước chân.Chương Viên Côn vẫn chưa nhậnra sự kỳ lạ của bố mình, vẫn chỉ vàoHoäc Khải nói một cách ngạo mạn:“Mày đó, lại đây, không phải vừa rồimày oai lắm sao hả? Lại đây, để taoxem mày oai đến cỡ nào!”Mấy người đi theo Chương GiaCường cũng đều tiến về phía trước vớivũ khí thô sơ trong tay.Người bình thường khi gặp phảitình cảnh này chắc chắn đã gọi cảnhsát từ lâu.Nhưng Hoäc Khải lại trưng ra vẻmặt vô cùng bình tĩnh, không nhữngkhông sợ hãi mà còn nhìn thẳngChương Gia Cường hỏi: “Ông mới vừahỏi tôi là có biết chữ “chết” viết thế nàokhông đó hả?”Chương Gia Cường nghe đến câunày thì rùng mình một cái, toàn thânngay lập tức toát mồ hôi lạnh.Hôm đó lão ta bị ông gác cửa tátcho mấy cái, lão ta vân chưa hề quên,người thanh niên trước mặt chính làkhách quý của giáo sư Triệu Vĩnh An!Ngay cả chú hai của lão ta cũngphải tỏ ra lễ độ với người này, vậy thìlão ta là cái đinh gỉ gì chứ?Khi vừa đến đây, Chương GiaCường đã nghĩ cách làm sao để dạy dỗchủ nhà, lấy được số tiên đền bù mấytrăm ngàn.Bây giờ thì lão ta vô cùng hoangmang, tại sao lão ta lại phải gặp ngườimà lão ta ít muốn gặp nhất ở đây kia chứ?Điều quan trọng nhất là sự bấtmãn và lạnh lùng ấn chứa trong giọngđiệu bình thản của đối phương đãkhiến cho Chương Gia Cường mềmnhữn cả hai chân. Nhưng con trai củalão ta thì vân đang đứng đó măngngười như một thăng nguChương Viên Côn càng măng càngkhó nghe, khiến cho Chương Gia Cườngnhư muốn đứt cả mạch máu não.“Thăng nhóc thối tha, mày nghĩmày oai lắm hả?”, một người đi theoChương Gia Cường chỉ vào Hoäc Khảibằng cây lau nhà trên tay.Chương Gia Cường thấy rõ nướcbẩn trên cây lau nhà đã văng lên quầnáo của Hoäc Khải.Hoäc Khải cũng đã nhận ra, anhhơi cúi đầu nhìn vết bẩn trên quần áo.Dù anh chỉ mới hơi rũ đầu xuốngnhưng hành động đó đã khiến cho dađầu của Chương Gia Cường tê dại, vàtim lão ta thì như đã ngừng đậpLão ta lập tức chạy tới mà khôngcần suy nghĩ, hất đổ cây lau nhà củatên đi cùng rồi măng: “Mày đang độngvào ai đấy hải! Có biết lịch sự là gìkhông!Người nọ bối rối, tự hỏi liệu anhCường có phải bị bệnh hay bị mù rồikhông?Nếu không thì tại sao lại măngngười của mình chứMọi người ở đó đều không hiểuchuyện gì đã xảy ra. Sau đó, bọn họđều kinh hoàng khi thấy Chương GiaCường cun cút chạy đến chỗ của HoắcKhải, rồi lão ta còn cúi đầu lấy khăngiấy trong túi ra cố găng lau sạch vếtbẩn trên quần áo của Hoäắc Khải. Lãota còn nói băng cái giọng cực kỳ hènmọn: “Cậu Lý, tôi xin lõi, tôi sẽ lau sạchchỗ này cho cậu. Nếu không thì tôimua cho cậu một bộ mới nhé, thật sựlà xin lỗi cậu quá”

