Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng…
Chương 192: Dọn đi ngay lập tức
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Bố, sao bố lại.. ”Chương Viên Côn hoang mang,cứng nhắc quay đầu lại, bố của hắnlàm sao vậy?Không phải là lúc này nên tiến đếntát cho đối phương mấy cái rồi bắt chủnhà trả tiền hay sao?Sao tự nhiên bố của hăn lại tỏ raniềm nở với người sắp thuê mặt băngkia như vậy?Không chỉ Chương Viên Côn và cảđám người xấu kia cũng đều ngẩn ra,mà ngay cả người môi giới ở bên cạnhcũng đang há hốc miệng. Miệng mà cóthể mở to ra thêm thì có khi cắm củamấy người bọn họ còn rơi được xuốngđất luôn cũng không chừng.Gái tình huống éo le gì đây chứ?Nếu như lúc Chương Gia Cườngbước đến liền thẳng tay tát vào mặtcủa người kia thì người môi giới cũngsẽ không kinh ngạc đến như vậy. Đăngnày, lão ta lại cun cút cúi đầu lau vếtbẩn trên quần áo của người kia, điềunày đã khiến cho người môi giới vôcùng kinh ngạc“Không cần”, Hoăc Khải dứt khoátđẩy tay Chương Gia Cường, chỉ vào cửatiệm bên cạnh hỏi: “Tiệm này là do nhàông mở à?“Đúng đúng, à không, là con trai tôiđã mở nó!”, Chương Gia Cường nói rồiquay đầu xông tới chỗ của ChươngViên Côn măng chửi: “Thăng khốn này,còn không mau mau đi xin lỗi cậu Lý đi!Đúng là thứ có mắt như mù mài”Chương Viên Côn do dự bước đếnvới vẻ hoài nghỉ: “Cậu, cậu Lý…”“Có việc mở miệng nói chuyện thôimà cũng nói lắp thì còn làm nên cơmcháo gì!”, Chương Gia Cường đánh vàosau gáy của Chương Viên Côn khiến.cho hản càng lúc càng hoang mang.Hắn vẫn không hiểu làm thế nàomà bố của hẳn, một người luôn kiêungạo và độc đoán, lại đột nhiên luồncúi trước một người đàn ông trẻ tuổimà hăn chưa từng biết đến.Hoäc Khải biết Chương Gia Cườngkhông sợ anh, mà là sợ Triệu Vĩnh An,nên anh càng phải cứng răn, khôngkhoan nhượng đối với một kẻ như vậy.Càng mạnh tay với lão ta, lão ta lạicàng nghe lời. Ngược lại nếu đối với lãota tốt một chút, lão ta liên sẽ bộc lộ dãtâm“Bất kể cửa tiệm này là của ônghay của con trai ông, tôi nghe chủ nhànói răng hợp đồng thuê nhà đã hết hạnnên tôi định thuê lại chỗ này. Khôngbiết có thể bảo con trai ông dọn điđược không?”Câu hỏi của Hoäc Khải khiến choChương Gia Cường giật mình, sau đó,không cần phải chần chừ nhiều, lão taliền gật đầu nói: “Được chứ, chuyện nàylàm sao mà không được! Cậu Lý đãbảo như vậy thì chúng tôi sẽ ngay lậptức dọn đi. Dọn đi liền đi cái thằngnhóc thối tha này, còn không mau gọingười tới chuyển đồ ra cho thôngthoáng chỗ của cậu Lý đây hải!”Chương Viên Côn vâng dạ mộttiếng, sau đó lấy điện thoại di động ragọi cho công ty chuyển nhà.Hoäc Khải quay sang Mã Tuấn Quýnói: “Đầu tiên vào nhà xem một chútđã”Mã Tuấn Quý không biết lai lịchcủa Hoäc Khải, nhưng ông ta chăcchăn người bình thường sẽ không thểkhiến cho Chương Gia Cường căngthắng đến như vậy. Ông ta nhanhchóng gật đầu và đi theo Hoäc KhảiVào trong.Ở bên đây, Chương Viên Côn cũngnhanh chóng đặt điện thoại xuống hỏi:“Bố, người đó là ai?”“Còn nhớ lần trước tao đã kể vớimày rằng tao gặp một người trẻ tuổi cóquan hệ đặc biệt tốt với giáo sư TriệuVĩnh An hay không? Ngay cả ông haicủa mày cũng tỏ ra rất lễ độ với cậutai”Chương Viên Côn sững sờ, sau đóngạc nhiên nhìn Hoäc Khải đã bướcvào bên trong, hóa ra lại chính là ngườinày.Chương Gia Cường đã bị ông gáccửa tát cho vài cái vì chuyện của HoắcKhải, chuyện đó đã khiến cho lão ta trởnên im ăng trong vài ngày. Nhưng cảhai bố con lão ta đều biết răng, họ cóđược địa vị như ngày hôm nay ở trongthành phố không phải vì có bản lĩnh,cũng không phải vì người khác khôngthể trị được thói lưu manh của bố conlão ta, mà là vì gia đình lão ta có ngườithân làm gác cửa cho giáo sư TriệuVĩnh AnTrị thói lưu manh của bố con lão tathì vô cùng dễ, nhưng không đáng nếunhư phải làm mất lòng vị giáo sư già