“Kiều Hi, em có biết mình đang làm gì không? Cố Vị Nguyên vẫn không nhúc nhích, thanh âm rất thấp, khàn khàn gợi cảm, hơi thở quyến rũ phả vào mặt cô, trong nháy mắt cô cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt. Kiều Hi không biết lấy can đảm từ đâu, hai tay ôm lấy eo anh, cúi đầu không lên tiếng. Cơ thể Cố Vị Nguyên hơi cứng lại, trầm giọng hỏi cô: “ Em có chắc bây giờ muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh không?” 1. Mười giờ tối, Cố Vị Nguyên vẫn còn ở trong phòng làm việc, Kiều Hi buồn chán đợi anh trên ghế sopha, đợi mãi cô mất kiên nhẫn, rón rén bước đến phòng làm việc của anh. “ Cốc, cốc,…” “ Mời vào.” Giọng của Cố Vị Nguyên vang lên, trầm thấp và quyến rũ, là giọng nói mà Kiều Hi thích nhất, cô hít sâu để trấn tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước vào phòng. “ Chuyện là…” Thân thể cô cứng ngắc, lúng túng chần chờ không nói tiếp, đợi một lúc thấy cô không nói gì, Cố Vị Nguyên đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô. “ Có chuyện gì à?” “ Em… Em muốn… Anh xong việc chưa?” Cô lắp bắp một lúc, khẽ…

Chương 7

Ánh Trăng Sáng Trong AnhTác giả: Phong Tiếp Minh CầmTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Kiều Hi, em có biết mình đang làm gì không? Cố Vị Nguyên vẫn không nhúc nhích, thanh âm rất thấp, khàn khàn gợi cảm, hơi thở quyến rũ phả vào mặt cô, trong nháy mắt cô cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt. Kiều Hi không biết lấy can đảm từ đâu, hai tay ôm lấy eo anh, cúi đầu không lên tiếng. Cơ thể Cố Vị Nguyên hơi cứng lại, trầm giọng hỏi cô: “ Em có chắc bây giờ muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh không?” 1. Mười giờ tối, Cố Vị Nguyên vẫn còn ở trong phòng làm việc, Kiều Hi buồn chán đợi anh trên ghế sopha, đợi mãi cô mất kiên nhẫn, rón rén bước đến phòng làm việc của anh. “ Cốc, cốc,…” “ Mời vào.” Giọng của Cố Vị Nguyên vang lên, trầm thấp và quyến rũ, là giọng nói mà Kiều Hi thích nhất, cô hít sâu để trấn tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước vào phòng. “ Chuyện là…” Thân thể cô cứng ngắc, lúng túng chần chờ không nói tiếp, đợi một lúc thấy cô không nói gì, Cố Vị Nguyên đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô. “ Có chuyện gì à?” “ Em… Em muốn… Anh xong việc chưa?” Cô lắp bắp một lúc, khẽ… Kiều Hi tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau. Cô trở mình, thân thể đau nhức. Mẹ Kiều đi vào, lần đầu tiên trong 30 năm cuộc đời cô không thấy mẹ mắng cô vì dậy muộn, ngược lại mặt mẹ cô còn rạng rỡ như hoa nở.“ Con dậy rồi à? Nhanh xuống ăn sáng, nay mẹ hầm canh gà còn làm một bàn toàn món con thích.”Kiều Hi ngượng ngùng, cô kéo chăn che kín mặt nhưng lại bị mẹ kéo ra.“Con bé này, việc gì phải ngại ngùng, mẹ hiểu hết mà. Thôi dậy đi.”Kiều Hi xấu hổ không nói lên lời, mặt đỏ bừng.“ Mẹ thật là…”“ Mẹ làm sao? Còn không phải hai đứa hôm qua ầm ĩ khuya như thế hả? Hai đứa vợ chồng son nhiệt tình cũng là bình thường, mẹ hiểu mà.”“ Vậy là hôm qua mẹ đứng ở ngoài phòng con ư?”“ Không có, mẹ chỉ đi ngang qua thôi.”“ Con không tin. Lão Kiều, ba đưa vợ ba về nhà đi.”