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hai chân của Mã Tuấn Quý cũngcó chút run rẩy, ông ta chỉ là một ngườibình thường, lúc nhà đất bị giải tỏa diđời, ông ta đã được hưởng lợi từ chínhSách hậu hĩnh nên mới có một dãy xenkế các cửa hàng mặt tiền hai trăm métvuông thế này. Nhưng ông ta bẩm sinhđã không nhạy bén trong kinh doanh,lần làm lớn nhất trước đó của ông tacũng chỉ là mở một siêu thị nhỏ mà thôi.Khi nói đến việc kiếm tiên, nhiềunhất ông ta cũng chỉ nghĩ đến việc baolâu mới có thế tăng tiền thuê nhà lênthêm một bậcBây giờ nhìn thấy Chương GiaCường tiếng xấu khäp nơi, ông ta tựnhiên cũng có chút sợ hãi, cho nên dùcó bị người khác chế giêu cũng khôngdám nói lại. Chỉ có thể trầm ngâmtrong lòng mà tự an ủi bản thân, rằnggiờ là xã hội pháp quyền, bọn họ chắccũng không dám làm càn.Chương Gia Cường đã quen vớithói coi trời bằng vung, mượn danhtiếng của ông gác cửa nhà Triệu VĩnhAn mà làm xăng làm bậy.Tiệm ăn này do con trai của lão tađầu tư, vì giá thuê tương đối rẻ, cảmthấy có thể kiếm được nhiều tiên nênđã đầu tư hơn ba trăm ngàn tệ vào đóCuối cùng thì con trai của lão tacũng không phải là người biết cách làmăn, rõ ràng có nền tảng quan hệ tốt nhưvậy, nhưng lại không biết tận dụng, cảngày chỉ biết kiêu căng ngạo mạn đi tớiđi lui, lõ mũi hếch lên trời, cứ như thể aicũng đang nợ hăn vậy.Đầu bếp trong tiệm cũng là do cóquan hệ mới được vào làm, chẳngnhững tay nghề nấu nướng tệ hại màtình hình vệ sinh trong bếp cũng vôcùng lộn xộn€ó không ít khách đã ăn phải ruồi,tóc hay những thứ tương tự khiến chongười ta kinh tởm.Khi khách phàn nàn, hắn vẫnkhông thèm quan tâm, thích ăn haykhông cũng mặc kệ mấy người, dù saocũng không hoàn lại tiền. Vì thái độ đómà hẳn thường xuyên xảy ra cãi vã vớikhách hàng, lại còn bị khách hàng tốcáo.Nhưng hầu hết những người đếnxử lý sau khi nhận được tin tố cáo đềubiết mối quan hệ giữa gia đình chủtiệm và giáo sư Triệu Vĩnh An, nên họchỉ có thể khiển trách vài câu rôi cũngmắt nhắm mắt mở cho qua.Thời gian trôi qua, hăn khôngnhững không học được bài học củamình mà còn hống hách hơn, tự chorăng bản thân có thế lực rất mạnhKhách hàng là thượng đế cái quáigì chứ, nói bậy bạ, ông đây không nợmấy người. Thích thì ăn, không thì biến!Một câu sáu chữ này, đúng là dùngvô cùng thuần thục.Hai tháng đầu thì tiệm ăn vẫn còncó khách đến, nhưng đến mười thángsau, có tìm đến mù mắt thì cũng chỉ cómấy con chuột cả ngày chạy tới chạy lui.Chỉ sau một năm, trong nhà ngaycả cái quần cũng chẳng còn để cầm cố.Vì vậy, Chương Gia Cường cũng rấttức giận, làm sao có thể gia hạn hợpđồng thuê tiệm ăn sang năm thứ hai đượcThật ra thì ngay từ sáu tháng trướcMã Tuấn Quý đã muốn bọn họ chuyển điHai bố con nhà này mở tiệm ăn màcứa tiệm lại bấn thỉu, cứ như sắp biếnthành một cái máng hôi thối vậy. Khäpphòng đều là khói dầu, trông khó coiđến không tả đượcCho thuê thêm một thời gian nữachäc là chỗ của ông ta sẽ thành mộtbãi rác luôn mấtCho nên ngay trước thời hạn kếtthúc hợp đồng thuê hai tháng, Mã TuấnQuý đã nói rõ rằng ông ta sẽ không chobọn họ thuê tiếp vào năm