vìchuyện này.Vì thế nên cả Chương Gia Cườngvà con trai của lão ta đều có sự tôntrọng hoặc kính sợ đặc biệt đối vớinhững người liên quan đến giáo sưTriệu Vĩnh An.Nghĩ đến việc vừa rồi suýt chútnữa đã ra tay với Hoắc Khải, ChươngViên Côn liền cảm thấy sợ hãi, vội hỏibố mình có phải bản thân đã gây rachuyện lớn rồi hay khôngChương Gia Cường mạnh tay táthăn thêm một cái, lại măng chửi: “Cáithằng khốn kiếp này nữa, không biếtmở to mắt nhìn cho rõ ràng, đó làngười mà chúng ta có thể xúc phạmhả! Lỡ mà chuyện này truyền đến taicủa ông hai mày, sau đó truyền đến taicủa giáo sư Triệu Vĩnh An, chúng tađều sẽ gặp xui xẻo!”“Vậy, vậy bây giờ con phải làm gìđây?”, Chương Viên Côn bị dọa đếnphát run.Chương Gia Cường vừa nghĩ tớiđây, liền nghiến răng nghiến lợi nói:“Không phải cậu ta vừa nói muốn thuêchỗ này hay sao? Mày bây giờ nhanhchóng dọn đi những thứ vô dụng, sauđó để lại những thứ có giá trị hữu dụng,coi như làm quà tặng cho người ta”.“Sao? Mấy món này đã tốn củacon không ít tiền đâu”, Chương ViênCôn nói“Mày thì biết cái gì! Đem mấy thứnày đi bán đồ cũ thì có được bao nhiêutiền? Quá lảm là được mấy ngàn. Đemmón tiền này đi cầu người ta chiếu cốcho mình, có còn thấy lỗ không? Taonói mày, đúng là có lớn mà không cókhôn, y chang con mẹ của mày! Nếumà thông minh băng một nửa của tao,thì bây giờ mày đã không vô dụng nhưvậy rồi!”, Chương Gia Cường chửi bớikhông thôiChương Viên Côn mặc dù đuối lý,nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm:“Bố cũng có ra cái gì đâu…Khi hai bố con Chương Gia Cườngcòn đang ầm ï ở ngoài cửa, Hoäc Khảiđã quan sát cửa tiệm qua một lượt.Như Mã Tuấn Quý đã nói, môitrường ở đây thật sự tồi tệ, trông khônggiống một tiệm ăn chút nào. Tuy nhiên,thứ mà Hoäc Khải quan sát nhiều nhấtđó chính là cách bày trí của nơi này, dùsao thì sau khi tiếp quản anh cũng sẽphải sửa sang lại nhiều.Cấu trúc của nơi này khá tốt. Cơ sởhạ tầng khá hoàn thiện, chỉ có điều làcon hẻm đăng sau bốc mùi quá, mùihôi thối đó xộc thẳng vào trong nhà.Mặc dù anh chủ yếu muốn kinhdoanh đồ ăn mang đi, nhưng anh phảilàm gì nếu khách hàng muốn ăn tạichỗ? Dù sao thì cũng phải chuẩn bịmột số bộ ghế dàiVì vậy việc giải quyết cái mùi hôithối này là hết sức cấp thiết, nơi nàyphải được dọn dẹp sạch sẽ, nếu khôngthì đừng nói đến khách hàng, ngay cảđầu bếp làm việc ở đây cũng sẽ cảmthấy không thể nào chịu nổi.“Yêu cầu cơ bản của tôi đó là conhẻm đăng sau phải được dọn dẹp sạchsẽ”, Hoäc Khải nói.Mã Tuấn Quý nghe thấy vậy thì vuimừng khôn xiết, ông ta vốn còn chorăng nơi tệ hại như thế này thì HoäcKhải nhất định sẽ không thích và từchối thuê lại. Mà bây giờ anh chỉ nóirằng con hẻm đăng sau cần phải đượcdọn dẹp, Mã Tuấn Quý đương nhiênkhông phản đối, ông ta lập tức võ ngựcnói răng sẽ gọi người đến dọn dẹp ngaylập tức để đảm bảo răng con hẻm đăngsau sẽ sạch sẽ trước khi mặt trời mọcvào ngày mailVề tiên thuê mặt băng, Hoäc Khảidự định sẽ ký hợp đồng dài hạn 5 nămtrước, điều này khiến cho Mã Tuấn Quýcàng ngạc nhiên hơn, xen lần cả vuimừngNgay cá khi tiên thuê năm đầu tiênđã được chiết khấu 20%, thì riêng tiềnthuê nhà trong bốn năm tiếp theo đãcó thể lên đến hàng trăm ngàn ngay cảkhi giá thuê có không tăng theo thờigian.Hơn nữa, ông ta thấy Hoäc Khảichäc chăn là một người làm việc lớn,thậm chí ngay cả Chương Gia Cườngcũng phải nịnh nọt. Cho một người nhưvậy thuê mặt băng, đối với bản thâncủa ông ta chỉ có lợi chứ không có hạiVì vậy, Mã Tuấn Quý ngay lập tứchạ giá thuê xuống một chútCho Chương Vân Côn thuê thì lấymười lăm ngàn một tháng, nhưng choHoặc Khải thuê thì lấy một trắm nămmươi ngàn một năm, tương đương vớiviệc cho không hai tháng tiền thuê mặtbăngHoäc Khải cũng không giả vờ giảvịt gì, chí nói răng không cần phảinhượng bộ vụ giá cả. Không cần thiếtphải làm cho cuộc