Vì chuyện này, tôi đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon. Nghĩ đến lúc đầu khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ, tôi đã phấn kích biết nhường nào! Thì ra Tiêu Kỳ không thích Cao quý phi được sủng ái nhất một chút nào. Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ tính toán hại chết thừa tướng, còn tính kế lật đổ thái hậu. Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, còn bi3n thái hơn so với trong tưởng tượng! Hậu cung tụ họp mà trước đây tôi ghét nhất bỗng nhiên trở nên thú vị. - -- Hiện trường ăn dưa quy mô lớn! Nghe hoàng đế bi3n thái cặn bã bốc phốt hậu cung ngay tại chỗ còn đã hơn xem bão bình luận trạm B! (*) Ứng dụng Bilibili (哔哩哔) hay còn gọi là Trạm B, là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc. - -- Không sai, tôi là người xuyên không đến. Tôi từng cho rằng thuật độc tâm là bùa giữ mạng ông trời cho một cô gái được chọn xuyên không như tôi, nhưng thế nào cũng không ngờ tới... "Bệ hạ đến!" Tôi dừng tất cả…
Chương 17: "Chống lưng này thế nào?"
Tôi Và Hoàng Thượng Tâm Ý Tương ThôngTác giả: Mạt Trà Thời QuangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVì chuyện này, tôi đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon. Nghĩ đến lúc đầu khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ, tôi đã phấn kích biết nhường nào! Thì ra Tiêu Kỳ không thích Cao quý phi được sủng ái nhất một chút nào. Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ tính toán hại chết thừa tướng, còn tính kế lật đổ thái hậu. Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, còn bi3n thái hơn so với trong tưởng tượng! Hậu cung tụ họp mà trước đây tôi ghét nhất bỗng nhiên trở nên thú vị. - -- Hiện trường ăn dưa quy mô lớn! Nghe hoàng đế bi3n thái cặn bã bốc phốt hậu cung ngay tại chỗ còn đã hơn xem bão bình luận trạm B! (*) Ứng dụng Bilibili (哔哩哔) hay còn gọi là Trạm B, là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc. - -- Không sai, tôi là người xuyên không đến. Tôi từng cho rằng thuật độc tâm là bùa giữ mạng ông trời cho một cô gái được chọn xuyên không như tôi, nhưng thế nào cũng không ngờ tới... "Bệ hạ đến!" Tôi dừng tất cả… - -- Tôi không còn mắng Tiêu Kỳ là "cẩu hoảng đế" nữa.- -- Thật đấy!Hắn vậy mà đưa tôi về Tô gia diễu võ giương oai.Người cha từ trước tới nay luôn "khôn nhà dại chợ" đó của tôi, toàn bộ quá trình đều lắp ba lắp bắp không nói được 1 câu hoàn chỉnh nào.Thì ra tiểu nương sớm đã được nâng thành bình thê, Tiêu Kỳ còn cho bà ấy 1 phong hào Cáo Mệnh.(*) Cáo Mệnh hay Mệnh phụ (命婦), theo ý nghĩa phổ biến thì là 1 danh từ gọi các phụ nữ có tước hàm thuộc các triều đại phong kiến.Từ lúc tôi "đắc sủng", chức quan của cha tôi chưa tăng 1 cấp nào, chỉ cho riêng tiểu nương 1 chức Cáo Mệnh.Đây là ý gì, chỉ cần không ngốc thì đều biết.- -- Trong phủ không có ai dám bắt nạt bà ấy nữa.Lúc gặp riêng tiểu nương, tôi không nhịn được rơi 2 hàng nước mắt.Tiểu nương hỏi tôi có phải những ngày tháng trong cung sống không tốt không.Tôi lắc đầu.Tuy biết đều là giả...Nhưng 2 kiếp rồi, tôi chưa từng được người khác yêu thương như vậy.Có lẽ đoán trước được Tiêu Kỳ sẽ đến nên 2 đích tỷ cũng ở nhà.Họ vây quanh tôi vừa tâng bốc vừa nịnh hót, chỉ thiếu điều đội tôi lên đầu.