tới nữa.Hai bố con Chương Gia Cườngcũng không muốn thuê thêm, nhưngbản tính đã quen với việc lừa lọc kiếmchác từ người khác, vì vậy bọn họ nóivới Mã Tuấn Quý răng bắt dọn đi sớmthì tiền thuê phải được giảm. Thuê nhàcủa ông ta bị lỗ vốn không kiếm đượcđồng lời nào mà ông ta còn không biếtgiảm giá hay sao?Mã Tuấn Quý vì muốn bọn họ maudọn đi cho khuất mắt, cũng nhìn ra haibố con nhà này đều là phường vô lại,nên dứt khoát thí luôn cho nửa nămtiên thuêVốn dĩ nói là phải dọn đi trong haingày, nhưng ai mà biết được hôm nayMã Tuấn Quý lại nhận được điện thoạicủa bên môi giới nhà đất bảo đã cóngười đến xem nhà, vì vậy Mã Tuấn Quýliền vội vàng chạy tới thúc giục bọn họ.Khi ông ta đến nơi, chẳng biết bọn họcó chuyện gì, đột nhiên nói rẵng sếkhông dọn đi, cuối cùng Mã Tuấn Quýlại bị buộc phải đưa cho bố conChương Gia Cường một khoản phíchuyển nhà hai trăm ngàn nhân dân tệ.Nếu không thì đừng mong có thểcho người khác thuê.Ý đồ tồi tệ này hoàn toàn là doChương Gia Cường nghe theo lời củangười khác, giờ muốn dọn đi thì phảitính thêm phí chuyển nhà, dù sao thì vịtrí này cũng thật sự tốt, mặt băng rộngcòn giá thuê lại thấp, chăc chăn sau khibố con lão ta dọn đi vẫn sẽ có ngườiđâm đầu vào cho bố con lão ta dễ bềlợi dụng.Chương Gia Cường vốn không giỏichuyện gì ngoài chuyện hại người.Vì vậy, chuyện này dù là có lý hayvô lý, thì lão ta cũng nhất quyết bảo.con trai của mình làm.Làm mấy chuyện xấu xa lâu nhưvậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõvậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõràng về những tranh chấp và rắc rối cóthể phát sinh sau này. Vì vậy lão taluôn luôn dẫn theo một vài người thâncận, sẵn sàng quay lại hỗ trợ bất cứ khinào lão ta gặp khó khăn.Chương Gia Cường không hề xemMã Tuấn Quý ra gì, trong mắt của lãota, ông ta chỉ đơn giản là một tên chủnhà đần độnSau khi nhận điện thoại của contrai Chương Viên Côn, Chương GiaCường ngay lập tức kéo người đến,chuẩn bị dạy cho chủ nhà một bài học.Khi tới nơi, lão ta nhìn thấy MãTuấn Quý và người môi giới đang bịcon trai mình chặn lại, chỉ là Hoăc Khảiđang bận đang quan sát cửa tiệm,chưa nhìn thấy lão ta ngay.Hùng hổ bước về phía người môigiới, Chương Gia Cường nhìn từ trênxuống dưới một cái, liền quay sang hỏicon trai của lão ta là Chương Viên Côn:“Tên này cũng đến gây sự sao?”“Thẳng này là người môi giới,nhưng thích lo chuyện bao đồng, rõràng là ngứa đòn!”, Chương Viên Côn nói.Người môi giới tái mặt sợ hãi,nhanh chóng nở một nụ cười hòa hoãn:“Anh, anh Cường, tôi…’“Ai là anh của mày? Muốn qua mặttao hả?”, Chương Viên Côn lúc này mớicó tự tin mà đạp tới một cước.Người môi giới bị đá lui mấy bước,nhưng không dám nổi giận, chỉ có thểnuốt cục tức vào trong và nói: “Chú Cường…“Sao, bố của cậu lớn tuổi hơn ôngđây chäc?”, Chương Gia Cường trừngmắt hỏi.Người môi giới vội vàng thay đổixưng hô: “Ông Cường…”Chương Gia Cường bật cười thànhtiếng, vươn tay võ vào mặt của ngườimôi giới, tuy răng không dùng nhiều lựcnhưng vẫn phát ra tiếng: “Nhìn cậu tuổicũng còn trẻ, sao đầu óc lại hồ đồ nhưvậy, đây là chuyện mà cậu có thể xenvào được hả?”