sống thêm khó khănchỉ vì một chút tiền bạc hay một chút sĩdiện.Vì chuyện này không còn liên quanđến bên môi giới, nên hợp đồng đượcHoäc Khải tự mình kí kết, dù saoChương Viên Côn vẫn chưa dọn rangoài xong, nên cũng không có gì phảivội vàng.Hai người trò chuyện thêm mộthồi. Sau khi anh rời khỏi cửa tiệm,Chương Gia Cường lập tức mang theoChương Viên Côn đến trước mặt chàohỏi, nét mặt tươi cười nói: “Cậu Lý, thếnào rồi, thấy chô này có hài lòngkhông?”Nghe giọng điệu của lão ta cứ nhưthể chỗ này là của lão ta vậy.Hoäc Khải mặc dù không thíchgiọng điệu vô lại của lão ta, nhưngcũng biết đạo lý thà đắc tội người quântử chứ không thế đắc tội kẻ tiểu nhân,liền nói: “Cũng được, cũng đã cọc tiềnthuê rồi, vậy các người khi nào thì dọnđi?”“Dọn đi, sẽ dọn đi ngay, dọn xongtrước khi mặt trời lặn!”, Chương GiaCường nét mặt nịnh bợ hỏi tiếp: “Cậu Lýthuê chỗ này làm dịch vụ ăn uống đúngkhông? Mọi thứ trong tiệm của chúngtôi đều là đồ mới mua, cậu xem có cầngì không? Chúng tôi không cần tiền củacậu, chỉ muốn quan hệ giữa chúng tatrở nên thân thiết hơn mà thôi”.Hoặc Khải lắc đầu nói: “Không cần,tôi đã mua xong tất cả mọi thứ, chỉ cầncác người dọn đi ngay. Ngày mai tôi tớilấy chìa khóa, còn thừa lại thứ gì tôi sẽcho người thu mua phế liệu mang đi”.Nhiều thứ trong cửa tiệm, bao gồmcả bàn, ghế và ghế dài, thật sự còn rấtmới, hâu như chưa được sử dụng qua.Nếu nhận được nó miên phí, chäc chắnsẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.Nhưng Hoäc Khải sẵn sàng chỉ sốtiền đó ra, giống như Mã Tuấn Quýchấp nhận miễn cho anh hai tháng tiềnthuê nhà mỗi năm vậy.Chút tiền này, Hoäc Khải một đồngcũng không muốn tiết kiệm.Hoäc Khải luôn muốn xa lánhnhững kẻ tiểu nhân như Chương GiaCường, nước sông không phạm nướcgiếng, cũng không muốn có bất cứ liênquan nào với lão ta.Đừng nói chỉ là mấy món đồ này,cho dù có gửi cả núi vàng, Hoäc Khảicũng sẽ không bao giờ nhận lấy.Thái độ thẳng thăn của anh khiếncho Chương Gia Cường vô cùng lúngtúng, muốn làm thân cũng không được,thật là quá mất mặt.Nhưng lão ta không dám tức giận,chỉ hơi cười mỉa rồi nói: “Thôi, vì cậu Lýđã không cần nên tôi sẽ cho người dọnđi, sau này nếu như cậu Lý có cần gì thìcứ gọi cho tôi, tôi bảo đảm sẽ có mặt!”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Bố, sao bố lại.. ”Chương Viên Côn hoang mang,cứng nhắc quay đầu lại, bố của hắnlàm sao vậy?Không phải là lúc này nên tiến đếntát cho đối phương mấy cái rồi bắt chủnhà trả tiền hay sao?Sao tự nhiên bố của hăn lại tỏ raniềm nở với người sắp thuê mặt băngkia như vậy?Không chỉ Chương Viên Côn và cảđám người xấu kia cũng đều ngẩn ra,mà ngay cả người môi giới ở bên cạnhcũng đang há hốc miệng. Miệng mà cóthể mở to ra thêm thì có khi cắm củamấy người bọn họ còn rơi được xuốngđất luôn cũng không chừng.Gái tình huống éo le gì đây chứ?Nếu như lúc Chương Gia Cườngbước đến liền thẳng tay tát vào mặtcủa người kia thì người môi giới cũngsẽ không kinh ngạc đến như vậy. Đăngnày, lão ta lại cun cút cúi đầu lau vếtbẩn trên quần áo của người kia, điềunày đã khiến cho người môi giới vôcùng kinh ngạc“Không cần”, Hoăc Khải dứt khoátđẩy tay Chương Gia Cường, chỉ vào cửatiệm bên cạnh hỏi: “Tiệm này là do nhàông mở à?“Đúng đúng, à không, là con trai tôiđã mở nó!”, Chương Gia Cường nói rồiquay đầu xông tới chỗ của ChươngViên Côn măng chửi: “Thăng khốn này,còn không mau mau đi xin lỗi cậu Lý đi!