[Chống lưng này thế nào?] - Trong lòng Tiêu Kỳ hỏi tôi.Tôi thầm mắng hắn: [... Đồ ấu trĩ.]Tiêu Kỳ cũng không phản bác, chỉ nhếch môi hất cằm.- -- Giống như con khổng tước kiêu ngạo.Tôi bị hắn làm cho cười chết.===Diễu võ giương oai ở nhà mẹ xong, Tiêu Kỳ đưa tôi đi dạo phố.Đáng tiếc tôi xuyên đến 10 mấy năm, nghe hát, dạo thanh lâu gì đó mà mấy cô gái xuyên không khác thường làm, một chuyện tôi cũng chưa từng làm qua.Tiêu Kỳ đưa tôi dạo thanh lâu là không thể nào rồi, nghe hát còn được.Lần đầu nghe, đoạn hí bên này tôi căn bản nghe không hiểu.Mỗi khi trên đài hát 1 câu, Tiêu Kỳ liền ở trong lòng phiên dịch cho tôi 1 câu.Nghe 1 hồi cũng không biết đã nghe hiểu những gì, chỉ cảm thấy giống như trái tim mình đang ở trên 1 chiếc thuyền.- -- Lắc lư.Lúc trước có người từng nói "con người không thể tự mãn, một khi tự mãn thì dễ xảy ra chuyện."Lúc 1 thanh đao lớn chém lật bàn thì tôi đang chống cằm, cố gắng chèo con thuyền trong lòng đó.Tiêu Kỳ dùng sức kéo tôi ra đằng sau, tôi mới không trực tiếp nằm bò trên đất."Có thích khách!"Không biết ai quát to 1 tiếng.Tôi mới phản ứng được, đây chính là thời cổ đại, đao kiếm không có mắt.- -- Mà bên cạnh tôi là hoàng đế, người có tần suất bị ám sát cao nhất.Tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.Tiêu Kỳ đẩy tôi vào góc.Thứ đồ hèn nhát từ trong xương như tôi, gặp phải loại chuyện này, điều đầu tiên nên làm là giả vờ chim cút.Nhưng tôi lại thẳng sống lưng, vậy mà ngay cả mắt cũng không dám chớp.- -- Tôi nhìn thấy 1 thanh đao lớn chém về phía Tiêu Kỳ."Dừng tay!!!"Tôi cũng không hiểu tại sao Tiêu Kỳ đột nhiên quát lớn lên 1 tiếng.Lúc đau đớn sau lưng truyền đến, tôi mới phát hiện ra.- -- Thứ khó khống chế hơn ý chí là ý thức.- -- Mà khó khống chế hơn ý thức là cơ thể.Tôi vậy mà lại không cần mạng, chắn 1 đao cho Tiêu Kỳ.[HẾT CHƯƠNG 17]
Tôi Và Hoàng Thượng Tâm Ý Tương ThôngTác giả: Mạt Trà Thời QuangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVì chuyện này, tôi đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon. Nghĩ đến lúc đầu khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ, tôi đã phấn kích biết nhường nào! Thì ra Tiêu Kỳ không thích Cao quý phi được sủng ái nhất một chút nào. Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ tính toán hại chết thừa tướng, còn tính kế lật đổ thái hậu. Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, còn bi3n thái hơn so với trong tưởng tượng! Hậu cung tụ họp mà trước đây tôi ghét nhất bỗng nhiên trở nên thú vị. - -- Hiện trường ăn dưa quy mô lớn! Nghe hoàng đế bi3n thái cặn bã bốc phốt hậu cung ngay tại chỗ còn đã hơn xem bão bình luận trạm B! (*) Ứng dụng Bilibili (哔哩哔) hay còn gọi là Trạm B, là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc. - -- Không sai, tôi là người xuyên không đến. Tôi từng cho rằng thuật độc tâm là bùa giữ mạng ông trời cho một cô gái được chọn xuyên không như tôi, nhưng thế nào cũng không ngờ tới... "Bệ hạ đến!" Tôi dừng tất cả… - -- Tôi không còn mắng Tiêu Kỳ là "cẩu hoảng đế" nữa.- -- Thật đấy!Hắn vậy mà đưa tôi về Tô gia diễu võ giương oai.Người cha từ trước tới nay luôn "khôn nhà dại chợ" đó của tôi, toàn bộ quá trình đều lắp ba lắp bắp không nói được 1 câu hoàn chỉnh nào.Thì ra tiểu nương sớm đã được nâng thành bình thê, Tiêu Kỳ còn cho bà ấy 1 phong hào Cáo Mệnh.