Vì chuyện này, tôi đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon. Nghĩ đến lúc đầu khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ, tôi đã phấn kích biết nhường nào! Thì ra Tiêu Kỳ không thích Cao quý phi được sủng ái nhất một chút nào. Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ tính toán hại chết thừa tướng, còn tính kế lật đổ thái hậu. Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, còn bi3n thái hơn so với trong tưởng tượng! Hậu cung tụ họp mà trước đây tôi ghét nhất bỗng nhiên trở nên thú vị. - -- Hiện trường ăn dưa quy mô lớn! Nghe hoàng đế bi3n thái cặn bã bốc phốt hậu cung ngay tại chỗ còn đã hơn xem bão bình luận trạm B! (*) Ứng dụng Bilibili (哔哩哔) hay còn gọi là Trạm B, là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc. - -- Không sai, tôi là người xuyên không đến. Tôi từng cho rằng thuật độc tâm là bùa giữ mạng ông trời cho một cô gái được chọn xuyên không như tôi, nhưng thế nào cũng không ngờ tới... "Bệ hạ đến!" Tôi dừng tất cả…

Chương 18: "Được, trẫm đồng ý với nàng."

Tôi Và Hoàng Thượng Tâm Ý Tương ThôngTác giả: Mạt Trà Thời QuangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVì chuyện này, tôi đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon. Nghĩ đến lúc đầu khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ, tôi đã phấn kích biết nhường nào! Thì ra Tiêu Kỳ không thích Cao quý phi được sủng ái nhất một chút nào. Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ tính toán hại chết thừa tướng, còn tính kế lật đổ thái hậu. Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, còn bi3n thái hơn so với trong tưởng tượng! Hậu cung tụ họp mà trước đây tôi ghét nhất bỗng nhiên trở nên thú vị. - -- Hiện trường ăn dưa quy mô lớn! Nghe hoàng đế bi3n thái cặn bã bốc phốt hậu cung ngay tại chỗ còn đã hơn xem bão bình luận trạm B! (*) Ứng dụng Bilibili (哔哩哔) hay còn gọi là Trạm B, là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc. - -- Không sai, tôi là người xuyên không đến. Tôi từng cho rằng thuật độc tâm là bùa giữ mạng ông trời cho một cô gái được chọn xuyên không như tôi, nhưng thế nào cũng không ngờ tới... "Bệ hạ đến!" Tôi dừng tất cả… Tôi cảm thấy minh sắp chết rồi.Máu chảy không ngừng.Tiêu Kỳ đang tức giận, giục xe ngựa nhanh thêm 1 chút.Tôi muốn bảo hắn đừng gấp.Cô gái xuyên không mà, chắn đao cho nam chính là thao tác thông thường.Cũng không biết tại sao tác giả muốn sắp xếp cho tôi cảnh thô t ục như vậy.- -- Không có điểm mới mẻ nào khác à?Cổ họng tôi ừng ực một lúc nhưng lại không phát ra tiếng nào.Tôi bỗng nhiên nghĩ đến mình cũng có ngón tay vàng, trong lòng gọi Tiêu Kỳ.[Bệ hạ, bệ hạ, ngài yên tâm, ta không chết được đâu.]Tiêu Kỳ nắm chặt tay tôi, lúc cúi đầu xuống, vành mắt vậy mà lại đỏ lên.Trong lòng hắn cũng không nói chuyện với tôi, mà trực tiếp mắng tôi."Sao nàng ngu như vậy! Mấy thích khách đó đều là do trẫm sắp xếp, vì sao nàng phải chắn đao thay trẫm?"[Aizzz, ngài phải nói với ta sớm một chút chứ, ngài cũng biết đầu óc ta không tốt mà...]"Là lỗi của trẫm."- -- Hắn vậy mà xin lỗi tôi!?!!"Xin lỗi, Thanh Thanh, sau này trẫm làm gì cũng không giấu nàng nữa."[Ể? Đừng nói xin lỗi, ngài không có lỗi.]Đầu óc tôi bay bổng, nghĩ đến cái gì cũng lộ hết ra ngoài.[Tuy ta luôn nói ngài là "cẩu hoàng đế", nhưng thật lòng mà nói, ngài là một hoàng đế tốt. Ngài cần chính yêu dân, không sa vào nữ sắc, dùng người đúng chỗ, còn trẻ vậy mà đã thuộc lòng thuật Đế Vương...][Dân chúng có hoàng đế như ngài mới là may mắn của họ.][Cũng là may mắn của ta.][Tiêu Kỳ...]Ngay cả tiếng "bệ hạ" tôi cũng không thèm gọi nữa, [Thật ra 4 năm nay ta ở trong hậu cung của ngài sống rất tốt.]- -- Chỉ là thi thoảng bị làm khó mà thôi.- -- Không cần nịnh bợ ai, không cần lấy nòng ai.[Tiêu Kỳ, bên ngoài tuyết đnag rơi sao? Lạnh quá đi.]Tiêu Kỳ sờ lên mặt tôi, tay có chút run rẩy."Thanh Thanh, đợi thêm một lúc, sắp về cung rồi."[Không đợi nữa, ta buồn ngủ lắm.]"Tô Thanh Thanh! Nàng tỉnh táo lên chút!"Não tôi không chuyển động nổi nữa, trong tâm thức là một vùng hỗn độn.Chỉ nghe thấy Tiêu Kỳ không ngừng gọi "Tô Thanh Thanh"."Tô Thanh Thanh, không phải nàng vẫn luôn muốn trẫm hứa với nàng 1 chuyện nữa sao?"[Ừm?]Tôi mạnh mẽ vực dậy tinh thần từ một mảng hỗn độn."Nàng tiếp tục sống, trẫm hứa với nàng."[Thật không?]"Quân vô hí ngôn."[Vậy đợi chuyện này kết thúc, ngài cho ta xuất cung đi, hình như ta...]Tôi dừng lại.Tiêu Kỳ cũng im lặng.Lần nữa không trả lời.- -- Ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ."Được, trẫm đồng ý với nàng.""Nàng đừng ngủ."[HẾT CHƯƠNG 18]