“Vâng vâng, tôi đã sai rồi, tôi không“Được rồi, cậu cứ đứng sang mộtbên đi, tôi sẽ giải quyết với cậu sau”,nói đoạn, Chương Gia Cường đưa mặtnhìn Mã Tuấn Quý nói: “Cái tên họ Mãkia, nay lại không thèm nế mặt ông đâyà? Là do Chương Gia Cường này khôngđủ nối danh, hay là do anh quá nôngnổi, cho răng bản thân là chủ nhà thìliền muốn lên mặt?’Mã Tuấn Quý bây giờ trông vôcùng căng thắng, bất giác muốn nóiđiều gì đó tốt đẹp, nhưng rồi lại nghĩrăng hai bố con này đang muốn lừa lọckiếm chác, nếu mà bây giờ ông ta cònlên tiếng xin lôi, vậy chẳng phải là ông†a còn phải gánh thêm một khoản phíchuyển nhà để đưa cho bố con bọn họsao?Lúc này, Chương Viên Côn lại chỉvào Hoäc Khải mà nói: “Còn có tên tớithuê mặt bằng kia nữa, dám động đếnông đây!”“Ha ha, vậy sao? Ông đây cũngmuốn xem thử rốt cuộc là ai có mătnhư mù, chắc không biết chữ “chết”viết thế nào đúng không…”Nếu như Chương Gia Cường khôngphun ra mấy tiếng chửi thề thì HoắcKhải cũng chẳng thèm nói chuyện vớilão ta làm gì. Nhưng lời nói của lão tacàng lúc càng tệ hại đến mức HoăcKhải phải quay mặt lạiKhi nhìn thấy gương mặt của HoäcKhải, tiếng nói của Chương Gia Cườngđột ngột dừng lại.Lão ta đứng chết trân tại chỗ, thậmchí không nhúc nhích được bước chân.Chương Viên Côn vẫn chưa nhậnra sự kỳ lạ của bố mình, vẫn chỉ vàoHoäc Khải nói một cách ngạo mạn:“Mày đó, lại đây, không phải vừa rồimày oai lắm sao hả? Lại đây, để taoxem mày oai đến cỡ nào!”Mấy người đi theo Chương GiaCường cũng đều tiến về phía trước vớivũ khí thô sơ trong tay.Người bình thường khi gặp phảitình cảnh này chắc chắn đã gọi cảnhsát từ lâu.Nhưng Hoäc Khải lại trưng ra vẻmặt vô cùng bình tĩnh, không nhữngkhông sợ hãi mà còn nhìn thẳngChương Gia Cường hỏi: “Ông mới vừahỏi tôi là có biết chữ “chết” viết thế nàokhông đó hả?”Chương Gia Cường nghe đến câunày thì rùng mình một cái, toàn thânngay lập tức toát mồ hôi lạnh.Hôm đó lão ta bị ông gác cửa tátcho mấy cái, lão ta vân chưa hề quên,người thanh niên trước mặt chính làkhách quý của giáo sư Triệu Vĩnh An!Ngay cả chú hai của lão ta cũngphải tỏ ra lễ độ với người này, vậy thìlão ta là cái đinh gỉ gì chứ?Khi vừa đến đây, Chương GiaCường đã nghĩ cách làm sao để dạy dỗchủ nhà, lấy được số tiên đền bù mấytrăm ngàn.Bây giờ thì lão ta vô cùng hoangmang, tại sao lão ta lại phải gặp ngườimà lão ta ít muốn gặp nhất ở đây kia chứ?Điều quan trọng nhất là sự bấtmãn và lạnh lùng ấn chứa trong giọngđiệu bình thản của đối phương đãkhiến cho Chương Gia Cường mềmnhữn cả hai chân. Nhưng con trai củalão ta thì vân đang đứng đó măngngười như một thăng nguChương Viên Côn càng măng càngkhó nghe, khiến cho Chương Gia Cườngnhư muốn đứt cả mạch máu não.