(*) Cáo Mệnh hay Mệnh phụ (命婦), theo ý nghĩa phổ biến thì là 1 danh từ gọi các phụ nữ có tước hàm thuộc các triều đại phong kiến.Từ lúc tôi "đắc sủng", chức quan của cha tôi chưa tăng 1 cấp nào, chỉ cho riêng tiểu nương 1 chức Cáo Mệnh.Đây là ý gì, chỉ cần không ngốc thì đều biết.- -- Trong phủ không có ai dám bắt nạt bà ấy nữa.Lúc gặp riêng tiểu nương, tôi không nhịn được rơi 2 hàng nước mắt.Tiểu nương hỏi tôi có phải những ngày tháng trong cung sống không tốt không.Tôi lắc đầu.Tuy biết đều là giả...Nhưng 2 kiếp rồi, tôi chưa từng được người khác yêu thương như vậy.Có lẽ đoán trước được Tiêu Kỳ sẽ đến nên 2 đích tỷ cũng ở nhà.Họ vây quanh tôi vừa tâng bốc vừa nịnh hót, chỉ thiếu điều đội tôi lên đầu.[Chống lưng này thế nào?] - Trong lòng Tiêu Kỳ hỏi tôi.Tôi thầm mắng hắn: [... Đồ ấu trĩ.]Tiêu Kỳ cũng không phản bác, chỉ nhếch môi hất cằm.- -- Giống như con khổng tước kiêu ngạo.Tôi bị hắn làm cho cười chết.===Diễu võ giương oai ở nhà mẹ xong, Tiêu Kỳ đưa tôi đi dạo phố.Đáng tiếc tôi xuyên đến 10 mấy năm, nghe hát, dạo thanh lâu gì đó mà mấy cô gái xuyên không khác thường làm, một chuyện tôi cũng chưa từng làm qua.Tiêu Kỳ đưa tôi dạo thanh lâu là không thể nào rồi, nghe hát còn được.Lần đầu nghe, đoạn hí bên này tôi căn bản nghe không hiểu.Mỗi khi trên đài hát 1 câu, Tiêu Kỳ liền ở trong lòng phiên dịch cho tôi 1 câu.Nghe 1 hồi cũng không biết đã nghe hiểu những gì, chỉ cảm thấy giống như trái tim mình đang ở trên 1 chiếc thuyền.- -- Lắc lư.Lúc trước có người từng nói "con người không thể tự mãn, một khi tự mãn thì dễ xảy ra chuyện."Lúc 1 thanh đao lớn chém lật bàn thì tôi đang chống cằm, cố gắng chèo con thuyền trong lòng đó.Tiêu Kỳ dùng sức kéo tôi ra đằng sau, tôi mới không trực tiếp nằm bò trên đất."Có thích khách!"Không biết ai quát to 1 tiếng.Tôi mới phản ứng được, đây chính là thời cổ đại, đao kiếm không có mắt.- -- Mà bên cạnh tôi là hoàng đế, người có tần suất bị ám sát cao nhất.Tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.Tiêu Kỳ đẩy tôi vào góc.Thứ đồ hèn nhát từ trong xương như tôi, gặp phải loại chuyện này, điều đầu tiên nên làm là giả vờ chim cút.Nhưng tôi lại thẳng sống lưng, vậy mà ngay cả mắt cũng không dám chớp.- -- Tôi nhìn thấy 1 thanh đao lớn chém về phía Tiêu Kỳ."Dừng tay!!!"Tôi cũng không hiểu tại sao Tiêu Kỳ đột nhiên quát lớn lên 1 tiếng.Lúc đau đớn sau lưng truyền đến, tôi mới phát hiện ra.- -- Thứ khó khống chế hơn ý chí là ý thức.- -- Mà khó khống chế hơn ý thức là cơ thể.Tôi vậy mà lại không cần mạng, chắn 1 đao cho Tiêu Kỳ.[HẾT CHƯƠNG 17]
Tôi Và Hoàng Thượng Tâm Ý Tương ThôngTác giả: Mạt Trà Thời QuangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVì chuyện này, tôi đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon. Nghĩ đến lúc đầu khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ, tôi đã phấn kích biết nhường nào! Thì ra Tiêu Kỳ không thích Cao quý phi được sủng ái nhất một chút nào. Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ tính toán hại chết thừa tướng, còn tính kế lật đổ thái hậu. Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, còn bi3n thái hơn so với trong tưởng tượng! Hậu cung tụ họp mà trước đây tôi ghét nhất bỗng nhiên trở nên thú vị. - -- Hiện trường ăn dưa quy mô lớn! Nghe hoàng đế bi3n thái cặn bã bốc phốt hậu cung ngay tại chỗ còn đã hơn xem bão bình luận trạm B! (*) Ứng dụng Bilibili (哔哩哔) hay còn gọi là Trạm B, là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc. - -- Không sai, tôi là người xuyên không đến. Tôi từng cho rằng thuật độc tâm là bùa giữ mạng ông trời cho một cô gái được chọn xuyên không như tôi, nhưng thế nào cũng không ngờ tới... "Bệ hạ đến!" Tôi dừng tất cả… - -- Tôi không còn mắng Tiêu Kỳ là "cẩu hoảng đế" nữa.- -- Thật đấy!Hắn vậy mà đưa tôi về Tô gia diễu võ giương oai.Người cha từ trước tới nay luôn "khôn nhà dại chợ" đó của tôi, toàn bộ quá trình đều lắp ba lắp bắp không nói được 1 câu hoàn chỉnh nào.Thì ra tiểu nương sớm đã được nâng thành bình thê, Tiêu Kỳ còn cho bà ấy 1 phong hào Cáo Mệnh.(*) Cáo Mệnh hay Mệnh phụ (命婦), theo ý nghĩa phổ biến thì là 1 danh từ gọi các phụ nữ có tước hàm thuộc các triều đại phong kiến.Từ lúc tôi "đắc sủng", chức quan của cha tôi chưa tăng 1 cấp nào, chỉ cho riêng tiểu nương 1 chức Cáo Mệnh.Đây là ý gì, chỉ cần không ngốc thì đều biết.- -- Trong phủ không có ai dám bắt nạt bà ấy nữa.Lúc gặp riêng tiểu nương, tôi không nhịn được rơi 2 hàng nước mắt.Tiểu nương hỏi tôi có phải những ngày tháng trong cung sống không tốt không.Tôi lắc đầu.Tuy biết đều là giả...Nhưng 2 kiếp rồi, tôi chưa từng được người khác yêu thương như vậy.Có lẽ đoán trước được Tiêu Kỳ sẽ đến nên 2 đích tỷ cũng ở nhà.Họ vây quanh tôi vừa tâng bốc vừa nịnh hót, chỉ thiếu điều đội tôi lên đầu.[Chống lưng này thế nào?] - Trong lòng Tiêu Kỳ hỏi tôi.Tôi thầm mắng hắn: [... Đồ ấu trĩ.]Tiêu Kỳ cũng không phản bác, chỉ nhếch môi hất cằm.- -- Giống như con khổng tước kiêu ngạo.Tôi bị hắn làm cho cười chết.===Diễu võ giương oai ở nhà mẹ xong, Tiêu Kỳ đưa tôi đi dạo phố.Đáng tiếc tôi xuyên đến 10 mấy năm, nghe hát, dạo thanh lâu gì đó mà mấy cô gái xuyên không khác thường làm, một chuyện tôi cũng chưa từng làm qua.Tiêu Kỳ đưa tôi dạo thanh lâu là không thể nào rồi, nghe hát còn được.Lần đầu nghe, đoạn hí bên này tôi căn bản nghe không hiểu.Mỗi khi trên đài hát 1 câu, Tiêu Kỳ liền ở trong lòng phiên dịch cho tôi 1 câu.Nghe 1 hồi cũng không biết đã nghe hiểu những gì, chỉ cảm thấy giống như trái tim mình đang ở trên 1 chiếc thuyền.- -- Lắc lư.Lúc trước có người từng nói "con người không thể tự mãn, một khi tự mãn thì dễ xảy ra chuyện."Lúc 1 thanh đao lớn chém lật bàn thì tôi đang chống cằm, cố gắng chèo con thuyền trong lòng đó.Tiêu Kỳ dùng sức kéo tôi ra đằng sau, tôi mới không trực tiếp nằm bò trên đất."Có thích khách!"Không biết ai quát to 1 tiếng.Tôi mới phản ứng được, đây chính là thời cổ đại, đao kiếm không có mắt.- -- Mà bên cạnh tôi là hoàng đế, người có tần suất bị ám sát cao nhất.Tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.Tiêu Kỳ đẩy tôi vào góc.Thứ đồ hèn nhát từ trong xương như tôi, gặp phải loại chuyện này, điều đầu tiên nên làm là giả vờ chim cút.Nhưng tôi lại thẳng sống lưng, vậy mà ngay cả mắt cũng không dám chớp.- -- Tôi nhìn thấy 1 thanh đao lớn chém về phía Tiêu Kỳ."Dừng tay!!!"Tôi cũng không hiểu tại sao Tiêu Kỳ đột nhiên quát lớn lên 1 tiếng.Lúc đau đớn sau lưng truyền đến, tôi mới phát hiện ra.- -- Thứ khó khống chế hơn ý chí là ý thức.- -- Mà khó khống chế hơn ý thức là cơ thể.Tôi vậy mà lại không cần mạng, chắn 1 đao cho Tiêu Kỳ.[HẾT CHƯƠNG 17]