Tôi cảm thấy minh sắp chết rồi.

Máu chảy không ngừng.

Tiêu Kỳ đang tức giận, giục xe ngựa nhanh thêm 1 chút.

Tôi muốn bảo hắn đừng gấp.

Cô gái xuyên không mà, chắn đao cho nam chính là thao tác thông thường.

Cũng không biết tại sao tác giả muốn sắp xếp cho tôi cảnh thô t ục như vậy.

- -- Không có điểm mới mẻ nào khác à?

Cổ họng tôi ừng ực một lúc nhưng lại không phát ra tiếng nào.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến mình cũng có ngón tay vàng, trong lòng gọi Tiêu Kỳ.

[Bệ hạ, bệ hạ, ngài yên tâm, ta không chết được đâu.]

Tiêu Kỳ nắm chặt tay tôi, lúc cúi đầu xuống, vành mắt vậy mà lại đỏ lên.

Trong lòng hắn cũng không nói chuyện với tôi, mà trực tiếp mắng tôi.

"Sao nàng ngu như vậy! Mấy thích khách đó đều là do trẫm sắp xếp, vì sao nàng phải chắn đao thay trẫm?"

[Aizzz, ngài phải nói với ta sớm một chút chứ, ngài cũng biết đầu óc ta không tốt mà...]

"Là lỗi của trẫm."

- -- Hắn vậy mà xin lỗi tôi!?!!

"Xin lỗi, Thanh Thanh, sau này trẫm làm gì cũng không giấu nàng nữa."

[Ể? Đừng nói xin lỗi, ngài không có lỗi.]

Đầu óc tôi bay bổng, nghĩ đến cái gì cũng lộ hết ra ngoài.

[Tuy ta luôn nói ngài là "cẩu hoàng đế", nhưng thật lòng mà nói, ngài là một hoàng đế tốt. Ngài cần chính yêu dân, không sa vào nữ sắc, dùng người đúng chỗ, còn trẻ vậy mà đã thuộc lòng thuật Đế Vương...]

[Dân chúng có hoàng đế như ngài mới là may mắn của họ.]

[Cũng là may mắn của ta.]

[Tiêu Kỳ...]

Ngay cả tiếng "bệ hạ" tôi cũng không thèm gọi nữa, 

[Thật ra 4 năm nay ta ở trong hậu cung của ngài sống rất tốt.]

- -- Chỉ là thi thoảng bị làm khó mà thôi.

- -- Không cần nịnh bợ ai, không cần lấy nòng ai.

[Tiêu Kỳ, bên ngoài tuyết đnag rơi sao? Lạnh quá đi.]

Tiêu Kỳ sờ lên mặt tôi, tay có chút run rẩy.

"Thanh Thanh, đợi thêm một lúc, sắp về cung rồi."

[Không đợi nữa, ta buồn ngủ lắm.]

"Tô Thanh Thanh! Nàng tỉnh táo lên chút!"

Não tôi không chuyển động nổi nữa, trong tâm thức là một vùng hỗn độn.

Chỉ nghe thấy Tiêu Kỳ không ngừng gọi "Tô Thanh Thanh".

"Tô Thanh Thanh, không phải nàng vẫn luôn muốn trẫm hứa với nàng 1 chuyện nữa sao?"

[Ừm?]

Tôi mạnh mẽ vực dậy tinh thần từ một mảng hỗn độn.

"Nàng tiếp tục sống, trẫm hứa với nàng."

[Thật không?]

"Quân vô hí ngôn."

[Vậy đợi chuyện này kết thúc, ngài cho ta xuất cung đi, hình như ta...]

Tôi dừng lại.

Tiêu Kỳ cũng im lặng.

Lần nữa không trả lời.

- -- Ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ.

"Được, trẫm đồng ý với nàng."

"Nàng đừng ngủ."