“Thăng nhóc thối tha, mày nghĩmày oai lắm hả?”, một người đi theoChương Gia Cường chỉ vào Hoäc Khảibằng cây lau nhà trên tay.Chương Gia Cường thấy rõ nướcbẩn trên cây lau nhà đã văng lên quầnáo của Hoäc Khải.Hoäc Khải cũng đã nhận ra, anhhơi cúi đầu nhìn vết bẩn trên quần áo.Dù anh chỉ mới hơi rũ đầu xuốngnhưng hành động đó đã khiến cho dađầu của Chương Gia Cường tê dại, vàtim lão ta thì như đã ngừng đậpLão ta lập tức chạy tới mà khôngcần suy nghĩ, hất đổ cây lau nhà củatên đi cùng rồi măng: “Mày đang độngvào ai đấy hải! Có biết lịch sự là gìkhông!Người nọ bối rối, tự hỏi liệu anhCường có phải bị bệnh hay bị mù rồikhông?Nếu không thì tại sao lại măngngười của mình chứMọi người ở đó đều không hiểuchuyện gì đã xảy ra. Sau đó, bọn họđều kinh hoàng khi thấy Chương GiaCường cun cút chạy đến chỗ của HoắcKhải, rồi lão ta còn cúi đầu lấy khăngiấy trong túi ra cố găng lau sạch vếtbẩn trên quần áo của Hoäắc Khải. Lãota còn nói băng cái giọng cực kỳ hènmọn: “Cậu Lý, tôi xin lõi, tôi sẽ lau sạchchỗ này cho cậu. Nếu không thì tôimua cho cậu một bộ mới nhé, thật sựlà xin lỗi cậu quá”

Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… Hai chân của Mã Tuấn Quý cũngcó chút run rẩy, ông ta chỉ là một ngườibình thường, lúc nhà đất bị giải tỏa diđời, ông ta đã được hưởng lợi từ chínhSách hậu hĩnh nên mới có một dãy xenkế các cửa hàng mặt tiền hai trăm métvuông thế này. Nhưng ông ta bẩm sinhđã không nhạy bén trong kinh doanh,lần làm lớn nhất trước đó của ông tacũng chỉ là mở một siêu thị nhỏ mà thôi.Khi nói đến việc kiếm tiên, nhiềunhất ông ta cũng chỉ nghĩ đến việc baolâu mới có thế tăng tiền thuê nhà lênthêm một bậcBây giờ nhìn thấy Chương GiaCường tiếng xấu khäp nơi, ông ta tựnhiên cũng có chút sợ hãi, cho nên dùcó bị người khác chế giêu cũng khôngdám nói lại. Chỉ có thể trầm ngâmtrong lòng mà tự an ủi bản thân, rằnggiờ là xã hội pháp quyền, bọn họ chắccũng không dám làm càn.Chương Gia Cường đã quen vớithói coi trời bằng vung, mượn danhtiếng của ông gác cửa nhà Triệu VĩnhAn mà làm xăng làm bậy.Tiệm ăn này do con trai của lão tađầu tư, vì giá thuê tương đối rẻ, cảmthấy có thể kiếm được nhiều tiên nênđã đầu tư hơn ba trăm ngàn tệ vào đóCuối cùng thì con trai của lão tacũng không phải là người biết cách làmăn, rõ ràng có nền tảng quan hệ tốt nhưvậy, nhưng lại không biết tận dụng, cảngày chỉ biết kiêu căng ngạo mạn đi tớiđi lui, lõ mũi hếch lên trời, cứ như thể aicũng đang nợ hăn vậy.