Đúng là thứ có mắt như mù mài”Chương Viên Côn do dự bước đếnvới vẻ hoài nghỉ: “Cậu, cậu Lý…”“Có việc mở miệng nói chuyện thôimà cũng nói lắp thì còn làm nên cơmcháo gì!”, Chương Gia Cường đánh vàosau gáy của Chương Viên Côn khiến.cho hản càng lúc càng hoang mang.Hắn vẫn không hiểu làm thế nàomà bố của hẳn, một người luôn kiêungạo và độc đoán, lại đột nhiên luồncúi trước một người đàn ông trẻ tuổimà hăn chưa từng biết đến.Hoäc Khải biết Chương Gia Cườngkhông sợ anh, mà là sợ Triệu Vĩnh An,nên anh càng phải cứng răn, khôngkhoan nhượng đối với một kẻ như vậy.Càng mạnh tay với lão ta, lão ta lạicàng nghe lời. Ngược lại nếu đối với lãota tốt một chút, lão ta liên sẽ bộc lộ dãtâm“Bất kể cửa tiệm này là của ônghay của con trai ông, tôi nghe chủ nhànói răng hợp đồng thuê nhà đã hết hạnnên tôi định thuê lại chỗ này. Khôngbiết có thể bảo con trai ông dọn điđược không?”Câu hỏi của Hoäc Khải khiến choChương Gia Cường giật mình, sau đó,không cần phải chần chừ nhiều, lão taliền gật đầu nói: “Được chứ, chuyện nàylàm sao mà không được! Cậu Lý đãbảo như vậy thì chúng tôi sẽ ngay lậptức dọn đi. Dọn đi liền đi cái thằngnhóc thối tha này, còn không mau gọingười tới chuyển đồ ra cho thôngthoáng chỗ của cậu Lý đây hải!”Chương Viên Côn vâng dạ mộttiếng, sau đó lấy điện thoại di động ragọi cho công ty chuyển nhà.Hoäc Khải quay sang Mã Tuấn Quýnói: “Đầu tiên vào nhà xem một chútđã”Mã Tuấn Quý không biết lai lịchcủa Hoäc Khải, nhưng ông ta chăcchăn người bình thường sẽ không thểkhiến cho Chương Gia Cường căngthắng đến như vậy. Ông ta nhanhchóng gật đầu và đi theo Hoäc KhảiVào trong.Ở bên đây, Chương Viên Côn cũngnhanh chóng đặt điện thoại xuống hỏi:“Bố, người đó là ai?”“Còn nhớ lần trước tao đã kể vớimày rằng tao gặp một người trẻ tuổi cóquan hệ đặc biệt tốt với giáo sư TriệuVĩnh An hay không? Ngay cả ông haicủa mày cũng tỏ ra rất lễ độ với cậutai”Chương Viên Côn sững sờ, sau đóngạc nhiên nhìn Hoäc Khải đã bướcvào bên trong, hóa ra lại chính là ngườinày.Chương Gia Cường đã bị ông gáccửa tát cho vài cái vì chuyện của HoắcKhải, chuyện đó đã khiến cho lão ta trởnên im ăng trong vài ngày. Nhưng cảhai bố con lão ta đều biết răng, họ cóđược địa vị như ngày hôm nay ở trongthành phố không phải vì có bản lĩnh,cũng không phải vì người khác khôngthể trị được thói lưu manh của bố conlão ta, mà là vì gia đình lão ta có ngườithân làm gác cửa cho giáo sư TriệuVĩnh AnTrị thói lưu manh của bố con lão tathì vô cùng dễ, nhưng không đáng nếunhư phải làm mất lòng vị giáo sư già vìchuyện này.Vì thế nên cả Chương Gia Cườngvà con trai của lão ta đều có sự tôntrọng hoặc kính sợ đặc biệt đối vớinhững người liên quan đến giáo sưTriệu Vĩnh An.Nghĩ đến việc vừa rồi suýt chútnữa đã ra tay với Hoắc Khải, ChươngViên Côn liền cảm thấy sợ hãi, vội hỏibố mình có phải bản thân đã gây rachuyện lớn rồi hay khôngChương Gia Cường mạnh tay táthăn thêm một cái, lại măng chửi: “Cáithằng khốn kiếp này nữa, không biếtmở to mắt nhìn cho rõ ràng, đó làngười mà chúng ta có thể xúc phạmhả! Lỡ mà chuyện này truyền đến taicủa ông hai mày, sau đó truyền đến taicủa giáo sư Triệu Vĩnh An, chúng tađều sẽ gặp xui xẻo!”“Vậy, vậy bây giờ con phải làm gìđây?”, Chương Viên Côn bị dọa đếnphát run.Chương Gia Cường vừa nghĩ tớiđây, liền nghiến răng nghiến lợi nói:“Không phải cậu ta vừa nói muốn thuêchỗ này hay sao? Mày bây giờ nhanhchóng dọn đi những thứ vô dụng, sauđó để lại những thứ có giá trị hữu dụng,coi như làm quà tặng cho người ta”.“Sao? Mấy món này đã tốn củacon không ít tiền đâu”, Chương ViênCôn nói“Mày thì biết cái gì! Đem mấy thứnày đi bán đồ cũ thì có được bao nhiêutiền? Quá lảm là được mấy ngàn. Đemmón tiền này đi cầu người ta chiếu cốcho mình, có còn thấy lỗ không? Taonói mày, đúng là có lớn mà không cókhôn, y chang con mẹ của mày! Nếumà thông minh băng một nửa của tao,thì bây giờ mày đã không vô dụng nhưvậy rồi!”, Chương Gia Cường chửi bớikhông thôiChương Viên Côn mặc dù đuối lý,nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm:“Bố cũng có ra cái gì đâu…Khi hai bố con Chương Gia Cườngcòn đang ầm ï ở ngoài cửa, Hoäc Khảiđã quan sát cửa tiệm qua một lượt.Như Mã Tuấn Quý đã