Ánh Trăng Sáng Trong AnhTác giả: Phong Tiếp Minh CầmTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Kiều Hi, em có biết mình đang làm gì không? Cố Vị Nguyên vẫn không nhúc nhích, thanh âm rất thấp, khàn khàn gợi cảm, hơi thở quyến rũ phả vào mặt cô, trong nháy mắt cô cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt. Kiều Hi không biết lấy can đảm từ đâu, hai tay ôm lấy eo anh, cúi đầu không lên tiếng. Cơ thể Cố Vị Nguyên hơi cứng lại, trầm giọng hỏi cô: “ Em có chắc bây giờ muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh không?” 1. Mười giờ tối, Cố Vị Nguyên vẫn còn ở trong phòng làm việc, Kiều Hi buồn chán đợi anh trên ghế sopha, đợi mãi cô mất kiên nhẫn, rón rén bước đến phòng làm việc của anh. “ Cốc, cốc,…” “ Mời vào.” Giọng của Cố Vị Nguyên vang lên, trầm thấp và quyến rũ, là giọng nói mà Kiều Hi thích nhất, cô hít sâu để trấn tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước vào phòng. “ Chuyện là…” Thân thể cô cứng ngắc, lúng túng chần chờ không nói tiếp, đợi một lúc thấy cô không nói gì, Cố Vị Nguyên đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô. “ Có chuyện gì à?” “ Em… Em muốn… Anh xong việc chưa?” Cô lắp bắp một lúc, khẽ… Kiều Hi tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau. Cô trở mình, thân thể đau nhức. Mẹ Kiều đi vào, lần đầu tiên trong 30 năm cuộc đời cô không thấy mẹ mắng cô vì dậy muộn, ngược lại mặt mẹ cô còn rạng rỡ như hoa nở.“ Con dậy rồi à? Nhanh xuống ăn sáng, nay mẹ hầm canh gà còn làm một bàn toàn món con thích.”Kiều Hi ngượng ngùng, cô kéo chăn che kín mặt nhưng lại bị mẹ kéo ra.“Con bé này, việc gì phải ngại ngùng, mẹ hiểu hết mà. Thôi dậy đi.”Kiều Hi xấu hổ không nói lên lời, mặt đỏ bừng.“ Mẹ thật là…”“ Mẹ làm sao? Còn không phải hai đứa hôm qua ầm ĩ khuya như thế hả? Hai đứa vợ chồng son nhiệt tình cũng là bình thường, mẹ hiểu mà.”“ Vậy là hôm qua mẹ đứng ở ngoài phòng con ư?”“ Không có, mẹ chỉ đi ngang qua thôi.”“ Con không tin. Lão Kiều, ba đưa vợ ba về nhà đi.”

Ánh Trăng Sáng Trong AnhTác giả: Phong Tiếp Minh CầmTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Kiều Hi, em có biết mình đang làm gì không? Cố Vị Nguyên vẫn không nhúc nhích, thanh âm rất thấp, khàn khàn gợi cảm, hơi thở quyến rũ phả vào mặt cô, trong nháy mắt cô cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt. Kiều Hi không biết lấy can đảm từ đâu, hai tay ôm lấy eo anh, cúi đầu không lên tiếng. Cơ thể Cố Vị Nguyên hơi cứng lại, trầm giọng hỏi cô: “ Em có chắc bây giờ muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh không?” 1. Mười giờ tối, Cố Vị Nguyên vẫn còn ở trong phòng làm việc, Kiều Hi buồn chán đợi anh trên ghế sopha, đợi mãi cô mất kiên nhẫn, rón rén bước đến phòng làm việc của anh. “ Cốc, cốc,…” “ Mời vào.” Giọng của Cố Vị Nguyên vang lên, trầm thấp và quyến rũ, là giọng nói mà Kiều Hi thích nhất, cô hít sâu để trấn tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước vào phòng. “ Chuyện là…” Thân thể cô cứng ngắc, lúng túng chần chờ không nói tiếp, đợi một lúc thấy cô không nói gì, Cố Vị Nguyên đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô. “ Có chuyện gì à?” “ Em… Em muốn… Anh xong việc chưa?” Cô lắp bắp một lúc, khẽ… Kiều Hi tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau. Cô trở mình, thân thể đau nhức. Mẹ Kiều đi vào, lần đầu tiên trong 30 năm cuộc đời cô không thấy mẹ mắng cô vì dậy muộn, ngược lại mặt mẹ cô còn rạng rỡ như hoa nở.“ Con dậy rồi à? Nhanh xuống ăn sáng, nay mẹ hầm canh gà còn làm một bàn toàn món con thích.”Kiều Hi ngượng ngùng, cô kéo chăn che kín mặt nhưng lại bị mẹ kéo ra.“Con bé này, việc gì phải ngại ngùng, mẹ hiểu hết mà. Thôi dậy đi.”Kiều Hi xấu hổ không nói lên lời, mặt đỏ bừng.“ Mẹ thật là…”“ Mẹ làm sao? Còn không phải hai đứa hôm qua ầm ĩ khuya như thế hả? Hai đứa vợ chồng son nhiệt tình cũng là bình thường, mẹ hiểu mà.”“ Vậy là hôm qua mẹ đứng ở ngoài phòng con ư?”“ Không có, mẹ chỉ đi ngang qua thôi.”“ Con không tin. Lão Kiều, ba đưa vợ ba về nhà đi.”

Chương 7