Đầu bếp trong tiệm cũng là do cóquan hệ mới được vào làm, chẳngnhững tay nghề nấu nướng tệ hại màtình hình vệ sinh trong bếp cũng vôcùng lộn xộn€ó không ít khách đã ăn phải ruồi,tóc hay những thứ tương tự khiến chongười ta kinh tởm.Khi khách phàn nàn, hắn vẫnkhông thèm quan tâm, thích ăn haykhông cũng mặc kệ mấy người, dù saocũng không hoàn lại tiền. Vì thái độ đómà hẳn thường xuyên xảy ra cãi vã vớikhách hàng, lại còn bị khách hàng tốcáo.Nhưng hầu hết những người đếnxử lý sau khi nhận được tin tố cáo đềubiết mối quan hệ giữa gia đình chủtiệm và giáo sư Triệu Vĩnh An, nên họchỉ có thể khiển trách vài câu rôi cũngmắt nhắm mắt mở cho qua.Thời gian trôi qua, hăn khôngnhững không học được bài học củamình mà còn hống hách hơn, tự chorăng bản thân có thế lực rất mạnhKhách hàng là thượng đế cái quáigì chứ, nói bậy bạ, ông đây không nợmấy người. Thích thì ăn, không thì biến!Một câu sáu chữ này, đúng là dùngvô cùng thuần thục.Hai tháng đầu thì tiệm ăn vẫn còncó khách đến, nhưng đến mười thángsau, có tìm đến mù mắt thì cũng chỉ cómấy con chuột cả ngày chạy tới chạy lui.Chỉ sau một năm, trong nhà ngaycả cái quần cũng chẳng còn để cầm cố.Vì vậy, Chương Gia Cường cũng rấttức giận, làm sao có thể gia hạn hợpđồng thuê tiệm ăn sang năm thứ hai đượcThật ra thì ngay từ sáu tháng trướcMã Tuấn Quý đã muốn bọn họ chuyển điHai bố con nhà này mở tiệm ăn màcứa tiệm lại bấn thỉu, cứ như sắp biếnthành một cái máng hôi thối vậy. Khäpphòng đều là khói dầu, trông khó coiđến không tả đượcCho thuê thêm một thời gian nữachäc là chỗ của ông ta sẽ thành mộtbãi rác luôn mấtCho nên ngay trước thời hạn kếtthúc hợp đồng thuê hai tháng, Mã TuấnQuý đã nói rõ rằng ông ta sẽ không chobọn họ thuê tiếp vào năm tới nữa.Hai bố con Chương Gia Cườngcũng không muốn thuê thêm, nhưngbản tính đã quen với việc lừa lọc kiếmchác từ người khác, vì vậy bọn họ nóivới Mã Tuấn Quý răng bắt dọn đi sớmthì tiền thuê phải được giảm. Thuê nhàcủa ông ta bị lỗ vốn không kiếm đượcđồng lời nào mà ông ta còn không biếtgiảm giá hay sao?Mã Tuấn Quý vì muốn bọn họ maudọn đi cho khuất mắt, cũng nhìn ra haibố con nhà này đều là phường vô lại,nên dứt khoát thí luôn cho nửa nămtiên thuêVốn dĩ nói là phải dọn đi trong haingày, nhưng ai mà biết được hôm nayMã Tuấn Quý lại nhận được điện thoạicủa bên môi giới nhà đất bảo đã cóngười đến xem nhà, vì vậy Mã Tuấn Quýliền vội vàng chạy tới thúc giục bọn họ.Khi ông ta đến nơi, chẳng biết bọn họcó chuyện gì, đột nhiên nói rẵng sếkhông dọn đi, cuối cùng Mã Tuấn Quýlại bị buộc phải đưa cho bố conChương Gia Cường một khoản phíchuyển nhà hai trăm ngàn nhân dân tệ.Nếu không thì đừng mong có thểcho người khác thuê.