nói, môitrường ở đây thật sự tồi tệ, trông khônggiống một tiệm ăn chút nào. Tuy nhiên,thứ mà Hoäc Khải quan sát nhiều nhấtđó chính là cách bày trí của nơi này, dùsao thì sau khi tiếp quản anh cũng sẽphải sửa sang lại nhiều.Cấu trúc của nơi này khá tốt. Cơ sởhạ tầng khá hoàn thiện, chỉ có điều làcon hẻm đăng sau bốc mùi quá, mùihôi thối đó xộc thẳng vào trong nhà.Mặc dù anh chủ yếu muốn kinhdoanh đồ ăn mang đi, nhưng anh phảilàm gì nếu khách hàng muốn ăn tạichỗ? Dù sao thì cũng phải chuẩn bịmột số bộ ghế dàiVì vậy việc giải quyết cái mùi hôithối này là hết sức cấp thiết, nơi nàyphải được dọn dẹp sạch sẽ, nếu khôngthì đừng nói đến khách hàng, ngay cảđầu bếp làm việc ở đây cũng sẽ cảmthấy không thể nào chịu nổi.“Yêu cầu cơ bản của tôi đó là conhẻm đăng sau phải được dọn dẹp sạchsẽ”, Hoäc Khải nói.Mã Tuấn Quý nghe thấy vậy thì vuimừng khôn xiết, ông ta vốn còn chorăng nơi tệ hại như thế này thì HoäcKhải nhất định sẽ không thích và từchối thuê lại. Mà bây giờ anh chỉ nóirằng con hẻm đăng sau cần phải đượcdọn dẹp, Mã Tuấn Quý đương nhiênkhông phản đối, ông ta lập tức võ ngựcnói răng sẽ gọi người đến dọn dẹp ngaylập tức để đảm bảo răng con hẻm đăngsau sẽ sạch sẽ trước khi mặt trời mọcvào ngày mailVề tiên thuê mặt băng, Hoäc Khảidự định sẽ ký hợp đồng dài hạn 5 nămtrước, điều này khiến cho Mã Tuấn Quýcàng ngạc nhiên hơn, xen lần cả vuimừngNgay cá khi tiên thuê năm đầu tiênđã được chiết khấu 20%, thì riêng tiềnthuê nhà trong bốn năm tiếp theo đãcó thể lên đến hàng trăm ngàn ngay cảkhi giá thuê có không tăng theo thờigian.Hơn nữa, ông ta thấy Hoäc Khảichäc chăn là một người làm việc lớn,thậm chí ngay cả Chương Gia Cườngcũng phải nịnh nọt. Cho một người nhưvậy thuê mặt băng, đối với bản thâncủa ông ta chỉ có lợi chứ không có hạiVì vậy, Mã Tuấn Quý ngay lập tứchạ giá thuê xuống một chútCho Chương Vân Côn thuê thì lấymười lăm ngàn một tháng, nhưng choHoặc Khải thuê thì lấy một trắm nămmươi ngàn một năm, tương đương vớiviệc cho không hai tháng tiền thuê mặtbăngHoäc Khải cũng không giả vờ giảvịt gì, chí nói răng không cần phảinhượng bộ vụ giá cả. Không cần thiếtphải làm cho cuộc sống thêm khó khănchỉ vì một chút tiền bạc hay một chút sĩdiện.Vì chuyện này không còn liên quanđến bên môi giới, nên hợp đồng đượcHoäc Khải tự mình kí kết, dù saoChương Viên Côn vẫn chưa dọn rangoài xong, nên cũng không có gì phảivội vàng.Hai người trò chuyện thêm mộthồi. Sau khi anh rời khỏi cửa tiệm,Chương Gia Cường lập tức mang theoChương Viên Côn đến trước mặt chàohỏi, nét mặt tươi cười nói: “Cậu Lý, thếnào rồi, thấy chô này có hài lòngkhông?”Nghe giọng điệu của lão ta cứ nhưthể chỗ này là của lão ta vậy.Hoäc Khải mặc dù không thíchgiọng điệu vô lại của lão ta, nhưngcũng biết đạo lý thà đắc tội người quântử chứ không thế đắc tội kẻ tiểu nhân,liền nói: “Cũng được, cũng đã cọc tiềnthuê rồi, vậy các người khi nào thì dọnđi?”“Dọn đi, sẽ dọn đi ngay, dọn xongtrước khi mặt trời lặn!”, Chương GiaCường nét mặt nịnh bợ hỏi tiếp: “Cậu Lýthuê chỗ này làm dịch vụ ăn uống đúngkhông? Mọi thứ trong tiệm của chúngtôi đều là đồ mới mua, cậu xem có cầngì không? Chúng tôi không cần tiền củacậu, chỉ muốn quan hệ giữa chúng tatrở nên thân thiết hơn mà thôi”.Hoặc Khải lắc đầu nói: “Không cần,tôi đã mua xong tất cả mọi thứ, chỉ cầncác người dọn đi ngay. Ngày mai tôi tớilấy chìa khóa, còn thừa lại thứ gì tôi sẽcho người thu mua phế liệu mang đi”.Nhiều thứ trong cửa tiệm, bao gồmcả bàn, ghế và ghế dài, thật sự còn rấtmới, hâu như chưa được sử dụng qua.Nếu nhận được nó miên phí, chäc chắnsẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.Nhưng Hoäc Khải sẵn sàng chỉ sốtiền đó ra, giống như Mã Tuấn Quýchấp nhận miễn cho anh hai tháng tiềnthuê nhà mỗi năm vậy.Chút tiền này, Hoäc Khải một đồngcũng không muốn tiết kiệm.Hoäc Khải luôn muốn xa lánhnhững kẻ tiểu nhân như Chương GiaCường, nước sông không phạm nướcgiếng, cũng không muốn có bất cứ liênquan nào với lão ta.