[HẾT CHƯƠNG 18]

Tôi Và Hoàng Thượng Tâm Ý Tương ThôngTác giả: Mạt Trà Thời QuangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngVì chuyện này, tôi đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon. Nghĩ đến lúc đầu khi phát hiện có thể nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ, tôi đã phấn kích biết nhường nào! Thì ra Tiêu Kỳ không thích Cao quý phi được sủng ái nhất một chút nào. Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ tính toán hại chết thừa tướng, còn tính kế lật đổ thái hậu. Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, còn bi3n thái hơn so với trong tưởng tượng! Hậu cung tụ họp mà trước đây tôi ghét nhất bỗng nhiên trở nên thú vị. - -- Hiện trường ăn dưa quy mô lớn! Nghe hoàng đế bi3n thái cặn bã bốc phốt hậu cung ngay tại chỗ còn đã hơn xem bão bình luận trạm B! (*) Ứng dụng Bilibili (哔哩哔) hay còn gọi là Trạm B, là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc. - -- Không sai, tôi là người xuyên không đến. Tôi từng cho rằng thuật độc tâm là bùa giữ mạng ông trời cho một cô gái được chọn xuyên không như tôi, nhưng thế nào cũng không ngờ tới... "Bệ hạ đến!" Tôi dừng tất cả… Tôi cảm thấy minh sắp chết rồi.Máu chảy không ngừng.Tiêu Kỳ đang tức giận, giục xe ngựa nhanh thêm 1 chút.Tôi muốn bảo hắn đừng gấp.Cô gái xuyên không mà, chắn đao cho nam chính là thao tác thông thường.Cũng không biết tại sao tác giả muốn sắp xếp cho tôi cảnh thô t ục như vậy.- -- Không có điểm mới mẻ nào khác à?Cổ họng tôi ừng ực một lúc nhưng lại không phát ra tiếng nào.Tôi bỗng nhiên nghĩ đến mình cũng có ngón tay vàng, trong lòng gọi Tiêu Kỳ.[Bệ hạ, bệ hạ, ngài yên tâm, ta không chết được đâu.]Tiêu Kỳ nắm chặt tay tôi, lúc cúi đầu xuống, vành mắt vậy mà lại đỏ lên.Trong lòng hắn cũng không nói chuyện với tôi, mà trực tiếp mắng tôi."Sao nàng ngu như vậy! Mấy thích khách đó đều là do trẫm sắp xếp, vì sao nàng phải chắn đao thay trẫm?"[Aizzz, ngài phải nói với ta sớm một chút chứ, ngài cũng biết đầu óc ta không tốt mà...]"Là lỗi của trẫm."- -- Hắn vậy mà xin lỗi tôi!?!!"Xin lỗi, Thanh Thanh, sau này trẫm làm gì cũng không giấu nàng nữa."[Ể? Đừng nói xin lỗi, ngài không có lỗi.]Đầu óc tôi bay bổng, nghĩ đến cái gì cũng lộ hết ra ngoài.[Tuy ta luôn nói ngài là "cẩu hoàng đế", nhưng thật lòng mà nói, ngài là một hoàng đế tốt. Ngài cần chính yêu dân, không sa vào nữ sắc, dùng người đúng chỗ, còn trẻ vậy mà đã thuộc lòng thuật Đế Vương...][Dân chúng có hoàng đế như ngài mới là may mắn của họ.][Cũng là may mắn của ta.][Tiêu Kỳ...]Ngay cả tiếng "bệ hạ" tôi cũng không thèm gọi nữa, [Thật ra 4 năm nay ta ở trong hậu cung của ngài sống rất tốt.]- -- Chỉ là thi thoảng bị làm khó mà thôi.- -- Không cần nịnh bợ ai, không cần lấy nòng ai.[Tiêu Kỳ, bên ngoài tuyết đnag rơi sao? Lạnh quá đi.]Tiêu Kỳ sờ lên mặt tôi, tay có chút run rẩy."Thanh Thanh, đợi thêm một lúc, sắp về cung rồi."[Không đợi nữa, ta buồn ngủ lắm.]"Tô Thanh Thanh! Nàng tỉnh táo lên chút!"Não tôi không chuyển động nổi nữa, trong tâm thức là một vùng hỗn độn.Chỉ nghe thấy Tiêu Kỳ không ngừng gọi "Tô Thanh Thanh"."Tô Thanh Thanh, không phải nàng vẫn luôn muốn trẫm hứa với nàng 1 chuyện nữa sao?"[Ừm?]Tôi mạnh mẽ vực dậy tinh thần từ một mảng hỗn độn."Nàng tiếp tục sống, trẫm hứa với nàng."[Thật không?]"Quân vô hí ngôn."[Vậy đợi chuyện này kết thúc, ngài cho ta xuất cung đi, hình như ta...]Tôi dừng lại.Tiêu Kỳ cũng im lặng.Lần nữa không trả lời.- -- Ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ."Được, trẫm đồng ý với nàng.""Nàng đừng ngủ."[HẾT CHƯƠNG 18]

Chương 18: "Được, trẫm đồng ý với nàng."