Ý đồ tồi tệ này hoàn toàn là doChương Gia Cường nghe theo lời củangười khác, giờ muốn dọn đi thì phảitính thêm phí chuyển nhà, dù sao thì vịtrí này cũng thật sự tốt, mặt băng rộngcòn giá thuê lại thấp, chăc chăn sau khibố con lão ta dọn đi vẫn sẽ có ngườiđâm đầu vào cho bố con lão ta dễ bềlợi dụng.Chương Gia Cường vốn không giỏichuyện gì ngoài chuyện hại người.Vì vậy, chuyện này dù là có lý hayvô lý, thì lão ta cũng nhất quyết bảo.con trai của mình làm.Làm mấy chuyện xấu xa lâu nhưvậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõvậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõràng về những tranh chấp và rắc rối cóthể phát sinh sau này. Vì vậy lão taluôn luôn dẫn theo một vài người thâncận, sẵn sàng quay lại hỗ trợ bất cứ khinào lão ta gặp khó khăn.Chương Gia Cường không hề xemMã Tuấn Quý ra gì, trong mắt của lãota, ông ta chỉ đơn giản là một tên chủnhà đần độnSau khi nhận điện thoại của contrai Chương Viên Côn, Chương GiaCường ngay lập tức kéo người đến,chuẩn bị dạy cho chủ nhà một bài học.Khi tới nơi, lão ta nhìn thấy MãTuấn Quý và người môi giới đang bịcon trai mình chặn lại, chỉ là Hoăc Khảiđang bận đang quan sát cửa tiệm,chưa nhìn thấy lão ta ngay.Hùng hổ bước về phía người môigiới, Chương Gia Cường nhìn từ trênxuống dưới một cái, liền quay sang hỏicon trai của lão ta là Chương Viên Côn:“Tên này cũng đến gây sự sao?”“Thẳng này là người môi giới,nhưng thích lo chuyện bao đồng, rõràng là ngứa đòn!”, Chương Viên Côn nói.Người môi giới tái mặt sợ hãi,nhanh chóng nở một nụ cười hòa hoãn:“Anh, anh Cường, tôi…’“Ai là anh của mày? Muốn qua mặttao hả?”, Chương Viên Côn lúc này mớicó tự tin mà đạp tới một cước.Người môi giới bị đá lui mấy bước,nhưng không dám nổi giận, chỉ có thểnuốt cục tức vào trong và nói: “Chú Cường…“Sao, bố của cậu lớn tuổi hơn ôngđây chäc?”, Chương Gia Cường trừngmắt hỏi.Người môi giới vội vàng thay đổixưng hô: “Ông Cường…”Chương Gia Cường bật cười thànhtiếng, vươn tay võ vào mặt của ngườimôi giới, tuy răng không dùng nhiều lựcnhưng vẫn phát ra tiếng: “Nhìn cậu tuổicũng còn trẻ, sao đầu óc lại hồ đồ nhưvậy, đây là chuyện mà cậu có thể xenvào được hả?”“Vâng vâng, tôi đã sai rồi, tôi không“Được rồi, cậu cứ đứng sang mộtbên đi, tôi sẽ giải quyết với cậu sau”,nói đoạn, Chương Gia Cường đưa mặtnhìn Mã Tuấn Quý nói: “Cái tên họ Mãkia, nay lại không thèm nế mặt ông đâyà? Là do Chương Gia Cường này khôngđủ nối danh, hay là do anh quá nôngnổi, cho răng bản thân là chủ nhà thìliền muốn lên mặt?’Mã Tuấn Quý bây giờ trông vôcùng căng thắng, bất giác muốn nóiđiều gì đó tốt đẹp, nhưng rồi lại nghĩrăng hai bố con này đang muốn lừa lọckiếm chác, nếu mà bây giờ ông ta cònlên tiếng xin lôi, vậy chẳng phải là ông†a còn phải gánh thêm một khoản phíchuyển nhà để đưa cho bố con bọn họsao?Lúc này, Chương Viên Côn lại chỉvào Hoäc Khải mà nói: “Còn có tên tớithuê mặt bằng kia nữa, dám động đếnông đây!”“Ha ha, vậy sao? Ông đây cũngmuốn xem thử rốt cuộc là ai có mătnhư mù, chắc không biết chữ “chết”viết thế nào đúng không…”Nếu như Chương Gia Cường khôngphun ra mấy tiếng chửi thề thì HoắcKhải cũng chẳng thèm nói chuyện vớilão ta làm gì. Nhưng lời nói của lão tacàng lúc càng tệ hại đến mức HoăcKhải phải quay mặt lạiKhi nhìn thấy gương mặt của HoäcKhải, tiếng nói của Chương Gia Cườngđột ngột dừng lại.Lão ta đứng chết trân tại chỗ, thậmchí không nhúc nhích được bước chân.Chương Viên Côn vẫn chưa nhậnra sự kỳ lạ của bố mình, vẫn chỉ vàoHoäc Khải nói một cách ngạo mạn:“Mày đó, lại đây, không phải vừa rồimày oai lắm sao hả? Lại đây, để taoxem mày oai đến cỡ nào!”Mấy người đi theo Chương GiaCường cũng đều tiến về phía trước vớivũ khí thô sơ trong tay.Người bình thường khi gặp phảitình cảnh này chắc chắn đã gọi cảnhsát từ lâu.Nhưng Hoäc Khải lại trưng ra vẻmặt vô cùng bình tĩnh, không nhữngkhông sợ hãi mà còn nhìn thẳngChương Gia Cường hỏi: “Ông mới vừahỏi tôi là có biết chữ “chết” viết thế nàokhông đó hả?”Chương Gia Cường nghe đến câunày thì rùng mình một cái, toàn thânngay lập tức toát mồ hôi lạnh.Hôm đó lão ta bị ông gác cửa tátcho mấy cái, lão ta vân chưa hề quên,người thanh niên trước mặt chính làkhách quý của giáo sư Triệu Vĩnh An!Ngay cả chú hai của lão ta cũngphải tỏ ra lễ độ với người này, vậy thìlão ta là cái đinh gỉ gì chứ?Khi vừa đến đây, Chương GiaCường đã nghĩ cách làm sao để dạy dỗchủ nhà, lấy được số tiên đền bù mấytrăm ngàn.Bây giờ thì lão ta vô cùng hoangmang, tại sao lão ta lại phải gặp ngườimà lão ta ít muốn gặp nhất ở đây kia chứ?Điều quan trọng nhất là sự bấtmãn và lạnh lùng ấn chứa trong giọngđiệu bình thản của đối phương đãkhiến cho Chương Gia Cường mềmnhữn cả hai chân. Nhưng con trai củalão ta thì vân đang đứng đó măngngười như một thăng nguChương Viên Côn càng măng càngkhó nghe, khiến cho Chương Gia Cườngnhư muốn đứt cả mạch máu não.“Thăng nhóc thối tha, mày nghĩmày oai lắm hả?”, một người đi theoChương Gia Cường chỉ vào Hoäc Khảibằng cây lau nhà trên tay.Chương Gia Cường thấy rõ nướcbẩn trên cây lau nhà đã văng lên quầnáo của Hoäc Khải.Hoäc Khải cũng đã nhận ra, anhhơi cúi đầu nhìn vết bẩn trên quần áo.Dù anh chỉ mới hơi rũ đầu xuốngnhưng hành động đó đã khiến cho dađầu của Chương Gia Cường tê dại, vàtim lão ta thì như đã ngừng đậpLão ta lập tức chạy tới mà khôngcần suy nghĩ, hất đổ cây lau nhà củatên đi cùng rồi măng: “Mày đang độngvào ai đấy hải! Có biết lịch sự là gìkhông!Người nọ bối rối, tự hỏi liệu anhCường có phải bị bệnh hay bị mù rồikhông?Nếu không thì tại sao lại măngngười của mình chứMọi người ở đó đều không hiểuchuyện gì đã xảy ra. Sau đó, bọn họđều kinh hoàng khi thấy Chương GiaCường cun cút chạy đến chỗ của HoắcKhải, rồi lão ta còn cúi đầu lấy khăngiấy trong túi ra cố găng lau sạch vếtbẩn trên quần áo của Hoäắc Khải. Lãota còn nói băng cái giọng cực kỳ hènmọn: “Cậu Lý, tôi xin lõi, tôi sẽ lau sạchchỗ này cho cậu. Nếu không thì tôimua cho cậu một bộ mới nhé, thật sựlà xin lỗi cậu quá”

Chương 191: Có biết lịch sự là gì không?