Đừng nói chỉ là mấy món đồ này,cho dù có gửi cả núi vàng, Hoäc Khảicũng sẽ không bao giờ nhận lấy.Thái độ thẳng thăn của anh khiếncho Chương Gia Cường vô cùng lúngtúng, muốn làm thân cũng không được,thật là quá mất mặt.Nhưng lão ta không dám tức giận,chỉ hơi cười mỉa rồi nói: “Thôi, vì cậu Lýđã không cần nên tôi sẽ cho người dọnđi, sau này nếu như cậu Lý có cần gì thìcứ gọi cho tôi, tôi bảo đảm sẽ có mặt!”
Chế Tạo Hào MônTác giả: Hứa ĐệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, khóe miệng Hoäc Khải không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở. Đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhà họ Hoäc là gia tộc lớn đứng trong top 10 toàn quốc, tài sản lên tới hơn trăm tỷ. Mà Hoäc Khải chính là trưởng tôn dòng chính có tài năng nhất trong lịch sử nhà họ Hoäc. Anh có tài năng thiên bẩm về kinh doanh và quản lý khiến vô số người phải ngưỡng mộ, rất nhiều người tin rằng, với sự lãnh đạo của Hoắc Khải, nhà họ Hoắc có thể tiến tới top 3 toàn quốc, là sự việc dễ đoán nhất trong mười năm tới. Hai ngày trước, Hoäc Khải cùng vài người thân thiết khác đi leo núi, đang leo đến lưng chừng, đột nhiên anh cảm thấy sau gáy đau đớn như bị đánh ình một cú, sau đó không còn nhận được điều gì. Sau khi tỉnh dậy, anh – đã ở một nơi lạ hoắc này rồi, đã vậy còn mang theo một gương mặt khác. Nếu không nhờ những ký ức trong đầu, Hoäc Khải rất nghi ngờ phải chăng mình bị người ta tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ trong một đêm. Thế nhưng… “Bố, sao bố lại.. ”Chương Viên Côn hoang mang,cứng nhắc quay đầu lại, bố của hắnlàm sao vậy?Không phải là lúc này nên tiến đếntát cho đối phương mấy cái rồi bắt chủnhà trả tiền hay sao?Sao tự nhiên bố của hăn lại tỏ raniềm nở với người sắp thuê mặt băngkia như vậy?Không chỉ Chương Viên Côn và cảđám người xấu kia cũng đều ngẩn ra,mà ngay cả người môi giới ở bên cạnhcũng đang há hốc miệng. Miệng mà cóthể mở to ra thêm thì có khi cắm củamấy người bọn họ còn rơi được xuốngđất luôn cũng không chừng.Gái tình huống éo le gì đây chứ?Nếu như lúc Chương Gia Cườngbước đến liền thẳng tay tát vào mặtcủa người kia thì người môi giới cũngsẽ không kinh ngạc đến như vậy. Đăngnày, lão ta lại cun cút cúi đầu lau vếtbẩn trên quần áo của người kia, điềunày đã khiến cho người môi giới vôcùng kinh ngạc“Không cần”, Hoăc Khải dứt khoátđẩy tay Chương Gia Cường, chỉ vào cửatiệm bên cạnh hỏi: “Tiệm này là do nhàông mở à?“Đúng đúng, à không, là con trai tôiđã mở nó!”, Chương Gia Cường nói rồiquay đầu xông tới chỗ của ChươngViên Côn măng chửi: “Thăng khốn này,còn không mau mau đi xin lỗi cậu Lý đi!Đúng là thứ có mắt như mù mài”Chương Viên Côn do dự bước đếnvới vẻ hoài nghỉ: “Cậu, cậu Lý…”“Có việc mở miệng nói chuyện thôimà cũng nói lắp thì còn làm nên cơmcháo gì!”, Chương Gia Cường đánh vàosau gáy của Chương Viên Côn khiến.cho hản càng lúc càng hoang mang.Hắn vẫn không hiểu làm thế nàomà bố của hẳn, một người luôn kiêungạo và độc đoán, lại đột nhiên luồncúi trước một người đàn ông trẻ tuổimà hăn chưa từng biết đến.Hoäc Khải biết Chương Gia Cườngkhông sợ anh, mà là sợ Triệu Vĩnh An,nên anh càng phải cứng răn, khôngkhoan nhượng đối với một kẻ như vậy.Càng mạnh tay với lão ta, lão ta lạicàng nghe lời. Ngược lại nếu đối với lãota tốt một chút, lão ta liên sẽ bộc lộ dãtâm“Bất kể cửa tiệm này là của ônghay của con trai ông, tôi nghe chủ nhànói răng hợp đồng thuê nhà đã hết hạnnên tôi định thuê lại chỗ này. Khôngbiết có thể bảo con trai ông dọn điđược không?”Câu hỏi của Hoäc Khải khiến choChương Gia Cường giật mình, sau đó,không cần phải chần chừ nhiều, lão taliền gật đầu nói: “Được chứ, chuyện nàylàm sao mà không được! Cậu Lý đãbảo như vậy thì chúng tôi sẽ ngay lậptức dọn đi. Dọn đi liền đi cái thằngnhóc thối tha này, còn không mau gọingười tới chuyển đồ ra cho thôngthoáng chỗ của cậu Lý đây hải!”Chương Viên Côn vâng dạ mộttiếng, sau đó lấy điện thoại di động ragọi cho công ty chuyển nhà.Hoäc Khải quay sang Mã Tuấn Quýnói: “Đầu tiên vào nhà xem một chútđã”Mã Tuấn Quý không biết lai lịchcủa Hoäc Khải, nhưng ông ta chăcchăn người bình thường sẽ không thểkhiến cho Chương Gia Cường căngthắng đến như vậy. Ông ta nhanhchóng gật đầu và đi theo Hoäc KhảiVào trong.Ở bên đây, Chương Viên Côn cũngnhanh chóng đặt điện thoại xuống hỏi:“Bố, người đó là ai?”“Còn nhớ lần trước tao đã kể vớimày rằng tao gặp một người trẻ tuổi cóquan hệ đặc biệt tốt với giáo sư TriệuVĩnh An hay không? Ngay cả ông haicủa mày cũng tỏ ra rất lễ độ với cậutai”Chương Viên Côn sững sờ, sau đóngạc nhiên nhìn Hoäc Khải đã bướcvào bên trong, hóa ra lại chính là ngườinày.Chương Gia Cường đã bị ông gáccửa tát cho vài cái vì chuyện của HoắcKhải, chuyện đó đã khiến cho lão ta trởnên im ăng trong vài ngày. Nhưng cảhai bố con lão ta đều biết răng, họ cóđược địa vị như ngày hôm nay ở trongthành phố không phải vì có bản lĩnh,cũng không phải vì người khác khôngthể trị được thói lưu manh của bố conlão ta, mà là vì gia đình lão ta có ngườithân làm gác cửa cho giáo sư TriệuVĩnh AnTrị thói lưu manh của bố con lão tathì vô cùng dễ, nhưng không đáng nếunhư phải làm mất lòng vị giáo sư già vìchuyện này.Vì thế nên cả Chương Gia Cườngvà con trai của lão ta đều có sự tôntrọng hoặc kính sợ đặc biệt đối vớinhững người liên quan đến giáo sưTriệu Vĩnh An.Nghĩ đến việc vừa rồi suýt chútnữa đã ra tay với Hoắc Khải, ChươngViên Côn liền cảm thấy sợ hãi, vội hỏibố mình có phải bản thân đã gây rachuyện lớn rồi hay khôngChương Gia Cường mạnh tay táthăn thêm một cái, lại măng chửi: “Cáithằng khốn kiếp này nữa, không biếtmở to mắt nhìn cho rõ ràng, đó làngười mà chúng ta có thể xúc phạmhả! Lỡ mà chuyện này truyền đến taicủa ông hai mày, sau đó truyền đến taicủa giáo sư Triệu Vĩnh An, chúng tađều sẽ gặp xui xẻo!”“Vậy, vậy bây giờ con phải làm gìđây?”, Chương Viên Côn bị dọa đếnphát run.Chương Gia Cường vừa nghĩ tớiđây, liền nghiến răng nghiến lợi nói:“Không phải cậu ta vừa nói muốn thuêchỗ này hay sao? Mày bây giờ nhanhchóng dọn đi những thứ vô dụng, sauđó để lại những thứ có giá trị hữu dụng,coi như làm quà tặng cho người ta”.“Sao? Mấy món này đã tốn củacon không ít tiền đâu”, Chương ViênCôn nói“Mày thì biết cái gì! Đem mấy thứnày đi bán đồ cũ thì có được bao nhiêutiền? Quá lảm là được mấy ngàn. Đemmón tiền này đi cầu người ta chiếu cốcho mình, có còn thấy lỗ không? Taonói mày, đúng là có lớn mà không cókhôn, y chang con mẹ của mày! Nếumà thông minh băng một nửa của tao,thì bây giờ mày đã không vô dụng nhưvậy rồi!”, Chương Gia Cường chửi bớikhông thôiChương Viên Côn mặc dù đuối lý,nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm:“Bố cũng có ra cái gì đâu…Khi hai bố con Chương Gia Cườngcòn đang ầm ï ở ngoài cửa, Hoäc Khảiđã quan sát cửa tiệm qua một lượt.Như Mã Tuấn Quý đã nói, môitrường ở đây thật sự tồi tệ, trông khônggiống một tiệm ăn chút nào. Tuy nhiên,thứ mà Hoäc Khải quan sát nhiều nhấtđó chính là cách bày trí của nơi này, dùsao thì sau khi tiếp quản anh cũng sẽphải sửa sang lại nhiều.Cấu trúc của nơi này khá tốt. Cơ sởhạ tầng khá hoàn thiện, chỉ có điều làcon hẻm đăng sau bốc mùi quá, mùihôi thối đó xộc thẳng vào trong nhà.Mặc dù anh chủ yếu muốn kinhdoanh đồ ăn mang đi, nhưng anh phảilàm gì nếu khách hàng muốn ăn tạichỗ? Dù sao thì cũng phải chuẩn bịmột số bộ ghế dàiVì vậy việc giải quyết cái mùi hôithối này là hết sức cấp thiết, nơi nàyphải được dọn dẹp sạch sẽ, nếu khôngthì đừng nói đến khách hàng, ngay cảđầu bếp làm việc ở đây cũng sẽ cảmthấy không thể nào chịu nổi.“Yêu cầu cơ bản của tôi đó là conhẻm đăng sau phải được dọn dẹp sạchsẽ”, Hoäc Khải nói.Mã Tuấn Quý nghe thấy vậy thì vuimừng khôn xiết, ông ta vốn còn chorăng nơi tệ hại như thế này thì HoäcKhải nhất định sẽ không thích và từchối thuê lại. Mà bây giờ anh chỉ nóirằng con hẻm đăng sau cần phải đượcdọn dẹp, Mã Tuấn Quý đương nhiênkhông phản đối, ông ta lập tức võ ngựcnói răng sẽ gọi người đến dọn dẹp ngaylập tức để đảm bảo răng con hẻm đăngsau sẽ sạch sẽ trước khi mặt trời mọcvào ngày mailVề tiên thuê mặt băng, Hoäc Khảidự định sẽ ký hợp đồng dài hạn 5 nămtrước, điều này khiến cho Mã Tuấn Quýcàng ngạc nhiên hơn, xen lần cả vuimừngNgay cá khi tiên thuê năm đầu tiênđã được chiết khấu 20%, thì riêng tiềnthuê nhà trong bốn năm tiếp theo đãcó thể lên đến hàng trăm ngàn ngay cảkhi giá thuê có không tăng theo thờigian.Hơn nữa, ông ta thấy Hoäc Khảichäc chăn là một người làm việc lớn,thậm chí ngay cả Chương Gia Cườngcũng phải nịnh nọt. Cho một người nhưvậy thuê mặt băng, đối với bản thâncủa ông ta chỉ có lợi chứ không có hạiVì vậy, Mã Tuấn Quý ngay lập tứchạ giá thuê xuống một chútCho Chương Vân Côn thuê thì lấymười lăm ngàn một tháng, nhưng choHoặc Khải thuê thì lấy một trắm nămmươi ngàn một năm, tương đương vớiviệc cho không hai tháng tiền thuê mặtbăngHoäc Khải cũng không giả vờ giảvịt gì, chí nói răng không cần phảinhượng bộ vụ giá cả. Không cần thiếtphải làm cho cuộc sống thêm khó khănchỉ vì một chút tiền bạc hay một chút sĩdiện.Vì chuyện này không còn liên quanđến bên môi giới, nên hợp đồng đượcHoäc Khải tự mình kí kết, dù saoChương Viên Côn vẫn chưa dọn rangoài xong, nên cũng không có gì phảivội vàng.Hai người trò chuyện thêm mộthồi. Sau khi anh rời khỏi cửa tiệm,Chương Gia Cường lập tức mang theoChương Viên Côn đến trước mặt chàohỏi, nét mặt tươi cười nói: “Cậu Lý, thếnào rồi, thấy chô này có hài lòngkhông?”Nghe giọng điệu của lão ta cứ nhưthể chỗ này là của lão ta vậy.Hoäc Khải mặc dù không thíchgiọng điệu vô lại của lão ta, nhưngcũng biết đạo lý thà đắc tội người quântử chứ không thế đắc tội kẻ tiểu nhân,liền nói: “Cũng được, cũng đã cọc tiềnthuê rồi, vậy các người khi nào thì dọnđi?”“Dọn đi, sẽ dọn đi ngay, dọn xongtrước khi mặt trời lặn!”, Chương GiaCường nét mặt nịnh bợ hỏi tiếp: “Cậu Lýthuê chỗ này làm dịch vụ ăn uống đúngkhông? Mọi thứ trong tiệm của chúngtôi đều là đồ mới mua, cậu xem có cầngì không? Chúng tôi không cần tiền củacậu, chỉ muốn quan hệ giữa chúng tatrở nên thân thiết hơn mà thôi”.Hoặc Khải lắc đầu nói: “Không cần,tôi đã mua xong tất cả mọi thứ, chỉ cầncác người dọn đi ngay. Ngày mai tôi tớilấy chìa khóa, còn thừa lại thứ gì tôi sẽcho người thu mua phế liệu mang đi”.Nhiều thứ trong cửa tiệm, bao gồmcả bàn, ghế và ghế dài, thật sự còn rấtmới, hâu như chưa được sử dụng qua.Nếu nhận được nó miên phí, chäc chắnsẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.Nhưng Hoäc Khải sẵn sàng chỉ sốtiền đó ra, giống như Mã Tuấn Quýchấp nhận miễn cho anh hai tháng tiềnthuê nhà mỗi năm vậy.Chút tiền này, Hoäc Khải một đồngcũng không muốn tiết kiệm.Hoäc Khải luôn muốn xa lánhnhững kẻ tiểu nhân như Chương GiaCường, nước sông không phạm nướcgiếng, cũng không muốn có bất cứ liênquan nào với lão ta.Đừng nói chỉ là mấy món đồ này,cho dù có gửi cả núi vàng, Hoäc Khảicũng sẽ không bao giờ nhận lấy.Thái độ thẳng thăn của anh khiếncho Chương Gia Cường vô cùng lúngtúng, muốn làm thân cũng không được,thật là quá mất mặt.Nhưng lão ta không dám tức giận,chỉ hơi cười mỉa rồi nói: “Thôi, vì cậu Lýđã không cần nên tôi sẽ cho người dọnđi, sau này nếu như cậu Lý có cần gì thìcứ gọi cho tôi, tôi bảo đảm sẽ có mặt!”